Vương Phi Có Độc

Chương 50: Tỏ tâm sự (tam)

Càng đi xa, tường thành uốn lượn dần dần hóa thành một lằn đen trên sa mạc, dưới ánh nắng mãnh liệt, bão cát đầy trời lu mờ hai mắt. Cố Thanh Trản ho khan vài tiếng, cảm thấy bụi cát thô ráp cuốn vào cổ họng, vó ngựa nửa lún vào đất cát, mỏi mệt tiến tới.

Nàng đã sớm quen với nỗi cô độc này, một đời phiêu linh, sống không biết đi nơi đâu, chết không biết đến nơi nào. Sớm biết như thế, thì đừng nên tâm không cam, còn cầu mong xa vời cái gì nữa? Toàn bộ tốt đẹp đều chỉ là một hồi ngoài ý muốn mà thôi, giờ đã phiêu tán tựa mây khói.

Không cần Hàn Chân nói nhiều, Cố Thanh Trản hiểu rõ trong lòng, thời gian của nàng đã sớm không nhiều. Có lẽ làm bạn cùng cát vàng, im lặng sống quãng đời còn lại, mới là chốn quy túc mệnh trung chú định của nàng.

Từng khinh thường nhân quả báo ứng, nhưng nay nàng lại không chút nghi ngờ.

Hai ngày bôn ba, Cố Thanh Trản đã sớm mệt mỏi không chịu được. Đi không được... cũng đi không nổi nữa, thân thể như rối đứt dây ngã nhào xuống lưng ngựa, cả người nàng không vận được dù chỉ một chút khí lực. Cơn khát nước khó nhịn liên tục dày vò, trên thân mình tựa như có trăm ngàn con kiến bò quanh, gặm cắn máu thịt của nàng. Cố Thanh Trản vùi sườn mặt vào cát vàng, tay găm vào cát nóng mà siết chặt. Cả người nàng mồ hôi lạnh chảy như mưa, tim đau như đao cắt, nhất định là lại phát bệnh.

"Ặc..." Thống khổ nỉ non trong cổ họng, nàng cũng không biết mình còn có thể chịu đựng loại tra tấn đến bao lâu. Sống lâu hơn một khắc đều là dày vò, nếu lúc này bên người có đao, nàng chắc chắn sẽ một nhát kết liễu bản thân mình.

Mặc cho nàng gào thét, giãy dụa đủ kiểu, cũng không ai nhìn thấy nàng chật vật như vậy, cũng sẽ không ai quan tâm nàng. Ai lại biết trong đại mạc thê lương này, có người đang chịu đựng tra tấn phi nhân tính?

Trời chiều ngã về tây, ánh nắng còn sót lại chiếu lên sa mạc mờ mịt, chiếu lên khuôn mặt trắng bệch của nàng. Một vùng tĩnh mịch.

"A Oanh..." Thời khắc tuyệt vọng và bất lực nhất, nàng khẽ gọi. Phần cảm tình này, đã sớm là quyến luyến cả cuộc đời này nàng không bỏ xuống được, đây là sự cố chấp mà ngay cả bản thân nàng cũng không ngờ tới.

Giả như chưa bao giờ gặp được Lục Oanh, giống như trước kia chết lặng mà sống, hẳn đời nàng sẽ là một tình cảnh khác. Nhưng cố tình nàng lại tham luyến một chút ngọt ngào và dịu dàng mờ mịt trong trí nhớ kia, mặc dù hôm nay đi đến bước này, Cố Thanh Trản chưa bao giờ hối hận.

Khí trời thay đổi bất ngờ, cuồng phong đột nhiên thổi tới, một vùng cát vàng phấp phới tung bay, trời đất hỗn loạn không chịu nổi. Con ngựa bị kinh hách, cất vó ngửa mặt lên trời hí cao, không biết chạy hướng nơi nào.

Tiếng động bên tai càng lúc càng nhỏ, ý thức Cố Thanh Trản cũng càng lúc càng yếu ớt, chỉ cảm thấy gió bão cuốn lấy cát bụi, một tầng một tầng đánh tới, trong thoáng chốc trời rung đất chuyển. Nàng bình thản nhắm mắt lại, buông bỏ tất cả ý giãy dụa.

Có lẽ... sẽ không còn gặp lại A Oanh nữa rồi.

----

Ngày thứ bảy, vẫn không có tin tức.

"Lại tìm... Lại tìm!" Lục Oanh đã bất chấp ngôn hành của mình thất thố thế nào, Cố Thanh Trản thân bị trọng thương, lại đơn thương độc mã, sao lại tìm không thấy? Nhất định là đám người này không chịu dốc lực!

Binh sĩ báo tin cực kỳ khó xử, giải thích , "Hôm qua trong đại mạc xuất hiện bão cát, các huynh đệ đi tìm người khó khăn lắm mới thoát được, càng đừng nói..."

"Một đám phế vật!" Lục Oanh ném binh thư trong tay, thời hạn của Cố Thanh Trản chỉ có một tháng, nay đã qua bảy ngày mà vẫn chưa tìm được người về, tướng sĩ thủ thành luôn nghiêm ngặt trấn giữ, nàng nhất định không thể trốn trong thành, nàng nhất định là đi vào đại mạc... Nhưng nàng bị thương, có thể đi được bao xa chứ? Nghĩ đến đây, Lục Oanh rốt cuộc ngồi không yên, đứng dậy ra lệnh, "Mau chuẩn bị cho ta một con ngựa tốt."

Bích Lạc thấy Lục Oanh lửa giận công tâm như thế, trong lòng lo sợ bất an, nhưng chỉ có thể âm thầm trầm mặc. Chỉ khi Cố Thanh Trản "biến mất", tiểu thư mới có thể quên đoạn "nghiệt duyên" này.

"Tiểu thư..." Bích Lạc giữ chặt Lục Oanh, nuốt vào nói, "Vạn nhất... Vạn nhất là tự nàng muốn đi thì sao..."

Chỉ còn có nửa cái mạng, nàng muốn đi nơi nào? Dù ngươi muốn đi, Cố Thanh Trản, lần này ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi. Lục Oanh không đáp lại, đang muốn ra doanh trướng, đúng lúc đυ.ng vào ngực Lục Khang.

"Ngươi muốn đi đâu!" Lục Khang chất vấn, hiện giờ cả quân doanh đều biết Lục đại tiểu thư vì tìm một tử tù mà điên cuồng.

"Ca, ngươi tránh ra cho ta." Lục Oanh ngẩng đầu, đôi mắt đã phủ đầy tơ máu, bảy ngày chưa từng chợp mắt, hiện giờ đã tiều tụy thế này, "Đừng cản ta!"

"Oanh nhi, ngươi bình tĩnh một chút!" Từ nhỏ đến lớn, Lục Oanh đều là gặp biến không sợ hãi, chưa từng kinh hoảng luống cuống như vậy, "Ngoại trừ nàng, nhất định vẫn có người biết nguyên nhân mẫu thân tử vong ..."

Lục Khang chỉ nghe Lục Oanh từng đề cập người kia biết một ít việc nhỏ lặt vặt về mẫu thân. Chẳng qua là một tù nhân chạy mất, phản ứng của muội muội cũng hơi quá khích rồi.

"Ngươi không biết..." Lục Oanh vừa lắc đầu vừa nói, hít sâu một hơi, lệ châu đã đảo quanh trong hốc mắt, "Ngươi không biết... Nàng sống không lâu..."

"Nàng..." Lục Khang dường như đã nhận ra điều gì.

"Là ta hại nàng... Là ta..." Lệ giờ đã tràn đầy hốc mắt, tùy ý chảy xuống, Lục Oanh không ngu ngốc, Cố Thanh Trản vì nàng cam nguyện buông bỏ Lãnh châu, làm sao nàng lại không rõ... Vì sao đối diện nội tâm của bản thân lại khó như vậy, vì sao nhất định phải đợi đến khi hối tiếc không kịp mới biết chính mình đã sai, "Ca, ta phải tìm được nàng..."

"Oanh nhi..."

Lục Oanh quật cường mà nhìn Lục Khang, hít sâu một hơi, lại chậm rãi thở ra, "Ta yêu nàng..."

Nàng chưa bao giờ nói với người khác về đoạn cảm tình này. Nhưng lúc này, tâm nàng như đang trên bờ sụp đổ, mọi cẩm xúc đều không thể kiềm chế, nàng không muốn tiếp túc đè nén, lại càng không muốn tiếp tục ngụy trang.

"Ngươi và nàng... các ngươi sao lại..." Lục Khang nhất thời không biết làm sao, hắn có nghe nói Lục Oanh và nữ tù qua lại thân mật, nhưng thế nào cũng không ngờ tới...

Lục Oanh nhớ lại đoạn thời gian không muốn nhớ đến nhất kia, những ngày trong Vương phủ ấy, tràn ngập lừa gạt và dối trá, Cố Thanh Trản lừa nàng, nhưng nàng làm sao không lừa Cố Thanh Trản? Nếu không phải vì củng cố địa vị của mình trong Vương phủ, nàng làm sao lại từng bước đến gần Cố Thanh Trản, cố ý tiếp cận nàng, thậm chí lấy lòng nàng.

Chẳng qua ai cũng không ngờ được, một ngày kia, các nàng sẽ sa vào lừa gạt và dối trá của đối phương, rồi không bao giờ toàn thân trở ra được.

"Mệnh này... cũng là ta nợ nàng."

Tháng ngày mất đi ký ức kia, Lục Oanh cảm thấy, có lẽ là khoảng thời gian hạnh phúc nhất cuộc đời mình, bỏ hết mọi người lừa ta gạt, chỉ để lại tình cảm tha thiết chân thành nhất, "... Nếu như không nhờ nàng, ta không tới được Bắc Cương, ta cũng không thấy được ngươi và phụ thân..."

Một khoảng thời gian quá dài, trong mắt nàng chỉ có oán giận và hận thù, đến tận một đêm kia, Cố Thanh Trản vết thương đầy mình, nhưng vẫn yếu ớt mà nói với nàng "A Oanh, thật xin lỗi". Miệng Lục Oanh tuy vẫn ra lời ác độc, nhưng sau đó lại cả đêm một mình suy nghĩ sâu xa rất nhiều. Bản thân mình thật sự xứng đáng để Cố Thanh Trản nói một câu "thật xin lỗi" kia sao?

Từng là một người thanh cao như vậy, lại chịu vì mình mà bày ra tư thái thấp nhất. Nếu tình yêu các nàng cho nhau có thể đo lường, Lục Oanh cảm thấy, chỉ sợ bản thân mình không bằng một phần vạn của Cố Thanh Trản.

Bình thường muội muội vân đạm phong khinh như vậy, nhưng trong lòng rốt cuộc ẩn dấu bao nhiêu ủy khuất? Lục Khang nghe Lục Oanh nói thế, lại nhớ tới đêm đó nàng khóc đến cuồng loạn, quả nhiên thật sự đã động tình... Hắn thay nàng lau nước mắt, "Nha đầu ngốc..."

Tính tình Lục Khang xưa nay ngay thẳng, có ân tất báo, "Nếu thiếu nhân tình người ta, ca ca nhất định phải thay ngươi tìm nàng về... Huống chi lại là Oanh nhi thích , cho dù phải đi khắp chân trời góc biển, ta cũng quyết mang nàng về cho ngươi."

Lời vui đùa khi còn bé, nay lại thành sự thật, chỉ là Lục Oanh thế nào cũng không cười nổi.

Cố Thanh Trản, ngươi rốt cuộc ở nơi nào...

----

Tác giả có lời muốn nói: Ngủ ngon.

Dany: Rau Thơm ngược đã xong còn mong độc giả ngủ ngon được T_T

Một điểm mình vô cùng yêu thích ở truyện là Lục gia. Cả nhà ai cũng đáng yêu hết, luôn ủng hộ che chở cho người nhà mình. Lục Oanh chấp nhận kết hôn chính trị để bảo toàn cho gia đình, Lục Khang yêu thương muội muội, không kỳ thị tình yêu đồng tính của muội muội mà còn ra sức giúp đỡ. Còn papa Lục Nguyên Thiệu, về sau sẽ có một đoạn sự kiện mình thấy rất hay và cảm động, để cho papa chấp nhận ủng hộ cho Oanh và Trản bên nhau.