Phục Kích Ái

Chương 49: Mạo hiểm . . .

Lý Thiên Hữu nhìn thấy vài người có hành động, nàng vừa kéo Lâm Bắc Thần vừa cấp thiết nói với cô: “Ai cho các chị xuống, nhanh lên quay về trên xe đi.”

“La Quân mang Dao Dao tỷ lên xe, mau, trước tiên cậu lái xe mang bọn họ đi.” Lý Thiên Hữu không nhìn tới con mắt căm tức của Lâm Bắc Thần, nàng dừng lại cước bộ hướng La Quân cách nàng không xa hô.

La Quân nghe xong Lý Thiên Hữu nói, nhanh chóng tới trước trực tiếp kéo dài Tiết Dao Dao tới chỗ ngồi sau xe, cũng không để ý tới Tiết Dao Dao kêu la liền nhét vào nàng trong xe. Xong việc hắn hô Lý Tiểu Cương đứng ở một bên, cũng nhét hắn ta vào chỗ lái xe, dự bị bảo hắn ta mang theo mấy nữ nhân đi trước, mà hắn muốn lưu lại hỗ trợ Lý Thiên Hữu.

Lý Thiên Hữu cầm tay Lâm Bắc Thần đi tới một bên phó lái xe, mở cửa nhưng Lâm Bắc Thần thế nào cũng không lên xe. Lý Thiên Hữu sốt ruột ứa ra mồ hôi, nàng không dám quá dùng sức, sợ làm đau Lâm Bắc Thần. Nàng giương mắt thoáng nhìn phía trước, mấy nam nhân kia đi rất nhanh thoáng cái cũng sắp đến trước mặt, hơn nữa trong tay bọn chúng còn có súng.

“Đừng náo loạn, nhanh lên xe.” Lý Thiên Hữu thực sự nóng nảy, nàng quát Lâm Bắc Thần.

“Lý Thiên Hữu!!!” Lâm Bắc Thần tức giận gọi tên Lý Thiên Hữu. “Em đừng quên em gái em còn đang ở trên xe, bọn chúng là nhằm về phía chị. Nếu như chị ngồi xe chạy, em nghĩ bọn chúng có thể buông chị không đuổi, mà là ở đây dây dưa với em sao?” Lâm Bắc Thần lạnh giọng hỏi.

“Hừ.” Lý Thiên Hữu cũng không nói gì, chợt nghe thấy một tiếng súng vang, Lý Thiên Hữu nhanh chóng ôm chầm Lâm Bắc Thần yểm tại bên xe, nàng bất đắc dĩ liếc nhìn Lâm Bắc Thần. Hướng về trong xe hô: “Mau lái xe!” Liền cố sức đóng sầm cửa, ôm Lâm Bắc Thần lẻn đến núp vào bên Mercedes.

“Mẹ nó, dĩ nhiên ở ban ngày trình diễn bắn nhau. Còn con mẹ nó có vương pháp hay không hả?” Lý Thiên Hữu lên tiếng mắng chửi.

Lúc này Lý Tiểu Cương bị La Quân đẩy lên xe đã lái xe Tiết Dao Dao đi ra ngoài, xe quả thực là trực tiếp chạy trốn ra ngoài, xem ra cũng là bị tiếng sung vừa nãy hù rồi. Lý Thiên Hữu nắm chặt tay Lâm Bắc Thần, dùng thân thể của nàng chắn ở phía trước, “Một súng vừa nãy là trực tiếp nhằm về phía Lâm Bắc Thần, chỉ mong sẽ không bị thương đến Thiên Kiêu ngồi ở trong xe.” Lý Thiên Hữu ở trong lòng thầm nghĩ.

Đối phương thấy không bắn trúng mục tiêu, cũng không để ý tới xe đã lái đi, trực tiếp thay đổi họng súng hướng phía Lý Thiên Hữu.

Lý Thiên Hữu gắt gao che chắn Lâm Bắc Thần ở phía sau, nàng híp mắt quan sát một hồi, nàng phát hiện sau khi xe của Lâm Bắc Thần bị đạn bắn trúng lại không xảy ra chút chuyện gì. Nàng quay đầu nghi hoặc nhìn Lâm Bắc Thần.

Lúc này hai tay của Lâm Bắc Thần chặt chẽ nắm tay Lý Thiên Hữu, một tiếng sung vang vừa nãy, thật là dọa sợ cô. Khiến cô nhớ tới lần đó bị bắt cóc đến sơn động, làm cho cô cảm thấy hoảng sợ từ trong ra ngoài. Lâm Bắc Thần thấy Lý Thiên Hữu nghi hoặc nhìn mình, cô thoáng điều chỉnh bản thân, mở miệng nói: “Chống đạn, xe chị đã lắp lại qua.” Nói xong cô đưa tay kéo Lý Thiên Hữu về bên cạnh mình, cô sợ Lý Thiên Hữu cứ mãi thò đầu ra ngoài như vậy sẽ xảy ra nguy hiểm.”Mau, đi vào trong xe.” Lý Thiên Hữu hướng thân thể về sau xe yểm hộ, một bên cởϊ áσ khoác quân trang một bên nói với Lâm Bắc Thần phía sau. Trên người nàng mặc chính là thường phục bộ đội, nếu như thực sự động tay chân, sẽ làm nàng không khai triển được.

Lý Thiên Hữu mấy lần liền cởi ra áo khoác quân trang, nàng cong thắt lưng kéo cửa sau xe, cũng không quản Lâm Bắc Thần có nguyện ý hay không đã trực tiếp đẩy mạnh người vào trong xe.

“Chị ngồi ở trong xe, nghìn vạn lần đừng xuống.” Lý Thiên Hữu dùng tay ngăn cản thân thể Lâm Bắc Thần muốn xuống xe, nàng thấy Lâm Bắc Thần đầy mắt lo lắng nhìn mình, nhịn không được ôn nhu nói tiếp: “Em không sao, chị ở bên ngoài em sẽ phân tâm.” Lúc này tiếng súng lại vang lên, Lý Thiên Hữu cấp tốc rút khỏi thân thể, tiện tay đóng cửa lại. Nàng lén nhìn xuống, mấy nam nhân kia đã cách rất gần, mà La Quân cũng lẻn đến bên người Lý Thiên Hữu.

Đối phương tổng cộng đi tới 4 người, bọn họ dừng lại cách xe không tới 5 mét. Trong đó dẫn đầu chính là một Hắc Đại Cá*, chỉ thấy hắn hướng về phía ba người khác khoát tay một cái, mấy người đó liền buông tay súng đứng thẳng phía sau hắn.

(*Hắc đại cá: chắc là cao to da đen.)

Lý Thiên Hữu thấy mấy người đình chỉ công kích, nàng đứng thẳng thân thể bước đi ra ngoài. Mà La Quân ở bên người nàng hiển nhiên cũng không sợ hãi, đi theo đứng ở phía sau Lý Thiên Hữu.

“Tao không làm khó dễ bọn mày, tao chỉ muốn cô ta.” Hắc Đại Cá thấy đối phương chỉ có hai người, hơn nữa trong đó là một nữ nhân gầy yếu, hắn ở trong lòng hừ lạnh một tiếng. “Một nữ binh có thể có cái năng lực gì?” Hắn liếc nhìn hai người liền giơ súng chỉ chỉ Lâm Bắc Thần trên xe, vẻ mặt khinh thường nói rằng.

Lý Thiên Hữu chậm rãi nheo mắt lại, nàng khiêu mi với Hắc Đại Cá, sau đó dùng ánh mắt như đao của nàng đảo qua mấy người khác, cũng không trả lời, bắt đầu chậm rãi cuốn lên tay áo sơ mi của mình. “Đùa gì thế? Muốn ởtrước mặt nàng mang đi Lâm Bắc Thần, cũng không nhìn bản thân có bao nhiêu cân lượng, có mấy cái súng rách trên tay thì ngon rồi hả?” Lý Thiên Hữu thầm nghĩ, mà trên mặt nàng cũng dần dần hiện lên nụ cười đùa giỡn.

Thời điểm thủ hạ của Hắc Đại Cá đối đầu ánh mắt của Lý Thiên Hữu đều bất giác bị khí thế của Lý Thiên Hữu kinh sợ, mấy người không khỏi nhìn về phía Hắc Đại Cá đứng ở phía trước bọn chúng, lòng thầm thầm nghĩ, “Con bé này nhìn qua nho nhã yếu đuối, tại sao ánh mắt sắc bén như vậy?”

Hắc Đại Cá thấy Lý Thiên Hữu dửng dưng như không, hắn thoáng vọt lên hỏa khí, tốt xấu hắn đã ở trên đạo lăn lộn nhiều năm như vậy, thế nào có thể để một con nhóc đè ép xuống phía dưới. Hắn không chớp mắt nhìn chằm chằm Lý Thiên Hữu, mang theo súng đi phía trước vài bước.

“Muốn tìm cái chết đúng không? Được, tao thành toàn cho mày, dù sao tao cũng không ngại gϊếŧ thêm vài người.” Hắc Đại Cá nghiến răng nghiến lợi nói, hắn giơ súng chĩa vào trên trán Lý Thiên Hữu.

La Quân đứng ở phía sau Lý Thiên Hữu nhìn thấy tình huống như thế, làm dáng liền muốn động thủ. Lý Thiên Hữu dùng tay ngăn cản hắn một chút, liền ngửa đầu kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn Hắc Đại Cá nói rằng: “Chỉ bằng mày!” Nàng vừa dứt lời thân liền chuyển động.Ai cũng không thấy rõ động tác công kích của Lý Thiên Hữu là thế nào, chỉ thấy nàng ở không trung xoay người tròn 360 độ, liền lưu loát đứng ở trên mặt đất. Mà ba nam nhân phía sau Hắc Đại Cá đều nhất tề ngã xuống trên mặt đất, súng nắm trong tay bọn chúng cũng đều không thấy rồi. Chỉ còn lại Hắc Đại Cá vẫn như cũ duy trì tư thế vừa nãy, hắn giơ cánh tay nắm súng, thế nhưng súng trong tay hắn cũng đã không còn là một khẩu súng có thể đòi được mạng người nữa rồi. Vừa nãy động tác của Lý Thiên Hữu ngăn ngắn vài giây, cứ thế đã tuốt ra chốt trên cây súng đó, băng đạn cũng không biết lúc nào đánh rơi trên mặt đất. Mà chân chính khiến Hắc Đại Cá ngốc lăng còn không chỉ bởi vì chút thứ này, nguyên nhân hắn sửng sốt là lúc này Lý Thiên Hữu đang cầm trong tay súng lục chĩa vào trên huyệt thái dương của hắn.

“Có chuyện hảo hảo nói, có chuyện hảo hảo nói.” Hắc Đại Cá cẩn thận từng li từng tí nói rằng.

“Hừ!” Lý Thiên Hữu châm chọc hừ lạnh một tiếng, nàng buông xuống cánh tay, hai ba lần “tách rời” súng trong tay, sau khi tiện tay giơ lên, linh kiện khẩu súng liền rơi tại trên mặt đất. Nàng căn bản khinh thường sử dụng loại súng lục này, đối phó mấy người bọn chúng căn bản là không cần. Nếu như nàng không phải một quân nhân, bây giờ những người này sớm đã biến thành thi thể.

“Đi, gọi tới lão đại của bọn mày.” Lý Thiên Hữu lắc đầu hướng phía chiếc xe vẫn đỗ cách đó không xa.

“Dạ, dạ.” Hắc Đại Cá nghe Lý Thiên Hữu nói vội vã gật đầu, sau đó một giây không ngừng chạy qua đó. Thế nhưng hắn lại bị dọa một thân mồ hôi lạnh, vừa nãy mạng nhỏ của hắn thiếu chút nữa không còn, con nhỏ kia tốc độ quá nhanh, người như hắn có chút danh tiếng ở trên đạo không cơ hội phòng bị liền bị nó tháo súng, hắn trực giác là gặp gỡ nhân vật rồi. Nếu như vừa nãy đối phương muốn hắn chết, hắn sẽ chết như thế nào cũng không biết.

Lý Thiên Hữu thấy Hắc Đại Cá giống như chạy trốnhắc đại một giống, nàng thu sát khí trên người, xoay người đi đến bên cạnh xe Mercedes, đưa tay gõ hai lần xuống kính xe.

Lý Thiên Hữu đợi một hồi mới nghe trong xe có chút động tĩnh, tiếp theo cửa xe đã bị mở, Lâm Bắc Thần bước ra chân dài liền muốn xuống xe.

Lý Thiên Hữu thấy Lâm Bắc Thần muốnxuống xe, nàng vội vàng dùng thân thể chắn ở cửa xe. Sự tình còn chưa có hoàn toàn giải quyết đây, hiện tại Lâm Bắc Thần đi ra vẫn sẽ rất nguy hiểm.

Lâm Bắc Thần đỏ cả đôi mắt, hơi ngửa đầu nhíu mày nhìn Lý Thiên Hữu, trong mắt dần dần lại nổi lên sương mù. Vừa nãy phát sinh tất cả Lâm Bắc Thần ở trong xe nhìn nhất thanh nhị sở, lúc Hắc Đại Cá chĩa súng tại trên đầu Lý Thiên Hữu, Lâm Bắc Thần cảm giác trái tim cô đã muốn ngừng đập rồi. Lần đầu tiên cô mất đi năng lực tự hỏi, lần đầu tiên cảm thấy bất lực, cô chưa từng sợ qua như vậy, cho dù lần đó bị bắt cóc đến trong sơn động cũng không có. Ngồi ở trong xe khiến cô cảm giác như đứng đống lửa, như ngồi đống than, cô muốn lập tức xuống xe, thế nhưng thân thể nhuyễn vô cùng, khiến cô ngay cả khí lực nhúc nhích cũng không có, chỉ là lệ trong mắt giống như vỡ đê, từ bên trong tách tách rơi xuống. Thẳng đến khi Lý Thiên Hữu gõ vang cửa sổ xe cô mới từ từ tỉnh táo lại.

“Không sao.” Lý Thiên Hữu nhẹ nhàng ôn nhu nói với Lâm Bắc Thần.

Lâm Bắc Thần đưa tay lau lau nước mắt, cố sức đẩy ra Lý Thiên Hữu liền xuống xe, đứng ở bên cạnh Lý Thiên Hữu, cô không muốn một mình ngồi ở trong xe, cũng không muốn nhìn thấy Lý Thiên Hữu có cái gì nguy hiểm nữa, nếu như muốn phải đối mặt nguy hiểm, như vậy để những người đó nhằm về phía cô đi...

Lý Thiên Hữu nhìn Lâm Bắc Thần cố chấp, con mắt hồng hồng hiển nhiên là đã khóc, nàng không dám mạnh mẽ nhốt Lâm Bắc Thần tiến vào trong xe nữa, nàng lại thoáng nhìn phương hướng Hắc Đại Cá chạy, trong chiếc xe đó lại xuống hai nam nhân theo Hắc Đại cái đi tới chỗ nàng. Lý Thiên Hữu bất đắc dĩ thoáng nhìn Lâm Bắc Thần đứng ở bên người, ở trong lòng nghĩ: “Chỉ cần không bắn nhau, nàng vẫn có niềm tin bảo hộ Lâm Bắc Thần, không muốn quay về trên xe thì không quay về.”

“Che chở Bắc Thần chút.” Lý Thiên Hữu thấy ba nam nhân tiến vào, nàng xoay người nói với La Quân đứng ở bên người. Lại duỗi tay kéo Lâm Bắc Thần qua, để cô đứng ở phía sau hai người, mà chính nàng nhưng nghênh tiếp ba nam nhân đi tới.

Lý Thiên Hữu ngừng cước bộ, nàng thấy đối diện ba nam nhân song song đứng thẳng, một nam nhân gầy cùng Hắc Đại Cá đứng ở hai bên, mà nam nhân ở giữa mang theo một bộ kính râm màu đen, nét mặt nghiêm túc, vừa nhìn liền biết hắn chính là dẫn đầu rồi.

“Mày nghĩ thân thủ của mày có thể mau hơn súng trong tay tao sao?” Nam nhân đứng ngoài cùng bên trái cúi đầu lắc lư súng lục trong tay hững hờ hỏi Lý Thiên Hữu. Chỉ thấy súng lục ở trên tay tay hắn xoay vài vòng, sau đó hắn liền chợt giơ tay lên, họng súng trực tiếp chỉ hướng về phía Lý Thiên Hữu.

Lý Thiên Hữu bất động thanh sắc nhìn, nhìn thủ pháp nghịch súng của nam nhân kia liền biết hắn tuyệt đối không phải hạng người hời hợt, thế nhưng lúc này nàng chỉ có thể lực chọn đàm luận với bọn hắn, tuy rằng sẽ có nguy hiểm, nhưng nàng cũng không có biện pháp khác. Đã sắp đến một tiếng rưỡi, thời gian đã còn lại không nhiều lắm, nếu như lại hao tổn nữa sợ là bị muộn rồi, đó cũng không phải là đùa giỡn.

Lý Thiên Hữu không chút nào sợ hãi nhìn nam nhân mang kính râm ở giữa, nàng biết nam nhân chơi súng sẽ không nổ súng với nàng, nếu như là thật muốn động thủ, như vậy hiện tại ba người bọn họ cũng sẽ không đứng đến trước mặt nàng.

Lý Thiên Hữu vẫn cứ nhìn nam nhân mang kính râm ở giữa như vậy, nàng muốn biết người này suy nghĩ cái gì.

Nam nhân kính râm nhìn Lý Thiên Hữu kéo khóe miệng, sau đó hướng về phía nam nhân nghịch súng vẫy tay, nam nhân đó lập tức thì thối lui đến phía sau hắn. Mà nam nhân kính râm còn lại đi phía trước vài bước, hắn tùy ý hoạt động cổ tay, hướng về phía Lý Thiên Hữu bày cái thủ thế xin mời liền tay không tấn công tới...

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Lý Thiên Hữu trước khi đi bộ phận viết vài chương, mới tính có chút mặt mày...

Không biết có thể hay không khiến đại gia cảm thấy dong dài?

Lời vô ích không nói nhiều, cũng thật sự là buồn ngủ quá đỗi, thích thì nhiều hơn tát hoa cất dấu đi...

Khác, ta tình nguyện phách vương cũng không phải các ngươi đánh phụ phân, quá bỏ đi ta tính tích cực...