Phục Kích Ái

Chương 46: Trước khi đi . . .

“Các cô đều đưa ra cái nhiệm vụ gì? Sẽ có nguy hiểm tính mạng sao?” Vương Kỳ ngẩng đầu chăm chú nhìn Lý Thiên Hữu, trong ánh mắt tràn đầy nghi vấn.

Vấn đề này bồi hồi ở trong lòng Lâm Bắc Thần một buổi sáng, thế nhưng cô không hỏi, hiện tại Vương Kỳ hỏi ra, cô cũng rất muốn biết, Lý Thiên Hữu phải đi hoàn thành loại nhiệm vụ gì? Lẽ nào thật là sẽ có nguy hiểm tính mạng sao?

Lý Thiên Hữu thấy ba người đều đồng loạt nhìn nàng, đều đang chờ nàng trả lời. Nàng hơi mất tự nhiên vội vã xua tay nói rằng: “Không có, không có. Chúng tôi đơn giản phải đi giải cứu con tin, bảo vệ người các loại. Làm sao có cái gì nguy hiểm tính mạng. Không có.” Vừa nói nàng còn vừa lắc lắc đầu.

Lý Thiên Hữu liếc mắt xem phản ứng của ba người nghe nàng nói xong, nàng thấy ngoại trừ em gái Thiên Kiêu, hai nữ nhân đều là vẻ mặt rất không tin tưởng, vội vàng lo lắng còn nói: “Thực sự, đội trưởng sở dĩ nói với cô nhiều như vậy, đó là bởi vì cậu ấy không biết phải bao lâu mới có thể lại liên hệ với cô. Chúng tôi không chỉ là lúc làm nhiệm vụ không thể cùng ngoại giới liên hệ, đôi khi lúc huấn luyện bình thường cũng không cho phép cùng ngoại giới liên hệ.” Lý Thiên Hữu khiến ngữ khí của mình nghiêm túc lên, vẻ mặt nàng thành khẩn nhìn Vương Kỳ.

Thấy Vương Kỳ coi như có chút tin, nàng lại trộm liếc nhìn Lâm Bắc Thần bên cạnh, tiếp theo nàng thả nhỏ giọng vẻ mặt nghiêm túc nói tiếp với Vương Kỳ: “Đó là bởi vì đội trưởng quan tâm cô, cô không biết, quân nhân trường kỳ đi lính giống chúng tôi, hận không thể một năm 365 ngày đều đứng ở trong quân doanh, nếu muốn yêu nhau thật sự là quá khó khăn.” Lý Thiên Hữu mím mím miệng, nàng thấy Vương Kỳ nghe xong lời của nàng cúi đầu tựa hồ mặt đỏ, lại nói tiếp: “Yên tâm đi, không có việc gì. Đến khi nhiệm vụ vừa kết thúc chúng tôi liền lập tức gọi điện thoại cho các cô.” Nói xong nói nàng cố ý quay đầu nhìn về phía Lâm Bắc Thần.

Lý Thiên Hữu đương nhiên là lừa bọn họ, trên thực tế mỗi lần các nàng làm nhiệm vụ đều là việc xấu khá nguy hiểm, mỗi người đều là súng ống đầy đủ, đạn lên nòng, một chút sai lầm có thể vĩnh viễn không về được. Thế nhưng nàng tự nhiên sẽ không nói như vậy với ba người trước mặt này, ba nữ nhân này đối với Lý Thiên Hữu mà nói đều là người quan trọng, một người là em gái ruột của nàng, một người là nữ nhân nàng yêu, mà người còn lại là bạn gái của chiến hữu tình như thủ túc với nàng, nàng nhất định sẽ không để bọn họ thấp tha thấp thỏm.

Lâm Bắc Thần tuyệt không tin tưởng lí do thoái thác của Lý Thiên Hữu, em ấy nói vậy cũng chỉ có thể lừa tiểu hài tử. Lẽ nào Lý Thiên Hữu quên rồi sao? Các nàng là làm sao quen biết? Lâm Bắc Thần nghĩ thầm "Bắt cóc cô đều là một vài người cùng hung cực ác, đây đều là cô tự mình kinh nghiệm, võ cảnh chiến sĩ đã chết vài người. Giải cứu con tin như vậy còn nói không nguy hiểm?" thiệt thòi Lý Thiên Hữu em ấy dĩ nhiên nói nhẹ nhõm như vậy.

Khi Lâm Bắc Thần nghe Lý Thiên Hữu nói đến quân nhân muốn yêu nhau khó khăn cỡ nào, cô ở trong lòng nở nụ cười, "Đứa nhóc bảo thủ này, còn biết dùng lời mỉa cô rồi. Này rõ rành rành là thoại lý hữu thoại đó sao?" Lâm Bắc Thần hung ác liếc Lý Thiên Hữu, cô làm như không có nghe thấy, đứng dậy đi lên lầu.”Lâm tổng, tôi về công ty trước.” Vương Kỳ thấy Lâm Bắc Thần muốn lên lâu, vội đứng dậy nói.

“Trở về đi, lái xe cẩn thận.” Lâm Bắc Thần một khắc không dừng đi lên lầu, cô đưa lưng về phía Vương Kỳ xua tay. Cô muốn lưu cho tỷ muội Lý Thiên Hữu chút không gian riêng, để hai người hảo hảo trò chuyện, cáo biệt một chút...

Lâm Bắc Thần lên lầu, Lý Thiên Hữu tiễn Vương Kỳ, kéo Lý Thiên Kiêu ngồi trở lại sô pha. Nàng cũng không biết vì sao Lâm Bắc Thần sau khi nghe lời của nàng thì không nói một tiếng lên lầu, thế nhưng nàng cảm thấy lúc này Lâm Bắc Thần rời khỏi rất thích hợp, nàng có thật nhiều lời muốn nói với em gái, Lâm Bắc Thần ở đây không tiện.

“Chị, chị tham gia quân ngũ thế nào còn có nguy hiểm hả?” Lý Thiên Kiêu nhíu mày vẻ mặt khẩn trương hỏi Lý Thiên Hữu.

“Không có, đừng nghe Vương tỷ tỷ của em nói. Cô ấy không biết, chị chính là một lính tầm thường, có thể có cái gì nguy hiểm.”

“Dạ, em tin chị. Mặc kệ thế nào, chị đều phải thật tốt.” Lý Thiên Kiêu nói liền dựa sát vào trong lòng Lý Thiên Hữu.

“Chị, đây là nhà Bắc Thần tỷ tỷ ạ? Thật lớn thật đẹp a!”

“Chị, chờ em trưởng thành kiếm tiền, chúng ta liền ở thành phố A mua một phòng ở đi, như vậy cũng không cần ngày ngày chen chúc ở nhà cô hai rồi.”

“Chị, chị nói chúng ta có thể mua được nhà lớn như này không?” Lý Thiên Kiêu hỏi hết cái này lại đến cái kia, em cũng không chờ Lý Thiên Hữu trả lời, chỉ một mình hỏi.

Lý Thiên Hữu mỉm cười nhìn em gái dáng vẻ như bảo bảo hiếu kỳ, nàng đưa tay xoa tóc em nói: “Chờ em tốt nghiệp đại học rồi, chị xuất ngũ, chị liền mua một căn nhà. Nếu như thừa tiền, chị cũng mua cho cô hai bọn họ một căn nhà, luôn luôn thuê phòng của người khác cũng không phải kế lâu dài.”

“Dạ, em đều nghe chị.” Lý Thiên Kiêu nhu thuận gật đầu, em tựa ở trong lòng Lý Thiên Hữu, con mắt liên tục nhìn bố cục bài biện trong nhà, em cảm thấy mới lạ, từ nhỏ đến lớn em chưa từng đi vào trong nhà quá tốt như vậy.

“Chị, Bắc Thần tỷ tỷ lúc nào thì là bằng hữu của chị ạ? Sao chị ấy luôn luôn nghiêm túc như vậy? Em cũng không dám nói chuyện với chị ấy.” Lý Thiên Kiêu quan sát toàn diện gian nhà, ngửa đầu bĩu môi hỏi Lý Thiên Hữu.

Nghe xong em gái nói, Lý Thiên Hữu ha ha nở nụ cười, nàng nhẹ nhàng véo má em: “Bắc Thần tỷ tỷ của em làm đại lãnh đạo, tập đoàn Lâm thị mà em nói, chính là nhà Bắc Thần tỷ tỷ của em xây dựng. Cho nên a, đại nhân vật như vậy tự nhiên là sẽ không mỗi ngày cười hì hì. Nhưng mà em không cần sợ chị ấy, Bắc Thần tỷ tỷ của em đối với em đều cực kỳ tốt.” Lý Thiên Hữu ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng hoàn toàn không phải nghĩ như vậy, trời biết, vì sao Lâm Bắc Thần mỗi ngày đều nghiêm mặt lạnh lùng. Cũng là không sợ chết như nàng mới dám theo đuổi lãnh ngạo nữ vương đi? Lý Thiên Hữu cười khổ lắc đầu, có một số việc không thể suy nghĩ nhiều, rất nhiều hiện thực đặt tại đây, ngươi chính là nghĩ bể đầu, cũng đều là không làm theo.

Lý Thiên Hữu ôm em gái nói cho em rất nhiều, nàng thực sự không biết lần này vừa đi lần sau trở về phải đợi tới khi nào, có phải lúc đó Lý Thiên Kiêu hẳn đã lên đại học hay không? Lúc hai người đang nói, điện thoại của Lý Thiên Hữu vang lên.”Alo, Hạ Phi, có chuyện gì sao?” Lý Thiên Hữu đỡ em gái để em ngồi tốt, liền tiếp điện thoại.

Mà ngay lúc đó chuông nhà Lâm Bắc Thần cũng vang lên, Lý Thiên Hữu thoáng nhíu mày, vừa nói điện thoại vừa đi đến mở cửa.

Lý Thiên Hữu đi tới trước cửa, nàng mở cửa, liền thấy Tiết Dao Dao mặc bộ áo gió đỏ thẫm đứng ở trước cửa, trên cánh tay còn phối hợp màu sắc quần áo, đeo một cái túi đồng dạng là màu đỏ, thật là chói mắt.

“Tiểu Hữu Hữu, nghe nói em phải đi, chị tới tiễn em.” Tiết Dao Dao đạp giày cao gót lắc mông vừa nói vừa đi vào nhà, nàng quan sát từ trên xuống dưới, liền quay sang nói với Lý Thiên Hữu: “Bắc Thần đâu?”

Lý Thiên Hữu thấy Tiết Dao Dao cứ như vậy vòng qua mình vào nhà, nàng thoáng sửng sốt, nghe Tiết Dao Dao hỏi, nàng xoay tay đóng cửa, quay về điện thoại nói với Hạ Phi “Đợi lát nữa.” Liền đi tới trước sô pha.

“Dao Dao tỷ, Bắc Thần ở trên lầu đó.” Lý Thiên Hữu rất lễ phép cười với Tiết Dao Dao, tiếp đó nàng kéo qua Lý Thiên Kiêu đứng ở phía sau nàng, nói với Tiết Dao Dao: “Đây là em gái tôi Lý Thiên Kiêu.”

“Thiên Kiêu, đây là bạn tốt của Bắc Thần tỷ tỷ em, gọi Dao Dao tỷ.”

Lý Thiên Hữu giới thiệu hai người xong cùng Tiết Dao Dao chào hỏi một tiếng đã đi một bên nói tiếp điện thoại với Hạ Phi.

Tiết Dao Dao thấy Lý Thiên Hữu đi đến một bên, nàng khiêu mi, thu hồi ánh mắt nhìn Lý Thiên Hữu, tươi cười quyến rũ bắt đầu trên dưới quan sát Lý Thiên Kiêu.

“Đứa bé này lớn lên đẹp, ừ, đẹp hơn tỷ tỷ em, dịu dịu dàng dàng chị thích.” Nói xong nàng còn gật đầu, nói tiếp: “Nhất là con mắt có thể lớn hơn so với tỷ tỷ em.” Nói xong nàng liền bắt đầu cười.

Lý Thiên Kiêu luống cuống mặc cho Tiết Dao Dao nhìn mình từ trên xuống dưới, lòng em thầm nghĩ, người này thật kỳ quái. Biểu tình kỳ quái, nói chuyện cũng kỳ quái.

“Đi, chúng ta đi tìm Bắc Thần tỷ tỷ của em.” Nói xong Tiết Dao Dao cũng không chờ Lý Thiên Kiêu phản ứng liền kéo tay em chạy lên lầu.

Hai người lên lầu vào phòng Lâm Bắc Thần, Lâm Bắc Thần đã thay xong quần áo đang trang điểm. Cô từ trong kính trang điểm nhìn người tiến vào, quay đầu nở nụ cười ôn nhu với Lý Thiên Kiêu.

Lập tức nghiêm túc quay sang nói với Tiết Dao Dao: “Đều chuẩn bị kỹ càng rồi à?”

“Đương nhiên, việc cỏn con.” Tiết Dao Dao giọng điệu ngả ngớn, nàng nói xong liền đặt mông ngồi ở trên giường lớn của Lâm Bắc Thần.

“Này, tớ đã nói bao nhiêu lần, đừng mặc áo khoác ngồi trên giường ngủ của tớ.” Lâm Bắc Thần buông phấn mắt trong tay cau mày trừng Tiết Dao Dao, ngữ khí băng lãnh nói.

Tiết Dao Dao bĩu môi, nàng sờ sờ tấm chăm bông lạc đà được gấp thành đậu hũ không cho là đúng nói: “Ôi... Không hổ là quân nhân nha, chăn như thế cũng có thể gấp như vậy? Xì xì...” Nói xong nàng còn hướng về phía Lâm Bắc Thần nở nụ cười xấu xa, kỳ thực nàng là thấy chăn của Lâm Bắc Thần bị gấp thành cái dạng này, nghĩ thầm nhất định là Lý Thiên Hữu gây nên. Nàng đoán Lý Thiên Hữu là ở tại nhà Lâm Bắc Thần rồi. Nàng vốn là muốn hỏi một chút Lâm Bắc Thần cùng Lý Thiên Hữu tiến hành đến bước nào, thế nhưng ngại em gái Lý Thiên Hữu ở đây, nàng cũng sẽ không nói ra miệng, điểm đúng mực ấy nàng vẫn biết...

Lâm Bắc Thần buồn bực liếc mắt Tiết Dao Dao, cô còn không biết ý đồ của Tiết Dao Dao? Cô lười phản ứng Tiết Dao Dao, thích ngồi thì ngồi đi, dù sao cô kháng nghị cũng là phí công. Cô đứng dậy, kéo Lý Thiên Kiêu ngồi xuống cái ghế bên người, thu liễm khí tức băng lãnh của mình ôn nhu hỏi: “Chị em đâu?” Tại sao là Tiết Dao Dao dẫn theo Lý Thiên Kiêu lên đây, Lý Thiên Hữu làm gì rồi?

“Anh rể của em vừa gọi điện thoại tới, chị ấy ở dưới lầu nói điện thoại ạ.” Lý Thiên Kiêu nhu thuận nói.

“Anh rể?” Lâm Bắc Thần và Tiết Dao Dao đồng thời đề cao âm lượng hỏi. Lâm Bắc Thần trong nháy mắt thay đổi sắc mặt, cô nhíu mày nghiêm túc nhìn Lý Thiên Kiêu, mà Tiết Dao Dao cũng vẻ mặt giật mình đồng dạng nhìn em.

“Anh Hạ Phi.” Lý Thiên Kiêu hiển nhiên không nghĩ tới hai người sẽ có phản ứng lớn như vậy, em sợ hãi nói. "Làm sao vậy nhỉ? Cô hai nói Hạ Phi là bạn trai tỷ tỷ, mình đương nhiên phải gọi anh rể rồi, có vấn đề gì sao?" Lý Thiên Kiêu không giải thích được thầm nghĩ.

“Ồ.” Lâm Bắc Thần cảm thấy phản ứng của bản thân có hơi quá, cô nhàn nhạt đáp một tiếng. Liền lạnh nghiêm mặt ngồi trở lại bàn trang điểm tiếp tục bổ trang. "Thậm chí để muội muội gọi tỷ phu rồi, vậy mà vẫn còn trêu chọc mình, Lý Thiên Hữu không muốn sống sao?" Lâm Bắc Thần nghiến răng nghiến lợi thầm nghĩ.

“Hừ, cảnh sát đó á? Tiểu muội muội, em cũng đừng gọi loạn. Hắn không xứng với tỷ tỷ em.” Tiết Dao Dao nói với Lý Thiên Kiêu, lúc nàng nhìn về phía Lâm Bắc Thần, ngực thầm nghĩ "Ôi, thật đúng là tức giận..."

“Bắc Thần, tớ thấy cậu hãy hạ quyết định đi, đứa nhỏ nào đó còn có người khác nhớ thương đây. Đừng để ngày nào đó cậu nghĩ được rồi, nhưng nàng lại theo người khác.” Tiết Dao Dao vẻ mặt cười trên sự đau khổ của người khác, âm dương quái khí nói với Lâm Bắc Thần mặt lạnh.

Lâm Bắc Thần trừng Tiết Dao Dao không có nói tiếp, "Còn cần mình hạ quyết định gì? Ai nhớ thương cũng vô ích, không phải người sắp đi rồi?"

Lúc này Lý Thiên Hữu đẩy cửa đi đến, vừa vào phòng ngủ nàng liền cảm giác được bầu không khí có chút sai. Em gái nhìn mình trong mắt tràn đầy ủy khuất luống cuống, mà hai nữ nhân khác thấy nàng tiến đến, tại sao phản ứng như vậy?

Chỉ thấy Lâm Bắc Thần đối với gương dùng con mắt lạnh lùng liếc nàng liền trực tiếp không đếm xỉa đến nàng tiếp tục trang điểm, rõ ràng là dáng vẻ tức giận. Mà Tiết Dao Dao ngồi ở trên giường cũng vẻ mặt cổ quái cười, nàng nhìn Lâm Bắc Thần lại nhìn Lý Thiên Hữu, một bộ tư thế chuẩn bị xem kịch vui.

“Làm sao vậy?” Lý Thiên Hữu lại thoáng nhìn Lâm Bắc Thần không đếm xỉa đến nàng, vẻ mặt không giải thích được hỏi.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: luôn luôn nhịn không được muốn cho Lý Thiên Hữu đi chậm một chút...

Đối với nhật canh ta chỉ có thể làm đến tận lực đi, ta đều không phải tay bút chuyên nghiệp, mỗi ngày cũng có rất nhiều công tác.

Nếu như nhật canh phải để ta mỗi ngày đều phải sau nửa đêm mới có thể ngủ nói, ta đây thân thể cũng là thực sự chịu không nổi...

Mong muốn đại gia nhiều thông cảm đi, ta tận lực nhiều canh, ta cũng thường thường truy văn, biết tư vị chờ canh tân...