Hôn Học Trưởng

Chương 5

Sau một lần bắn ra, đầu óc Nghiêm Mân Triết đã tỉnh táo phần nào, lập tức anh muốn rút côn th*t của mình ra, lại cảm nhận được Tiểu Vũ không biết xấu hổ siết chặt vách tường hoa huy*t không cho anh rời khỏi, khiến côn th*t anh lại trướng lớn. Nhưng anh vẫn tuyệt tình rút ra, sau đó mới mạnh mẽ cắm lại vào tiểu huyệt đói khát kia.

Đột nhiên anh ôm Tiểu Vũ đứng lên. Tiểu Vũ vì bị anh thúc sâu một cái, hét chói tai:

– A… Trướng quá… Sâu quá… Aaa…

Nghiêm Mân Triết cảm nhận rõ sau khi Tiểu Vũ bị anh dùng sức mãnh liệt tiến vào, hoa huy*t cô liền mυ'ŧ chặt lấy côn th*t của anh, anh hé môi trêu chọc Tiểu Vũ đã hoàn toàn bị khống chế bởi tìиɧ ɖu͙©.

– Làm vậy em sướиɠ lắm đúng không?

Sau đó, anh cứ như vậy chọc vào hoa huy*t của cô, vừa bước đi vừa ra vào huyệt mềm mại. Tiểu Vũ toàn thân không còn sức lực, lại đang lơ lửng giữa không trung, cô chỉ có cách dùng hai tay gắt gao ôm lấy Nghiêm Mân Triết, hai nhũ hoa ép sát vào l*иg ngực to lớn của anh.

Đôi tay anh ôm lấy cặp mông xinh đẹp hút hồn của Tiểu Vũ, lại kiểm soát hoa huy*t mềm mại của cô phun ra nuốt vào phân người anh em của mình. Nghiêm Mân Triết sảng khoái vô cùng, lời nói ra khỏi miệng cũng trở nên phóng đãng không chịu nổi:

– Có phải da^ʍ huyệt của em thèm được chơi lắm đúng không? Nói mau, cô gái lẳиɠ ɭơ này!

Tiểu Vũ nghe Nghiêm Mân Triết nói ra những lời càn rỡ mà lúc trước chỉ khi nằm mơ cô mới nghe được, nhất thời cho là mình đang mơ, hoa huy*t bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến cực điểm, bất giác siết càng thêm chặt, liên tục nói:

– Phải… Ưm… A a… Học trưởng…

Nghe Tiểu Vũ kêu to, Nghiêm Mân Triết hơi bất mãn:

– Còn gọi học trưởng, chẳng phải trước kia còn có học trưởng khác chơi em qua rồi sao? Còn kêu kích động như vậy!!

Nghe Nghiêm Mân Triết nói thế, trái tim cô nhói lên một hồi:

– Không có… ưm… ư… Chỉ có Mân Triết học trưởng… Ưm… Mỗi ngày em đều tự yêu thương mình. Tiểu huyệt của Tiểu Vũ… aaa… dù là trong mơ… ưm…. cũng chỉ để Mân Triết học trưởng cắm, Tiểu Vũ rất thích… Ưmmm… Mân Triết học trưởng… rất thích….

Nghiêm Mân Triết nghe cô gái nhỏ trong lòng thổ lộ tình cảm, du͙© vọиɠ trào dâng đến tận cùng, không nhịn được càng dùng sức thúc vào thật nhanh, dùng sức chọc vào thật sâu vào trong huyệt mềm của Tiểu Vũ:

– Tiểu Vũ mỗi ngày đều mơ thấy được học trưởng làm sao?

Nghe thấy giọng nói của anh, hoa huy*t của cô lại càng gắt gao mυ'ŧ lấy côn th*t:

– Đúng vậy… Ưmm…. A a a…

Nghiêm Mân Triết ép chặt Tiểu Vũ lên tường, xấu bụng thả chậm tốc độ:

– Vậy mỗi ngày Tiểu Vũ mơ thấy học trưởng làm em thế nào?

Tiểu Vũ nóng nảy, không ngừng vặn vẹo bờ eo, cặρ √υ' theo động tác của cô nảy lên như sóng sữa mê người:

– Học trưởng… Hu hu… Hung hăng cắm Tiểu Vũ đi, Tiểu Vũ muốn…

Người anh em của Nghiêm Mân Triết lúc này cũng đã nhịn đến cực hạn, sao có thể từ chối lời mời gọi của người đẹp được chứ. Anh nâng hai chân của Tiểu Vũ lên, vội vàng thúc vật to cứng đang thẳng đứng kia, “ọt” một tiếng hung hăng cắm vào hoa huy*t Tiểu Vũ. Qυყ đầυ to lớn chọc sâu vào trong hoa tâm, thúc mạnh đến mức thiếu chút nữa khiến Tiểu Vũ bay luôn ra ngoài.

Tiểu Vũ chỉ có thể ngẩng cao chiếc cổ xinh đẹp:

– Học trưởng… A… Học trưởng tuyệt vời… Chọc vào sâu quá…

Nghiêm Mân Triết thật không thể tưởng tượng nổi, bình thường Tiểu Vũ hay ngượng ngùng nay lại có thể kêu rên dâʍ đãиɠ đến thế. Thân dưới anh càng thêm kích động, chỉ muốn cắm càng sâu vào hoa huy*t của cô, cắm đến khi mệt chết mới thôi.

Tiểu Vũ không kiềm chế được, phần thịt non liên tục co thắt, siết lấy vật cứng thô to của Nghiêm Mân Triết ngày càng chặt.

Nghiêm Mân Triết rút kinh nghiệm lần trước, lần này anh ổn định xúc giác, càng thêm liều mạng đâm chọc Tiểu Vũ:

– Cho em cắn nè… Shit! Anh không chơi chết em không được mà!!

Tiểu Vũ mồ hôi đầm đìa, cô cố gắng uốn éo phối hợp với động tác của anh. Cái miệng nhỏ hồng mấp máy, liên tục thở gấp. Mái tóc xinh đẹp tung bay tứ tán theo từng động tác nhấp nhô của cô, cô vui sướиɠ rêи ɾỉ theo tiếng rút ra đâm vào “bạch bạch” của côn th*t anh, hai âm thanh hòa vào nhau như một bản giao hưởng dâʍ đãиɠ khiến người người say mê.