Bán Đời

Chương 15

Trên chiếc xe sang Đạt nhìn qua camera của spa theo dõi gương mặt Tâm từ lúc cô nhìn lặng lẽ bên cửa sổ...

Lái xe:chúng ta đi đâu bây giờ ạ

- về nhà bố tôi

- vâng...cậu Đạt cô Tâm luôn hỏi bao giờ cậu về

- cô ta chẳng mong mỏi tôi đến thế đâu

- cái này...(lái xe cười nhạt) tôi nghe vυ' Xuyên (người làm nhà đạt) nói lại ạ

Đạt thở dài trở về nhà rồi giật mình khi thấy cô con gái nhỏ của mình chạy đến ôm chân...

Bé Na: bố ơi...bố...

Đạt thấy con liền nở nụ cười rạng rỡ ôm lấy bé Bông...

Đạt: con yêu vè khi nào vậy

Bé Na: con về với bà nội ạ,bố ơi năm sau con đi học lớp 1 rồi bố cho Na về đây ở nhé

Đạt ấp úng khi thấy lời con trẻ...mẹ anh ta đi tới cười nói nhẹ nhàng...

Mẹ Đ: chắc mẹ con bé dặn nói vậy đấy..

Na: không đâu bà ý của con mà

Mẹ Đ: thôi đi bà cụ non ạ,con vào ăn cơm đi bố con đang chờ đấy...

Vừa bước vào phòng ăn Đạt nhìn thấy Như ý đang ngồi cạnh anh trai mình...hai người bất chợt chạm ánh mắt nhau...

Bố Đạt: về rồi đấy à

- vâng

- bố có chút chuyện muốn nói

mẹ Đ: kìa mình ăn xong rồi nói...

Anh trai Đạt tay run run nhìn Đạt rồi cười phòi bọt mép

Thịnh: đạt...Đạt chó con...(nói năng như đứa trẻ)

Như Ý: Kìa anh,anh nói gì vậy anh,anh đừng nói vậy

Thịnh dơ tay tát bốp bốp vào má Như ý...

Mẹ Đ: Thịnh...

Thịnh: con lợn,mày là con lợn...

Như ý đỏ mắt cứ gạt tay Thịnh...

Như ý: anh thôi đi nào

Thịnh cầm bát canh trên bàn hất vào như ý

Bố Đ: không ra cái thể thống gì cả

Thịnh: con thích,con thích lắm bố...

Thịnh định tát tiếp vào mặt vợ thì Đạt với tay tóm lấy tay Thịnh...

Đạt: đủ rồi đấy

Thịnh: đau tao,đau tay tao...

Đạt: không phải vì mày đang điên thì tao bẻ gẫy cổ mày rồi

Bố mẹ Đạt hoảng sợ vội can ngăn...

Mẹ Đ: bỏ tay anh ra đi con,anh đau đấy

Bố Đ: mày chấp cả anh mày hay sao Đạt...(ông ta lừ mắt nhìn sang Như Ý) tất cả là tại cô mà ra,yêu em cưới anh,tham vọng...

Như ý: Sao bố lại nói vậy đó đã là quá khứ

mẹ đạt: Ông đừng nói nữa

bố Đ: Hôm nay phải nói cho rõ,chuyện này mà đồn ra ngoài thì có mà chui đầu đi đâu được,bố mẹ cô có biết không hả

như ý: Con nguyện lấy anh Thịnh chuyện này k liên quan đến bố mẹ con,cũng mong bố đừng suy nghĩ vì chuyện này mà ảnh hưởng đến công việc của hai gia đình...

Như ý đứng dậy chạy thẳng ra ngoài sân,vừa đi vừa ôm miệng khóc lớn...

Đạt: Bố nói đủ chưa,đáng lẽ điều này bố nên nói sớm hơn mới đúng,nói ngay từ khi con nói với bố,bố cũng chính là kẻ tiếp tay cho hệ luỵ này...

Đạt lau miệng rồi ném chiếc khăn lên bàn ăn...anh ta quay đi gương mặt thất thần

bố Đ: Về công ty làm đi con,từ bỏ tổ chức đó đi con,tiền nhà chúng ta k thiếu

- Nhưng đó kp là tiền con làm ra,con chỉ là con trai thứ,mọi thứ chờ anh khỏi bệnh bố hãy trao lại vị trí đó cho anh

bố Đ: Mày biết thừa nó thế kia mà

- Đấy là chuyện ngoài ý muốn của bố,ngay từ đầu bố ghét con mà chẳng phải sao???

bố Đạt lặng người trước câu nói của con trai,mẹ Đạt nhắm mắt rơi từng giọt nước mắt xuống bàn,đối với gia đình họ có lẽ từ sâu thẳm họ đã làm tổn thương điều gì đó vs Đạt...

Đạt đi ra cổng thấy Như Ý đang đứng khóc,từ phía sau anh ta định sờ lên tóc Như Ý rồi bất giác rụt tay lại...Như Ý thấy bóng đạt phia sau...

Như ý: Tại sao anh không tiến tới,tại sao vậy...làm ơn đưa em rời khỏi đây đi...

- Anh xin lỗi,anh không thể

- Tại sao,anh hết yêu em rồi đúng k,người sai là em,đúng rồi người sai là em ( Như ý quay lại với hai hàng nước mắt)

- Anh có thể đưa em đi bất cứ nơi đâu nếu người em chọn không phải là anh trai anh,người sai là em,người sai cũng là anh,anh sai vì đến giờ phút này anh vẫn yêu em...

Như ý bật khóc,Đạt bước lên xe rời đi...trên xe Đạt nhìn gương thấy Như ý vẫn đứng khóc phía sau...anh ta ôm đầu dáng vẻ khó xử đau đầu...

lái xe: Chúng ta về chứ ạ

- Tôi muốn đi uống chút rượu

Đạt đến quán rượu anh ta vừa uống rượu vừa hút thuốc...tiếng nhạc của quán bar 1 cô gái mặc chiếc váy ngắn vs đôi chân dài miên man ngồi cạnh Đạt nói với nhân viên quầy rượu

gái: Cho tôi 1 ly giống anh này...

cô gái liếc mắt nhìn Đạt rồi nâng ly...Đạt lịch sự chạm ly...

Gái: Anh đi 1 mình...

Đạt cười nhẹ...

- Sao anh lại cười nếu đi một mình thì giống em rồi...( cô gái ngồi sát cạnh Đạt hơn)...

Tôi đang ở nhà ngồi vẽ những ngôi nhà,ước mơ của tôi là được học thiết kế ra những ngôi nhà,một ngôi nhà có tôi và con của mình...đi xuống dưới nhà lấy nước thấy Đức bạn của Đạt vẫn đang ngồi chờ

Đức: Chưa ngủ à em

- Dạ vâng em chưa,anh cũng chưa về ạ

- Nay đạt nó về mà,anh ngồi chờ nó,bảo đang về mà gọi lại k nghe máy

Nghe thấy anh ta về tôi lại sợ...đúng lúc tiếng chuông của Đức vang lên...

Đức: Vâng anh K à ( lái xe) say đến thế ạ...dc rồi tôi qua đó ngay...Tâm lên phòng cầm cho anh một cái áo đi

- áo của anh Đạt à

- Uk luôn nhé thấy bảo nó nôn mấy lần rồi...

- Vâng...

Tôi vội lên phòng mở tủ đồ của anh ta rất nhiều áo sơ mi,tôi với đại 1 cái rồi cầm đi...trên xe tôi cứ cảm thấy lo sợ khi phải đối mặt vs anh ta,ở đây có anh Đức chắc sẽ ổn hơn...

Đức: Không biết có chuyện quái gì mà nó say vậy nhỉ...mới về mà đã vậy...

xe đến nơi tôi thấy anh lái xe đứng bên ngoài cửa của 1 quán bar...

Anh K: Tôi có nói cậu ý nhưng cậu ý nhất quyết uống tiếp

Đức: Đang bên trong à

- Vâng đang bên trong kia ạ...

Đức: Tâm đi cùng anh

Đi theo sau Đức vào quán bar các cô gái ăn mặc sεメy,có cô còn hút thuốc phì phèo,vào trong quán tiếng nhạc to vs ánh đèn không quen mắt tôi chợt thấy ở phía đối diện Đạt ngồi thất thần trên ghế,1 cô gái đang cho tay vào trong áo sờ soạng ngực anh ta...

Đức: Kia rồi đi thôi em ( tôi khựng lại) sao thế

- Em thấy em qua đó không tiện

- Có gì k tiện,chấp gì mấy con gái ý mà

- Em kb là gì nhưng em nghĩ qua đó k tiện,em ra ngoài chờ...

Tôi giật mình khi thấy ánh mắt Đạt lừ lừ nhìn tôi...cảm giác như thể anh ta muốn gϊếŧ chết mình...tôi sợ người đàn ông đó!

- [ ]