Giản Bạch biết không phải cứ sữa chữa sai lầm đều có thể dễ dàng được tha thứ, cũng không phải tất cả mọi người làm sai chỉ cần sám hối là có thể được khoan thứ.
Vương Tử một lần nữa lộ biểu tình tức giận ở trước mắt nàng, làm cho nàng càng phát ra khó chịu. Nàng tìm đến Vương Tử là muốn giải thích, nhưng chờ nàng đứng ở chỗ này, thấy được trong phòng tắm bố trí tinh xảo, trong cổ họng tắc một khối tảng đá, muốn nuốt xuống mà vẫn cứ mắc lại, không biết nên mở miệng như thế nào.
Bên bồn tắm lớn, ngọn nến bày ra đẹp mắt, ngọn nến còn chưa được châm, bất quá có thể tưởng tượng thời điểm ngọn nến được điểm khởi, nơi này là một thế giới cỡ nào lãng mạn, trong bồn tắm lớn nước ấm sắp tràn ngập, nhiệt khí không ngừng toát ra, Vương Tử ngồi ở bên cạnh bồn tắm lớn, tay vọc ở nước ấm, kích khởi mặt nước từng trận gợn sóng.
Vương Tử thấy cảm xúc chính mình tạo thành ảnh hưởng với Giản Bạch, nàng hôm nay thực sinh khí, khống chế không được cảm xúc chính mình, hoài nghi, đố kỵ, tức giận, những cảm xúc tiêu cực này tràn ngập ngực của nàng, nàng ở trước mặt Giản Bạch mất đi bình tĩnh vốn có.
Bó hoa hồng kia còn vứt trên mặt đất, cánh hoa phân tán.
Vương Tử loan hạ thắt lưng đem hoa nhặt lên, giao cho Giản Bạch, nói: "Nếu là người ta tặng cho em, em nên thu lấy.".
Giản Bạch không thể không cười khổ, giờ phút này biểu tình Vương Tử giống một đứa nhỏ không chịu thua, mặc dù Vương Tử ở trong lòng Giản Bạch vẫn luôn là hình tượng tự tin, nhưng ngẫu nhiên cũng có thời điểm không được tự tin.
Giản Bạch vươn tay, không có đi lấy hoa, mà là hướng lên trên một chút, cầm cổ tay Vương Tử, đối nàng nói: "Em cùng hắn không có gì".
"Tiểu Bạch, rất nhiều thứ có nói cũng nói không rõ, chị chỉ tin tưởng những gì chị tự mình nhìn thấy.".
Giản Bạch cười rộ lên, nói: "Chị nhìn thấy cái gì?".
"Các ngươi ước hội muộn đến bảy giờ tối, hắn đưa hoa cho em, hắn đem em so sánh như là đám mây gặp gỡ bất ngờ trên bầu trời. Này không phải đàm cảm tình thì là cái gì?".
"Là chị muốn chúng ta đi ra ngoài luyến ái cho chị xem." Ngữ khí Giản Bạch cường điệu hai chữ luyến ái này.
"Chị không nói các ngươi nhập diễn như vậy a!" Vương Tử không tự giác vội vàng xao động.
Giản Bạch loạng choạng tay Vương Tử, nói: "Tỷ, chị là ghen?".
"Tiểu Bạch!" Vương Tử trừng mắt liếc nàng mắt một cái.
Sau khi bị Vương Tử trừng mà vẫn còn có thể cười đến vui vẻ như vậy chỉ có Giản Bạch, nàng tiến lên từng bước, mở ra hai tay đem Vương Tử ôm lấy, nói: "Em muốn cho chị ghen.".
"Tiểu hài tử phá hư, em rốt cuộc có chủ ý gì. Nói rõ ràng." Vương Tử nặng nề mà phát mông của nàng.
"Nga, tỷ, điểm nhẹ." Giản Bạch xoa mông, ủy khuất nói: "Chị không để ý ý kiến của em, đem em đuổi ra gia môn đưa lên xe hắn, đây là cái chị gọi là yêu sao?".
Vương Tử suýt nữa thốt ra nàng là vì Giản Bạch mà làm chuyện này, nhưng trước khi sự tình chưa được xác định, nàng không thể nói cho Giản Bạch, cho nên đem lời nói nuốt xuống, nói: "Dám hoài nghi cảm tình chị đối với em, Tiểu Bạch, đây là em không đúng.".
"Đúng vậy, là em không đúng, cho nên em hướng chị nói thực xin lỗi.".
Vương Tử ngẩng đầu nhìn Giản Bạch, tầm mắt giao triền, một lát sau, Vương Tử chậm rãi gợi lên khóe miệng, đến khi tươi cười nở rộ trên mặt: "Tốt, Tiểu Bạch, em đây là trả thù chị.".
"Mới không có, em chỉ muốn cho chị sốt ruột một chút, ai biết chị sẽ sinh khí lớn như vậy, có phải rất khó chịu hay không, ngực thực buồn, hơn nữa hận không thể đem giấu em đi, không cho em đi gặp Tống Khải?" Giản Bạch được một tấc lại muốn tiến một thước, từ hiểu biết là càng ngày càng xâm nhập, làm cho Vương Tử buồn cười.
Vương Tử nói: "Chị thật sự khó chịu, Tiểu Bạch, em cùng chị không giống, em vốn là hảo cô gái bình thường trên đường, là chị đem em hốt vào đội ngũ của chị, mang em vào trong thế giới của chị, cho nên chị không biết em chừng nào thì muốn trở về, có lẽ ngày mai em làm một cái mộng phát hiện nhân sinh bình thường càng thích hợp với em, em sẽ thu thập này nọ rời đi nhà của chị.".
"Tỷ, em không biết chị đang lo lắng điều này, chị chưa bao giờ nói cho em." Giản Bạch thế này mới biết được bóng ma trong lòng Vương Tử, cùng nàng có liên quan, thì ra là ẩn sâu như vậy.
Vương Tử cười lắc đầu, nói: "Chị như thế nào có khả năng nói ra trước mặt em, việc này không phải là nói cho em chị kỳ thật không kiên cường cùng tự tin như em nghĩ sao.".
"Chị có thể không kiên cường vào nhữnglúc ở trong lòng em." Giản Bạch đem nàng ôm vào trong lòng, Vương Tử cũng là nữ nhân, cũng có một mặt yếu ớt, Giản Bạch làm người yêu của nàng, muốn dựa vào nàng, cũng muốn làm dựa vào của nàng.
"Cô gái ngốc." Vương Tử bắt tay đặt ở trên lưng của nàng, nhẹ nhàng ôm lấy.
"Cho nên chị mỗi ngày đều lo lắng em sẽ rời đi sao?".
Có lẽ là giờ phút này không khí làm cho hai người đều trầm tĩnh lại, hai người quyết định nói ra, bắt đầu rộng mở tâm, chân chính mà đối diện đối phương đối mặt chính mình, cấp đối phương một chính mình đầy đủ.
Vương Tử nghĩ nếu đã quyết định nói ra, vậy không cần phải tiếp tục giấu diếm.
Nàng đối Giản Bạch nói: "Ân. Ở thời điểm em họa, chị ngay tại một bên nhìn em, thấy em còn thật sự nghiêm túc, nghĩ rằng em có thể ở bên người chị ngốc bao lâu, một ngày một tuần hay là một tháng một năm……".
"Vì cái gì không nghĩ là cả đời?".
"Bởi vì cả đời rất dài lâu, giống một con sông không bờ bến, chúng ta đi trên mặt sông, tùy thời đều có biến hóa. Chị không dám nghĩ lâu dài như vậy. Em chừng nào thì đến, khi nào thì đi chị đều không có biện pháp nắm chắc.".
"Tỷ, không nhất thiết, em sẽ không đi, em không phải thuyền trên sông, em là một gốc cây thảo, mọc rễ sâu xuống đất khoing thể động đậy, trừ phi đem em ngay cả gốc rễ đều bứng lên, nhưng nếu là như vậy em cũng không có biện pháp sống sót.".
"Chị sẽ nhớ kỹ lời em nói hôm nay." Vương Tử giống như bắt được bảo bối trên trời rơi xuống, nắm ở lòng bàn tay không buôn, "Trở lại vấn đề hôm nay, em cùng Tống Khải ngoại trừ kế hoạch đã an bài sẵn, còn làm sự tình gì?".
Giản Bạch ánh mắt dao động không chừng.
Vương Tử bắt được điểm này, lắc nhanh thắt lưng của nàng, buộc nàng nói tiếp, "Không cần nếm thử vị lừa gạt chị, em hẳn là biết, câu đầu tiên nói dối sẽ dùng một trăm câu nói dối tiếp theo bù lại.".
Giản Bạch dừng tầm mắt trên mặt của nàng, nói: "Em cùng Tiểu Tống lúc 4h đã ra về, hắn đưa em đến trung tâm thành phố rồi rời đi, em đi tham gia phỏng vấn.".
"Phỏng vấn?".
"Ân. Em muốn vào công ty thiết kế, sau đó nộp lý lịch sơ lược, có hai công ty đáp lại cho em, hy vọng em đi qua một chuyến, buổi chiều hôm nay em đi tham gia phỏng vấn." Nhớ tới quá trình phỏng vấn, tươi cười vốn có của nàng không còn phấn khích, "Bọn họ nói sẽ xem xét.".
Vương Tử vuốt ve mặt Giản Bạch, mặt Giản Bạch trở nên lạnh như băng, giống điêu linh hoa, Vương Tử hy vọng nàng có thể vẫn mỉm cười, giúp nàng đem khóe miệng gợi lên, nói: "Việc này không có gì, thất bại một hai thứ là bình thường.".
"Em cũng biết, dù sao tại lĩnh vực này em một chút kinh nghiệm đều không có, bọn họ đương nhiên sẽ không tùy tiện tin tưởng em.".
"Từ từ sẽ được, đừng nóng vội. Hôm nay em cũng mệt mỏi, trước tiên tắm một cái, buổi tối hảo hảo ngủ, ngày mai tỉnh lại thái dương đều là mới." Vương Tử cởi bỏ nút áo của Giản Bạch.
Giản Bạch cúi đầu thâm tình chân thành nhìn nàng, nói: "Tỷ, chị có thể ở mọi thời điểm em cần an ủi mà cho em hy vọng.".
"Chị là Vương Tử của em, cho nên em yên tâm, chị sẽ cứu vớt em, cô gái ngoan, đến, đi vào, chị hiện tại muốn đi đốt nến.".
"Không cần phiền toái như vậy." Giản Bạch đi vào bồn tắm lớn, đối Vương Tử sắp sửa rời đi nói.
Vương Tử lắc đầu, nói: "Nếu muốn lãng mạn, phải làm cho được.".
********************************************
Nguyên Minh Thanh đại khái là người trên thế giới hiểu biết Đường Tống nhất, từ bề ngoài vạn năm bất biến đến tư tưởng ngoan cố trong óc kia. Nàng hiểu biết Đường Tống nhưng không phải mọi người đều có thể giống nàng hiểu biết nàng ấy, mỗi người cũng sẽ không biết được bề ngoài kia của nàng không thể làm cho người khác thích, lại cất giấu nội tâm cỡ nào rộng mở.
Từ khi Vương Tử rời đi công ty, Thẩm Chân tiếp nhận vị trí Vương Tử, Nguyên Minh Thanh liền đoán trước được sẽ xuất hiện sự tình gì, nàng thay Đường Tống mở rộng phạm vi công việc, hy vọng nàng có thể nhìn mặt mũi một chút, lúc đi cãi nhau vẻ mặt ôn hoà một chút.
Thẩm Chân cũng không phải người xấu gì, trong cuộc họp ban giám đốc, dám đảm đương việc mắng người tổng giám đốc an bài trước mặt hắn, đã nói lên tính cách nàng thẳng thắn.
Nguyên Minh Thanh thưởng thức Thẩm Chân cũng chỉ giới hạn ở tác phong lớn mật, không bao gồm chuyện nàng khi dễ người yêu chính mình.
Đường Tống chống lại Thẩm Chân, hai người khắp nơi tranh phong tương đối, chuyện may mắn duy nhất chính là Thẩm Chân không có vì thái độ Đường Tống mà khai trừ nàng.
Nguyên Minh Thanh đem Đường Tống gọi tới văn phòng chính mình, mục đích chính là cùng Đường Tống ăn cơm trưa cùng nhau. Đường Tống lúc ăn cơm vẫn rầu rĩ không vui, mặt buộc chặt như khối băng.
Nguyên Minh Thanh cười, nhu khuôn mặt của nàng, nhu ra đỏ ửng, thế này mới hài lòng mà buông ra, sau khi xem kỹ vài lần mới vừa lòng, nàng thích Đường Tống trời sinh bộ dáng bừng bừng, không thích nàng luôn một bản mặt mẹ kế, quả thực là đáng thương ánh mắt của nàng.
"Đường Đường, còn đang sinh khí với Thẩm Chân?".
"Ta tức giận đến mức muốn gϊếŧ nàng." Ánh mắt Đường Tống lộ ra hung quang.
"Trăm ngàn không cần, ta cũng không muốn vào ngục giam thăm ngươi. Bất quá ta có thể mang theo ngươi đi khắp thiên hạ, chúng ta cùng nhau làm một đôi mạt lộ cuồng hoa." Nói xong, Nguyên Minh Thanh khắc chế không được ý niệm trong đầu, hôn hai má Đường Tống.
Hôn nồng nhiệt che kín khuôn mặt Đường Tống, có phương hướng lan tràn tới cổ, Đường Tống vươn thẳng thắt lưng, nói: "Đừng dính vào, nơi này là công ty.".
Lỗ tai đều hồng thấu còn muốn đi vào khuôn khổ, quật cường như vậy ở trong mắt người yêu biến thành tiểu đáng yêu.
Nguyên Minh Thanh nói: "Ta liền thích ở công ty làm, bàn công tác lớn như vậy, các loại tư thế đều có thể, hơn nữa tùy thời đều có khả năng có người tiến vào, lo lắng đề phòng cũng là một loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Muốn ta đi thay chế phục của ta hay không, ta thích mặc chế phục tây trang màu đen xẻ đùi sâu. Như vậy cũng có cảm giác.".
"Ngươi đừng dính vào." Đường Tống giận trừng Nguyên Minh Thanh, từ sắc trên đầu một cây đao, loại chuyện đùa giỡn trợ lý này không phải đều là sắc nam nhân đầu ngốc bụng bia làm sao, như thế nào ngay cả nàng, một mỹ nhân quản lí đều có tật xấu này.
Nguyên Minh Thanh cắn vành tai của nàng cười khẽ không thôi, nói; "Ngươi quả thực chính là gợi lên du͙© vọиɠ khiêu chiến của ta. Chúng ta có thể thử xem xem, ngươi thích ta mặc tất chân sao? Đưa tay vào sờ sờ xem, không cần sợ hãi, ta sẽ không ăn của ngươi.".
"……" Đường Tống đối mặt Nguyên Minh Thanh, luôn luôn là vô số lần không có cơ hội nói được cái gì.
"Khắc chế." Đường Tống vô lực chống cự Nguyên Minh Thanh, tay đã bị Nguyên Minh Thanh cầm đưa vào làn váy của nàng.
"Đường Đường, người chịu thiệt là ta, ta cũng không để ý, ngươi để ý cái gì?".
Đổi một cái góc độ mà nói, Đường Tống đang chiếm tiện nghi Nguyên Minh Thanh, nhưng làm một người bị bắt làm quấy nhiễu tìиɧ ɖu͙© mà nói, Đường Tống hiển nhiên là chịu thiệt.
Mặt Đường Tống lập tức liền hồng thấu.
Nguyên Minh Thanh ha ha cười, tiếng cười thanh thúy không thiếu một tia truyền vào lỗ tai Đường Tống.
"Ngươi vẫn là không quen sao? Vậy ngươi nên nhanh chóng làm quen, ta a, là sẽ không bỏ qua ngươi." Ánh mắt Nguyên Minh Thanh tham lam tiến vào cổ áo sơmi Đường Tống, nàng giống như thấy da thịt trắng nõn cùng xương quai xanh gầy của Đường Tống.
Dùng lời nói nàng quen thuộc nhất thì phải là delicious, làm cho người ta khẩu vị đại khai.
"Nguyên Minh Thanh, ngươi đừng xằng bậy. Ngươi còn như vậy, lần sau ta sẽ không đến đây." Đường Tống ở trong lòng đem văn phòng này đánh dấu vĩnh viễn cấm, lần sau chẳng sợ Nguyên Minh Thanh dùng một trăm vạn mĩ kim câu dẫn nàng, nàng cũng sẽ không tới. Nàng thề!
Chịu thiệt chính là chiếm tiện nghi, chiếm tiện nghi chính là chịu thiệt.
Nguyên Minh Thanh nói: "Ta không dính vào, ngươi dính vào mới đúng. Ngươi đều đυ.ng đến ……".
Biết trước Nguyên Minh Thanh muốn đem từ "cánh bướm" nói ra, Đường Tống xúc động lựa chọn một phương pháp che lại miệng của nàng, chính là dùng miệng của mình.
Đường Tống thấy trong ánh mắt Nguyên Minh Thanh che kín ý cười, mới biết được hai người giờ phút này đang hôn môi, mà người chủ động chính là chính nàng.
Nàng vô cùng ảo não, bởi vì việc này liền tương đương với việc cấp Nguyên Minh Thanh một cái cổ vũ, mà Nguyên Minh Thanh ăn cổ vũ này, lại bốc đồng mười phần.