Đúng Như Ngươi Ôn Nhu

Chương 72: Nắng sớm nhị - Đôi ta cùng H

Thân thể Vương Tử vì nàng vuốt ve mà nóng lên, đôi môi mở ra, phun ra hơi thở cực nóng, trong không gian hẹp xuân tình càng phát ra nồng đậm, như nước hoa vô hình vây quanh hai người.

Lý trí vẫn chưa hoàn toàn thối lui, ít nhất còn biết nơi này là chỗ công cộng, tuyệt đối sẽ không hoan nghênh vợ chồng son ở trong này làm chuyện tình không hài hòa.

Vương Tử giữ vững lý trí cuối cùng, nói: "Tiểu Bạch, đừng ở chỗ này. Chúng ta trở về rồi làm tiếp.".

"Ta không cần." Giản Bạch tùy hứng chính là mười con trâu kéo cũng không quay về, làn váy Vương Tử bị nàng kéo lên trên đùi, đùi tuyết trắng tản ra ánh bạch quang ở chỗ hôn ám. Giản Bạch nhìn vào vải dệt màu đen phía trên đùi Vương Tử, khát vọng vuốt ve chỗ ấm áp sâu bên trong.

Váy từ bả vai hoạt hạ, ngực dán nhũ thϊếp chứ không mặc Bra, Giản Bạch dùng răng nanh đem nhũ thϊếp bỏ đi, ngay lúc Vương Tử hô đau nàng đã há mồm hàm trụ đỉnh đóa hoa kia, khoang miệng thấp nhiệt vây quanh tiểu hồng quả cứng rắn, răng nanh nhẹ nhàng mà cắn hồng quả không an phận kia, giống trẻ mới sinh bình thường dùng sức mυ'ŧ vào.

Lý trí Vương Tử bị nàng duyện ra ngoài, mặc dù trong xe nhiệt độ không khí không cao, nhưng nàng không cảm thấy lạnh, ngược lại là nóng đến chảy mồ hôi.

Cái trán thấm xuất mồ hôi, thân thể của nàng như bị sương mù vây quanh. Tay Vương Tử cũng chủ động vuốt ve lưng Giản Bạch, đem quần áo trên người nàng lộng tràn đầy nếp uốn.

Giản Bạch hôn lan tràn xuống, quần áo trên người Vương Tử cũng tùy theo bỏ đi, cuối cùng Giản Bạch nằm úp sấp ở trên đùi Vương Tử, vươn tay đem ghế xe khống chế hạ xuống, thân thể Vương Tử nghiêng đi cuối cùng nằm thẳng trên ghế ngồi.

Giản Bạch nâng chân của nàng lên, làm cho chân của nàng dẫm lên cửa kính xe, tách hai chân Vương Tử ra, thuận tiện cho đầu lưỡi của nàng ra vào.

Vương Tử vươn hai tay phủng trụ đầu Giản Bạch, theo động tác của Giản Bạch mà lắc lư thân thể, chỗ đóa hoa đã muốn lầy lội không chịu nổi, mật hoa không ngừng trào ra bên ngoài, đọng trên ghế da, Giản Bạch khi thì mυ'ŧ vào khi thì buông ra, dùng đầu lưỡi lắc lư đậu đỏ run run, còn kịch liệt hơn cả một trận sóng triều, ngón tay Vương Tử dây dưa tóc dài của nàng, kìm lòng không đậu rêи ɾỉ ra.

Giản Bạch áp trên thân thể Vương Tử, cùng nàng ở không gian hữu hạn ôm nhau, hai người giống cá sacdin bị đè ép thân mật khăng khít, tận dụng hết khả năng để thân thể hết sức tới gần bất lưu một chút khe hở.

Bãi đỗ xe đêm khuya, xa xa là yến hội đang tiếp diễn, ngọn đèn sáng ngời còn hơn ban ngày, mà nơi này chỗ xe hôn ám không ngừng chấn động, xuân ý vô hạn.

******************************************

Đường Tống vẫn không có cách nào quen việc Vương Tử không có ở văn phòng, nàng mỗi lần đi làm đều quen nhìn về phía cánh cửa kia, cửa đóng chặt, không có người mở ra, thuyết minh Vương Tử vẫn chưa trở về.

Trước kia nàng cho rằng thế giới của mình không thể phá vỡ, nhưng dần dần đang tan rã hỏng mất, đầu tiên là Nguyên Minh Thanh xuất hiện, tiếp theo là Vương Tử rời đi, cuộc sống bình tĩnh của nàng bị quấy rầy, tương lai không lâu nàng sẽ làm mất đi quỹ đạo chính mình.

Đối mặt thay đổi, nàng sợ hãi một màn này.

Buổi sáng nàng không có chuyện gì làm, chỉ là ngồi ở cái bàn, nhìn người khác bận rộn, hai tay trống trơn, hệt như thừa thêm một người trên thế giới này.

Đi đến phòng trà nhìn máy cà phê đời mới không có người động vào, cửu nhi cửu chi đã bị vắng vẻ, máy móc khổng lồ chiếm cứ khắp ngõ ngách của phòng trà, ai cũng sẽ không động nó. Trước kia đều là Giản Bạch làm, Giản Bạch vừa đi, cũng không có người thúc đẩy. Mọi người đều đối Giản Bạch người này ngậm miệng không nói chuyện, ngẫu nhiên có người nói tới, người còn lại sẽ không lên tiếng, làm mọi người cũng không vui vẻ.

Đường Tống đúng hạn tan tầm, giống một lũ u hồn, ngay cả nàng cũng chú ý cước bộ của mình khinh phiêu phiêu thật giống như dẫm nát đám mây mà đi.

Nàng đến cửa nhà, tìm chìa khóa trong túi da, nhưng tìm nửa ngày vẫn không phát hiện cái chìa khóa.

Đây là sai lầm nàng sẽ không bao giờ phạm phải, cho dù là ở thời điểm rối ren nhất nàng cũng sẽ không phạm lỗi như vậy.

Đường Tống ý thức được mình hoàn toàn không ổn, cuộc sống hỗn loạn thành một đống, ngay cả cảm tình cũng bị Nguyên Minh Thanh phá hư loạn thất bát tao, càng nghĩ càng khổ sở, làm một việc mà chính nàng chưa bao giờ nghĩ đến, nàng ngồi ở cạnh cửa ôm đầu gối bắt đầu khóc. Mặc dù khóc không phải là một hành vi người trưởng thành nên có, nhưng hiện tại nàng không thể không thỏa hiệp với chính mình, nàng cần phát tiết, cảm giác áp lực đè đến sắp hỏng mất.

Nguyên Minh Thanh vẫn còn sinh khí Đường Tống, nữ nhân bất mãn cơn tức là đáng sợ, giống như một tòa núi lửa nguy hiểm hoạt động, chịu không nổi một chút trêu chọc, tùy thời có khả năng phun trào.

Nàng hận Đường Tống người này, càng hận chính mình, thiên hạ nơi nào vô phương thảo, cố tình tại Đường Tống này tiêu tốn mặt mũi.

Nàng chạy xe về phía nhà Đường Tống, nhưng ngay lúc sắp vượt qua ranh giới khu vực ngu hiểm, nàng kéo lý trí mình trở về.

Đường Tống người này từ nhỏ chính là tra tấn của nàng.

Nếu Nguyên Minh Thanh muốn ra ngoài tìm gặp ong bướm, nàng tùy tiện thượng giường người ta, thì điều kiện tiên quyết là giờ phút này nàng là người tự do. Đạo đức của nàng vẫn quản thúc nàng không thể ở thời điểm có đối tượng làm chuyện tình gây rối. Cho nên nàng tìm biện pháp khác để phát tiết, là mang Á Lịch Sơn Đức La Tam Thế đi ra ngoài hung hăng chạy một ngày. Á Lịch Sơn Đức La Tam Thế đã lâu không được Đường Tống dẫn đi chơi, nhàn đến phát hoảng, Nguyên Minh Thanh bắt nó ra bên ngoài, nó liền giống như phát điên tát khai tứ chi chạy phía trước, Nguyên Minh Thanh mang giầy thể thao chạy theo sau nó, nhìn Á Lịch Sơn Đức La Tam Thế bộ dáng chạy vội ở phía trước, Nguyên Minh Thanh nhớ tới văn viết trước đây sáng tác một cái so sánh, nhóm tiểu bằng hữu giống như dã cẩu tuột dây cương chạy về phía trước.

Nguyên Minh Thanh muốn chạy đến khi tinh lực trong cơ thể đều phát tiết hoàn, tốt nhất đem ý nghĩ về Đường Tống đều tiêu hao hết, cuối cùng dã cẩu bình thường được xưng có vô hạn tinh lực Á Lịch Sơn Đức La Tam Thế ngã xuống trước, quỳ rạp trên mặt đất, đầu lưỡi thở hồng hộc, Nguyên Minh Thanh kéo nó đi cũng không có biện pháp để nó đi thêm nhiều bước.

"Tử cẩu, nhanh như vậy đã mệt." Nguyên Minh Thanh ngồi trên ghế uống nước, chờ Á Lịch Sơn Đức La Tam Thế khôi phục lại.

Trong lúc đó, có nhiều nữ tử đường cong mạn diệu cùng nam nhân dương cương chạy qua, đều cấp Nguyên Minh Thanh mị nhãn vô số, Nguyên Minh Thanh cười cười, đối Á Lịch Sơn Đức La Tam Thế nói: "Xem đi, chủ tử ngươi vẫn là có mị lực." Nói xong lại uể oải, nói: "Theo lý thuyết ta nên nam nữ đều ăn, vì sao cố tình đối mặt mẹ ngươi thì không có tác dụng?".

Á Lịch Sơn Đức La Tam Thế nhắm mắt lại, không tham gia đến ân oán tình cừu của hai người.

Nguyên Minh Thanh lôi kéo Á Lịch Sơn Đức La Tam Thế qua nhà Đường Tống, thuận tiện đem một bức tượng tiểu hài tử đang khóc ở cửa, Đường Tống lôi về nhà.

Kính mắt Đường Tống bị nước mắt rửa sạch sạch sẽ, nàng vẫn không chú ý tới mình rốt cuộc đã khóc bao lâu.

Nguyên Minh Thanh là lần đầu tiên thấy được bộ dáng này của nàng, kỳ quái là cảm thấy nàng khóc so với bình thường đáng yêu hơn vô số lần.

Đường Tống phục hồi tinh thần lại, ý thức được mình làm hành vi ngu xuẩn, tránh ở trong phòng vệ sinh đem nước mắt trên mặt rửa hảo, hủy đi chứng cứ.

Chờ nàng đi ra trong nhà chỉ còn Á Lịch Sơn Đức La Tam Thế, nó hôm nay nhu thuận ngoài ý muốn, ghé vào tiểu sô pha đặc biệt chuẩn bị cho nó, không thèm nhúc nhích. Bình thường chỉ cần Đường Tống xuất hiện trong tầm mắt nó, nó nhất định sẽ phi phác qua áp đảo lên người nàng liếʍ thống khoái, hôm nay lại không có ý nghĩ như vậy.

Nguyên Minh Thanh đi rồi sao? Đường Tống nhìn nhà, trong lòng trống rỗng.

Cửa bị mở ra, Á Lịch Sơn Đức La Tam Thế ngẩng đầu nhìn người ở cửa liếc mắt một cái.

Nguyên Minh Thanh mặc đồ thể thao, trên vai là một khối khăn mặt, cầm trong tay túi mua sắm hảo đại, ánh mắt quét một vòng trên mặt Đường Tống, nói: "Sau khi khóc xong có thần thanh khí sảng không?".

Đường Tống nói: "Tốt hơn nhiều.".

"Rốt cuộc là ai khi dễ ngươi, ngươi nói cho ta biết, ta thay ngươi trút giận." Nguyên Minh Thanh cầm túi mua sắm đi về phía phòng bếp.

Đường Tống hiện tại tỉnh táo lại hồi đầu suy nghĩ vừa rồi là chuyện gì xảy ra, thật đúng là nghĩ không ra vì sao lại khóc, cũng không rõ ràng rốt cuộc là ai nhạ nàng khóc, chỉ biết là một cơn khó chịu không rõ nguyên nhân từ ngực trào lên mũi rồi tống xuất ra ngoài.

Nếu không phải Nguyên Minh Thanh xuất hiện, nàng còn không biết sẽ ở nơi đó tọa bao lâu.

Nguyên Minh Thanh không nghe được câu trả lời của nàng, xoay người, nhìn Đường Tống đang cúi đầu suy nghĩ, Nguyên Minh Thanh đi đến trước mặt nàng, nâng đầu của nàng lên, chống lại cặp mắt đỏ rực kia, kiên nhẫn nói: "Đường Đường, nói cho ta biết, ai khi dễ ngươi, ai làm ngươi khóc?".

"Ngươi." Đường Tống thấp giọng nói.

Nguyên Minh Thanh phản ứng là lặng vài giây, sau đó cười rộ lên, nói: "Ta chọc giận ngươi khóc? Vì cái gì? Giữa chúng ta thì người ủy khuất nhất là ta được không, muốn khóc cũng là ta khóc mới đúng, không tin ta hiện tại khóc cho ngươi xem." Nguyên Minh Thanh đem mặt chôn ở cần cổ Đường Tống, vốn muốn khóc, nhưng không nổi lên hảo cảm xúc, cư nhiên vẫn là cười không ngừng.

Tiếng cười Nguyên Minh Thanh chợt ngừng lại, bởi vì nàng cảm giác được tay Đường Tống đặt ở trên vai của nàng.

Nguyên Minh Thanh chống lại ánh mắt Đường Tống, bắt được xấu hổ chợt lóe qua trong mắt nàng.

Nguyên Minh Thanh lại hạ bả đầu, nói: "Ôm nhiều thêm chút nữa, giống như bây giờ, hảo hảo mà ôm ta không cần buông ra.".

Đường Tống động tác trúc trắc, tay giống máy móc cứng ngắc, vẫn là đem Nguyên Minh Thanh ôm lấy.

Hai người cùng nhau ôm, một cao nhất thấp, một cái liều mạng loan hạ thắt lưng, một cái cố gắng kiễng mũi chân, ai đều thực vất vả, nhưng ai cũng không muốn phá không khí hiện tại.

Đường Tống nói: "Ta về nhà như thường lệ, đứng ở cửa tìm cái chìa khóa, nhưng dù tìm khắp nơi cũng không thấy chìa khóa của ta, ta nghĩ ta hẳn là quên ở trong nhà, nhưng ta chưa từng như vậy.".

"Sau đó?" Nguyên Minh Thanh vòng hai tay ra sau chế trụ thắt lưng nàng.

"Sau đó ta bắt đầu nguyền rủa ngươi, nếu không phải ngươi ta cũng sẽ không biến thành như bây giờ.".

"Lại là ta sai, Đường Tống, ngươi cũng quá không công bình đi, mỗi lần ngươi gặp chuyện tình không vui đều do ta mà ra, ngay cả Vương Tử bị tạm thời cách chức ngươi cũng nói là ta sai, lần sau 2012 tận thế ngươi không phải cũng muốn nói là bởi vì ta?" Nguyên Minh Thanh thay chính mình bị tổn thương vì bất công.

"Nhưng rõ ràng chính là ngươi sai.".

"Hảo hảo, ta nhận sai, thực xin lỗi, ta sai lầm rồi, ta không nên xuất hiện ở trước mắt ngươi, làm ngươi lúc nào cũng khắc khắc không thoải mái, ta không nên đánh vỡ bình tĩnh của ngươi, lại càng không nên làm ngươi khóc, hiện tại ta nhận sai ngươi liền đại nhân đại lượng tha thứ ta." Nguyên Minh Thanh nói.

Đường Tống không biết nên nói cái gì hảo, không khí vi diệu đã xảy ra thay đổi, nàng gắt gao ôm lấy Nguyên Minh Thanh, tiếng cười nhẹ nhàng truyền vào lỗ tai Nguyên Minh Thanh.

Nguyên Minh Thanh cũng cười rộ lên, nàng duỗi thẳng thắt lưng, dùng lực eo đem Đường Tống ôm kéo lên, Đường Tống hai tay gắt gao phản trụ nàng, sợ ngã xuống.

Nguyên Minh Thanh nhìn ánh mắt của nàng, nói: "Ngươi không nên tìm một sơn dương thế tội để cho ngươi an tâm. Ngươi có thể tiếp tục trách tội ta nhưng không cần đuổi ta đi. Bởi vì ta cũng là người, tâm làm từ thịt, lần này ta đi sẽ hồi đầu, lần sau ta không nhất định vẫn hồi đầu tới tìm ngươi.".

"Ta……" Đường Tống muốn nói lại thôi.

Đường Tống vừa mở ra lại khép kín đôi môi phấn nộn anh đào, Nguyên Minh Thanh nhìn nàng lại muốn ăn nàng, nhưng nghĩ đến quan hệ hai người mới tốt lên một chút, không nên lập tức phá hư không khí tốt đẹp hiện tại. Vì vậy nàng chịu đựng sóng biển mãnh liệt ở ngực, đem nàng ấy nhẹ nhàng mà buông, nàng nhìn về phía Á Lịch Sơn Đức La Tam Thế, nghĩ trong đầu hẳn là nên mang nó đi ra ngoài chạy vài vòng nhiều hơn mới đúng.

Buổi tối Nguyên Minh Thanh làm chủ trù, Đường Tống làm trợ thủ, hai người nấu một bàn đồ ăn.

Chờ đồ ăn đều đầy đủ hết, Nguyên Minh Thanh mở ra một lọ rượu đế, vì Đường Tống rót rượu, đối nàng nói: "Kính một ngày không bình tĩnh không hay ho của chúng ta.".

"Để làm chi a?" Đường Tống mới không thích kỷ niệm mấy ngày bi thảm này

Nguyên Minh Thanh xụ mặt nói: "Ở trong đêm tối đi qua mới biết được bình minh đáng quý, như vậy mới để chúng ta quý trọng thời gian hạnh phúc về sau. Cụng ly.".

Nàng thúc giục Đường Tống uống rượu, Đường Tống nuốt một ngụm, phân biệt rõ vài cái, nói: "Rượu này hảo hảo uống, ngọt ngào.".

"Đúng vậy, rượu lâu năm, ba ta trân quý, đắt tiền a." Nguyên Minh Thanh một tay nâng cằm, mỉm cười đối Đường Tống nói, tươi cười kia rất giống một sắc lang đang chờ hưởng thụ mỹ thực.

Có lẽ do ngọn đèn nhà ăn làm mơ hồ biểu tình Nguyên Minh Thanh, Đường Tống không hề nhìn cẩn thận, mà là chuyên chú nhìn chằm chằm bình rượu kia, nếu Nguyên tổng tài trân quý thì rượu này nhất định thực quý, giá trị xa xỉ, không chuẩn nàng đời này đều uống không được bình thứ hai, đương nhiên nàng có nghĩa vụ thay trời hành đạo tiêu diệt nó.

Nghĩ xong liền giơ ly, nói: "Hết ly.".

Nguyên Minh Thanh thực ân cần thay nàng nâng cốc, nói: "Chậm rãi uống, đêm còn dài.".

Đường Tống nói: "Ngươi cũng đừng uống nhiều quá. Dùng bữa.".

"Hảo, hảo, ta thích ăn." Nguyên Minh Thanh một bên uống rượu một bên ăn đồ ăn, nhìn Đường Tống đem chén rượu uống rượu hết, trong lòng vui rạo rực.

Ăn xong uống xong là sự tình thật lâu đã muốn làm.

Á Lịch Sơn Đức La Tam Thế bị thao một ngày, không còn khí lực quấn quít lấy Đường Tống, cho nên sau khi ăn xong đồ ăn chủ tử cấp, nó liền nằm ổ chó ngủ. Đang ngủ nghe được nhà ăn truyền đến thanh âm bùm bùm, không khỏi tò mò, hướng nhà ăn đi đến, nhìn thấy dưới ngọn đèn sáng ngời của nhà ăn, chủ tử bắt mẹ nó đặt lên bàn, tách hai chân của nàng ra, bắt đầu cởi bỏ quần áo của nàng.

Mẹ nó hàm súc lại nghiêm cẩn, lần này chẳng những không có phản kháng ngược lại chủ động cởi bỏ nút thắt quần áo chính mình, bất quá bởi vì duyên cớ uống nhiều rượu, ngón tay luôn không nghe lời, cho nên một cái nút thắt giải nửa ngày đều không thể cởi bỏ, chủ tử nó hảo tâm giúp nàng, kêu nàng ngoan ngoãn nằm, để nàng làm là tốt rồi.

Á Lịch Sơn Đức La Tam Thế còn chưa kịp phục hồi tinh thần, đã bị một kiện Bra bay vào mặt.

Chủ tử nó hung ác nhìn nó, nói: "Đi ra ngoài.".

Á Lịch Sơn Đức La Tam Thế không thể không mặt xám mày tro chạy về chỗ ngủ.

Sau khi Nguyên Minh Thanh đem người đứng xem đuổi đi, liền có thể tận tình hưởng dụng thân thể Đường Tống.

Nàng sớm biết sau khi Đường Tống uống rượu sẽ có chút hồn nhiên vong ngã, nhưng không nghĩ tới hiệu quả sẽ tốt như vậy, hướng về phía nàng ngây ngô cười không nói, còn chủ động yêu cầu cởϊ qυầи áo để nàng hưởng dụng, mặc dù tươi cười có hơi chút choáng váng. Cố tình cởi nút thắt lâu như vậy là vì muốn chính nàng động thủ, Nguyên Minh Thanh đều vừa lòng hết thảy.

Mọi thứ trên bàn đều bị đẩy sang một bên, Đường Tống nằm bất lực trên bàn lớn, quần áo trên thân bị cởi bỏ, lộ ra bộ ngực tuyết trắng, hai chân bị Nguyên Minh Thanh xâm nhập, làn váy kéo lên bắp đùi, qυầи ɭóŧ màu thiên lam bên trong như ẩn như hiện.

Đúng là cảnh đẹp ngàn năm khó gặp, Nguyên Minh Thanh đảo ánh mắt tham lam qua toàn thân nàng, mỗi một chỗ chi tiết có khả năng nhìn đến đều nhìn qua, đem thân thể Đường Tống ghi lại trong ánh mắt.

Đường Tống cảm thấy ngực lạnh lẽo, vươn tay đem ngực che lại, Nguyên Minh Thanh đem tay nàng tách ra đặt ở bên tai, thân thể đè lên trên thân thể của nàng.

Giống vô số con kiến đi đầy thân thể, Đường Tống ở dưới thân Nguyên Minh Thanh vặn vẹo, da thịt phiếm ra một tầng màu đỏ xinh đẹp.

Nguyên Minh Thanh nói: "Hiện tại ngươi còn có thể bài xích ta sao?".

"Nguyên Minh Thanh, ta lạnh." Đường Tống đáng thương hề hề nhìn nàng. Ánh mắt ướŧ áŧ bởi vì mất đi kính mắt mà thêm vài phần mờ mịt.

Nguyên Minh Thanh nói: "Đợi lát nữa sẽ nóng thôi.".

Nàng cầm lấy bình rượu bên trong vẫn còn nhiều rượu, đổ lên người Đường Tống.

Bị rượu đổ lên làm cho Đường Tống lạnh hơn, Đường Tống điên cuồng mà vặn vẹo thân thể, làm rượu dịch lan khắp toàn thân nàng, rượu hương bốn phía.

"Nguyên Minh Thanh, ngươi rốt cuộc muốn làm gì!" Cả người ướt sũng càng ngày càng khó chịu, Đường Tống muốn tránh thoát, nhưng thân thể bị Nguyên Minh Thanh đè nặng, tay bị nàng cầm lấy, ngay cả chỗ tư mật đều bị nghiêm kín giam cầm, trừ bỏ hai cái đùi ở giữa không trung vô dụng mở rộng ra thì cũng không có biện pháp gì khác.

Nguyên Minh Thanh nói: "Giúp ngươi nóng lên a." Nhìn đến da thịt bạch ngọc lưu lại rượu dịch, rượu hương xông vào mũi, Nguyên Minh Thanh há miệng mυ'ŧ da thịt Đường Tống, lưu lại dấu vết phấn hồng.

Tiếng nước mang theo thanh âm mυ'ŧ vào rất nhỏ tiến vào lỗ tai Đường Tống, giống bàn tay vô hình châm ngòi thần kinh yếu ớt của nàng, làm nàng mất đi khí lực chống cự, thân thể giống sứa mềm mại giãn mở ra.

Môi Nguyên Minh Thanh na xuống, tiếng rêи ɾỉ Đường Tống dần dần rõ ràng vang dội, nàng hai tay cầm lấy tóc chính mình, đầu tả hữu lắc lư.

Nguyên Minh Thanh nhìn lên, nâng hai chân của nàng lên, đem vải dệt cuối cùng từ trên người nàng bóc ra, trước mắt xuất hiện đóa hoa tiên diễm của Đường Tống, phô bày ra màu sắc của nữ nhân thành thục, Nguyên Minh Thanh lấy tay nhẹ nhàng mà trượt, chất lỏng trong suốt lây dính đến tay nàng, câu ra một sợi chỉ bạc.

Đường Tống không quen bị vuốt ve nơi đó, hai chân kẹp chặt không cho nàng tiếp tục lộng thất bát táo.

Nguyên Minh Thanh cầm lấy bình rượu, nhắm ngay giữa hai chân của nàng, sau đó chậm rãi nghiêng chai rượu, dịch rượu đế dọc theo khe hở hai chân nàng hoạt hạ, chất lỏng lạnh như băng trực tiếp chảy xuôi giữa khe hở của nàng, gây cho nàng kí©ɧ ŧɧí©ɧ khác thường.

Hai tay Đường Tống mở ra lại nắm chặt, thân thể vặn vẹo.

Nguyên Minh Thanh ngồi xổm trước thân thể của nàng, há mồm mυ'ŧ vào rượu hoạt hạ từ giữa hai chân nàng, rượu vị hỗn hợp hương vị Đường Tống làm ra tư vị khác thường.

Địa phương rượu chảy qua dần dần nóng lên, giống như bị ngọn lửa liếʍ thỉ, hô hấp cực nóng của Nguyên Minh Thanh xuy phất trên đó, khiến cho nơi đó kí©ɧ ŧɧí©ɧ run run

Đường Tống tràn ra thanh âm kịch liệt, tràn ngập khát cầu cùng bất lực, nàng đối du͙© vọиɠ trúc trắc khiến cho nàng đối việc này sinh ra chống cự, nhưng giờ phút này cả người nàng vô lực, chỉ có thể nằm trên bàn để người khác mặc sức xâm lược.

Nguyên Minh Thanh tách hai chân hư nhuyễn của nàng, quỳ gối giữa hai chân nàng, ngón tay lây dính một ít rượu dịch cùng dịch hoa trong suốt đưa vào thân thể Đường Tống.

Đường Tống cầm lấy cạnh bàn, thân thể buộc chặt thành một đường thẳng tắp.

Nguyên Minh Thanh hôn da thịt bắp đùi nhẵn nhụi của nàng, nói: "Ngoan, trầm tĩnh lại, lập tức sẽ thoải mái thôi.".

"Một chút cũng không thoải mái, ngươi xuất ra đi!" Đường Tống nói.

Nguyên Minh Thanh dần dần đưa vào các đốt ngón tay, nàng ở trong thân thể Đường Tống thăm dò, lúc các đốt ngón tay nàng khúc khởi chỉ phúc ấn đến nơi nào đó, Đường Tống liền phát ra rêи ɾỉ ngọt ngào, nàng biết chính mình tìm đúng chỗ rồi.

Đường Tống đối thân thể của mình cũng chưa hiểu rõ hết, hiểu biết duy nhất vẫn là do Nguyên Minh Thanh dạy cho nàng, hiện tại Nguyên Minh Thanh sẽ đem càng nhiều cấm kỵ gì đó nói cho nàng, muốn nàng hảo hảo học tập.

Nguyên Minh Thanh nhẹ nhàng chậm chạp ra vào, cảm giác được ngón tay bị nàng gắt gao cắn, hệt như lâm vào đầm lầy ấm áp, là như thế thoải mái.

Nàng một bên liếʍ đậu đỏ, một bên bát lộng hai bên đóa hoa sưng tấy, nhiều phương diện tiến công, làm cho Đường Tống ngay cả thời gian tự hỏi đều không có.

"…… A…… Ân…… Nguyên…… Nguyên……" Đường Tống không chịu nổi rêи ɾỉ thoát phá, đơn giản là Nguyên Minh Thanh bát lộng bắt đầu tăng lên, từ chỗ tư mật truyền đến cường đại kí©ɧ ŧɧí©ɧ cắn nuốt lý trí của nàng, nàng dựa vào bản năng lắc lư thân thể nghênh đón Nguyên Minh Thanh.

Nguyên Minh Thanh sau khi tìm được điểm mấu chốt kia liền tập trung tiến công, không ngừng ra vào thân thể Đường Tống, mang ra nồng đậm mật hoa, nhìn cái miệng nhỏ của Đường Tống mở ra rồi lại khép kín, thị giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm cho nàng cũng kích động theo.

"Dừng lại…… Dừng lại…… A…… Ân…… A a a a……" Đường Tống thét chói tai không thôi, thân thể khúc khởi buộc chặt đến mức tận cùng, ngón chân cuộn mình lên ôm lấy thắt lưng Nguyên Minh Thanh, Nguyên Minh Thanh thở phì phò, dốc sức giúp Đường Tống cao ~ triều càng thêm nhanh hơn.

Trạng thái Đường Tống giờ phút này giống như là đi tới một tòa núi cao, thể lực tới cực hạn, còn cùng với chứng sợ độ cao phát tác, cả người vựng vựng hồ hồ, phiêu ở giữa không trung, thoải mái đến không được.

Nguyên Minh Thanh ghé vào thân thể của nàng nhìn bộ dáng nàng hưởng thụ, nghĩ ngợi không nên ăn nàng quá chén, vẫn nên đơn phương cấp nàng hưởng thụ. Tuy rằng nghĩ vậy nhưng nàng vẫn sinh khí, dùng sức cắn một ngụm trên cổ Đường Tống, Đường Tống ăn đau kêu một tiếng, mở to mắt nhìn chằm chằm Nguyên Minh Thanh, nhưng chỉ nhìn một chút thì nhắm mắt lại ngủ.

Nguyên Minh Thanh nói: "Sau khi hưởng thụ qua thì nên hảo hảo ngẫm lại là ai cho ngươi loại khoái hoạt này, ngươi là nữ nhân, như thế nào có thể khuyết thiếu cao ~ triều đâu, ngươi xem ngươi cũng thích, lần sau tới lúc ta muốn không cần cự tuyệt ta, nếu không ta sẽ cho ngươi hưởng đến cái gì gọi là muốn chết cũng không thể chết." Nguyên Minh Thanh thở phì phì uy hϊếp Đường Tống, đáng tiếc Đường Tống ngủ mơ mơ màng màng không biết có nghe được nàng nói hay không.

Nguyên Minh Thanh bất đắc dĩ cười cười, nói: "Hiện tại được, ngủ như vậy bảo ta thu thập như thế nào?".

Cuối cùng nàng vẫn đem Đường Tống ôm trở về phòng, kéo thân thể mỏi mệt không chịu nổi thay nàng lau khô thân thể, sau khi tắm rửa xong liền ngã vào bên người nàng ôm nàng ngủ.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:╮[╯▽╰]╭. Ta còn là thói quen duy nhất viết sáu ngàn tự, bất tri bất giác lại đã mười một giờ. Tốt đẹp lễ bái thiên đã xong, hung hăng ai điếu một phen. Ngày mai vừa muốn đi làm, tân một vòng bắt đầu. Nhân sinh a, vòng đi vòng lại. Anh anh anh anh, có phải hay không ta càng viết càng không xong , mọi người đều khí ta mà đi? Nơi này càng ngày càng lạnh tên là ta hảo khổ sở……o[t? ma h?m_t? ma h?m]o…… Không cần lưu lại ta một người!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!