Vương Tử mang theo Giản Bạch tiến vào phòng của nàng, một đường đi tới, hai người cước bộ giống mèo con, tắt đèn, nhà lâm vào trong bóng đêm, hô hấp trở nên dồn dập cùng trầm trọng.
Hai người ánh mắt giao triền, nan xá khó phân.
Có một loại không khí khẩn trương vây khốn hai người, hai người hô hấp đều rất kiềm chế, sợ người trước mắt chính là ảo giác, lớn tiếng hô hấp sẽ đem mộng thổi tán. Nếu đây là một mộng xuân, hy vọng giấc mộng này không kết thúc, hai người có thể ở trong mộng vĩnh viễn triền miên cùng thiên địa.
Vương Tử đóng cửa phòng ngủ, bật đèn phòng ngủ, trong phòng sáng lên.
Trên giường, tấm ra mới tinh được phô ra, ra nệm trắng noãn như giấy trắng, chờ hai người nhất bút vẽ lên trên đó.
Giản Bạch cảm giác trái tim đã muốn nhảy tới trong cổ họng, bị Vương Tử dẫn đi về phía giường, đầu gối cơ hồ là đứng không vững, nàng mỗi một bước đều đi rất nhỏ. Vương Tử chính là đôi mắt của nàng, nàng theo phương hướng của Vương Tử mà đi, nghĩa vô phản cố.
Vương Tử mang theo Giản Bạch đến bên giường, cúi đầu nhìn ra giường trắng tinh, nàng cảm thấy chính mình giờ phút này cũng giống tiểu cô nương lần đầu tiên vô cùng khẩn trương cùng sợ hãi.
Nàng mất đi bình tĩnh, nhớ không nổi nên làm cái gì, Giản Bạch khẩn trương thì nàng cũng không nhẹ, bởi vì đây là lần đầu tiên của Giản Bạch, cũng là lần đầu tiên của nàng cùng Giản Bạch.
Tay Giản Bạch run run, lại như trước cố chấp muốn thay nàng cởi bỏ nút thắt quần áo, ngón tay bình thường linh hoạt lúc này lại biến thành đầu gỗ không đủ khống chế.
Nút thắt không có cách nào mở ra.
Giản Bạch nuốt nước bọt vào trong miệng, nàng nhìn Vương Tử đang dần dần lộ ra da thịt trắng noãn, khoảnh khắc này hô hấp như ngừng lại.
Thật đẹp, đẹp như vậy không đúng thật, cái gì quá mức tốt đẹp là không được phép tồn tại, giống như là điều giờ phút này nàng đang nhìn ở Vương Tử.
Vương Tử kéo áo của Giản Bạch lên, lộ ra bụng bằng phẳng của nàng cùng một bộ phân đang được che lấp bởi nội y màu đen, da thịt trắng nõn như tuyết bị Bra màu đen bao phủ càng nổi bật. Màu đen khiến cho Giản Bạch hơn một phần thần bí gợi cảm, giống một câu đố khó giải, đặt ở trước mặt Vương Tử, chờ đợi nàng đi thăm dò.
Giản Bạch nâng tay lên, để Vương Tử đem quần áo từ trên người mình cởi ra, giống như con bướm bỏ đi xác ngoài, lộ ra bộ dáng sáng loá.
Quần áo sau khi thoát ly khỏi Giản Bạch bị Vương Tử ném tới dưới chân tủ, da thịt Giản Bạch bại lộ ở bên ngoài bởi vì ánh mắt Vương Tử đảo qua mà trở thành tiểu ngật đáo đáng yêu.
Giản Bạch thực khẩn trương, tay như là nhiều ra, đặt ở nơi nào cũng không tự nhiên, ánh mắt của nàng mang theo ngượng ngùng nhưng cũng tham lam đem toàn bộ vẻ đẹp của Vương Tử thu vào.
Tầm mắt Vương Tử lướt qua cái cổ duyên dáng, bả vai mượt mà cùng cánh tay dài nhỏ, dừng ở trước ngực của nàng.
Vải dệt màu đen bao vây lấy ngọn núi tuyết trắng của nàng, Giản Bạch hô hấp khẩn trương làm cho bộ ngực kịch liệt phập phồng, ngọn núi bị trói buộc bên trong đang run run, giống con thỏ bất an ở trong l*иg nhảy lên.
Bụng bằng phẳng cũng đã phập phồng, để lộ ra Giản Bạch khẩn trương cùng bất an.
Trên lưng quần lộ ra tiểu qυầи ɭóŧ, dấu vết đường viền hoa liền như vậy lơ đãng bại lộ ra.
Ánh mắt Vương Tử đảo qua toàn thân nàng, mỗi một chỗ cũng không buông tha.
Giản Bạch bị nàng nhìn cả người nóng lên, bộ ngực nở, nội y như nhỏ đi một tấc, ép nàng cả người khó chịu, không thể hô hấp, đóa hoa trước ngực đã muốn đứng thẳng đứng lên, bên trong nội y bị trói buộc mà kí©ɧ ŧɧí©ɧ muốn nhảy ra ngoài.
Vương Tử vươn tay, nâng lên mặt của nàng, hôn đôi môi sắc Mân Côi của nàng.
Lông mi Giản Bạch chớp động, giống một con bướm phi vũ.
"Nhắm mắt lại, cảm giác môi của chị, răng nanh, còn có đầu lưỡi." Vương Tử nói xong, môi nhẹ nhàng kẹp lấy môi trên no đủ của Giản Bạch, đầu lưỡi vòng quanh viền môi.
Giản Bạch nghe lời nàng, nhắm mắt lại, môi nhẹ nhàng mở ra, không tiếng động mời nàng.
Vương Tử càng thêm xúc động, một chút một tấc tới gần nàng.
Cánh môi Giản Bạch bởi vì nàng mυ'ŧ vào mà trở nên càng thêm hồng nhuận, nhiễm một tầng thủy sắc.
Đầu lưỡi Vương Tử linh hoạt giống ngọn lửa tham nhập, Giản Bạch lớn mật nghênh đón nàng, khép đôi môi lại bao lấy lưỡi của nàng, nhẹ nhàng mà mυ'ŧ vào, đầu lưỡi Vương Tử cũng đảo quanh bên trong miệng nàng
Giản Bạch càng lúc càng lớn mật, trở nên thuần thục, làm cho Vương Tử cảm giác được khoái hoạt, cũng cảm giác được áp lực.
Giản Bạch là một đệ tử rất hiếu học cũng quá thông minh, sớm hay muộn có một ngày sẽ vượt qua Vương Tử. Vương Tử tin tưởng sẽ có một ngày như vậy.
Giản Bạch đảo khách thành chủ, chui vào trong miệng Vương Tử, bị Vương Tử cắn, răng nanh nhẹ lay động, làm cho nàng vừa đau vừa khoái hoạt, Giản Bạch bị bắt mở miệng ra, Vương Tử ở trong miệng nàng càng lún càng sâu, Vương Tử câu ra mật ngọt trong miệng nàng, đưa vào miệng chính mình, tương cứu trong lúc hoạn nạn.
Giản Bạch nuốt vào trong miệng mật vị hai người, mở ra cái miệng nhỏ để thở, nụ hôn này làm cho nàng thiếu chút nữa hít thở không thông.
Ánh mắt cùng mặt phi hồng thuyết minh Giản Bạch đã muốn động tình, Vương Tử mỉm cười ôm thắt lưng mảnh khảnh của nàng, ngón tay linh hoạt rất nhanh liền giải khai nút thắt quần của nàng, tay tiến vào bên trong, vuốt ve bên ngoài qυầи ɭóŧ.
Thân thể Giản Bạch đã thấm ướt từ lâu, nghĩ đến chính mình ướŧ áŧ để người mình thích phát hiện, Giản Bạch liền khẩn trương không thôi, nàng vì chính mình mẫn cảm mà cảm thấy thẹn, thật giống như chính mình là một cây mắc cỡ, chỉ bị Vương Tử khẽ chạm một chút mà lại có kịch liệt phản ứng.
Da thịt phấn nộn rất nhanh nhiễm thượng nhan sắc Mân Côi, cảnh sắc bị vải dệt cất giấu càng thêm xinh đẹp, Vương Tử muốn bắt nó hoàn toàn bại lộ ra.
Giản Bạch vẫn là câu nệ, tuy rằng nàng nhìn ra nàng rất muốn, nhưng lại không thể mất đi rụt rè.
Vương Tử cởϊ qυầи áo trước mặt Giản Bạch, tay nàng chỉ vũ động, tứ chi mềm mại lay động, lấy động tác vũ đạo duyên dáng cởi bỏ trói buộc trên người. Vải dệt từ trên người Vương Tử hoạt hạ, một chút lại một chút, cực kỳ thong thả, ánh mắt Giản Bạch bị động tác của nàng hấp dẫn thật sâu, không thể tự kiềm chế, trợn tròn mắt nín thở nhìn nàng cởϊ qυầи áo.
Vương Tử thoải mái đứng ở trước mặt Giản Bạch, thân thể nữ nhân thành thục bày biện ra cùng Giản Bạch khác hẳn bất đồng ý nhị, Vương Tử như là một vò rượu năm xưa, chỉ là ngửi hương cũng đã say.
Dùng đá cẩm thạch tạo hình pho tượng tuy rằng hoàn mỹ nhưng lại khuyết thiếu sức sống, mà thân thể Vương Tử như là đường cong hoàn mỹ của đá cẩm thạch, tỉ mỉ tạo hình, là từ người có tay nghề giỏi nhất hao hết tinh lực cả đời tạo ra kiệt tác hoàn mỹ.
Ngọn đèn rọi vào da thịt trong suốt, giống như đang phát sáng.
Giản Bạch nhìn nàng đến ngây ngốc, tâm thần nhộn nhạo, Vương Tử cười nhìn ánh mắt nàng mê luyến, nói: "Ngươi không nghĩ ôm ta sao?".
Giản Bạch thận trọng giơ hai tay lên, rất nhẹ rất nhẹ dừng ở thân thể của nàng, một khi tay đυ.ng tới thân thể của nàng liền bị hấp dẫn, giống một khối nam châm hút một khối nam châm, dính vào liền phân không ra.
Da thịt Vương Tử là ấm áp nhẵn nhụi, giống một khối ngọc có độ ấm .
Giản Bạch thật cẩn thận vuốt ve tay nàng, thắt lưng, phía sau lưng, trở nên càng lúc càng lớn đảm, tới gần nàng, chân dán chân của nàng, hạ thân dán hạ thân của nàng, bộ ngực dán bộ ngực của nàng.
Thân thể mềm mại, giống như ôn nhu va chạm vào ôn nhu, nhu tình biến thành kí©ɧ ŧìиɧ, thiêu đốt hai người.
Hai người chậm rãi ngã vào trên giường, Vương Tử bật dậy, đặt Giản Bạch dưới thân, Giản Bạch bức thiết khát vọng muốn nàng hôn cùng độ ấm của nàng, chủ động đưa lên môi chính mình câu dẫn lưỡi của nàng.
Giản Bạch tách ra hai tay của nàng, làm cho hai người không hề trở ngại dán tại cùng nhau.
Da thịt thân cận cảm giác giống như đến thiên đường, hai người đều phát ra thở dài thoải mái.
Vương Tử cực hạn hôn Giản Bạch, không chỉ là hôn môi, mυ'ŧ vào còn có khẽ cắn, gây cho Giản Bạch kí©ɧ ŧɧí©ɧ không giống bình thường.
Giản Bạch là lần đầu tiên hưởng đến tư vị như vậy, sau khi hưởng đến trái cấm thì như được giải khai trói buộc du͙© vọиɠ của nàng, vì thế mở ra một thế giới mới.
Nàng bắt đầu nghe theo Vương Tử dẫn dắt nhận thức thân thể của mình, biết địa phương nào bị Vương Tử lấy dạng phương thức gì đυ.ng vào sẽ sinh ra dạng cảm giác gì , hơn nữa ghi khắc các loại cảm giác này, ẩn sâu trong lòng.
Trên đỉnh núi tuyết phong, một nu hoa đỏ thẫm như máu nở rộ, biến thành thạch tử cứng rắn, ma sát một chút sẽ phát ra điện lưu cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Vương Tử đem nó cẩn thận bao ở lòng bàn tay, lấy lòng bàn tay đem nó nghiền động, thạch tử cứng rắn ở trong tay nàng trướng lên, đến thời điểm có thể ngắt lấy.
Vương Tử mở ra môi anh đào cắn một bên, mà một bàn tay còn lại là bao ở một bên khác, đồng thời cho kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Giống như hai dòng điện lưu đồng thời đánh trúng thân thể, hạ thân nổi lên nhiệt ý nóng bỏng, tụ tập đến giữa hai chân.
Vương Tử buông ra nụ hoa hồng bị nàng làm sưng, nhìn đến trên đó bị nước bọt của nàng dính lấy, hiện ra một tầng thủy quang, càng chọc người trìu mến, Vương Tử dùng ngón cái cùng ngón trỏ kẹp lấy, nắm nhẹ nhàng nghiền động lạp xả, xem nó ở trong tay mình mà biến ảo thành các loại sắc thái, một bên khác cũng được nàng hàm trụ, cho đãi ngộ giống nhau.
Giản Bạch ưỡn ngực, đem ngực chính mình đưa vào càng sâu trong miệng Vương Tử, đồng thời thân thể nhẹ nhàng cọ sàn đang, mượn một chút ma sát này giảm bớt toàn thân cao thấp tràn ra nhiệt lưu.
Nàng ở dưới thân Vương Tử cọ da thịt của nàng, da thịt hơi lạnh ma sát khiến nành thoải mái càng làm cho nàng thượng nghiện.
Tay Giản Bạch ở trên lưng Vương Tử chạy, từ mông đến sau cổ, điện lưu như là một đạo tia chớp xỏ xuyên qua toàn thân Vương Tử.
Vương Tử trong miệng phát ra rêи ɾỉ nhẹ nhàng, cùng Giản Bạch giao tướng hô ứng.
Hai chân Giản Bạch khi thì cong lại khi thì duỗi ra, thân thể bất an ma sát Vương Tử, trên mặt che kín ửng hồng, trong ánh mắt tràn ngập khát vọng.
"Tỷ…… Tỷ…… Em khó chịu…… Nóng." Giản Bạch cắn môi dưới, đem sợi tóc ướŧ áŧ ở môi cắn vào trong miệng.
"Em còn có thể càng nóng hơn." Vương Tử ngẩng đầu nói, nhìn Giản Bạch bộ dáng quyến rũ không khỏi sinh ra tự hào.
Ngón tay Giản Bạch vuốt ve bả vai mượt mà của nàng, nói: "Tỷ, nhanh lên, cầu chị.".
"Nhanh lên làm cái gì?" Vương Tử biết rõ nàng đã muốn chịu không nổi, còn cố ý hỏi lại nàng.
"Em khó chịu, giống như thiêu đốt, nơi này đau." Giản Bạch đem tay nàng đè lại giữa hai chân chính mình.
Vương Tử đổ hấp một hơi, không nghĩ Giản Bạch lớn mật như thế, đem tay đặt ở giữa hai chân nàng, đưa đến hoa viên bí mật của nàng bị qυầи ɭóŧ màu đen bao lấy, đầu ngón tay cách vải dệt vẽ hình dạng đóa hoa kia, vải dệt bị mật hoa ướŧ áŧ, vải dệt dính vào đóa hoa, như ẩn như hiện mà lộ ra hình dạng.
Vương Tử vuốt ve tuy rằng rất nhẹ, lại làm cho Giản Bạch cao giọng rêи ɾỉ đi ra, nàng cảm giác hạ thân đau đớn chẳng những không có giảm bớt mà lại biến thành một loại cảm giác khác, càng thêm mãnh liệt kí©ɧ ŧɧí©ɧ, làm cho nàng toàn thân buộc chặt.
Cảm giác kia vừa chua xót lại ma lực, vẫn là đau đớn, thời điểm Vương Tử rời đi lại như trống trải tịch mịch.
Giản Bạch không rõ loại cảm giác này rốt cuộc tính cái gì, nàng chỉ biết là lúc Vương Tử vuốt ve nàng, nàng còn muốn nhiều hơn.
Giản Bạch nhiệt tình mãnh liệt mà đến, rất nhanh ướt đẫm cả vải dệt, dính thấp đầu ngón tay Vương Tử.
Vương Tử sờ qua sờ lại đóa hoa của Giản Bạch, đến đỉnh, cách vải dệt ma sát đậu đỏ kia phát cứng rắn đột khởi.
Tại nơi bị Vương Tử đυ.ng tới, Giản Bạch cảm giác được điện lưu theo nơi đó phát ra, dọc theo chân của nàng truyền đến lòng bàn chân, lại hướng lên trên xỏ xuyên qua thân thể đến trên đầu, toàn bộ quá trình đều sinh ra mãnh liệt kí©ɧ ŧɧí©ɧ, mới mẻ cùng xa lạ.
Nhiệt lưu càng phát ra mãnh liệt, ở thời điểm Vương Tử không ngừng đυ.ng vào, cơ hồ là mãnh liệt trào ra.
Giản Bạch giống như nghe thấy được trong thân thể chính mình chảy ra hương vị mật hoa, mùi thần bí càng ngày càng đậm, hai người đều bị vây quanh ở trong đó.
Hai chân Giản Bạch siết chặt, bởi vì kí©ɧ ŧɧí©ɧ xa lạ này làm cho nàng không chịu nổi, giống như sắp hỏng mất.
Vương Tử tin tưởng này còn chưa đủ, nàng tách ra hai chân của nàng, quỳ gối giữa hai chân, cởi vải dệt màu đen, từ trên đùi nàng cởi ra nhưng không cởi toàn bộ, vắt tại trên đùi. Vương Tử nhân cơ hội đem chân Giản Bạch tách ra làm cho nàng không có cách nào khép lại, Giản Bạch nhìn Vương Tử nhỏ giọng nói: "Như vậy làm cho em cảm thấy chính mình hảo phóng đãng.".
Vương Tử cười nói: "Ở phía sau, chị hy vọng em nhiệt tình giống một đoàn hỏa diễm.".
Vương Tử mở đèn ra, muốn ở sáng ngời đem Giản Bạch quan sát cẩn thận, đem nàng mỗi một tấc tốt đẹp đều ghi tạc trong đầu.
Giản Bạch nói: "Tỷ, em muốn ôm chị".
"Sợ hãi sao?" Vương Tử nằm trên thân thể của nàng, tay Giản Bạch lập tức đem nàng vây khốn.
Giản Bạch hôn mặt cùng cổ của nàng, nói:"Em không sợ hãi, em muốn cùng chị làm chuyện tình thân thiết lớn mật, muốn đến phát điên rồi.".
Vương Tử nói: "Em có biết nữ nhân cùng nữ nhân là làm như thế nào sao?".
"Biết." Giản Bạch nhỏ giọng nói.
"Cái gì?".
"Em xem qua tư liệu, học một chút, nhưng là một chút kia rất khó coi, em không thích nhìn các nàng làm bộ kí©ɧ ŧìиɧ, một chút mỹ cảm đều không có, em chỉ là nhìn một lát, em nghĩ chị dạy em." Giản Bạch lớn mật nói.
"Tiểu Bạch, em thật sự không hối hận sao? Em có biết, có một số việc là không thể hồi đầu, giống như là nhân sinh lần đầu tiên, một khi mất đi vốn không có biện pháp bù lại, chị hy vọng lúc em nhớ tới lần đầu tiên của em là vui vẻ hoài niệm, mà không phải tiếc hận." Vương Tử còn thật sự nói.
Giản Bạch dán tại ngực nàng, cũng thật sự nói: "Em sẽ không hối hận. Chẳng lẽ chị hối hận?".
Vương Tử hôn đi phần còn lại trong lời nói của nàng, hai người đều thở hổn hển, Vương Tử nói: "Đừng nói ngốc, em biết rõ ý tứ của chị.".
Giản Bạch mị nhãn như tơ, ôm lấy ý thức của nàng: "Tỷ, chị còn muốn cho em chờ bao lâu?"
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ngủ ngon, tắt đèn, hôm nay mệt mỏi quá, hẳn là có thể ngủ một cái hảo thấy. Ngày mai có trò hay nhìn!