Đúng Như Ngươi Ôn Nhu

Chương 30: Nhóm lửa ngũ - Hôn

Ngọn đèn mông lung, rượu hương nồng đậm.

Ánh mắt hai ngươi đã không ngại nhìn nhau mà phát sinh thay đổi.

Cồn làm cho máu lưu thông nhanh, lại không biết có phải vì vậy hay không mà trái tim nhảy lên kịch liệt như vậy.

Vương Tử nhớ lại, chính mình lúc bước vào phòng nhìn đến phòng cho 2 người này nhưng không có chọn phòng khác, là nàng tin tưởng Giản Bạch hay là nàng ngay tại lúc đó vô tình chờ mong giờ khắc này.

Đương nhiên, cái này khó có thể truy cứu.

Vương Tử rót cho mình ly rượu đỏ thứ 4, mà bình rượu đã muốn rỗng.

Mặt Giản Bạch hồng nhuận, dịch rượu đỏ lưu lại khiến đôi môi kiều diễm ướŧ áŧ, trong khi ánh mắt mê ly của nàng cũng hết sức chăm chú nhìn Vương Tử.

Vương Tử ngoắc ngoắc tay, Giản Bạch không hề do dự rời đi vị trí của mình, đứng dậy đi đến bên thân thể của nàng.

Lúc tới gần Vương Tử, được hơi thở ấm áp của nàng vây quanh, Giản Bạch thất tự tâm thiếu chút nữa mất đi khống chế theo ngực nhảy ra.

Nàng sợ hãi Vương Tử nhìn được nàng xấu hổ cùng khẩn trương, càng sợ nàng ấy nghe thấy tiếng tim đập quá rõ ràng của chính mình

Hoặc là ở trong mắt Vương Tử, bộ dáng chính mình là thực buồn cười đi, giống một cô gái ngây thơ không biết gì.

Tương phản, Vương Tử cảm thấy Giản Bạch vô cùng đáng yêu, vài phần ngượng ngùng, vài phần lớn mật, vài phần cẩn thận, lại có vài phần hân hoan, mà hết thảy cảm xúc này tổ hợp cùng một chỗ làm cho Vương Tử vô cùng kiêu ngạo.

Ít nhất chính mình làm cho Giản Bạch khẩn trương cũng làm cho nàng tim đập gia tốc.

Giản Bạch nằm xuống toàn thân liền trở nên cứng ngắc, đầu gối lên gối đầu, hai mắt thẳng tắp nhìn phía trước.

Vương Tử nằm nghiêng người, một tay đỡ đầu, còn thâm tình nhìn nàng.

"Em……" Giản Bạch nhìn đến đôi môi Vương Tử hơi hơi gợi lên, mất đi năng lực nói chuyện.

Vương Tử nâng tay lên, ngón tay lướt qua hai má nàng hồng đến sắp lấy máu, nói: "Mặt của em hảo hồng.".

"Là do uống nhiều." Cái này làm mặt Giản Bạch càng thêm hồng.

"Hơn nữa thực nóng.".

"Ân." Ánh mắt Giản Bạch không bao giờ có thể dời đi mặt Vương Tử.

Ánh mắt hai người đan vào nhau, nắm chặt linh hồn đối phương không chịu thả ra.

Giống 2 cực nam châm bị lực hấp dẫn cường đại hút vào, hai người dần dần tới gần, đến khi nghe được hô hấp đối phương, cảm thụ độ ấm đối phương.

Môi tiếp xúc, ngay từ đầu giống thử, thật cẩn thận đυ.ng vào, đợi cho xác định chính mình có thể lớn mật chiếm cứ, mới buông ra lá gan nhấm nháp cánh hoa thần sắc Mân Côi.

Cánh môi dính sát vào nhau, từ thận trọng đến khinh mυ'ŧ vào, đến khi môi Giản Bạch được đầu lưỡi Vương Tử dụ hoặc mở ra, để Vương Tử đi vào lòng của nàng.

Cái lưỡi cực nóng mà mềm mại tham tiến vào Giản Bạch, tìm kiếm cái lưỡi trúc trắc của nàng đang không biết phản ứng như thế nào.

Chậm rãi dụ hoặc nàng đi ra, đảo quanh miệng nàng, làm cho nàng cộng hưởng với hơi thở chính mình, cấp cho nàng dũng khí để nàng trở nên dũng cảm, rồi sau đó hai người lưỡi triền miên cùng một chỗ, từ thong thả, đến cuồng dã……

Giản Bạch suýt nữa quên hô hấp, bởi vì khoái hoạt này chiếm cứ toàn thân nàng.

Nàng nâng tay lên, hoàn trụ cổ Vương Tử, đem nàng câu về phía mình, không tiếng động thỉnh cầu nàng càng thêm tới gần chính mình.

Vương Tử nhẹ nhàng nằm trên thân thể nàng, thân thể mềm mại không có gây cho nàng gánh nặng, ngược lại là khiến nàng vui sướиɠ thân mật.

Tiếng tim đập cùng nhịp với nhau, Giản Bạch thế mới biết Vương Tử không phải là thờ ơ, nàng cũng đang khẩn trương, lòng của nàng cũng như mình nhảy lên mãnh liệt như vậy.

Tay Vương Tử xoa sau cổ của nàng, vuốt ve phía sau tai, gây cho nàng từng trận cảm giác tê dại.

Thân thể đối với động tác này có phản ứng, không tự giác tràn ra thở dài cùng khinh ngâm phảng phất.

Nhiệt độ cơ thể trở nên càng ngày càng cao, sắp bốc cháy.

Nụ hôn cực nóng trở nên lâu dài mà mềm mại, chậm lại vũ bước, hát hay múa giỏi.

Vương Tử ly khai môi Giản Bạch, tầm mắt đặt ở hai má phi hồng cùng đôi mắt ướŧ áŧ của nàng, nói: "Nụ hôn này là nụ hôn tốt nhất mà chị từng hưởng qua, ngay cả nụ hôn đầu tiên đều so ra kém.".

Giản Bạch nở nụ cười, nói: "Đây là nụ hôn đầu tiên của em, cho nên không có cách nào so sánh.".

"Em có thể nhận hôn của chị sao?" Vương Tử hỏi.

"Có thể. Hơn nữa thực hưởng thụ, còn muốn nữa." Giản Bạch lớn mật tác cầu.

Giản Bạch hé mở đôi môi nhiệt tình lớn mật mời gọi, nóng bỏng chờ đợi Vương Tử quang lâm, Vương Tử nói: "Lý trí của chị nói cho chị biết chúng ta không nên tiếp tục".

"Vì cái gì?" Giản Bạch lộ ra biểu tình thương tiếc.

Vương Tử nói: "Bởi vì nếu tiếp tục làm nữa sẽ không chỉ có hôn đơn giản như vậy.".

Giản Bạch yêu cực da thịt nhẵn nhụi của Vương Tử, giống như thời gian chưa từng cướp đoạt Thượng Đế khẳng khái, đồ tốt nhất tập trung ở trên ngườiVương Tử . Nàng nghĩ, nếu chính mình có thể làm chủ được vận mệnh của mình, hẳn là có thể ngày đêm cùng Vương Tử làm bạn.

Nàng đã từng quái Vương Tử rất cố chấp, nhưng là giờ phút này nàng thầm nghĩ tự trách mình vô năng.

"Hôn thêm một cái đi, sau đó em ngoan ngoãn đi ngủ……" Giản Bạch tâm nguyện là như thế hèn mọn.

Vương Tử hôn lên môi của nàng, lại lần nữa châm hỏa diễm lẫn nhau.

Này một cái hôn như thế nào đủ, yến hội một cái tiếp theo một cái, ai cũng không nguyện ý làm cho tiếng ca ngừng lại.

Cồn trong người phát huy tác dụng, Giản Bạch mệt cực nên ngủ mất, Vương Tử trợn tròn mắt nhìn nàng, ánh mắt lưu luyến ở mặt nàng.

Nàng đem Giản Bạch ôm sát, ở trên trán nàng hạ xuống nụ hôn mềm nhẹ, tắt đèn ngủ.

Ngày hôm sau Vương Tử là bị Giản Bạch hôn tỉnh, Giản Bạch hôn nhiệt tình lại trúc trắc suýt nữa làm cho nàng hít thở không thông mà chết mất.

Tỉnh lại là hai mắt sáng ngời của Giản Bạch , giống ánh nắng mặt trời bên ngoài vừa dâng lên chói chan.

"Sớm an." Giản Bạch nhẹ nhàng nói. Thanh âm của nàng khàn khàn, là do say rượu.

Nhưng chuyện tình tối hôm qua phát sinh hết thảy không phải do say rượu mà xuất hiện ảo giác, cảm giác hạnh phúc cũng là chân chính tồn tại.

Vương Tử đối nàng lộ ra mỉm cười đầu tiên trong ngày, nói: "Sớm.".

Tìm được tay Giản Bạch đặt ở trong chăn cầm lấy, Giản Bạch hồi nắm nàng.

"Hôm nay an bài là từ 8 giờ đến 9 giờ đến nhà ăn dưới lầu ăn điểm tâm, mười một giờ ở thương vụ thính có ngọ yến, buổi chiều 3h có một hội nghị, sau đó buổi tối không có chuyện tình khác." Giản Bạch nói.

"Em nhớ thực rõ ràng.".

"Bởi vì là chuyện của chị, nên đều rất trọng yếu.".

Vương Tử đặt tay trên lưng nàng ôm chặt, làm cho nàng nghiêng đi thân người đối mặt chính mình, nói: "Em là muốn để chị hảo hảo khích lệ em sao?".

"Nếu chị làm vậy, em sẽ vui vẻ cả ngày.".

"Chị không phải thủ trưởng keo kiệt , vốn nên ca ngợi viên công nhiều hơn.".

Vương Tử ca ngợi, là độc hưởng cho Giản Bạch một cái hôn nhiệt tình.

Vương Tử lúc tô son môi phát hiện môi sưng đỏ, đυ.ng chút sẽ đau.

Nàng chưa bao giờ giống như bây giờ đối loại chuyện này ham thích như thế, lại càng không nghĩ chính mình lấy toàn bộ tinh lực nhập vào.

Thời kỳ trưởng thành đã đi qua vô số năm, giờ phút này biểu hiện so với thời kỳ trưởng thành càng thanh xuân, hoặc là ba mươi như lang như hổ cũng không chừng.

Vương Tử qua gương nhìn chính mình, khóe miệng tươi cười là không lừa được.

Giản Bạch rất nhanh liền đem chính mình sửa sang lại hảo, học cách búi tóc cũng học xong cách làm chính mình trở thành bí thư chuyên nghiệp, nàng ở bên người Vương Tử học được gì đó so với nàng cả đời này học được đều nhiều hơn, quan niệm của nàng cùng thái độ cuộc sống cũng đã thay đổi thật lớn, mà nàng coi là tiến bộ.

Trước kia chính mình thà rằng đem nhân sinh tiếp tục ẩn giấu trong cái tháp ngà voi ấy (ý chỉ trường đại học) cũng không nguyện đối mặt sự thật, một mặt lảng tránh, ở thời điểm không thể trốn tránh thì lựa chọn thuận theo. Giản Bạch muốn đi qua bóng ma trong lòng, học được thay đổi, thản nhiên nhận biến hóa.

Giản Bạch đến trước mặt Vương Tử, để nàng nhìn chính mình lần đầu tiên tóc được búi lên đầy đủ cùng chế phục công ty mặc ở trên người, Giản Bạch ở trước mặt Vương Tử quay một vòng, hỏi: "Em giống một bí thư chuyên nghiệp không?".

Vương Tử cười lắc đầu, nói: "Không giống.".

"Làm sao không giống, em xem bí thư khác đều là như vậy." Giản Bạch khó hiểu, chính mình làm sao thoạt nhìn không chuyên nghiệp.

"Bởi vì em không cần giống, em vốn chính là." Vương Tử vừa lòng nhìn đến thay đổi của nàng , tiến bộ của nàng là rõ ràng, cũng là chủ động tiến bộ, Giản Bạch hẳn là hảo hảo nhìn xem nàng hiện tại thay đổi như thế nào, thời điểm lần đầu tiên Vương Tử nhìn thấy Giản Bạch, kinh ngạc cho xinh đẹp của nàng cũng kinh ngạc cho ánh mắt không hề tức giận của nàng, mà hiện tại, Giản Bạch trong ánh mắt lóe ánh sáng, tràn ngập hy vọng cùng ý chí chiến đấu.

Mà hết thảy này đều là bởi vì Vương Tử mà phát sinh, không phải ảnh hưởng phá hư, mà là tốt, tích cực, làm người ta vui sướиɠ .

Công sự chấm dứt về sau chính là thời gian tự tại của 2 người, trước đó đã hạ kế hoạch tiến hành, chẳng qua có điều chỉnh nho nhỏ.

Hai người nhất chấm dứt công tác phải đi Thâm Quyến, Vương Tử đã đặt khách sạn, cũng định tốt kế hoạch thời gian vài ngày còn lại.

Nếu là du ngoạn có thể rất đuối, miễn cho ngoạn không đủ, mà lại mệt chết khϊếp, thư thản mới là trọng yếu nhất.

Đường Tống ở công ty tọa trấn, thật sự chịu không nổi thủ trưởng chính mình mang theo tiểu bí thư đến bên ngoài tiêu dao khoái hoạt mà chính mình bận đến chết khϊếp, mỗi ngày đều gọi điện thoại oán giận một tiếng khiến cho Vương Tử áy náy, liều kêu gọi Vương Tử tâm đồng tình.

Vương Tử đáp ứng giúp nàng mang vật kỷ niệm trở về, Đường Tống thực tế nói vật kỷ niệm sẽ không dùng, đến Hongkong mua đồ trang điểm cho nàng là đủ rồi.

Vốn không tính đi Hongkong, nếu đã nghĩ tới, hai người cũng đem viết vào kế hoạch.

Tìm thời gian một ngày ở Hongkong, rồi một ít địa phương khác, chính yếu vẫn là tìm địa phương mỹ thực, Giản Bạch đến Hongkong số lần đại khái là không đếm được, chẳng qua mỗi lần đến đều không có giống lần này khoái hoạt thoải mái, bỏ qua cảnh điểm trọng yếu, chỉ cần chính mình vui vẻ là đủ rồi.

Ban ngày đi buổi tối trở về, đến khách sạn hai người đều mệt nằm úp xuống.

Đồ vật được mua bày đầy giường, mỗi một món đều được lấy ra xem lần nữa, cư nhiên nhớ không nổi chính mình lúc ấy vì sao mua cái này, đầu giống như nóng lên, không chịu khống chế liền mua gì đó kỳ quái.

Vương Tử nhưng thật ra không quên thay Đường Tống mua đồ trang điểm cho nàng, đêm đó đã kêu nhân viên khách sạn hỗ trợ kí đưa trở về.

Đường Tống ngày hôm sau thu được lễ vật Vương Tử kí tới, thời điểm gọi điện thoại đến ngữ khí so với mấy ngày hôm trước dịu đi rất nhiều.

Ở điện thoại nghe được thanh âm Giản Bạch, Đường Tống kỳ quái hỏi: "Vương Tử, Giản Bạch như thế nào ở trong phòng ngươi?".

Vương Tử xoay người nhìn lại, vừa vặn chống lại Giản Bạch ánh mắt tò mò, hướng nàng mỉm cười, đối điện thoại Đường Tống nói: "Này rất kỳ quái sao?".

"Đương nhiên kỳ quái! Hiện tại là 11h tối, nàng xuất hiện ở phòng ngươi không phải là chuyện kỳ quái sao?" Đường Tống tăng thêm ngữ khí, đặc biệt nói rõ điểm này.

Giản Bạch ngồi vào bên người nàng, ngoan ngoãn nằm xuống.

Vương Tử cúi đầu nhìn nàng, mặt cùng nàng cơ hồ dán tại cùng nhau, nói: "Nàng đến trong phòng ta mượn này nọ, hiện tại đã đi rồi.".

Giản Bạch tề mi lộng nhãn, khẩu hình đang nói: Chị lừa nàng.

Đường Tống cũng không có hỏi lại, nói tiếng cám ơn liền cúp máy.

Vương Tử cúp điện thoại, tiện tay đặt máy ở tủ đầu giường, Giản Bạch nói: "Chị trợn tròn mắt nói dối.".

"Tiểu Bạch, chẳng lẽ muốn chị nói cho nàng em hiện tại liền nằm ở trên giường của chị sao?" Vương Tử khúc khởi ngón tay ngoéo mũi nàng một cái.

Giản Bạch cười nói: "Tốt, em cũng muốn biết nàng rốt cuộc sẽ có phản ứng gì.".

Vương Tử biểu tình trở nên thật sự nghiêm túc, nói: "Tiểu Bạch, em thấy quan hệ hiện tại của chúng ta như thế nào?".

Giản Bạch nhất thời nghẹn lời.

Nàng cùng Vương Tử quan hệ sợ là ngoại nhân không thể lý giải đi, các nàng so với bằng hữu thân thiết hơn, cũng người yêu, nếu nói là giường bạn, lại chỉ dừng lại ở giai đoạn hôn môi cùng ôm, nếu thiệt tình yêu nhau, Giản Bạch cũng không dám nói vĩnh viễn……

Vương Tử đem tóc nàng vén qua, nói: "Rất khó nói rõ ràng đúng hay không?".

"Tỷ, em……".

"Cái gì cũng không cần nói, Tiểu Bạch, như bây giờ là đủ rồi." Vương Tử mỉm cười nói.

Đủ sao? Giản Bạch ngay cả nghĩ đều cảm thấy chua sót không chịu nổi. Nàng muốn xa xa không chỉ như bây giờ, nàng muốn là ngày mai, ngày mai ngày mai, thậm chí là vĩnh viễn.

Thời điểm các nàng hôn môi đến khó kìm lòng nổi, tay Vương Tử xuyên qua cổ áo ngủ, lòng bàn tay mơn trớn da thịt nhẵn nhụi của Giản Bạch.

Giản Bạch mỗi một dây thần kinh đều khẩn trương lên, địa phương bị Vương Tử đυ.ng vào đều giống như lửa, tay Vương Tử giống như mang theo điện, sờ đến từng chỗ đều mang đến cảm giác tê dại, khiến cho da đầu nàng run lên.

Vương Tử cảm thấy chính mình mất đi khống chế, nàng muốn cởi bỏ quần áo của Giản Bạch, muốn vuốt ve da thịt nàng càng nhiều, muốn biết da thịt nàng có bị người khác đυ.ng qua hay không cũng như hiện tại đυ.ng tới như vậy nhẵn nhụi, hoặc là càng thêm mềm mại.