Đúng Như Ngươi Ôn Nhu

Chương 12: Ngoái đầu nhìn lại thất - Sắp xếp lại văn phòng

Vương Tử đầu tiên là đánh giá nàng một phen, phát hiện nàng hôm nay không có vấn đề gì, tuyệt đối là Đường Tống đang rất tỉnh táo. Tóc Đường Tống mười năm như một được búi lên, hơn nữa là cùng một kiểu không có thay đổi, quần áo của nàng vĩnh viễn là tây trang công sở áo sơmi màu lam cùng giày da màu đen, trên mũi vĩnh viễn là gọng kính màu đen, bao gồm chiều dài móng tay nàng, vĩnh viễn cũng không hội vượt qua tiêu chuẩn của nàng.

Đường Tống nhìn chung cũng không khó xem, hơn nữa có hé ra gương mặt non trẻ, ta cho rằng gương mặt ấy vẫn sẽ mười năm như một vĩnh viễn không thay đổi, đây là nguyên nhân Đường Tống ở trong mắt mọi người vĩnh viễn không lão.

Vương Tử chờ đợi nàng giải bày, Đường Tống nói: "Tân bí thư của ngươi sẽ ở văn phòng làm bao lâu?".

"Không rõ ràng lắm, bất quá sẽ không quá dài." Vương Tử nói, "Bởi vì nàng cho nên ngươi cảm thấy không thoải mái?".

Đường Tống mắc "chứng bắt buộc", hơn nữa chưa bao giờ được cải thiện, Vương Tử cũng đã nghĩ thay nàng trị liệu một chút cùng chứng khiết phích của nàng, chẳng qua mỗi một lần thử nghiệm đều đổi lấy Đường Tống phát điên, vì thế tùy ý nàng, chẳng qua nhiều ra đến 1 người mới quấy rầy tiết tấu của nàng, làm cho nàng bắt đầu để ý sự tồn tại ấy.

"Đúng vậy. Nàng đoạt công việc của ta.".

"Công việc gì vậy?".

"Nàng thu thập cái bàn của ngươi, đem sách trên kệ đều đổi trật tự, còn mua cà phê đặt ở trên bàn.".

"Thực là nghiêm trọng." Vương Tử gật gật đầu, lúc này nàng không biết nên dùng cái dạng gì biểu tình đi nói cho Đường Tống, đây là việc bí thư.

Đường Tống còn thật sự nghiêm túc nói: "Ta nghĩ nàng nhanh chạy ngay đi.".

Vương Tử mỉm cười ôm nàng, ôm có thể ổn định cảm xúc Đường Tống xuống dưới, khi nàng đã im lặng, Vương Tử mới nói: "Ngần đó việc nhỏ sẽ không ảnh hưởng đến ngươi.".

"Vương Tử, ta hảo phiền a." Đường Tống nói.

"Bảo bối, trầm tĩnh lại." Vương Tử hôn cái trán của nàng.

Này một màn ánh vào trong mắt Giản Bạch, nàng vừa lấy đến tư liệu ôm đến, lăng lăng nhìn hai người bọn họ.

Hình ảnh hảo ái muội …… Giản Bạch trong đầu hiện lên như vậy một câu.

Vương Tử cũng không có lập tức buông ra Đường Tống, ngược lại là vuốt ve lưng nàng,  xác nhận nàng không có việc gì về sau mới buông nàng ra.

Giản Bạch đi theo Vương Tử vào văn phòng, đem tư liệu bỏ vào giá sách. Thời điểm nàng sắp xếp, Vương Tử đã muốn đem văn phòng phát sinh biến hóa thu vào trong mắt.

"Ngươi đem sách trên kệ đều di động qua?" Vương Tử ngồi vào vị trí, hỏi nàng.

Giản Bạch nghĩ đến việc này làm cho Vương Tử mất hứng, thật cẩn thận trả lời: "Ân. Ta không có thay đổi quá lớn, chính là đem sách phân loại sau đó chỉnh hợp cùng một chỗ.".

Phía trước bố trí rất tùy ý cùng cứng nhắc, làm cho giá sách thoạt nhìn lộn xộn, mà Giản Bạch đem sách dựa theo độ dày, màu sắc cùng tên một lần nữa an bài một lần, tuy rằng chính là một cái nho nhỏ điều chỉnh, đã có không nhỏ hiệu quả.

Vương Tử cũng nhìn đến bàn công tác phát sinh biến hóa, bài trí hiện giờ không hề là phóng túng bừa bãi, mà là dựa theo thói quen một lần nữa bố trí.

Đối với biến hóa này tạo thành hiệu quả, Vương Tử cảm giác sâu sắc ngoài ý muốn.

Giản Bạch hỏi: "Ngươi không vui sao? Không thích ta sẽ đem này nọ hồi lại bộ dáng ban đầu." Nói xong nàng nhích người lấy ống đựng bút.

Vương Tử bắt lấy tay nàng, ôn nhu ánh mắt làm cho cảm xúc khẩn trương của nàng dịu xuống.

"Ta cũng không nói không thích, hoàn toàn tương phản, ta cảm giác thực kinh hỉ." Vương Tử nhìn ánh mắt của nàng, nói.

Nghe được nàng nói thích, Giản Bạch mới từ khẩn trương đi ra, nàng nói: "Ta nghĩ đến ngươi hội sinh khí, bởi vì ta tự chủ trương.".

Vương Tử nói: "Ta sẽ không dễ dàng sinh khí, trừ phi ngươi xúc phạm điểm mấu chốt của ta".

"Vậy ngươi điểm mấu chốt là cái gì?".

"Ngươi đoán a." Vương Tử cười hỏi lại nàng.

Sáng lạn tươi cười giống một chút ánh mặt trời đâm thẳng mắt Giản Bạch, Giản Bạch nhìn xem suýt nữa thất thần.

"Ta không biết." Giản Bạch cúi đầu, thế này mới phát hiện tay chính mình vẫn bị Vương Tử nắm, mà Vương Tử trên tay còn mang theo một chiếc nhẫn kiểu dáng đơn giản lại tinh xảo.

Tay mình bị tay Vương Tử vây quanh, mặt Giản Bạch lại đỏ mặt nóng lên, mang tay được bắt thu hồi, nhưng là cổ nhiệt kia lại như thế nào cũng lui không được.

Cửa có người mở ra, đứng ở cửa Đường Tống gõ tam hạ môn, xuyên qua thấu kính trong suốt, ánh mắt dừng ở trên người các nàng, rồi sau đó lấy thanh âm vững vàng nói: "Chín giờ mười lăm phút, họp tại phòng họp lầu 20.".

"Cám ơn nhắc nhở." Vương Tử nói.

Đường Tống gật đầu, ánh mắt không có độ ấm đảo qua Giản Bạch, làm cho da thịt của nàng sinh racảm giác đau như đao cắt.

Giản Bạch trực giác Đường Tống là không thích chính mình, lại không biết nói là duyên cớ gì.

Vương Tử mở ra cà phê trên bàn, mùi nồng đậm nghênh diện mà đến, làm cho nàng cả người nhẹ nhàng khoan khoái. Ở sáng sớm có một ly cà phê mỹ vị xác thực rất trọng yếu. Hơn nữa Giản Bạch mua đến cà phê hương vị không kém.

Vương Tử mỉm cười nhìn nàng, nói: "Cám ơn cà phê của ngươi.".

"Không cần cảm tạ." Giản Bạch lại lộ ra xấu hổ biểu tình.

Nàng tựa hồ vĩnh viễn sẽ không tự nhiên nhận người khác cảm kích.

Vương Tử đem này một màn xem ở trong mắt.

Bước vào công ty bước đầu tiên là tiếp xúc đồng sự đồng thời hòa nhập với bọn họ. Chuyện tình đơn giản nhất này cũng là Giản Bạch không có cách nào học được, làm nàng đi đến khắp ngõ ngách công ty, đều có thể cảm giác được mọi người bài xích, hơn nữa rõ rang là không chút nào che dấu.

Ánh mắt lộ vẻ kỳ quái luôn đi theo nàng, bên người đồng sự đều cùng nàng duy trì khoảng cách, như là không hẹn mà cùng tuân thủ quy tắc trò chơi, không ai hội ngoại lệ đi tới gần nàng.

Nàng bị cô lập, lại không biết nói là nguyên nhân gì.

Ở phòng pha trà, vài nữ đồng sự tụ cùng một chỗ bắt đầu thời gian nghỉ ngơi của các nàng, women's talk.

Trong lúc nhất thời phòng trà bị trà sữa cùng mùi hương các loại trà lài bay ngập trời, không khí thân thiện mọi người đều bắt đầu hưng trí bừng bừng nói vấn đề đang được gây chú ý.

Trừ bỏ chuyện tình tay ba hoặc là thương trường khốc liệt, người bị chú ý chính là người mới của ngành tài vụ.

Giản Bạch giống như là tiến đến trước mặt bầy sói lý còn mang theo thịt máu tươi, nhạ mọi người đều kích động đứng lên.

Lần trước nhiều người như vậy nhìn đến tổng giám đốc mang theo nàng đến ngành tài vụ, khiến cho cấp bậc bát quái của câu chuyện lần này cao hơn.

Kế toán viên trong ngành tài ngay tại hiện trường có được tư liệu trực tiếp, sinh động như thật, tổng giám đốc tự mình hộ tống người mới đến văn phòng.

Lập tức còn có người nói: "Sẽ không là tương lai tổng giám đốc phu nhân?".

"Tổng giám đốc có lão bà. Hơn nữa hắn sợ lão bà có tiếng.".

"Vậy thì là tiểu lão bà.".

Người ngày đó ngay tại hiện trường gặp qua Giản Bạch nói: "Lão sắc lang cùng nàng vẫn duy trì khoảng cách 30cm, đây là ta lần đầu tiên nhìn đến hắn không có đối nữ nhân xinh đẹp xuống tay. Nếu trước kia, tay hắn đã sớm đυ.ng đến mông người ta".

"Vậy không phải tiểu lão bà của hắn, có lẽ là cao hơn 1 cấp bậc." Người nói chuyện chỉa chỉa đỉnh đầu, nói: "Không chuẩn là chủ tịch.".

"Chủ tịch đã muốn 68, có thể đứng lên hay không vẫn là một vấn đề." Người nọ khinh thường nói.

Hừ lạnh một tiếng, nói: "Kẻ có tiền tìm cô nương xinh đẹp cũng không phải không có.".

"Vương Tử liền bình tĩnh nhận nàng, không có sinh khí?" Có nhân quan tâm vẫn là thái độ Vương Tử.

Kế toán nói: "Thực bình tĩnh, quản lí đem nàng an bài ở văn phòng chính mình, hơn nữa, xem ra thực thích nàng.".

"Vương Tử cũng ngay tại trước mặt chúng ta biểu hiện thanh cao, thời điểm nên nịnh bợ vẫn là hội dùng sức nịnh bợ." một người khinh thường nói.

Lời nói nàng quá mức trực tiếp khiến cho không khí trở nên cứng ngắc, mọi người xem xem đối phương, không có tiếng nói chuyện.

"Quản lí không phải là người như thế." Ngành tài vụ bởi vì quản lí chính mình nói chuyện.

Vốn hảo hảo không khí nháy mắt hàng đến dưới 0 độ.

Mọi người tan rã không vui.

Đối thoại trong phòng trà đều vào lỗ tai Giản Bạch, mặc dù là nàng không muốn nghe cũng không có biện pháp ngăn cản lỗ tai chính mình tiếp thu.