Mộng, càng tốt đẹp thì lại càng không muốn tỉnh lại.
Tốt nhất từng khắc đều ở trong mộng, miễn cho trở lại sự thật buồn bã.
Giản Bạch biết mình đang mơ một giấc mộng đẹp, trong mộng nàng mặc áo cưới cùng Vương Tử đi qua hồng thảm, được mọi người chúc phúc.
Nhưng chung quy cũng chỉ là mộng, nhất thời ngã say mê trong đó, xây dựng một thế giới hoàn mỹ không thể tự thoát ra được, tự cười chính mình đã sớm qua năm tháng mộng mơ, nhưng lại vẫn như cô gái tràn ngập ảo tưởng.
Giản Bạch đang lúc bán mộng bán tỉnh thì cảm giác được có người đang hôn nàng.
Nụ hôn mềm nhẹ như gió.
Đôi môi mềm mại như đóa hoa nhẹ nhàng điểm từng chút trên mặt nàng, sau đó là chóp mũi, đuôi lông mày……
Giản Bạch mở to mắt, nhìn thấy đôi mắt mỉm cười của Vương Tử.
Ánh mắt Vương Tử sáng ngời đen láy, từ giữa có thể bắt được một đạo tinh quang.
Giờ phút này tươi cười lan tràn khắp ánh mắt của nàng, ngay cả khóe mắt cũng mang theo ý cười.
Giản Bạch rướn người, cánh tay vòng qua eo nàng, ôm lấy lưng nàng, hai tay đan lại với nhau, vây nàng ở trong lòng mình.
Giản Bạch vẫn còn tham luyến mộng đẹp, không chịu thoát ra, thanh âm hàm hồ về phía Vương Tử mà oán giận: "Vì sao không cho em ngủ tiếp?".
"Bởi vì chúng ta nên dậy sớm để thu thập này nọ." Sáng sớm mới dậy mà đã được đắm chìm trong thanh âm Vương Tử, nghe được giọng điệu gọi dậy mềm mại quen thuộc, Giản Bạch thật sự muốn làm nũng, hảo hảo hưởng thụ quyền lợi của mình.
"Không chịu." Giản Bạch lắc đầu.
Vương Tử cũng luyến tiếc ôn nhu của người yêu, càng luyến tiếc ấm ngọc ôn hương, nhưng tối hôm qua là đêm động phòng hoa chúc của cô dâu cùng chú rể, nếu để cho người khác biết được nơi này không có chú rể, chỉ có hảo hửu của cô dâu, thì thật không biết sẽ nháo ra chuyện gì.
Vương Tử hồi tâm lại, kéo Giản Bạch trên giường ngồi dậy.
Giản Bạch nhìn nàng bằng ánh mắt u oán, xoay người đem nàng đặt dưới thân.
"Em hảo muốn chị, ngay lúc này." Giản Bạch nói.
Vương Tử làm sao không nghĩ, nếu đây là hôn lễ của nàng, nàng sẽ cùng Giản Bạch pha trộn cùng một chỗ, từng giây từng phút đều luyến tiếc chia lìa, nhưng cố tình lại không phải hôn lễ các nàng.
Chuột con Giản Bạch cắn cắn vai nàng, Vương Tử rụt cổ lại, nói: "Tiểu Bạch, nghe lời chị, rời giường rồi dọn dẹp nơi này cho thật tốt, chị còn phải kêu Tống Khải đến……".
"Hai người bọn họ không chừng hiện tại cũng đang làm, chúng ta không thể bại bởi bọn họ, tỷ, chị thật sự không muốn sao?" Giản Bạch nghịch ngợm cười, rút ngón tay ra, huơ qua huơ lại trước mặt Vương Tử, để nàng nhìn rõ thân thể nàng rốt cuộc muốn cái gì.
Tính trẻ con của Giản Bạch làm Vương Tử đau đầu.
Bên ngoài thì nhìn như tiểu thư khuê các văn tĩnh tao nhã, nhưng mỗi khi chỉ có hai người thì lại giống một tiểu hài tử vô pháp vô thiên.
Vương Tử muốn, thân thể mẫn cảm sớm ướt đẫm, nhưng lý tính của nàng vẫn lo lắng và lấy đại cục làm trọng.
Giản Bạch bị Vương Tử lôi đi, một bên mặc quần áo một bên hôn nồng nhiệt, triền triền miên miên, suy nghĩ cả nửa ngày cũng biết không tốt.
Ngày tân hôn đầu tiên, Giản Bạch lựa chọn một bộ đồng hào bằng bạc, phiêu diêu xinh đẹp để đi gặp trưởng bối, Vương Tử búi tóc dài của nàng lên, dùng châm cài được đính trân chấu để giữ chặt tóc.
Áo cưới xa xỉ Giản Bạch mặc đêm qua bị vứt bỏ trên giường, bồng bềnh như một đám mây, nữ nhân mặc áo cưới sẽ như là chui vào cái kén, sau khi trải qua nghi thức, cởϊ áσ cưới, thì sẽ thay đổi một thân phận khác.
Giản Bạch kiên trì áo cưới là không thể thuê, chỉ có thể mua, vì thế sau khi mặc lúc hôn lễ xong thì sẽ giao cho công ty các nàng cải cách thành tiểu lễ phục.
Đêm qua, Giản Bạch mặc bộ áo cưới này, làn váy bao phủ thân thể trắng noãn như một nhụy hoa.
Vương Tử nhìn áo cưới đến thất thần, vừa quay đầu lại đã gặp Giản Bạch ăn mặc chỉnh tề đi ra, thiên sinh lệ chất, giai nhân như nước, dù là ai đều sẽ kinh ngạc một phen.
Áo cưới bị xếp bỏ vào hòm, chờ đưa đi chỉnh lại, Giản Bạch đột nhiên sửa lại chủ ý, nói không cần sửa chữa, cũng không tính bỏ đi, cứ như vậy giữ lại làm đồ trân quý.
Các loại nguyên nhân, cả hai đều rõ ràng.
Chính yếu vẫn là luyến tiếc sẽ bỏ đi phần kí ức này, muốn lưu trữ trân quý cả đời, ý định lúc sau này lấy ra, một màn phát sinh tối hôm qua vẫn sẽ hiện lên rõ ràng.
Hai người còn muốn triền miên một phen, lại bị tiếng chuông cửa cắt ngang.
Hai người suýt nữa bị tiếng chuông dọa rụng rời cả tim, dựa theo phong tục trước kia, ngoại nhân sẽ không đến quấy rầy tân hôn, nhưng cũng khó tránh khỏi sẽ có người phá hỏng quy củ, tự tiện lên tầng cao nhất.
Vương Tử đối Giản Bạch nói: "Chị đi trước nhìn xem ngoài cửa là ai.".
Giản Bạch gật đầu, nói: "Ân, đi thôi.".
Vương Tử đi tới cửa, nhìn qua mắt mèo bắt gặp thân ảnh Tống Khải, thở dài nhẹ nhõm, hướng Giản Bạch mỉm cười, muốn nàng yên tâm.
Tống Khải đối Vương Tử nói: "Quan Lan ở cửa thang máy chờ ngươi.".
"Tốt, ta liền đi qua." Vương Tử nói, quay đầu liếc mắt Giản Bạch một cái, lưu luyến rời đi.
Đi chưa được mấy bước, Tống Khải nói: "Ngươi nên điều chỉnh nước hoa trên người một chút, đừng để người khác hoài nghi vì sao lại giống với mùi của tân nương như thế".
Một điểm Vương Tử cùng Giản Bạch không chú ý tới lại được Tống Khải cẩn thận nhắc nhở, tuy chỉ là chi tiết nhỏ có lẽ sẽ không khiến cho người khác chú ý, nhưng mọi chuyện đều phải để ý, chỉ sợ vạn nhất.
"Màu son thật sự rất thích hợp với ngươi." Tống Khải đối Giản Bạch như là thê tử chính mình, nói.
"Thật không? Chị ấy chọn." Giản Bạch hạnh phúc nói.
Đi vào tân phòng, thấy bên trong hoa hồng rớt đầy đất, nhịn không được cười rộ lên.
Giản Bạch đoan trang ngồi ở mép giường, hỏi hắn: "Ngươi đang cười cái gì?".
Tống Khải âm thanh ôn hòa nhưng cũng rõ ràng mang theo trêu chọc: "Ngày hôm qua các ngươi nhất định thực hạnh phúc.".
Mặt Giản Bạch trên gương lập tức đỏ ửng: "Điểm ấy còn cần nói sao?".
Tống Khải đi lên trước, nghiêng người nhìn dấu vết trên cổ cùng cánh tay nàng, khóe miệng hàm chứa ý cười, có thể tưởng tượng đêm hôm qua có bao nhiêu hương diễm.
Hai người dắt tay đi xuống, ở cửa thang máy gặp Quan Lan cùng Vương Tử, đôi vợ chồng kia cũng đã sửa sang lại hảo, chuẩn bị đi xuống.
Ở bên trong thang máy, không có ngoại nhân, Giản Bạch vụиɠ ŧяộʍ ôm lấy cánh tay Vương Tử, Vương Tử cười nhìn về phía nàng, dung khẩu hình miệng nói: "Đừng bị người khác thấy.".
"Em không quan tâm." Giản Bạch nói, xoay người rất nhanh đoạt đi một cái hôn từ Vương Tử.
Vương Tử cũng ôm lấy nàng.
Đứng ở phía trước các nàng, Quan Lan nhẹ nhàng ho khan một tiếng.
Hai người thế này mới ngừng đối thoại.
Vợ chồng mới cưới ngồi xe đi Tống gia, còn Quan Lan cùng Vương Tử thì về nhà trước đó của mỗi người, ngay lúc tách ra, Vương Tử nhỏ giọng nói: "Chị ở nhà chờ em.".
"Hảo. Em thật sự không muốn đi gặp ba mẹ, em muốn về nhà với chị." Giản Bạch nói.
"Chỉ một chút việc mà thôi, rất nhanh em có thể nhìn thấy chị, chị sẽ luôn luôn ở nhà của chúng ta chờ em, hoan nghênh em về nhà." Vương Tử nói.
Giản Bạch gật đầu, không dám làm càn nói em yêu chị, nhưng trong ánh mắt vẫn không giấu được sắc tố tình yêu.
Quan Lan kéo tay Vương Tử, dắt tay nàng rời đi, hắn trước tiên phải đưa Vương Tử về của nhà nàng, sau đó mới về nhà của mình chờ Tống Khải.