"Thí nghiệm là cái gì? Vẫn không thể cùng tôi nói sao?" Lục Tĩnh Sanh cầm điện thoại nhìn lướt qua, loạn mã quen thuộc, "Làm sao vậy, sắc mặt khó coi như vậy."
Diệp Hiểu Quân mạnh mẽ miễn cưỡng mở ra bộ dáng tươi cười: "Là không thể nói cùng cô, cho nên tôi đang nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề này."
"Có mạch suy nghĩ rồi?"
"Có một chút."
"Kỳ thật tôi nói, chị cũng không cần hao tâm tổn trí thí nghiệm gì gì đó, tôi nói rồi về sau chị nói cái gì tôi đều tin, tôi đều nghe được không? Chớ suy nghĩ quá nhiều những chuyện này, mới sáng sớm đã khẩn trương."
Tâm tư của Lục Tĩnh Sanh hiện tại tất cả đều tại bộ điện ảnh mới, Diệp Hiểu Quân đưa xong kịch bản chờ vào tổ, chuyện khác nàng mặc kệ cũng không có tinh lực quản. Đối với nàng mà nói chuyện trọng yếu nhất vẫn là thăm dò quy tắc thời gian. Có một đoạn thời gian Bearxxx không có liên hệ với nàng, không có chuyện vị ôn thần này triệt để biến mất —— nó rất có thể ở vào thời điểm thiếu phòng bị nhất mà xuất hiện.
Diệp Hiểu Quân đã thí nghiệm qua, đem điểm mấu chốt trong sự kiện tương lai được báo trước báo cho người xa lạ thì không sao, như vậy thông qua người xa lạ nói cho cho Lục Tĩnh Sanh thì thế nào?
Đường Cảnh Lộ đã lộ lên trên mặt nước, đã không thể xem như là nhận vật hay là sự kiện mấu chốt gì, Diệp Hiểu Quân tìm một chuyện khác làm thí nghiệm. Bưu kiện phát ra, kết quả chỉ có mình nàng biết rõ.
Nàng cần tiếp tục thí nghiệm, thông qua người xa lạ chuyển cáo sự kiện mấu chốt cho Lục Tĩnh Sanh.
Đi vào Bác Triển, Lục Tĩnh Sanh đi xử lý công việc, Diệp Hiểu Quân đem nội dung bưu kiện lúc trước biến thành loạn mã viết tay, giao cho đơn vị chuyển phát, nhân viên nhận chuyển phát nhìn thoáng qua phiếu gửi, nghi ngờ nói: "Tiểu thư, địa chỉ nhận bưu kiện không phải chính là công ty của các người sao? Cái này còn phải gửi?"
Diệp Hiểu Quân: "Anh chỉ cần dựa theo địa chỉ gửi là được."
Nhân viên nhận chuyển phát gãi gãi đầu: "Vậy tôi mang về bưu cục đóng dấu, buổi chiều giao lại cho cô cầm về?"
"Đưa cho người nhận."
Diệp Hiểu Quân cơm trưa cũng không có đi ăn, để cho tiểu Quý giúp nàng mang về, ngồi ăn tại cửa ra vào.
Nghiên cứu một phen bưu kiện trước kia của Bearxxx, kết hợp với sự kiện biến thành loạn mã lúc này, nàng phát hiện pháp tắc thời gian càng ngày càng nghiêm khắc. Hồi đầu, thời hạn Bearxxx báo trước gần như là trực tiếp đem nguyên vẹn sự kiện báo trước không hề bị che đậy, càng trở về sau càng lúc càng mịt mờ, có lẽ là do bắt đầu từ báo trước của nó, hành động chịu tác động của báo trước, dấn đễn hiệu ứng hồ điệp, vì vậy báo trước mới càng phải cẩn thận từng li từng tí. Điều này cũng có thể giải thích vì cái gì một câu bình thường cũng có thể bị đổi thành loạn mã, bởi vì nàng đã là một thành viên trong nhóm kẻ phá hoại thời gian.
Cho nên, câu nói chia tay cùng Lục Tĩnh Sanh kia sẽ là tương lai thật sự, không thể bị báo trước.
Nhớ tới chuyện này, Diệp Hiểu Quân có chút không biết làm sao.
Câu nói kia thật sự sẽ trở thành hiện thực sao? Nếu như là sự thực thì sao rồi, vậy bây giờ làm hết thảy thì có ý nghĩa gì?
Tiểu Quý chưa từng thấy qua Diệp lão sư không có hình tượng như vậy, canh chừng ở cửa chính công ty, ngồi ăn cơm…
Thấy Tiểu ca chuyến phát đến, Diệp Hiểu Quân tạm thời vứt bỏ giả tưởng trong đầu, để đũa xuống nói: "Người nhận bưu kiện đang bên trong, Anh dọc theo hành lang đi vào trong, rẽ bên tay trái là tới."
Bưu kiện Tiểu ca "A" một tiếng đang muốn đi, tiểu Quý đem hắn gọi lại: "Bưu kiện gửi cho Boss? Nàng không có ở đây, đưa tôi là được."
Diệp Hiểu Quân: "Nàng không có ở đây? Đi đâu vậy? Tôi đã nói với nàng, làm cho nàng hôm nay đừng ra cửa."
Tiểu Quý bất đắc dĩ: "Boss muốn đi đâu, em đâu có ngăn được a… Không đem em theo đi tựa hồ là đem theo Sài Trăn, hẳn là nói chuyện công tác. Chị cũng biết boss gần đây rất bận rộn."
Diệp Hiểu Quân nói: "Vậy em giúp nàng cầm lấy bưu kiện, nhất định phải đưa cho nàng."
"Ân Được ạ."
Mặc dù tiểu Quý cảm thấy Diệp Hiểu Quân có chút là lạ, nhưng nghĩ đến nàng lạ cũng không phải ngày một hai ngày, liền làm theo lời nàng.
Diệp Hiểu Quân như trước để ý tới bưu kiện, ngồi ở trong phòng làm việc của mình nhìn chằm chằm vào vị trí công tác của tiểu Quý. Tiểu Quý bị nàng nhìn chằm chằm mà sợ hãi, phía sau lưng cứ như bị từng mũi dao găm tới.
Đoạn thời gian trước văn phòng vẫn khá lạnh, cô nương lễ tân kiêm hành chính tìm người đến đã sửa tốt hơn, có hơi ấm áp lại biến thành mệt rã rời, Diệp Hiểu Quân không phải cái người tham ngủ, lúc này lại như thể bị ma dẫn đi, mí mắt cùng đầu óc đồng loạt trầm xuống, như thế nào đều gánh không được. Đứng lên đi hai bước, ngồi xuống trở về lại mệt rã rời.
Có nhiều lần thức đêm liên tục cũng không làm sao, tại sao khi không lúc này lại có cảm giác buồn ngủ nồng đậm đây…
…
Ý thức bỗng nhiên chảy trở về, Diệp Hiểu Quân mãnh liệt tỉnh lại, lại ngủ rồi.
Không biết mình ngủ bao lâu, trong lòng có dự cảm bất hảo, bước nhanh đi ra văn phòng, phát hiện tiểu Quý không có ngồi ở chỗ làm, một nhân viên cùng a di lao công đang cùng nhau giúp nàng vệ sinh lại cái bàn.
"Làm sao vậy?" Diệp Hiểu Quân tiến lên hỏi.
Nhân viên kia nói: "Em pha cà phê đi ngang qua đây, bị mắc phải chân ghế, trượt chân làm đổ toàn bộ cà phế, giột ướt tiểu Quý, nàng đi phòng vệ sinh thu thập, cả bàn làm việc cũng đều bị… Ai…"
Diệp Hiểu Quân nhìn tư liệu trên bàn vừa được sắp xếp lại, vệt nước cà phê còn đặc biệt chỉnh tề mà đọng trên đấy, lật một phen, lúc trước bưu kiện là đặt chỗ này?
Da đầu Diệp Hiểu Quân phát nhanh, hỏi nhân viên kia cùng a di lao công, hai người đều nói chỉ sửa sang lại một chút không có lấy đi đồ gì. Tiểu Quý trở về, cùng Diệp Hiểu Quân tìm khắp nơi, thủy chung không tìm được phần bưu kiện kia.
"Tà môn a Diệp lão sư!" Sau khi trở về tiểu Quý nghe nói bưu kiện không thấy nữa, nhìn thấy tâm tình không thể tưởng tượng nổi của Diệp Hiểu Quân đều hiện rõ trên mặt.
Quá trình bưu kiện mất tích nằm ngoài dự liệu của Diệp Hiểu Quân, bất quá cũng là hợp tình lý. Diệp Hiểu Quân rất ngạc nhiên bưu kiện đã đi đâu, nó sẽ không bị hỏng cũng sẽ không biến mất, nó khẳng định rớt tại một cái góc nào đó mà tất cả mọi người nhìn không thấy được, chính là sẽ không đến được tay Lục Tĩnh Sanh.
Cho nên, phương thức chuyển lời thông qua người xa lạ đã thất bại.
Như vậy, cũng chỉ còn thừa lại một loại phương pháp, nhưng loại phương pháp này có tính nguy hiểm nhất định.
Diệp Hiểu Quân đứng ở trước gương trong phòng vệ sinh nhìn mắt trái của chính mình.
Nàng không biết có thể thành công hay không, nhưng nàng biết rõ nhất định sẽ có hậu quả không tốt.
——————————————————
Tòa nhà A, Hoàn Cầu Song Tử tầng thứ 25, văn phòng Đường Cảnh Lộ.
Đường Cảnh Lộ rất không thích mùi nước hoa tỏa ra từ Trần Nhĩ, lơ đãng mà bịt mũi.
Trần Nhĩ nhìn mặt của nàng, thỉnh thoảng gật đầu: "Giống, thật sự là quá giống."
Đường Cảnh Lộ tự nhiên biết rõ hắn nói cái gì rất đúng, không có phản ứng, hỏi: "Tình huống của Lục Tĩnh Sanh bên kia như thế nào?"
Trần Nhĩ: "Dựa theo căn dặn của Đường tiểu thư, đã hung hăng kí©ɧ ŧɧí©ɧ nàng một hồi. Quả nhiên, nàng nổi trận lôi đình, Đường tiểu thư nếu tận mắt nhìn thấy nhất định sẽ thích."
Đường Cảnh Lộ cười lạnh: "Tôi không cần thấy tận mắt cũng có thể biết rõ sẽ là dạng gì. Về bộ điện ảnh mới của Bác Triển ông có ý kiến gì không?"
"Ưmh… Rất mạo hiểm." Trần Nhĩ lăn lộn trong nghiệp giới đã nhiều năm, trừ đi võ công giật dây leo tường, thì ánh mắt nhìn thị trường vẫn rất sắc bén, đây cũng là lý do vì sao Đường Cảnh Lộ để cho phòng làm việc của Trần Nhĩ trực thuộc dưới cờ Hoàn Cầu, nguyên nhân cho hắn không ít chỗ tốt, "Thời gian gần đây không có mấy bộ hàng mới đặc sắc, người xem đối với những thứ diễn viên cùng các loại hình điện ảnh hiện tại đã rất nhàm chán. Tôi thấy điện ảnh mới của bọn họ, dựa theo lối tắt, bám theo sườn lưng của thị trường bây giờ mà đột phá, nhưng kịch bản hoàn toàn chính xác không tệ, không nghĩ tới biên kịch Diệp còn có thể ghi ra thể loại này đấy."
"Cho nên ông cảm thấy bộ phim này sẽ đem đến chuyển biến cho Bác Triển?"
"Cho dù là không hoàn toàn, lấy thị trường hiện tại mà nói hai trăm triệu không có vấn đề, bộ điện ảnh này chi phí thấp, cho dù doanh thu phòng vé ít thì cũng chỉ là thu về ít chút; nếu như đắt khách vậy thì khác rồi, đạo diễn mới, diễn viên mới thù lao phải trả xác định vững chắc không có nhiều, biên kịch còn là người một nhà, ngươi suy nghĩ một chút, không nhiều lắm, năm trăm triệu, trừ đi tất cả chi phí trong hoạt động tuyên truyền và phát hành, lợi nhuận thực tế mà Bác Triển đạt được khoảng hai trăm triệu trở lên. Tính trước tính sau thì vào thời điểm này Bác Triển đi theo con đường phim nghệ thuật chi phí thấp là vô cùng chính xác." Trần Nhĩ cười nói, "Đường tiểu thư, tôi không biết cô cùng Bác Triển ân oán gì, đều chớ xem thường họ Lục đấy."
Đường Cảnh Lộ không có tiếp lời hắn mà nói: "Được rồi, ông đi ra ngoài đi."
Trần Nhĩ: "…"
Vốn còn muốn tốt tốt cùng nàng nhờ một chút hợp tác về sau, không nghĩ tới nhanh như vậy liền bị đuổi ra ngoài.
Đi tới cửa, Trần Nhĩ quay đầu lại liếc mắt nhìn: "Họ Đường này âm khí thật nặng."
[Có chuyện muốn nói cho ngươi] qua năm bắt đầu quay diễn, Diệp Hiểu Quân thuận theo tổ, với tư cách nhà làm phim Lục Tĩnh Sanh cũng phải đi theo, cũng làm hai người thuận tiện bên nhau.
Dù có ở đâu thì lễ mừng năm mới đều giống nhau, chỉ cần hai người bọn họ ở cùng một chỗ.
Vốn lễ mừng năm mới Lục Tĩnh Sanh phải về nhà, nhưng lúc trước cùng Lý Ái Lan cãi lộn, về sau nàng thật không có cái gì về nhà, chờ tới giao thừa gọi điện cho ông bà ngoại là tốt rồi.
Gần sang năm mới bấm máy quay phim không quá nhân đạo, nhưng bộ phim này chi phí thấp, đại bộ phận cảnh quay đều là kịch đô thị, ở tại B Thành quay hình là ổn rồi, không tính quá cực khổ, mỗi ngày đều có thể trở về nhà ngủ, chỉ có điều là sáng phải dậy sớm, tối phải ngủ trễ.
Nhân lực mới đến là một tiểu tử, trẻ tuổi, nhiệt tình, sân bãi quay hình tất cả đều tự thỏa thuận, kế hoạch quay hình viết xong giao cho đạo diễn tổ, lập tức có thể quay diễn.
Ngay tại trước thời điểm quay diễn, hắn vội vàng hấp tấp chạy tới nói với Lục Tĩnh Sanh là tất cả những chỗ đã chuẩn bị quay hình đều đều bội ước, nói không cho quay hình.
Lục Tĩnh Sanh nói: "Dễ dàng xử lý, mang hợp đồng đã ký kết đi chống lại bọn họ."
Nhân lực không biết làm sao mà vò đầu: "Cái này… Lúc trước chẳng qua là thỏa thuận bằng miệng, không có ký hợp đồng."
Lục Tĩnh Sanh kinh ngạc: "Không có ký hợp đồng? Cậu cho rằng cậu đi đào đất cùng người thân hay sao mà không có ký hợp đồng rõ ràng?"
Nhân lực nắm quần xoa xoa mồ hôi đã đổ đầy trong tay.
Lục Tĩnh Sanh nói: "Được rồi, chuyện này tự tôi nghĩ biện pháp."
Lục Tĩnh Sanh vẫn quen cùng đoàn đội chuyên nghiệp hợp tác, bỗng nhiên nhảy ra một tiểu tử ngốc thật đúng là làm cho nàng hết cách.
Đồng Ấu Ninh thân là người đầu tư lớn nhất nên nhất định là muốn theo dõi tiến triển quay hình, biết được đám người ước hẹn cho thuê địa điểm quay hình giống như là tâm linh tương thông mà tập thể cùng đổi ý, lập tức liền vui vẻ: "Thủ đoạn ngây thơ như vậy cũng bày ra trước mặt tỷ tỷ ta đây, đúng là bêu xấu. Địa điểm quay hình à, cho cậu mượn Hana quay có đủ hay không, cả phòng làm việc của tớ cũng cho cậu mượn quay có đủ hay không, nhà của tớ từ hoa viên cho đến các tầng lầu cùng sân thượng đều cho cậu mượn quay có đủ hay không? Nội cảnh tất cả mọi nơi cũng không có vấn đề gì, vừa vặn, còn có thể đem phòng làm việc của tớ quảng cáo luôn, cho vào quảng cáo ha ha, phải cho nhân vật chính đứng ở phía dưới logo phòng làm việc của tớ hôn môi… Cái gì, ngay cả cảnh hôn đều không có? Hai cái nhân vật chính sống sờ sờ mà không có cảnh hôn, các người quay cái gì a, a, tình yêu không phải trọng điểm chính, được rồi, thế là không có hôn môi mà toàn là cãi lộn đúng không? Cãi nhau đùa giỡn rất nhiều a? Đã nhìn ra, chính là khắc họa sinh hoạt chân thật của cậu cùng biên kịch Diệp a. Thế thì trận nhao nhao kịch liệt nhất quay tại dưới logo đi. Ai, làm người đầu tư chính là thể xác và tinh thần đều khoan khoái dễ chịu, nghĩ muốn cắm vào như nào liền cắm vào như đó, so với làm diễn viên thoải mái hơn."
Đồng Ấu Ninh cho mượn ba cái địa phương này đều vô cùng thích hợp để quay hình, đẹp mắt, nội thất hiện đại thời thượng, với phong cách nhà nàng càng là có thể trực tiếp lắp đặt đường ray quay phim.
Chủ sở hữu địa điểm quay hình đồng nhất bội ước, chuyện này dùng đầu gối nghĩ cũng biết là chủ ý của ai, chỉ sợ đây chỉ là điềm báo, mở ra món khai vị. Trần Nhĩ nói đúng, nếu như Hoàn Cầu có thể đánh Bác Triển một lần có thể đánh tiếp lần thứ hai. Đó là trường kỳ chiến đấu, Lục Tĩnh Sanh cần tùy thời đề cao cảnh giác.
Nhưng, tiến công vẫn là cách phòng thủ tốt nhất, nếu không muốn bị đám người Hoàn Cầu kia làm phiền, nên sớm một chút đem các nàng diệt trừ.
Cửa khẩu đột phá Bác Triển đã tìm ra, như vậy, Đường Cảnh Lộ thì sao?
Nàng không thể một mực ở vào thế bị động, nếu như từ chỗ Đường Cảnh Lộ không tìm thấy cửa đột phá rõ ràng, như vậy, liền từ Hoàn Cầu mà ra tay.
"Cậu thật dám đánh."
Tổ kịch vẫn đang tiến hành công việc, Đồng Ấu Ninh cùng Lục Tĩnh Sanh hai người ăn mặc đại áo bông đeo mũ len dày, đứng ở một bên giám sát.
Năm nay B thành tuyết rơi cũng xôn xao nhiều như năm trước, làm cho tâm tình của Lục Tĩnh Sanh cũng xao động.
"Nhiều năm như vậy, không ai dám trực tiếp động tới Hoàn Cầu, cũng mình cậu có thể nghĩ ra loại chủ ý cùi bắp này."
Lục Tĩnh Sanh cười: "Có cái gì không dám động đây, đối phương trực tiếp hướng tớ đâm dao rồi, tớ còn không phản kích tớ còn là Lục Tĩnh Sanh sao?"
"Cậu làm như vậy nắm chắc được bao nhiêu phần? Cậu xác định có thể đạt được hiệu quả cậu muốn? Vạn nhất đạt không được, cái kia chính là một trò đùa đơn thuần chọc giận đối thủ."
"Yên tâm đi, tớ và cậu làm chuyện xấu nhiều năm như vậy chẳng lẽ còn không biết một chân lý sao?" Lục Tĩnh Sanh nhìn nàng, trên tóc, mũ cùng trán dính đầy tuyết, "Phàm trần đi qua tất lưu lại dấu vết."