Có một bộ điện ảnh của Mỹ tên là [Kế hoạch niêm giám], năm thanh niên phát hiện một máy thời gian, bọn hắn lợi dụng máy thời gian xuyên thẳng về quá khứ, trúng số đạt được cuộc sống phú hào. Trong phim nhân vật chính phải tránh chạm mặt cùng chính mình trong quá khứ, một khi chạm mặt, quá khứ cùng hiện ở cùng nhau, cả hai sẽ đồng thời lâm vào trạng thái "đoản mạch", sau đó biến mất.
Cho dù có không gian bình hành (thời không song song), có không gian 4 chiều, chúng cũng có những pháp tắc của chính mình. Chúng lặng lẽ mà mưu sát nghịch lý ông nội.
Đầu ngón tay đỏ tươi nhéo rời giường đơn, xương bướm khuất sau da thịt phát sáng di động.Mười ngón đan xen, khẽ cắn môi dưới, hết sức căng thẳng.
…
Lục Tĩnh Sanh thở ra một hơi, ngã vào bên người Diệp Hiểu Quân.
Diệp Hiểu Quân ôm nàng, đem chăn kéo tới đây, che phủ tốt cho nàng.
Ngón tay dài nhỏ của Diệp Hiểu Quân vuốt ve mái tóc thật dài của nàng, Cằm Lục Tĩnh Sanh đặt tại ngực nàng. Tóc loạn gợi cảm, Lục Tĩnh Sanh cười, một giây sau dùng sức lấy cắn một cái lên eo Diệp Hiểu Quân.
"Ah…" Diệp Hiểu Quân chế trụ bờ lưng xinh đẹp của nàng, gắt gao chịu đựng đau đớn.
"Lần sau đừng để cho tôi từ miệng người khác biết được tung tích của chị." Lục Tĩnh Sanh nhìn dấu răng, lại có chút đau lòng. Eo nhỏ mảnh mai, làm sao lại in lại dấu vết đáng sợ như vậy. Chẳng qua là trong lòng còn có chút oán niệm, vừa rồi một phen cắn lấy kia cũng không có thể đem khó chịu trong nội tâm nàng hoàn toàn tan đi, hận không thể lại giày vò Diệp Hiểu Quân cái ba năm quay về.
"Nếu như lại tùy tiện mất tích, cũng không phải là cắn một cái có thể giải quyết."
Diệp Hiểu Quân cũng không đi quản cái dấu răng kia, nằm cười: "Vậy Tĩnh Sanh còn muốn thế nào?"
Lục Tĩnh Sanh cười, bàn tay lùi xuống dưới.
"Này!" Diệp Hiểu Quân suýt nữa nhảy dựng lên, nghiêng thân trốn tránh, Lục Tĩnh Sanh từ phía sau ôm lấy nàng, mền nhếch lên, tiếp theo đến.
Rắc rối có nhiều hơn nữa, thì nó cũng sẽ lặng lẽ mà theo quỹ đạo của nó tiến đến.
Nên đến sẽ đến.
Môi mềm, môi đỏ cùng dán lên.
Diệp Hiểu Quân vuốt ve đôi môi có chút tham lam của nàng, đôi môi giãn ra thành một nụ cười dịu dàng, nụ cười của nàng như là mở ra cánh cửa thiên đường.
Có lẽ trên thế giới thật sự có thần, thần tại duy độ cao hơn bao quát phàm nhân hỉ nộ ái ố.
Diệp Hiểu Quân cũng chỉ là cái phàm nhân, cùng lắm trăm năm về sau cũng từ cái thế giới này biến mất. Tại sao phải buồn rầu, đem sinh mệnh có hạn rót vào những nghi hoặc vô hạn cùng đau khổ?
Nếu như không ai tin tưởng lời nàng nói, rất nhiều chuyện nàng cũng không thể giải thích vì sao, cái kia có là cái gì mà cần thiết giẫy giụa? Vì nó bị người khác hoài nghi tinh thần có vấn đề không bằng hoạt động ngầm, đem Bearxxx, đem không gian bốn chiều, đem tất cả mọi thứ mà người khác không thể hiểu được chôn ở trong lòng.
Nàng phải nắm bắt tất cả mọi thứ nàng muốn, sống một cuộc sống bình thường.
Không muốn lại nhìn thấy hốc mắt Lục Tĩnh Sanh đỏ lên.
——————–
"Tìm được đại biên kịch nhà cậu chưa?"
Ngày hôm sau Lục Tĩnh Sanh tinh thần sảng khoái đi làm, Diệp Hiểu Quân ở nhà điều chỉnh chênh lệch. Xe vừa mới lái ra cửa cư xá liền nhận được điện thoại Đồng Ấu Ninh.
"Ừ, tìm được rồi."
"Nghe giọng nói cậu nhẹ nhàng như này, không chỉ có tìm được Diệp đại biên kịch, tựa hồ đem linh hồn mình cũng tìm về rồi đi."
Lục Tĩnh Sanh: "Cậu mới sáng sớm gọi điện thoại cho tớ chính là vì bát quái cuộc sống riêng tư của tớ? Hoàn Cầu nhất tỷ không có rãnh rỗi như vậy đi."
"Tớ bây giờ còn thật sự là rãnh rỗi như vậy đấy, suốt ngày trừ ăn ra chính là ngủ, đấy lúc chiều họ Hứa cũng chỉ để cho tớ nhúc nhích trong chốc lát, Cậu nói coi tớ trừ đi khắp nơi bát quái còn có thể làm cái gì? Cậu cùng Diệp biên kịch đặc sắc như này, khiến cho tâm tình tớ ở đây cũng muốn tụt dốc a."
Tâm tình Lục Tĩnh Sanh hôm nay là thiệt tình tốt, chỉ cần nghe được ba chữ "Diệp biên kịch" nàng liền không nhịn được mà câu khóe miệng: "Được rồi, Cậu tập trung lực chú ý nuôi dưỡng thân thể thật tốt đi."
Cúp điện thoại, Đồng Ấu Ninh không thú vị, bày ra hình chữ Đại nằm trên giường.
"… Hôm nay cảm giác thế nào." thanh âm Hứa Ảnh Thiên từ xa đến gần, trong tay xem xét bệnh án Đồng Ấu Ninh, ngẩng đầu nhìn lên, thấy nàng một tay chống má toàn bộ thân người xinh đẹp nằm ở trên giường.
Hứa Ảnh Thiên đẩy mắt kính, có chút hăng hái mà dò xét nàng một phen, đem bệnh án treo lên cuối giường, đứng bên người nàng: "Hôm nay Đồng đại minh tinh lại muốn chơi chút gì đó mới mẻ? Xem ra eo đã tốt tương đối đi, có thể bày ra động tác có độ khó cao như vậy. Hôm nay tôi triệt để kiểm tra một phen, không thành vấn đề liền xuất viện được rồi."
Đồng Ấu Ninh vững vàng mà nhìn nàng, suy nghĩ một phen rồi hỏi: "Vội vã đuổi tôi đi như vậy, xem ra mấy tháng này là nhìn chán tôi rồi. Đi, tôi hôm nay liền xuất viện."
Hứa Ảnh Thiên: "Đừng nháo, tôi đang nói nghiêm chỉnh với cô." Nàng đè ép tới eo Đồng Ấu Ninh, "Ở đây cảm giác như thế nào?"
"Người ta ngứa."
Hứa Ảnh Thiên nghiêm mặt tay ấn xuống dưới.
"… Không đau."
"Nơi này thì sao?"
"Cũng không có cảm giác."
"Được. Đạt được tiêu chuẩn, cô cũng có thể tiếp tục sự nghiệp diễn xuất của cô. Không phải công tác của Đồng siêu sao đều sắp xếp đến năm năm sau sao? Mỗi một ngày nằm ở trên giường liền khiến cho công ty tổn thất đến hơn mười, trăm, vạn. Áp lực lớn như vậy, tôi như thế nào còn có thể chậm trễ cô nữa."
Đồng Ấu Ninh trở mình nằm xuống, lúc này đổi tay vịn lên mặt.
Hứa Ảnh Thiên nửa nói đùa: "Làm sao vậy, tôi vì cô suy nghĩ, cô còn không hài lòng? Tôi dù cho có giống như mấy A di bình thường cũng không chú ý tới ngành giải trí cũng biết tiểu thịt tươi này tiểu hoa đán kia tầng tầng lớp lớp, những người trẻ tuổi xinh đẹp lại mềm mại. Thân là siêu sao một đời sao có thể cứ ở mãi bệnh viện được, tận dụng thời gian gϊếŧ tới đem sóng sau sóng trước đẩy qua đẩy về mới phải…"
Đồng Ấu Ninh cắt ngang lời của nàng: "Như thế nào, vạn nhất vết thương cũ tái phát, Cô chịu trách nhiệm sao?"
Hứa Ảnh Thiên ho khan một chút: "Chịu trách nhiệm, khẳng định chịu trách nhiệm."
"Nói suông, tôi như thế nào tin tưởng chị."
Hứa Ảnh Thiên tại chỗ triển khai vài bước, ánh mắt rơi vào gót giày của mình: "Vậy cô nói đi, muốn đùa tôi như thế nào mới coi như xong."
Đồng Ấu Ninh hướng nàng ngoắc ngoắc ngón tay, nàng dựa đi tới.
"Nghe nói chị không có kết hôn."
Khoảng cách quá gần, làm cho Hứa Ảnh Thiên nhớ tới tình cảnh ở hậu trường concert lúc trước, Đồng Ấu Ninh đột nhiên xuất hiện chính là cái hôn kia.
"Không có."
Đều muốn lui về phía sau, ngón tay Đồng Ấu Ninh vươn vào khe hở giữa hai nút áo của nàng, ôm lấy nút áo phía trên, đem nàng câu trở về.
"Chạy cái gì." Đồng Ấu Ninh vuốt ve cúc áo nàng, ánh mắt cũng rơi vào phía trên, "Không phải mới vừa rồi còn giả hào phóng hỏi tôi muốn gài chị như nào. Nhanh như vậy liền hối hận?"
Dáng tươi cười của Hứa Ảnh Thiên hôm nay đặc biệt nhiều, có chút thẹn thùng, quay đầu nhìn tới nơi khác, cười đến có chút bất đắc dĩ.
"Vì cái gì không kết hôn?"
"Không muốn kết."
"Giao qua mấy nữ bằng hữu?"
"Không có giao qua."
"Mấy người bạn trai?"
"Cũng không có."
"Lớn lên tốt như vậy, lừa gạt?"
Hứa Ảnh Thiên bị nàng ôm lấy, khom người hai tay chống lấy thân trên, vì bảo trì khoảng cách hai người cánh tay nàng đã bắt đầu phát run. Nhưng cũng không có rút lui trở về, eo cũng bắt đầu chua.
"Không lừa cô, nụ hôn đầu tiên đều là cô đấy."
Đồng Ấu Ninh tại môi nàng liếʍ liếʍ, phản ứng của nàng rất chất phác.
Có chút ghét bỏ nói: "Đem miệng há mở chút nào."
"Mở miệng? Vẻ mặt này nhìn qua chỉ số thông minh có chút thấp."
"Đừng nói nhảm." Đồng Ấu Ninh đỡ lấy ót nàng, không cho nàng có thời gian đổi ý, "Chuyên tâm hôn môi."
…
Đồng Ấu Ninh nằm tại bệnh viện thêm ba tháng sau thì xuất viện, trước tiên gọi điện thoại cho người bận rộn, Lục Tĩnh Sanh: "Tớ cảm thấy được lúc trước tuyên bố không nằm viện dưỡng thương nửa năm thì sinh hoạt nửa đời sau cũng khỏi nói, tuyệt đối là cố ý. Bằng không thì hiện tại như thế nào ba tháng đã được thả ra?"
Lục Tĩnh Sanh: "Cậu xuất viện? Tớ không có thời gian đi đón cậu, chờ ngày nào đó chúng ta đều rảnh rỗi thì cùng tụ họp một chút… Gọi thêm Dịch Thu Bạch nữa, nhân tình tớ phải trả nàng."
"Được. Đúng rồi, chuyện Đường Cảnh Lộ điều tra ra sao rồi?"
Nói tới cái tên Đường Cảnh Lộ, thật đúng là có hứng thú.
Tiểu Quý vẫn còn ở bệnh viện dưỡng thương, Dịch Thu Bạch tra không được thêm tin tức giá trị nào, đúng vào lúc này, ý muốn hợp tác của Hoàn Cầu liền được xúc tiến, Hoàn Cầu phái người đến chính thức đàm phán chi tiết hợp tác, người được phái tới đúng là nhà làm phim bên kia, Đường Cảnh Lộ.
Lại tự thân đưa tới cửa.
Thời điểm Đường Cảnh Lộ đến như trước đeo mắt kính, bất quá không phải kính râm, mà là một bộ mắt kính cận thị. Không thấy bóng dáng mũ rộng vành, tạo hình cùng ấn tượng trong quá khứ so ra cách ăn mặc này phóng khoáng hơn.
Đường Cảnh Lộ dẫn theo hai vị cấp dưới cùng đi, Lục Tĩnh Sanh cùng Diệp Hiểu Quân nhìn ba người các nàng từ xa đi theo thư ký dẫn vào, cách ăn mặc điển hình thương vụ, Lục Tĩnh Sanh hỏi:
"Là hắc y nữ nhân ngày đó chị nhìn thấy tại sân vận động Nhân Dân sao?"
Diệp Hiểu Quân chăm chú nghiêm túc nhìn, như trước không có biện pháp xác nhận. Khí tràng chênh lệch nhiều lắm.
Hắc y nữ nhân tại sân vận động Nhân Dân giống như là tử thần trong cơn ác mộng, mà vị Đường tiểu thư này tuy có ấn tượng không tốt, nhưng không thể phủ nhận lúc này nàng đến mang theo dáng tươi cười, làm cho người ta thấy có cảm tình hơn.
"Tôi không quá xác định." Diệp Hiểu Quân nói.
Đường Cảnh Lộ đi tới trước mặt các nàng, rất khách khí lại thông minh mà đưa tay xa cách cùng Lục Tĩnh Sanh và Diệp Hiểu Quân nắm tay: "Lục tổng, biên kịch Diệp, ngưỡng mộ đại danh đã lâu."
Nhìn ở khoảng cách gần, ngũ quan Đường Cảnh Lộ cùng Lục Tĩnh Sanh hoàn toàn chính xác rất giống, tuy rằng cách mắt kính, vẫn có thể cảm giác được đôi mắt nàng cùng Lục Tĩnh Sanh phi thường giống.
Điểm chú ý của Lục Tĩnh Sanh cùng Diệp Hiểu Quân đều tại trên mặt nàng, Đường Cảnh Lộ rất hào phóng mà chủ động nói về đề tài này: "A đúng, tôi vẫn luôn nghe người khác nói tôi cùng Lục tổng lớn lên có chút tương tự, hôm nay nhìn thấy … Lục tổng cảm thấy giống sao?"
Lục Tĩnh Sanh dáng tươi cười không thay đổi: "Không giống." Nói rất ấm áp, cũng không ác khí, "Đường tiểu thư mời đến."
Giám đốc sản xuất phim Bác Triển, chủ quản, quản lý nghệ sĩ cũng cùng đi họp, Diệp Hiểu Quân đương nhiên đi theo.
Đường Cảnh Lộ nói chuyện hợp tác rất chuyên nghiệp, Hoàn Cầu có ý muốn đầu tư vào hạng mục [Chim di trú], cũng nguyện ý cùng Bác Triển đồng dạng phát hành, Hoàn Cầu nguyện ý dùng viện tuyến của mình tạo lực đẩy cho [Chim di trú], xem như bù trừ cho ảnh hưởng tương đối chậm của Bác Triển.
Điều khoản hợp tác cũng rất công bằng, Đường Cảnh Lộ nói Hoàn Cầu thật là có lương tâm, tuyệt đối sẽ không bởi vì Bác Triển là Tinh Tú mới xuất hiện mà có gì đó không công bằng, có bánh ngọt cùng nhau ăn, có rượu cùng uống chung, thế giới hòa bình nghiệp giới thái bình, có tiền mọi người cùng nhau chia, đây mới là nhân tố quan trọng giúp cho sự nghiệp vững bền.
Lục Tĩnh Sanh tất nhiên là cùng nàng kẻ xướng người hoạ, nhưng nàng tuyệt đối không tin Đường Cảnh Lộ.
Đối với bản kế hoạch hợp tác cũng không có ký tên, Lục Tĩnh Sanh nói muốn nhìn kỹ một chút. Đường Cảnh Lộ đương nhiên đáp ứng.
Lần này tiếp xúc ngắn ngủi, Hoàn Cầu dù sao cũng là đầu rồng nghiệp giới, Kim Bài người chế tác làm việc không có chút nào dây dưa dài dòng, hết thảy tư liệu hợp tác đều tại trước đó chuẩn bị cho tốt, lúc hai bên gặp mặt cũng lưu loát mà đem nội dung hợp tác nói cho nhanh chóng đầy đủ đầu đuôi, bất quá một nửa tiếng đồng hồ là xong.
Nếu như không có vấn đề hắc y nữ nhân, không có hai chữ "Tỷ tỷ", Lục Tĩnh Sanh đối với nữ nhân này đánh giá rất cao.
Đồng Ấu Ninh nói: "Cậu vẫn nên cẩn thận một chút, hợp đồng đưa luật sư bên cậu nghiên cứu thật kỹ."
Lục Tĩnh Sanh: "Đã biết."
Lục Tĩnh Sanh đối với Đường Cảnh Lộ có thêm nhiều nghi hoặc, mà bên kia Diệp Hiểu Quân đã không có nghĩ tới tiến triển gì.
Lúc Đường Cảnh Lộ xử lý công việc Diệp Hiểu Quân ngồi ở một bên, toàn bộ quá trình ngồi một bên đánh giá nàng.
Bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, đưa điện thoại di động chỉnh về chế độ im lặng, vụиɠ ŧяộʍ diễn rồi chụp trộm một tấm ảnh bên sườn mặt Đường Cảnh Lộ.
Hướng những người khác mỉm cười, Diệp Hiểu Quân rời khỏi phòng họp.
Bước chân nhanh hơn, hướng phòng làm việc của mình mà đi.
Đóng lại cửa phòng làm việc, chỉ có mình nàng, đăng nhập lại hộp thư đã bỏ hồi lâu, địa chỉ này chính là địa chỉ nhận được bưu kiện từ Bearxxx lúc trước.
Có hơn mười thư chưa mở, trên cơ bản đều là quảng cáo cùng một ít người có quen hay đơn giản chỉ là người qua đường không biết nàng đổi hộp thư mà gửi tới địa chỉ này.
Trong đó có hai thư đến từ Bearxxx.
Rất châm chọc, Diệp Hiểu Quân không chỉ một lần nghĩ muốn triệt để cùng Bearxxx cắt đứt liên hệ, lại cứ hơn một lần rồi một lần cùng nó nhặt lên quan hệ. Giống như là đối với vận mệnh chính mình mà nhiều lần tâm tình, muốn biết, rồi lại sợ hãi biết rõ.
Trong một bưu kiện Bearxxx viết: Cô phải hiểu được diễn tập cùng thực chiến khác nhau.
Cách đó vài tuần, nó lại phát tới một phong bưu kiện: Vì cái gì cô không có hồi phục tôi, cô đã xảy ra chuyện gì? Cô, chỗ cô là ngày tháng năm nào rồi?
Bearxxx lần nữa cùng nàng xác nhận thời gian, nói rõ tiến trình thời gian bên kia cùng thời gian nơi này không giống nhau. Chẳng lẽ Bearxxx có thể đem bưu kiện phát đến một điểm thời gian đối xứng? Không, nó cũng không có thể xác định thời gian, nó chỉ biết là thời gian hai bên lưu động không cùng lúc.
"Diễn tập" cùng "Thực chiến" rất rõ ràng lại là hai cái chỉ điểm, Bearxxx biết rõ quy tắc thời gian không thể phá vỡ, coi như là tận lực phá vỡ cũng sẽ bị loại bỏ, manh mối quan trọng toàn bộ chuyển thành loạn mã.
Nếu như quy tắc thời gian nghiêm khắc như vậy, vậy nó nhất định cũng sẽ không bỏ qua lần này.
Diệp Hiểu Quân đem ảnh chụp Đường Cảnh Lộ vừa rồi truyền cho Bearxxx.
Không biết lần này nó hồi phục cần thời gian bao lâu, Diệp Hiểu Quân vừa thả điện thoại di động xuống muốn đi ra ngoài, bỗng nhiên điện thoại chấn động một chút, Bearxxx hồi phục rất nhanh.
Người gửi: Bearxxx, nội dung: Cô gửi đi là cái gì? Toàn bộ biến thành loạn mã rồi, bên cô phát sinh chuyện gì?
Diệp Hiểu Quân nhìn xem nội dung tin nhắn của Bearxxx, khóe miệng hiển hiện vui vẻ.
Thời gian dù cho có nhiều quy tắc hơn nữa, nó cũng thiếu khuyết một đại não.
Đường Cảnh Lộ này quả nhiên là "Manh mối quan trọng" cần bị che đậy.