Sáu Năm Chờ Đợi, Chúng Ta Nghênh Đón Hạnh Phúc

Phiên ngoại 12 - Yen + Yen viết văn 5

21:49:45, 26/4/2013

Tối hôm qua ngủ từ rất sớm để dậy sớm cùng Mạt nhi đi nhổ răng. Sáng nay gọi thế nào nàng cũng không chịu dậy, biết nàng sợ hãi nửa đường bỏ cuộc, tối qua lúc ăn cơm Văn Văn luôn doạ nàng, nói rằng khoảnh khắc nhổ răng như là nhổ rễ cây, khoang miệng sẽ ngay lập tức phun máu, còn vừa miêu tả vừa phối hợp âm thanh khủng bố, dọa nàng sợ đến cắn môi, mặt ủ mày chau, hoàn toàn quên trước đó bác sĩ đã nói với nàng tiêm thuốc tê sẽ không đau.

Mạnh mẽ kéo nàng ngồi dậy, chỉ thấy nàng phờ phạc cúi đầu, giúp nàng thay áo ngủ, lúc trùm áo phông vào đầu nàng đột nhiên dùng sức ôm lấy eo tôi.

Mạt: "Hay là ngày mai hẵng đi? ! Hôm nay còn có chuyện phải làm."

Tôi: "Trước đó không phải rất dũng cảm sao? Sao hôm nay lại biến thành con rùa đen rụt đầu rồi?"

Mạt: "Tớ nghĩ đến Văn Văn nói sẽ phun máu tớ liền sợ, tha cho tớ một ngày nữa để chuẩn bị được không?"

Tôi: "Văn Văn nói cậu cũng tin à? Cậu ta cố ý dọa cậu đó, ngoan! Ngày hôm nay phải đi nhổ, nhất định không đau, tin tưởng tớ!"

Mạt Tiểu Mạt nhát gan bắt đầu giả bộ đáng thương, chu môi vô tội mà nhìn tôi.

Tôi: "Không phải lúc trước cậu rất muốn ăn cánh gà nướng sao? Nhổ xong khỏe lại, đáp ứng cho cậu ăn thứ cậu muốn ăn nhất, thế nào?" Bắt đầu dỗ dành.

Mạt: "Thật? Mấy thứ cậu không cho tớ ăn cũng có thể mua ăn?" Quả nhiên cám dỗ là phương thức trực tiếp nhất đối với nàng.

Tôi: "Ừ! Chỉ cần hôm nay cậu đi nhổ răng, đều đáp ứng cậu."

Mạt: "Giờ tớ liền đi đánh răng."

Nàng là một người rất dễ dàng thỏa mãn, trong cuộc sống thích ăn mấy đồ vặt gây nóng trong người không tốt cho sức khỏe, khống chế nàng rất lâu, mỗi lần đi siêu thị luôn quyến luyến với chuyên khu ăn vặt nhất.

Chín giờ đến phòng khám nha khoa, rất nhanh sẽ đến lượt nàng, nắm tay nàng đều là mồ hôi, an ủi nàng. Bác sĩ là một người đàn ông trung niên văn nhã, lúc chuẩn bị đầy đủ dụng cụ thì nói chuyện phiếm với nàng vài câu, muốn cho nàng thả lỏng. Tiêm thuốc tê xong bắt đầu nhổ răng, đứng ở một bên nắm tay nàng, lúc nhìn kìm trên tay bác sĩ cho vào trong miệng nàng, tôi không dám nhìn quay đầu sang một bên, tim đập rất nhanh, thực ra rất lo lắng nàng sẽ đau. Bác sĩ tiếp tục cùng nàng nói chuyện, đột nhiên nghe thấy nàng rên khẽ một tiếng, nắm tay tôi thật chặt, tôi biết răng nhổ xong rồi, thở phào nhẹ nhõm lập tức xoay người nhìn nàng, bác sĩ bảo nàng súc miệng, nhìn máu mà đau lòng không thôi.

Mạt: "Vậy liền nhổ xong rồi?" Nàng kinh ngạc nhếch miệng ngắc ngứ hỏi bác sĩ, vẻ mặt rất đáng yêu.

Bác sĩ: "Đúng vậy! Đã nói không đau nhỉ?" Bác sĩ cười, ông ấy nói chuyện cùng nàng để phân tán sự chú ý của nàng, rất cảm kích ông ấy.

Mạt: "Trở về tìm Cao muội tính tiền, bồi thường phí tinh thần cho tớ!" Sau khi nhổ xong ngồi ở phòng nghỉ bên ngoài, ôm nàng để nàng bình phục, nàng nhớ tới Mạn Văn.

Tôi: "Bản thân nhát gan còn oán giận người ta à?" Cười tính trẻ con của nàng.

Mạt: "Dù sao chính là cậu ấy ác ý đe dọa tớ, tớ muốn báo thù."

Tôi: "Ha ha! Quỷ nhát gan, chúng ta đi thôi, đưa cậu về nhà nghỉ ngơi, buổi chiều hẵng làm việc."

Về đến nhà nhìn nàng uống thuốc xong, nấu xong cháo, lúc chuẩn bị ra cửa, nàng kéo lại góc áo của tôi.

Mạt: "Đây là lá thư nho nhỏ tớ viết cho cậu, cậu về phòng làm việc rồi hẵng xem nha!" Gương mặt ngượng ngùng.

Tôi tưởng nàng viết thư tình cho tôi, trong lòng hơi hơi cảm động, rất lâu rồi chưa nhận được thư của nàng, sau khi nhận lấy vui vẻ cười đáp ứng. Lúc ngồi ở trên xe liền không nhịn được muốn mở ra xem, nhịp tim tăng nhanh, sau khi mở ra nhìn thấy nội dung liền bật cười, cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, thì ra là tôi tự mình đa tình, không phải thư tình, mà là thư xin xỏ, bên trong ngoại trừ gọi nick name của tôi một tiếng, còn lại đều là viết thứ mà nàng muốn ăn, thực sự làm người dở khóc dở cười, mới vừa nhổ xong đã muốn ăn.

Buổi tối liên hoan cùng hội chị em sẽ không viết truyện, tối hôm qua trực tiếp viết đến đoạn công khai là muốn đồng bộ với Mạt nhi, sau khi viết xong đoạn công khai sẽ viết tiếp phần cảm tưởng trước đó, như vậy có thể sẽ làm mọi người rối loạn, xin lỗi, đến lúc đó tôi sẽ ghi chú rõ tiêu đề, phía dưới đăng thư hôm nay Mạt nhi viết, để mọi người xem xem nàng giống đứa bé nhà trẻ bao nhiêu, mãi mãi không trưởng thành.



PS: Ảnh đăng đã qua sự đồng ý của Mạt nhi, mười năm qua nàng rất ít viết chữ, đều là đánh chữ trên máy vi tính, chỉ có hội chị em từng xem, cho nên xin các bằng hữu yên tâm đi.

Dịch: Nhổ răng xong tớ muốn ăn cà ri thịt bò, mì, pizza, cánh gà nướng, bánh tuyết, bánh quy. Đáp ứng tớ, nha, nha !

Yen viết văn 5

22:26:53, 27/4/2013

* Tâm trạng hỏng bét

Sau khi người nhà biết chuyện giữa tôi và Mạt nhi, hầu như mỗi ngày mẹ đều ở nhà cùng tôi, tôi đi ra ngoài tập diễn mẹ cũng đi cùng tôi, buổi tối muốn đi ra ngoài tản bộ tìm chỗ gọi điện thoại cho Mạt nhi, mẹ cũng kiếm cớ nói muốn đi lại tiêu hóa, những lớp nhảy thẩm mỹ mẹ luôn đi mỗi tối cũng bị hủy bỏ, thực ra tôi biết là mẹ lo lắng tôi liên hệ với Mạt nhi. Hành động của mẹ khiến tôi rất kinh ngạc, mẹ vẫn luôn là người lý tính, làm việc thông tình đạt lý, nhưng đối với việc này mẹ không cách nào bình tĩnh lại mà suy nghĩ. Mười mấy ngày đầu nghỉ đông, trừ lúc tôi ngủ, hầu như đều ở bên cạnh trông chừng tôi, mẹ vẫn tốt với tôi như thường ngày, vẫn sẽ cùng tôi kể chuyện cười, nhưng hành động của mẹ can thiệp nghiêm trọng đến sự tự do của tôi, tôi cố nén bất mãn trong lòng, cuối cùng chẳng muốn đi đâu, chỉ ở nhà luyện đàn, vẽ vời, luôn giữ yên lặng, cuối tuần học sinh đến học mới có thể mở miệng nói nhiều. Nhớ nàng mỗi giờ mỗi khắc, làm việc rất dễ dàng phân tâm, xem ti vi dù mắt nhìn màn hình, nhưng trong đầu luôn nghĩ về nàng, biểu cảm đáng yêu, nụ cười vui vẻ, giọng nói êm tai, nét mặt ranh ma, bộ dáng tức giận, vẻ oan ức khi bị người bắt nạt, ánh mắt lấp lánh, vân vân, thấy rằng mình còn tiếp tục như vậy thì kỳ nghỉ đông sẽ vô cùng giày vò, nhưng cũng không làm được cái gì.

Rốt cuộc có một cơ hội, mẹ muốn cùng ba ba đi xã giao, lập tức chạy ra ngoài tiểu khu tìm buồng điện thoại, nhưng phát hiện rất nhiều bốt điện thoại công cộng trước đây đã bị thu hồi, bây giờ mọi người dùng di động, sốt ruột đi tìm khắp nơi, hỏi người qua đường, được họ nhắc nhở ở tiệm tạp hóa sẽ có, đột nhiên nhớ tới ngõ hẻm nhỏ khi còn bé thường hay lui tới cùng bạn bè, khi chạy tới vui mừng phát hiện cái tiệm nhỏ đó vẫn còn, điện thoại công cộng treo ngay cửa. Để tìm được Mạt nhi trước hết phải tìm Tư Khiết mới được, gọi cho nàng, nhờ nàng truyền tin cho Mạt nhi ba giờ chiều mai chờ điện thoại của tôi.

Ngày hôm sau đợi ba mẹ đi ra ngoài, lại đi đến tiệm tạp hóa kia, lúc cầm điện thoại lên, tay không kiểm soát được mà khẽ run, đã bao lâu rồi tôi chưa được nghe giọng nói của nàng? Thật ra mới mấy ngày mà thôi, nhưng cảm giác đã qua cực kỳ lâu. Điện thoại vang lên một hồi liền được nhận nghe, nghe giọng nàng mà cảm thấy mừng rỡ và xúc động khó nói thành lời, sốt ruột hỏi nàng phản ứng của chú và dì sau khi về nhà, biết tình huống của nàng cơ bản giống như tôi, trong lòng rất khó chịu, hai đứa ở trong điện thoại nói cho nhau nghe nỗi nhớ sâu nặng của mình, nghĩ đến xa nhau một thời gian ngắn ngủi đã rất thống khổ, đến khi thật sự xuất ngoại chính tôi sẽ phải đối mặt thế nào? Đó không chỉ là xa cách trong kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, mà là chờ đợi mấy năm, mấy năm, sau khi cúp điện thoại cảm giác mất mát trong lòng còn mãnh liệt hơn.

Liên tục mấy buổi tối ngủ không yên giấc, thường xuyên tỉnh lại giữa đêm, bất giác nghĩ đến chuyện của tôi và nàng, thời điểm và cảnh vật lúc đó khiến cho suy nghĩ đều là hỗn tạp của bi quan, bất lực, mệt mỏi, không nói thành lời, bất đắc dĩ.

Liên tiếp hai tuần ngột ngạt làm người ta tiến gần tới ranh giới tan vỡ, đi vào phòng sách đóng cửa lại, bật loa lên, mở bản nhạc đệm vĩ cầm điện tử mà Thiên Qua đã cải biên, nghe giai điệu allegro, cầm lấy vĩ cầm bắt đầu kéo tấu bản giao hưởng số 40 cung Sol thứ của Mozart, cứ thế đàn hết bài này đến bài khác,  mãi không tìm thấy chỗ phát tiết, một bài cuối cùng canon không còn đi theo tiết tấu của đĩa, mà là điên cuồng dùng sức lực toàn thân để kéo đàn, càng kéo càng nhanh, đột nhiên chiếc vĩ bị đứt dây, khoảnh khắc dây đứt toàn bộ thần kinh như cũng đứt theo, cả người ngồi trên mặt đất, ôm đàn bật khóc.

Rất nhanh cửa bị mở ra sau đó đóng lại, ba ba đi vào, lúc ba ngồi xổm ở bên cạnh tôi tôi nhào vào trong ngực của ba, ở trước mặt ba mặc sức khóc lóc. Bàn tay của ba từ từ vỗ nhẹ lưng tôi, không nói gì, chỉ là ôm tôi thật chặt, đến khi tôi không còn khóc nữa, nằm nhoài trên vai ba, ba nâng tôi dậy, mỉm cười giúp tôi lau đi nước mắt, vỗ vỗ bờ vai của tôi rồi không nói tiếng nào mà ra khỏi phòng.

Dần dần phát hiện mẹ đã không còn theo dõi như trước, tuy rằng điện thoại di động vẫn bị tịch thu, nhưng có tự do, tôi nghĩ ba ba đã làm công tác tư tưởng cho mẹ mới sẽ như vậy, mỗi ngày nhìn sự cưng chiều và lo lắng hiện lên trong ánh mắt của ba, tôi biết là ba muốn tôi vui vẻ, muốn tôi trở lại tháng ngày ban đầu. Mỗi lần gọi điện thoại cùng Mạt nhi tâm trạng đều sẽ rất tốt, nàng nói rất đúng, nếu chuyện đã công khai, vậy thì mỉm cười đi đối mặt, đừng khiến người ở bên cạnh lo lắng. Từ từ sôi nổi hơn, bầu không khí trong nhà đã không còn lạnh như trước, buổi tối chủ động mời ba mẹ đi tản bộ, đương nhiên đôi bên đều ăn ý tránh né nói về chuyện của hai đứa, gia đình vui vẻ trở lại, tháng ngày vẫn tiếp tục trôi.

* Đoạn mở đầu ly biệt

Mùng 8 Tết, sáng sớm ba mẹ đi vào phòng của tôi, đánh thức tôi từ trong giấc ngủ say, giọng nói mang theo phấn khởi, trong mơ hồ nghe thấy thông báo lấy được thị thực, cả người thanh tỉnh, kinh ngạc nhìn họ, sau khi xác định tôi không có nghe lầm, cảm thấy trong miệng có vị đắng chát, bọn họ vui vẻ, mà tôi lại rất mất mát, tại sao thông qua nhanh như vậy? Hơn nữa ba ba còn đặt vé máy bay vào hai ngày sau, thực sự làm tôi không ứng phó kịp, muốn tranh thủ trì hoãn một chút cũng không thể, trong lòng nghĩ đến đầu tiên chính là nàng, mắt thấy sắp khai giảng có thể gặp nàng, nhưng lại phải cùng nàng chia lìa sớm hơn, trong đầu rối như tơ vò.

Buổi trưa mẹ bảo tôi mau chóng thu xếp đồ đạc cần mang theo, tôi không nhúc nhích thẫn thờ ngồi bên bàn học, lần này chỉ là đi lấy thẻ, lấy xong sẽ lập tức trở về, nhưng có nghĩa là thời khắc ly biệt sẽ lại tới, trong lòng có chuẩn bị, nhưng lúc thời gian đến gần, khó chịu không thể kiềm chế. Tôi muốn gặp nàng, nhất định phải nhìn thấy nàng mới an tâm xuất ngoại, cầm lấy áo khoác bước nhanh về phía cửa chính, mặc kệ nghi ngờ của mẹ mà đóng cửa lại chạy về phía cửa thang máy.

Chạy một mạch, lúc gọi điện thoại cố gắng bình phục tâm tình của mình. Nàng đang đi dạo phố cùng hội chị em, nghe ra giọng nàng rất vui vẻ, không đành lòng nói cho nàng biết tôi phải đi, nhưng tôi rất muốn gặp nàng, cuối cùng vẫn nói ra. Nàng kích động cao giọng lên, sau đó chính là trầm mặc trong điện thoại, dỗ dành nàng sẽ rất mau trở lại thì nàng mới như đứa bé giọng rất không vui mà đồng ý. Khi tôi nói muốn đi tìm nàng, nàng lập tức từ chối, tôi rất kinh ngạc và mất mát, cho rằng nàng tức giận không muốn gặp tôi, ai biết nàng vì không muốn để tôi khổ cực mà bảo tôi đợi nàng, nàng tới tìm tôi, tôi vừa vui vẻ vừa thương nàng, cuối cùng ước hẹn hôm sau gặp mặt.

Cả đêm mất ngủ dẫn đến dậy từ rất sớm, trong lòng nghĩ nàng đi xe mấy giờ, ra ngoài có mặc nhiều quần áo hay không. Đi ra phòng khách mẹ đã làm xong bữa sáng, tối qua nói dối mẹ hôm nay dàn nhạc có hoạt động, phải ra ngoài từ rất sớm, nhìn bóng lưng bận rộn của mẹ trong lòng rất áy náy, vô số lần nói xin lỗi.

Đi đến bến xe tìm buồng điện thoại gọi điện thoại cho nàng xác định mấy giờ nàng đến bến, tiếp theo từ trong ví tiền lấy ra một tấm danh thϊếp gọi đến điện thoại đặt phòng, đây là tối hôm qua lén lút lục xem điện thoại khách sạn trong túi danh thϊếp của ba ba, có một tấm danh thϊếp địa chỉ là gần bến nhất, như vậy đón nàng xong không cần phải khắp nơi bôn ba, liền ở trong khách sạn lẳng lặng bên nhau.

Kiên nhẫn đợi nàng ở cửa ra, lúc đến giờ không nén được hưng phấn, hai tay nắm chặt, không ngừng ngẩng đầu nhìn quanh đoàn người đi ra, chưa thấy nàng tim đã tăng tốc đập, một lát sau, trực giác nói cho tôi biết nàng xuất hiện, mắt đột nhiên nhìn về phương hướng một giờ, một người con gái mặc áo len ca rô hồng trắng, quần bò lam nhạt chạy tới phía tôi, tóc dài xõa ra tung bay theo từng bước chạy, nhìn khuôn mặt thuần mỹ của nàng, bất giác bật cười xán lạn, đây là một lần cười vui nhất từ ngày nghỉ đến nay. Trong nháy mắt nàng nhào vào trong lòng cảm giác trái tim bị va chạm mạnh mẽ, ôm lấy nàng thật chặt, nhắm mắt lại cảm thụ lấy khoảnh khắc đã lâu không gặp, đôi mắt ướŧ áŧ, tâm trạng cực kỳ kích động, lúc nhìn nàng, mặt nàng đã dính vào nước mắt, hai đứa ngại ngùng cười khổ, đứng tại chỗ rất lâu mới nắm tay rời đi.

Mỗi lần chờ nàng trở lại khi nhìn thấy nàng trong lòng luôn có rung động, thời gian dài không gặp sẽ rất muốn nhìn nàng thiệt lâu thiệt lâu, từng nét mặt đều đẹp như vậy, khiến cho người ta không thể dời mắt. Đi đến khách sạn, tưởng niệm hai đứa kìm nén bấy lâu muốn bạo phát, ôm nhau thật chặt trao nhau nụ hôn, muốn đòi lấy từ trên người nàng nhiều hơn nữa, sợ về sau không bao giờ có thể giống như bây giờ nữa, thương cảm trong lòng gia tăng mãnh liệt, trải qua niềm vui thích, thống khổ nằm bò trên người nàng mà bật khóc, nàng ôm chặt cổ của tôi cũng khóc theo, trong phòng hai đứa mặc sức mà khóc một hồi, mãi đến khi khóc mệt, đối mặt nhìn nhau không nói lời nào, thời gian cứ thế trôi qua từng chút một, cái gì cũng không muốn làm, chỉ muốn nhìn như vậy, đem bộ dáng của nàng khắc thật sâu vào trong tâm trí, cảm tạ ông trời cho tôi gặp nàng, cảm tạ nàng yêu tôi, cảm tạ nàng cùng tôi trải qua bốn năm tuyệt đẹp, mọi thứ có nàng, đều tuyệt đẹp!