Sáu Năm Chờ Đợi, Chúng Ta Nghênh Đón Hạnh Phúc

Chương 138

22:25:13, 17/3/2013

Ngẩn ngơ ở nhà chỉ hơn nửa tháng nghỉ hè, bị cả lũ Tiểu quân và Tiểu Toàn oán giận, tôi không nhàn rỗi qua chơi nhà bọn họ, cũng không muốn ở nhà cả ngày, như vậy sẽ cảm thấy thời gian trôi qua rất chậm. Trong tình yêu, ai cũng có một đoạn thời kỳ yêu nhau cuồng nhiệt, chỉ khác là nó ngắn hay dài, bên Yen hơn hai năm, cảm giác hạnh phúc và độ mới mẻ vẫn có thể duy trì rất tốt, mỗi ngày ở nhà chí ít gọi điện thoại một lần, đi đâu chơi, ở cùng ai, làm những gì, hai đứa đều sẽ gửi tin nhắn báo cáo hành tung bất cứ lúc nào. Khi đó internet không có phát triển như bây giờ, tuy rằng trong nhà có thể lên mạng, nhưng hai đứa vẫn không có thói quen trò chuyện trên QQ, cũng không quen xem máy vi tính cả ngày. Nếu như không phải nàng muốn tham gia lớp huấn luyện tiếng Anh, nàng sẽ đồng ý với Trần chủ nhiệm qua nhà tôi chơi, gần mười ngày nữa là đến thời gian nhập học, tâm trạng rất sung sướиɠ, nhưng cũng cảm thấy thời gian càng tới gần, đồng hồ vận hành càng chậm.

Buổi chiều ngủ dậy, không muốn làm cái gì, lười biếng nằm trên ghế sô pha ở phòng khách nghe nhạc cổ điển, cầm điện thoại di động nhắn tin trò chuyện với Yen, bất thình lình bị điện thoại bàn trong nhà đánh vỡ sự nhàn rỗi này, là Tiểu Toàn gọi tới.

"Con heo, dậy rồi à? ! Mau mau tới nhà của tớ, có ăn ngon." Tiểu Toàn nói chuyện với tôi chưa từng khách khí bao giờ.

"Nói trước có phải là món tớ thích không đã? Hôm nay nắng thế này, tớ đi lại hơi khó khăn." Tôi lười biếng nói, mặc dù nhà cậu ta đối diện ngay nhà tôi, ha ha.

"Tớ nói này nữ vương bệ hạ, muốn chúng tớ dùng cáng khiêng cậu tới không? Đừng nói nhảm, cậu không tới sẽ là tổn thất của cậu, bọn Tiểu Quân và Đại Vĩ đã bắt đầu ăn rồi, tớ có thể nói cho cậu biết, đây là món khi bé cậu thích ăn nhất, hiện tại ở chợ không mua được đâu, là sáng sớm hôm nay tớ và cha tớ đi vùng ngoại ô tình cờ phát hiện ở trong núi, he he!" Tiểu Toàn hiểu rõ tôi, đang cám dỗ tôi.

"Không phải là quả dại mà trước đây tụi mình hay ăn chứ? Các cậu chớ ăn nhanh như vậy! Chờ tớ, tớ lập tức qua đó." Trong đầu tôi lập tức nhớ lại chuyện trước kia, phấn khởi ngồi vụt dậy từ trên ghế sô pha, cúp điện thoại tắt nhạc, mặc quần áo ở nhà và đeo dép lê, chạy bộ xuống cầu thang.

Còn chưa tới cửa nhà của cậu ấy đã nghe thấy tiếng ầm ĩ, cửa lớn đã mở ra cho tôi từ rất sớm, sau khi tiến vào nhìn thấy ba mẹ Đại Vĩ, Tiểu Quân, Dế Mèn cùng Tiểu Toàn đều ở đây, quây quần bên bàn trà tán gẫu ăn quả dại mà tôi đã lâu chưa được nhìn thấy và được ăn.

"Oa! Đúng là nó, ha ha! Các cậu phát hiện ở núi nào thế?" Tôi vào nhà chào chú dì, nhìn một cái rổ trái cây nhỏ trên bàn, kinh ngạc vừa nói vừa háo hức cầm lên ăn, chua chua ngọt ngọt, hương vị đã lâu không gặp, thật là hoài niệm, kích cỡ bằng ngón út, tôi chậm rãi nhai nhai với nét mặt say sưa chọc cười bọn họ.

"Cha tớ muốn tìm một loại thuốc Đông y trị liệu bệnh phổi, hai ngày nay đi núi XX không tìm được, ngày hôm nay liền đi vùng ngoại ô tìm, thảo dược thì vẫn không tìm thấy, nhưng bất ngờ phát hiện một rừng trái cây này mọc hoang trên đỉnh núi, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã thấy trái cây đỏ au mọc khắp trên cây, lúc đó tớ với cha hào hứng ghê lắm, cầm lấy túi ni lông hái vào, còn có rất nhiều quả chưa chín, phỏng chừng hai ngày nay đã chín hết rồi." Tiểu Toàn nói thao thao bất tuyệt, mùa hè này cậu ta quả là rám đen. Đúng rồi, trước hết nói rõ ở đây một lần, nhà Tiểu Toàn là thuốc Bắc thế gia, bắt đầu từ ông của ông của cậu ấy chính là học y, cậu ta hiển nhiên cũng kế thừa chuyên ngành của gia tộc mình, học tại học viện y khoa, nghỉ hè ngoài việc chơi thì phải hỗ trợ ở phòng khám bệnh của cha cậu ta.

"Quả này ăn ngon quá! Nếu không chúng ta cùng đi hái về?" Tiểu Quân đề nghị.

"Được! Còn có thể leo núi rèn luyện." Dế Mèn cùng Đại Vĩ đều nhất trí, cả bọn nhìn tôi.

"Hầy... có các cậu đi làm đại diện là được rồi ha, tớ ở nhà chờ các cậu." Tôi thật da mặt dày cười đùa, thực sự không cảm thấy hứng thú đối với mấy loại leo núi này, nhiều muỗi không nói, sợ nhất là nhìn thấy sâu róm và rắn hoặc là mấy loại côn trùng kì lạ khác.

"Biết ngay cậu không muốn đi, không đi không được ăn." Tiểu Toàn lợi dụng điểm yếu uy hϊếp người khác, tôi bĩu môi trừng mắt hắn.

"Mạt nhi đi đi! Coi như đi picnic, ở nhà nhiều chán lắm!" Tiểu Quân cùng Dế Mèn bắt đầu luân phiên khuyên nhủ, thực ra tôi biết mình không thể thoát khỏi nhóm này rồi, cuối cùng ngoan ngoãn đáp ứng.

"Ha ha! Quá tốt rồi, Mạt nhi, Tư Khiết với Thiên Hi thì nhờ cậu thông báo nhé." Hiện tại có cái hoạt động nào bọn họ đều không quên chị em của tôi.

"Hả? Hai cậu ấy là cô gái được chiều chuộng, tớ không biết họ có đi hay không đâu? !" Tôi nói rõ trước.

"Tớ dám bảo đảm, hai cậu ấy nhất định đi, hoạt động của tớ sẽ không có chuyện không tham dự." Tiểu Toàn vô cùng đắc ý khẳng định.

Chính cái gọi là picnic làm tôi suốt đời khó quên này được quyết định xuất phát vào sáng ngày mốt, cực nhớ cái ngày này, là ngày 27 tháng 8, vừa khéo trước sinh nhật Yen một tháng. Trọng điểm là, đó là ngày mà tôi xui nhất nhất nhất và rủi nhất nhất nhất, nếu có biết trước, đánh chết cũng không đi đâu!

Tám giờ sáng ngày 27, một nhóm bảy người hăng hái sôi nổi tụ tập ở cổng tiểu khu của chúng tôi, tôi làm mọi biện pháp chống nắng, áo ca rô dài tay, cùng một cái quần vải dài mỏng, giày thể thao, cộng thêm mũ che nắng trên đầu, Tư Khiết và Thiên Hi cũng đã sớm phòng hờ, hai nàng cũng không trang điểm mặc váy, cùng tôi gói ghém vô cùng kín đáo. Mọi người trao đổi bữa sáng với nhau cùng nhau ăn, chờ Tiểu Toàn đi lấy xe, trong chốc lát người anh em này lái một chiếc xe van vừa nát vừa cũ rất phong cách chạy đến chỗ chúng tôi.

"Uây! Xe này cũng quá tả tơi nhỉ? Đừng nói là cậu lén lấy về từ bãi xe hỏng đó chứ?" Đại Vĩ vừa lên xe liền hô.

"Dùng tạm đi, hôm nay cha tớ lái xe đi mua hàng rồi, đây là mượn của bạn cha. Các mỹ nữ, oan ức các cậu ha." Tiểu Toàn tháo xuống kính râm nói, cười hì hì chào hỏi với Tư Khiết và Thiên Hi.

"Cha cậu không đi? Cậu dẫn chúng tớ đi được không đó?" Tôi có loại dự cảm xấu hỏi.

"Yên tâm đi! Tớ nhớ được đường, các anh chị em, chúng ta xuất phát đi đến núi lớn thôi, ha ha!" Tiểu Toàn đùa bỡn nháy mắt mấy cái, đeo vào kính râm, khởi động xe hai lần, không phản ứng, bọn họ 'xì' Tiểu Toàn, đột nhiên trong lòng tôi rất tà ác muốn xe không khởi động được, như vậy thì không cần đi nữa, ha ha! Thế nhưng không thể như tôi mong muốn %>_