22:32:34, 13/3/2013
Thời tiết thay đổi thất thường, khiến người ta khó xử, hai ngày nay bắt đầu có chút ho khan, hình như ban ngày vẫn còn tốt, nhưng đến buổi tối sẽ ho liên tục làm đánh thức Yen bên cạnh, nàng sẽ như mẹ trẻ, đưa tay xoa dịu ngực của tôi không ngừng, nhưng bạn càng muốn nhẫn nhịn không cho nó ho thì còn ho dữ dội hơn, Yen lập tức rời giường tìm thuốc hết ho cho tôi uống.
"Nếu không tớ đi phòng khách ngủ nhé? Ngày mai cậu còn phải dậy sớm, không ngủ ngon sẽ mệt." Tôi uống thuốc xong, giọng nói có phần biến thanh.
"Không được! Cậu không ở bên cạnh tớ thì tớ không ngủ được, không sao đâu, uống thuốc sẽ khỏe thôi, ngoan! Ngủ đi!" Yen từ chối yêu cầu của tôi, giúp tôi đắp kín chăn, ôm tôi ngủ.
Sáng ngày hôm sau, Yen phải dậy sớm đi làm, lúc tôi tỉnh lại xem đồng hồ, sợ hết hồn, nguy rồi! Ngủ quên mất, sáng hôm nay phải về trường học. Hoàn toàn tỉnh táo rồi nhảy xuống giường, tìm đại một bộ trang phục thay xong rồi đi rửa mặt, lúc đi qua phòng ăn thì nhìn thấy một cái bát nước đen thùi lùi, bên cạnh có tờ giấy Yen để lại, là thuốc Đông y nàng mua ở dưới lầu, dặn tôi nhớ uống rồi hãy đi làm, vốn dĩ muốn đánh răng rửa mặt xong thì uống ngay, nhưng nhất thời sốt ruột ra ngoài liền quên mất.
"Lão bà, uống thuốc cảm thấy khá hơn chút nào không?" Về tới trường học không bao lâu, Yen liền gọi điện tới.
"Thuốc? ... Ối! Tớ quên mất rồi." Lúc này tôi mới nhớ lại, vỗ vào trán mình một cái.
"Ôi! Tớ còn cố ý đặt ở nơi dễ thấy nhất, vậy mà cậu còn quên được." Yen thoáng cái buồn bực, thở dài nói.
"Xin lỗi! Tối qua tớ uống thuốc nên quá mệt mỏi, ngủ quên mất, ban đầu tớ nhớ, nhưng mà đánh răng rửa mặt xong thì quên mất." Tôi áy náy, ỉu xìu nói.
"Vậy buổi trưa tớ đem đến cho cậu nhé?" Yen nói tiếp.
"Không cần, bây giờ tớ tốt hơn rất nhiều rồi, cậu cứ làm việc của cậu đi, tối nay trở về rồi tớ uống cũng giống nhau thôi." Tôi biết nàng bận bịu hơn tôi, không muốn nàng bôn ba.
"Vậy cũng được! Cậu nhớ uống nhiều nước, tối về gặp sau." Yen nhẹ nhàng nói, nghe giọng nói êm tai của nàng cảm thấy thật ấm lòng, ngoan ngoãn đồng ý rồi bắt đầu công tác.
Buổi chiều dạy học xong rồi đi phòng làm việc bố trí hết một vài chuyện chưa xử lý tốt, về đến nhà đã bảy giờ rưỡi, Yen về sớm hơn tôi nửa giờ, đã nấu xong món ăn đơn giản, bây giờ nàng ngày càng nội trợ hơn rồi, thích nhìn nàng tùy ý búi tóc, mặc tạp dề bận rộn trong nhà bếp.
"Rửa tay chưa?" Lúc tôi đang ăn vụng thì bị nàng phát hiện, nghiêng đầu mỉm cười nhìn tôi, tôi cười ngỏn ngoẻn rồi chán nản đi rửa tay.
"Bé ngoan, tớ hâm nóng thuốc rồi, cậu nghỉ ngơi một lúc rồi nhớ uống, tớ đi phòng sách làm việc." Cơm nước xong, Yen dặn dò, tôi vừa đáp ứng vừa thu dọn bát đũa, mới vừa dọn xong, đang lau khô tay thì điện thoại di động vang lên, là Thiên Qua gọi tới, trao đổi chuyện biểu diễn, nói chuyện ở ban công một hồi lâu, xong quên béng uống thuốc, sau khi cúp điện thoại, tôi đứng nghĩ ngợi bên lan can ban công.
"Doãn Hạ Mạt, giờ tớ hâm nóng thuốc lần thứ ba, cậu còn..." Nghe thấy giọng Yen thì tôi chợt quay người, nàng còn chưa nói hết tôi liền không cẩn thận làm đổ thuốc trên tay nàng.
"A! Có bị bỏng không? Để tớ xem xem, xin lỗi, tớ vừa nghe điện thoại." Tôi căng thẳng cầm tay nàng xem, nàng tức giận gạt bỏ, đi vào lấy chổi và cái hót rác. Tôi đơ ra tại chỗ, ý thức được mình làm sai chuyện, nàng ba lần bốn lượt lo lắng muốn cho tôi uống thuốc mà tôi không để tâm, bây giờ còn làm đổ, không tức giận mới lạ.
"Tiểu Bảo, xin lỗi! Là tớ không tốt, cậu đừng nóng giận mà!" Khi nàng cầm dụng cụ đến để thu dọn mảnh bát vỡ, tôi kéo ống tay áo của nàng, nhẹ giọng nói.
"..." Nàng làm lơ tôi, một mình nhanh chóng quét sạch, không thèm nhìn tôi lấy một cái mà đi về phòng sách. Tôi biết nàng bắt đầu muốn lạnh lùng với tôi, người cung Thiên Bình chính là như vậy, khi tức giận thì cô ấy sẽ không nói với bạn, sẽ không mắng bạn, chỉ lạnh lùng không để ý đến bạn, tôi tình nguyện bị nói và mắng cũng không muốn nàng như vậy, nhưng biết tính nết của nàng, lúc này bạn dỗ dành nàng thế nào cũng vô dụng, tôi ngoan ngoãn đi theo nàng về phòng sách, mở ra máy vi tính của tôi, ngồi ở bên cạnh nàng, nhìn nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào máy tính mà gõ chữ. Tôi mở ra MSN, cho rằng nàng đang online, muốn thông qua mạng lưới để trò chuyện dỗ dành nàng, nhưng nàng không online.
Tôi cứ đờ đẫn nhìn màn hình máy tính, không có tâm trạng viết văn, tay cầm con chuột bấm lung tung, trong đầu bày mưu. Nhìn thời gian đã qua nửa tiếng, nàng hẳn là bớt giận rồi nhỉ, đứng lên, da mặt dày lết ngồi lên đùi nàng, ôm cổ của nàng, cười đùa nhìn nàng. Nàng lại coi tôi như trong suốt, tránh né tôi tiếp tục gõ chữ.
"Tiểu Bảo, cậu nhìn tớ một cái đi mà! Đừng giận tớ nữa, mẹ nói tức giận sẽ có chín tổn hại lớn: Hại não, hại tinh thần, hại da, hại gan, hại tim, hại thận, hại dạ dày, hại phổi, còn hại nội tiết, nảy sinh hờn dỗi có thể làm tăng cường chức năng của tuyến giáp trạng." Tôi nhanh chóng nói một hơi, nếu như đổi lại bình thường nàng chắc chắn sẽ không thể nhịn cười, nhưng tôi nói xong nàng vẫn thờ ơ.
"Xin đừng ảnh hưởng đến tớ làm việc!" Đột nhiên nàng rất lạnh lùng thốt ra một câu, tôi ỉu xìu, rất bất đắc dĩ, rất thất bại, chán chường ngồi về chỗ. Xem máy vi tính thấy bạn bè đang online, tôi đau buồn kể khổ, kết quả nhất trí cho là tôi đáng đời, bày mưu tính kế chính là muốn tôi mặt dày đến cùng, dày đến khi nào Yen để ý tới tôi mới thôi, ha ha, y như ý nghĩ của tôi. Nhưng mà hiện tại điều tôi cần phải làm là mau chóng xuống lầu mua thuốc, "lấy công chuộc tội", bèn lập tức đi đến phòng ngủ thay quần áo, cầm ví tiền đi ra ngoài.
Đi đến hiệu thuốc mua một lọ thuốc Đông y rồi quay về, hào hứng mở cửa phòng sách, Yen bị tôi dọa sợ hết hồn, lập tức nghiêng đầu nhìn tôi, trợn tròn mắt, hơi há miệng. Nàng còn chưa kịp phản ứng, tôi sải bước đi tới trước mặt nàng, mở ra nắp của lọ thuốc, uống ừng ực một hơi vào trong bụng ngay trước mặt nàng, mặc dù thuốc đắng chết mất, nhưng tôi không nhắm mắt, trái lại trừng mắt thật lớn vừa uống vừa nhìn nàng, nàng từ từ đứng lên nhìn tôi, mím môi nhịn cười. Hai, ba ngụm tôi liền uống hết, còn nấc một cái, đưa tay chùi thuốc bên miệng, nhảy một bước nhỏ, nhảy lên người nàng, hai tay hai chân như con gấu Koala, mặt dày mày dạn quấn lấy nàng, mặt cọ loạn vào cổ nàng.
"Ha ha! Hóa ra cậu đi ra ngoài mua thuốc, hại tớ tưởng là cậu phát cáu nên ra ngoài trút giận rồi." Yen rốt cuộc nở nụ cười, hai tay ôm lấy tôi, tôi thở phào nhẹ nhõm nằm nhoài trên vai nàng.
"Cậu biết là tớ đi ra ngoài?" Tôi trượt xuống từ trên người nàng, hỏi.
"Ừm! Tớ còn gọi điện thoại cho cậu, phát hiện cậu không mang theo." Yen chu môi nhìn tôi, tôi biết nàng đang hối hận vừa nãy không để ý đến tôi.
"Hì hì! Cậu gọi điện thoại cho tớ chứng minh cậu hết giận rồi." Tôi cười đắc ý.
"Về sau cậu vẫn khiến người ta không bớt lo, không nghe lời như vậy, cũng đừng mơ tớ để ý đến cậu nhanh như vậy." Yen đưa ngón trỏ chọc vào trán tôi, oán giận nói.
"Tớ...tớ..." Khi tôi muốn nói tuyệt đối sẽ không, dạ dày khó chịu như bắt đầu dời sông lấp biển, che miệng lại.
"Cậu làm sao vậy?" Yen sốt sắng hỏi.
"Ban nãy uống quá gấp, bắt đầu hơi buồn nôn." Tôi ngồi ở trên ghế, khó chịu nói.
"Uống mạnh như vậy đương nhiên sẽ buồn nôn, thiệt là." Yen ngồi xổm xuống xoa bụng tôi.
"Không phải là tớ bị cậu làm cuống lên, muốn ở trước mặt cậu bày tỏ thành ý của tớ à. Chiêu này đúng là thành công, yes!" Tôi ôm bụng, hả hê xòe tay thắng lợi với nàng.
"Quỷ đáng ghét!" Yen đứng lên, đau lòng ôm đầu tôi.
Thực ra hai người sống chung một nhà, ít nhiều sẽ có chút xung đột, cô ấy tức giận chỉ là nhất thời, bạn chỉ cần dỗ dành cô ấy, mặt dày ôm cô ấy một cái, ngay lập tức cô ấy sẽ mềm lòng, để cô ấy biết rằng bạn quan tâm đến cô ấy, mọi chuyện đều dễ dàng giải quyết.
Tác giả: Xong, sự kiện ngày 12/3/2013