Sáu Năm Chờ Đợi, Chúng Ta Nghênh Đón Hạnh Phúc

Chương 35

Thời gian đăng bài: 22:25:08, 11/8/2012

Thời tiết tháng năm dần dần nóng lên, mọi người không thể chờ đợi được nữa lấy quần áo ngắn và váy ra mặc, Mạn Văn thích nhất mùa hè, có thể mặc quần bò rất ngắn.

"Hội chị em, ngày hôm nay đi hội triển lãm chúng ta cùng mặc quần bò ngắn đi, khẳng định đưa tới ánh mắt của bọn con trai, là thời điểm nhóm sáu người chúng ta khoe khoang một chút ha." Giáo sư của Mạn Văn ở bên ngoài tổ chức một hội triển lãm nhạc cụ khí loại nhỏ, yêu cầu nàng dẫn mấy bạn học đi hỗ trợ, chúng tôi bị nàng khóa chặt từ rất sớm rồi. Mọi người lục tung tùng phèo tìm quần áo, tôi thường mặc quần ngố nhàn nhã nhiều, không có quần bò ngắn.

"Mạt Mạt, thử xem bộ này của tớ, tớ và cậu vóc người gần giống." Tiểu Đằng cầm một quần bò ngắn đưa tôi mặc.

"Ngắn như thế? Có dài một chút không? Tớ không quen." Tôi nhận lấy nhìn, thực sự là quá ngắn rồi.

"Cái này gọi là ngắn á? Cậu nhìn Mạn Văn người ta mặc kìa, cái đó mới gọi là ngắn." Tiểu Đằng oán giận.

"Mạt Mạt cậu cũng đừng quá bảo thủ, chân của cậu thon dài, mặc vào nhất định rất đẹp." Thiên Hi nói.

Tôi hơi bất đắc dĩ nhìn Yen, nàng nhướng mày hai lần, ra dấu bảo tôi mặc vào thử xem, tôi chỉ đành ngoan ngoãn đổi lại. Sau khi mặc xong, ánh mắt của các nàng như tên biếи ŧɦái, nhìn tôi chằm chằm cười xấu xa, khiến cả người tôi không dễ chịu, ngượng ngùng dùng hai tay che khuất hai chân. Yen cũng giống như tôi, rất ít mặc quần đùi, khi nàng mặc một cái quần bò ngắn vô cùng cá tính, mọi người kinh ngạc thốt lên, nhìn đôi chân trắng nõn và thon dài của nàng, thật sự xinh đẹp!

Mạn Văn phân phát áo phông của hội triển lãm để chúng tôi mặc vào, cả bọn liền xuất phát. Ở hội triển lãm, tiêu điểm mà Mạn Văn muốn đã đạt được hiệu quả, chúng tôi đưa tới tỉ suất ngoảnh lại rất cao, cảm giác bị người nhìn chằm chằm bao giờ cũng rất khó chịu và câu nệ, Yen nắm tay tôi, ngắt hai lần, nở nụ cười để tôi bình tĩnh lại, công việc của chúng tôi là hỗ trợ ở đại sảnh chào hỏi khách quý tới đây, Mạn Văn nhìn thấy nhạc sĩ nàng yêu thích sẽ như mê trai tiến lên đòi kí tên, tôi và Yen đứng ở bàn tiếp tân mời khách quý đi tới kí tên, đợi đến khi bọn họ lần lượt vào hội trường, rốt cuộc có thể ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, Yen cầm lên giấy bút, nhìn nàng vẽ đơn giản vài nét, liền có thể phác họa ra ảnh chân dung hoạt hình rất đáng yêu.

"Cậu biết vẽ hoạt hình à?" Tôi kinh ngạc nhìn nàng, hỏi.

"Ừ! Từ nhỏ đã yêu thích, lúc trung học mê vẽ nhất, luyện đàn xong không làm gì cả, chỉ vẽ linh tinh, tớ từng thử hơn nửa năm chuyên tâm vẽ mắt nhân vật, cầm bút lên liền vẽ mê say luôn. Lần sau tới nhà, tớ cho cậu xem thử tác phẩm của tớ nhé?" Nói đến cái này, ánh mắt Yen sẽ lộ ra ánh sáng.

"Ừm! Tớ thật không nghĩ tới cậu còn biết cái này, cậu còn có cái gì tớ không biết? Mau mau nói cho tớ biết." Tôi ôm cánh tay nàng, làm nũng nói.

"Tạm thời không nói cho cậu! Để chính cậu từ từ đi tìm tòi hiểu rõ tớ không tốt sao?" Yen cười dịu dàng. Tôi cầm bút lên viết trên giấy ba chữ "tớ đồng ý", Yen cười vui vẻ, lập tức vẽ chân dung hai cô bé dễ thương hôn môi, tiếp theo tôi viết trên giấy "tớ yêu cậu", ánh mắt tinh ranh của nàng nhìn chằm chằm trang giấy, nhanh chóng vẽ ra hai trái tim, lại thêm một thanh kiếm, xuyên tim! Chúng tôi chơi tờ giấy đưa tình vui vẻ đến mức quên cả đất trời, đột nhiên Mạn Văn hưng phấn đi tới, hai đứa nhanh chóng đè lại trang giấy.

"Khà khà! Vừa nãy có vị tài tử tiếp cận tớ, mặc dù không phải rất tuấn tú, nhưng rất có vị đàn ông." Mạn Văn hả hê nói, nàng chỉ yêu thích đàn ông trưởng thành.

"Rụt rè chút đi! Cậu có bạn trai rồi đó." Tôi cười đùa nói.

"Xì! Bản cô nương lại không gả, không thể treo cổ ở trên một cái cây nha, thiệt thòi chết rồi!" Mạn Văn dùng tờ rơi quạt gió, đùa giỡn nói, hai chúng tôi cười vỗ nàng.

Lúc hoạt động sắp kết thúc, chúng tôi cũng gần như hoàn thành nhiệm vụ, bọn Tư Khiết đi ra từ phòng triển lãm, chia sẻ tiết mục tuyệt vời mà khách quý biểu diễn ban nãy, sau đó giáo sư đi ra, để cảm ơn chúng tôi, hẹn chúng tôi buổi tối cùng nhau ăn cơm, Mạn Văn uyển chuyển từ chối, đây không giống tính cách của nàng nha, thông thường đều sẽ rất sảng khoái đồng ý mà, huống chi còn là giáo sư mời ăn cơm. Bọn Tư Khiết nói tối nay có chuyện rất quan trọng cũng từ chối ý tốt của giáo sư, tối nay có cái chuyện gì quan trọng mà tôi không biết? Trong lòng tôi buồn bực.

Buổi chiều trên đường về trường học, mấy người các nàng bắt đầu lặng lẽ nói chuyện, lúc tôi muốn đi nghe, lập tức không nói nữa, còn trừng khinh thường tôi, tôi phiền muộn đó nha! Xảy ra chuyện gì rồi hả? Tôi nghĩ rất lâu, ngày hôm nay tôi không chọc giận các nàng mà, ngay cả Yen cũng tách ra không nói chuyện với tôi, lần đầu tiên hưởng thụ cái loại đãi ngộ bạo lực lạnh nhạt này, các nàng lật mặt cũng quá nhanh đi, mới vừa rồi còn vừa nói vừa cười, trong lòng tôi khó chịu vô cùng.

"Này! Các cậu làm sao thế? Đột nhiên không nói chuyện với tớ, đến tột cùng tớ làm gì sai hả?" Tôi sắp khóc oan ức hỏi.

"Không có! Cậu không làm gì sai, nhưng mà có một số việc không muốn cậu biết mà thôi." Vẻ mặt Tư Khiết nghiêm túc nói, các nàng cũng nhìn tôi với vẻ mặt vô cảm xúc, trời ạ! Tôi không chịu nổi! Tức giận bước nhanh đi ở phía trước, nước mắt không nhịn được chảy ra, sau đó bước nhanh chạy về trường học.

Tôi tủi thân vô cùng, hận chết các nàng, càng hận Yen hơn! Ngay cả nàng cũng không để ý đến tôi. Tôi trực tiếp đi tới phòng đàn, nằm nhoài trên dương cầm bật khóc, không biết khóc bao lâu, khóc mệt, tôi ngồi ngẩn ra ở trên ghế đàn, không tài nào nghĩ thông đến cùng các nàng bị sao. Nhìn thời gian đã là lúc ăn cơm tối, tôi tưởng rằng các nàng sẽ gọi điện thoại tìm tôi, thế nhưng ngay cả tin nhắn cũng không có, khi đó tâm tình hỏng bét, khi họ đều là người mà bạn quan tâm bỗng nhiên tất cả vô duyên vô cớ lạnh nhạt bạn, thì thương tâm gần chết biết bao.

Không được! Chết cũng phải chết rõ ràng, lau khô nước mắt, về ký túc xá để hỏi cho ra lẽ.

Lúc đi tới cửa ký túc xá, thấp thỏm bất an nắm chìa khóa mở cửa. Trong nháy mắt mở cửa, bị tiếng hoan hô của các nàng dọa sợ, đột nhiên cảm thấy có mảnh giấy vụn rất nhiều màu sắc rắc lên người tôi...

"Mạt Mạt, sinh nhật vui vẻ!" Các nàng vui vẻ ôm tôi, qua rất lâu tôi mới kịp hiểu ra.

"Hôm nay sinh nhật tớ? Sao tớ không biết?" Tôi kinh ngạc hỏi, bởi vì từ nhỏ người trong nhà đã rất ít tổ chức sinh nhật cho tôi, mẹ nói mỗi người mỗi ngày đều là sinh nhật, vì thế cho tới nay tôi đều không để ý cái này.

"Haha! Nhìn bộ dáng ngốc nghếch của cậu thì biết ngay cậu không nhớ rõ, ôi chao! Vừa nãy diễn kịch thật vui, vẫn là Tiểu Đằng nhiều ý đồ xấu!" Thiên Hi vui vẻ nói.

"Đúng đó! Nhịn chết tớ rồi, nhìn thấy dáng vẻ thương tâm của Mạt Mạt thật thú vị." Các nàng cậu một câu tớ một câu nói chuyện, tôi bất chợt khóc rống lên.

"A! Hu...không chơi như vậy với các cậu, làm tớ sợ muốn chết, tớ tưởng là các cậu không cần tớ nữa, các cậu là bại hoại, các cậu là tên khốn kiếp!" Tôi khóc lóc đánh loạn các nàng, đặc biệt đánh Yen nhiều thêm mấy phát.

"Được rồi, được rồi! Là chúng tớ không tốt, nếu không như vậy làm sao cho cậu niềm vui bất ngờ chứ." Tiểu Đằng ôm tôi tiếp tục cười.

"Haha! Muốn chính là hiệu quả này, muốn cậu nhớ thật kỹ sinh nhật tuổi mười tám của cậu là chúng tớ cùng cậu trôi qua." Tư Khiết cũng lại đây ôm tôi.

"Mạt Mạt, tuổi mười tám sinh nhật vui vẻ!" Yen cười dịu dàng.

"Mau tới thổi nến đi, bánh ga tô đều sắp tan chảy rồi." Mạn Văn thúc giục nói.

Khi các nàng hát chúc mừng sinh nhật, tôi cảm thấy như nằm mơ, hôm nay bị các nàng chọc thật là quá sức, cười khóc vui vẻ.

Sinh nhật thành niên tuổi mười tám tuy rằng không có ba mẹ bầu bạn ở bên người, nhưng có người yêu cùng chị em tốt mến yêu, đúng là cực kỳ hạnh phúc, sinh nhật này quả là làm tôi khó quên, nguyện vọng của tôi chính là mong ước chúng tôi vĩnh viễn bên nhau....

Editor: Tính ra thì họ cũng đã bên nhau đến nay được 15 năm rồi, vẫn hạnh phúc bên nhau như ngày nào, vậy là ước nguyện của Mạt Mạt cũng thành sự thật rồi. Thật là muốn gato mà >.