Thời gian đăng bài: 19:33:35, 8/7/2012
Tôi tên là Doãn Hạ Mạt, sinh vào thập niên 80, lớn lên tại một thành thị ven biển có phong cảnh tươi đẹp, ba mẹ đều là phần tử tri thức bình thường, tôi là con gái một trong nhà, người trong nhà đều vô cùng thương tôi, tôi muốn cái gì đều cố gắng thỏa mãn tôi, nhưng tôi không phải bé gái được nuông chiều, từ nhỏ ba mẹ đã dạy tôi rất nhiều thứ, dạy tôi đạo lý làm người, dạy tôi quản lý việc nhà, chuyện gì cũng phải tự mình thân lịch thân vi (tự thân làm), không cho người khác làm giúp. Mẹ là bác sĩ, cho nên trong nhà dọn dẹp rất sạch sẽ, đến bây giờ tôi cũng kế thừa thói quen yêu sạch sẽ, yêu quản lý của mẹ tôi, được rồi! Tôi thừa nhận mình có chút ít bệnh sạch sẽ.
Lúc đi nhà trẻ, giáo viên liền phát hiện tôi có thiên phú âm nhạc, nghe một lần nhạc thiếu nhi mới chẳng mấy chốc tôi liền biết hát, hơn nữa âm chuẩn rất tốt, âm thanh vang dội. Khi đó ngày quốc tế thiếu nhi trong thành phố tổ chức thi đấu, tôi đoạt hạng thứ nhất, ba mẹ cao hứng vô cùng. Nhất là ba tôi, hôn vài lần lên khuôn mặt nhỏ bé của tôi, phấn khởi nói: "Mạt Mạt nhà ta may mắn di truyền tế bào âm nhạc của ba, hát giỏi quá." Tôi nhớ tới chuyện này rõ ràng như vậy là bởi vì ba tôi thường thường sẽ nhắc đến nó.
Ba ba là người đam mê âm nhạc, ông biết rất nhiều loại nhạc cụ, (tuy không phải rất tinh thông) ham muốn lớn nhất của ông chính là chơi nhạc cụ và nghe âm nhạc, nhớ khi đó tôi học lớp bốn mới vừa lưu hành karaoke, mới phổ biến đĩa máy, ông liền tiền trảm hậu tấu mua về mới nói cho mẹ, còn bố trí loa rất tốt, lúc đó tôi sướиɠ đến phát điên, mỗi ngày đều cùng ba hát đối tình lữ, thậm chí khiến cho mẹ không chịu được hai cha con chúng tôi, "Cả ngày hai cha con hát cũng không chán sao? Còn mở lớn tiếng như vậy, tôi nghe đến chai lỗ tai rồi, bao giờ thì dừng lại một lát đây? Lão Lục sát vách đều có ý kiến." Mẹ tôi bất mãn nói.
Cha tôi ngốc nghếch cười nói: "Vâng vâng vâng, bọn tôi hát xong bài này sẽ không hát nữa, có điều mới đây tiểu khu này của chúng ta có rất nhiều người đều mua, ai ai cũng tràn đầy phấn khởi hát cùng nhau đó, mới mẻ mà, bà xã đại nhân ngài liền thông cảm một hồi nha." Mẹ tôi tức giận cười nói: "Mặc kệ hai cha con ông, tôi đi đọc sách. Mạt Mạt, hình như ngày hôm qua con không đánh đàn hả?"
"Dạ! Bây giờ con đi ngay." Tôi vừa trả lời vừa đưa microphone cho ba, liếc mắt ra hiệu trở về phòng mình.
Con người tôi học cái gì cũng là ba phút nhiệt độ, nhưng chỉ khi học hát và đánh đàn tôi đều kiên trì rất lâu, hơn nữa không cần người nhà thúc ép học. Khi còn bé rất nghịch ngợm, hàng ngày cùng tiểu đồng bọn ở tiểu khu làm vài chuyện người lớn cho rằng rất tinh nghịch, ba mẹ hết cách với tôi, tiểu học năm nhất vừa được nghỉ hè liền dứt khoát đưa tôi tới nhà cô cô, cô cô là giáo viên âm nhạc, lúc đi đến nhà cô tôi rất nhút nhát, rất thẹn thùng, cũng rất sợ cô. Tôi lôi kéo quần áo ba ba, sắp khóc nói: "Ba ba, con không muốn ở lại nhà cô cô, con muốn về nhà."
Cô cô nghe thấy tôi đòi về nhà, liền đến ôm lấy tôi, nói: "Mạt Mạt, con không thích chơi cùng cô cô sao? Cô cô cũng sẽ không ăn mất con, cô cô biết Mạt Mạt rất thích hát, giờ cô cô đánh đàn, Mạt Mạt hát có được không?"
Ba ba lập tức cướp lời: "Cô cô đánh đàn rất êm tai, rất nhiều người muốn nghe cũng không được đâu, con chỉ ở đây chơi cùng cô cô một quãng thời gian, chẳng mấy chốc ba ba sẽ tới đón con trở về."
Lần đầu tiên nhìn cô cô múa lên ngón tay bay lượn trên phím đàn ở khoảng cách gần như vậy, tôi thoáng cái đã bị mê hoặc, mắt không chớp bình tĩnh nhìn đến xuất thần, khi dương cầm phát ra giai điệu duyên dáng của nó, trái tim nhỏ bé của tôi đập thật nhanh, thứ to xác này sao lại biết phát ra thanh âm dễ nghe như vậy? Khóe miệng bất tri bất giác khẽ cong lên. Đánh xong ca khúc, cô cô hỏi tôi có muốn học dương cầm không? Lúc đó con mắt tôi hưng phấn trợn lên thật lớn, tôi rất muốn lớn tiếng nói 'con muốn học', nhưng tôi chỉ thẹn thùng liên tiếp gật đầu hai cái.
Sau này cô cô nói với mẹ tôi, từ lần đó tôi xem cô đàn xong ca khúc mà con mắt vẫn chòng chọc nhìn phím đàn, liền biết tôi sẽ say mê vì nó, cô khuyên mẹ tôi để tôi đi theo con đường âm nhạc.
Chính là kì nghỉ hè đó trực tiếp ảnh hưởng tới con đường nhân sinh của tôi sau này, không phải vậy thì sẽ không cùng Yen quen biết, yêu nhau.
Ở nhà cô cô qua hết kì nghỉ hè này, tôi dường như thay đổi thành một người khác, không thích ra ngoài chơi nữa. Bởi vì mẹ và ba ba thương lượng mua cho tôi một chiếc dương cầm, còn mời thầy cho tôi. Đối với thời ấy mà nói, dương cầm luôn là món đồ vô cùng đắt, rất nhiều phụ huynh không nỡ chi tiền ra mua, tôi rất cảm kích bọn họ vì tôi làm tất cả. Từ khi có dương cầm làm bạn, mỗi ngày tan học tôi liền chạy gấp về nhà, bản thân cực kỳ tự giác ngồi đó, mải miết đàn tận ba tiếng, có lúc thời gian sẽ dài hơn, tôi cũng không biết mệt mỏi, khi bạn đều trôi chảy đánh ra từng ca khúc mà thầy giáo sắp xếp, sẽ có loại cảm giác thỏa mãn cùng thành công. Thỉnh thoảng ba mẹ sẽ tới nghe, hoặc là cho ý kiến, tôi ấn tượng sâu sắc nhất chính là một câu nói của mẹ, mẹ nói: "Mạt Mạt, con khiến mẹ rất vui mừng, trở nên ngoan hơn."
Trải qua nhiều năm kiên trì cùng nỗ lực không ngừng đối với âm nhạc, (quá trình sẽ không dài dòng, phải nói mấy chương cũng không xong, tôi cố gắng kể đơn giản) thời gian trôi qua rất nhanh, tôi lên cao trung. Khi sắp lên lớp 12, mục tiêu của tôi rất rõ ràng, tôi muốn thi học viện âm nhạc. Trong ba năm cao trung, tôi quy củ đi tìm giáo viên để học tập thanh nhạc, dương cầm, đọc nốt luyện tai, nhạc lý. Sau cùng thầy giáo vỡ lòng của tôi khuyên tôi tuyển chọn khoa thanh nhạc ( xướng ca) học viện âm nhạc XX, thầy nói điều kiện mỹ ca của tôi cực kỳ tốt, là giọng nữ trung kiêm giọng nữ cao hiếm thấy, nhất định điểm số cao không thành vấn đề. Ngược lại thi khoa dương cầm điểm sẽ khó hơn, dù sao bây giờ thần đồng đánh dương cầm lợi hại quá nhiều, người trong nhà cũng cảm thấy chọn thanh nhạc dễ dàng, phần thắng cao. Chính tôi cũng không có ý kiến gì, dù sao thanh nhạc hay dương cầm tôi đều yêu thích.
Rất nhanh nghênh đón cuộc thi môn nghệ thuật, tôi phải tới thành phố lớn khác thi đậu học viện mơ ước của tôi, lúc đó nhìn thấy rất nhiều phụ huynh đều dẫn con mình đến thi, chăm sóc tỉ mỉ chu đáo, mà tôi là một mình một người. Tôi không muốn cha mẹ bận tâm vì mình, từ nhỏ tôi đã học được tự lập. Hơn nữa có bọn họ đi cùng tôi sợ áp lực sẽ càng lớn hơn. Tôi thuận lợi thông qua vòng sơ khảo, ngày đội ngũ tới thi vòng hai không đồ sộ như ngày thi vòng một, nhưng mỗi phòng thi vẫn xếp hàng dài. Kế tiếp liền đến lượt tôi, tôi thi thanh nhạc trước, tâm tình thật căng thẳng, tim đập rất nhanh. Lúc đến lượt tôi vào phòng thi, bên trong có bốn giám khảo đang ngồi, đều cúi đầu, thật giống thính giác của mỗi người đều kiệt sức, tôi báo ca khúc dự thi rồi bắt đầu hát, khi tôi hát mở đầu đoạn trích ca kịch Italy, tôi thấy được bốn giám khảo đều tỉnh táo lại, ngẩng hết đầu lên.
Mới đầu hát tôi còn hơi căng thẳng, nhưng khi bọn họ ngẩng đầu rất chuyên tâm nhìn tôi, tôi trái lại không còn căng thẳng, trong nhạc đệm dương cầm tôi dần dần hát ca trong ý cảnh, cảm thấy càng hát càng tốt, tôi đảo mắt nhìn thấy bọn họ đang nói cái gì, tiếp đó không ngừng gật đầu, sau khi hát xong hai bài hát, cúc hoàn cung chính* chuẩn bị lập tức thoát khỏi phòng thi thì một vị nữ giám khảo ngồi ở chính giữa nói: "Học trò Doãn Hạ Mạt, trở về thi môn văn hóa thật tốt, giọng hát rất tuyệt." Trời ơi! Tôi có nghe lầm hay không? Đầu óc trống rỗng, sững sờ tại đó, khẽ nhếch miệng, sau khi nghe được một thanh âm lớn tiếng nói: "Người kế tiếp" tôi mới phản ứng lại.
(*cúc hoàn cung chính: nghiêm chỉnh cúi chào)
Vừa ra phòng thi cả người tôi đều ướt mồ hôi, lòng bàn tay đổ mồ hôi không ngừng, còn đang phát run, tôi không thể chờ đợi được nữa gọi điện thoại về nhà, sau khi ba mẹ nghe tôi tự thuật, cũng cao hứng thay tôi, khuyên tôi không nên buông lơi, không ngừng cố gắng thi tốt môn học khác. Cúp điện thoại, tôi tiếp tục phấn đấu vì giấc mơ âm nhạc của mình. Cảm giác hết thảy môn thi khác đều cực kỳ thuận lợi, hiện giờ chỉ trở về chờ thành tích, sau đó chính là thi môn văn hóa rồi. (Nhưng thời gian chờ kết quả thực sự rất dằn vặt người, cảm giác thời gian trôi qua rất chậm, không biết các vị có đồng cảm hay không?)
Hai sự kiện khó quên nhất, vui vẻ nhất trong cuộc đời tôi, chuyện thứ nhất chính là tôi nhận được thành tích thi môn nghệ thuật thuận lợi đỗ vào học viện âm nhạc, hơn nữa thành tích mỗi môn cũng rất cao. Chuyện thứ hai chính là ngày 21 tháng 7 năm 200X tôi nhận được thư thông báo trúng tuyển đại học tha thiết ước mơ.
Cuộc sống đại học đặc sắc của tôi đã sắp bắt đầu rồi...
Sau khi ba mẹ và các hảo hữu thân thích xếp đặt bữa tiệc lên lớp, tôi liền một mình đi tới thành phố nơi có đại học tôi theo đuổi, đến bến xe là cô cô đón tôi, cô sinh sống ở nơi này. Lúc ở lối ra nhìn thấy tôi, chúng tôi tiến tới thâm tình ôm ấp, cô cô xoa đầu tôi, nói: "Tiểu thí hài cao hơn, xinh hơn ha! Ơ! Cao hơn cô rồi, cao bao nhiêu vậy?" Tôi xấu hổ nói: "1m65 ạ". Khi đó tôi buộc tóc đuôi ngựa dài.
"Dáng người vừa vặn không mập không gầy, chỉ là khuôn mặt có chút tái nhợt, say xe sao?" Cô cô vừa nói vừa giúp tôi cầm hành lý đi ra ngoài, tôi nói: "Con ổn, ngồi lâu thêm chút nữa khả năng thật sự say xe rồi."
"Về nhà ăn cơm trước, dượng làm món ăn con thích, đêm nay nghỉ ngơi sớm chút, ngày mai lại dẫn con đi trường học báo danh." Cô cô yêu thương nói. Tôi ngoan ngoãn gật đầu.
Rạng sáng ngày thứ hai tôi cùng cô cô tới trường học, lúc lái xe tới cổng trưởng, trong lòng tôi rất kích động. Nghĩ thầm đây là địa phương tôi muốn ở lại bốn năm, giấc mơ âm nhạc của tôi bắt đầu từ nơi này, hết sức chờ mong.
Vừa vào cổng trường đã bị bầu không khí âm nhạc bao quanh, trong tòa nhà dạy học truyền đến tiếng dương cầm, tiếng nhạc giao hưởng, âm thanh ca hát, còn có tiếng trống, tôi cong môi mỉm cười.
Bởi vì báo danh trễ, tôi bị phân ở một ký túc xá khoa nào cũng có, phòng 502. Lúc đi vào ký túc xá chỉ có ba người, tổng cộng sáu cái giường ngủ. Tôi nhìn thấy trước tiên là Tư Khiết, khi chúng tôi nhìn thấy đối phương đều hưng phấn kêu lên: "A!!!!!!".
Hai cô gái khác bao gồm cô cô tôi bị tiếng kêu đột nhiên này doạ sợ hết hồn, hai chúng tôi phấn khởi ôm lấy nhau, Tư Khiết nói: "Nhìn thấy cậu thật vui vẻ!" Tôi nói tiếp: "Đúng đấy! Không nghĩ tới chúng ta có thể trở thành bạn cùng phòng. Quá tốt rồi!"
"Tình huống gì đây?" Cô gái đứng bên cạnh Tư Khiết hỏi nàng.
Tư Khiết nói: "Để tớ giới thiệu một chút nhé, vị bạn học này tên là Doãn Hạ Mạt, cậu ấy thi khoa thanh nhạc giống tớ, lúc trước chúng tớ quen biết khi đến thi môn nghệ thuật, chỗ cậu ấy ngồi thi bên cạnh tớ, hơn nữa chúng tớ còn là đồng hương."
Còn chưa nói hết, cô gái đứng bên cạnh Tư Khiết cũng rất thân thiện tiến lên chào hỏi với tôi: "Haha, đồng hương, chúng mình đều tới cùng một nơi, thật là hữu duyên nha! Tớ tên là Thiên Hi, khoa dương cầm. Vị này chính là bạn học Khúc Tiểu Đằng ngủ ở giường trên tớ, cũng là khoa dương cầm." Nàng chỉ vào cô gái bên cạnh đang tựa ở bên giường nói.
Khúc Tiểu Đằng đứng thẳng người, mỉm cười nói với tôi: "Chúng ta cũng có thể đã gặp mặt, còn nhớ lúc thi thẩm âm không? Lúc đó tớ đứng phía sau cậu." Nàng nói xong tôi lập tức có ấn tượng, nói :"Khi đó cậu mặc một bộ quần áo thể thao màu trắng đúng không? Buộc tóc lên, rất sức sống, dáng cao cao, tớ có ấn tượng."
Tiểu Đằng nháy mắt một cái, nghịch ngợm nói: "Bingo!"
"Haha, chúng ta đều rất có duyên phận, thật sự là vui vẻ." Tư Khiết cao hứng nói.
Lúc này cô cô cũng vui vẻ nói: "Tốt rồi, nhìn thấy các con ở chung hòa thuận thì cô an tâm, mọi người về sau đều phải chăm sóc lẫn nhau. Mạt Mạt, có thời gian thì mang bạn học tới nhà chơi đi." Cô cô là một người hiền lành rộng rãi hào phóng, quan hệ của tôi với cô rất tốt, cô vẫn luôn cực kỳ thương tôi. Sau khi tôi giới thiệu cô cô cho các nàng biết, một cô gái vóc người rất cao trở về ký túc xá, chiều cao 1m76, đột nhiên cảm giác một ngọn núi ở trước mặt tôi, nàng tên là Mạn Văn, khoa giao hưởng, thiếu nữ Đông Bắc, tính cách mạnh mẽ phóng khoáng. Tôi ngủ ở giường dưới nàng, nàng cũng rất nhiệt tình chào hỏi với tôi.
Trong ký túc xá tới muộn nhất chính là tôi, cho nên mấy ngày nay bọn họ đã thân quen, cô cô sau khi giúp tôi thu dọn mọi thứ xong thì rời đi. Các nàng đều đối với tôi rất nhiệt tình, tranh giành nói chuyện với tôi, hỏi tôi thật nhiều vấn đề. Đột nhiên tôi nghĩ tới cái gì, liền chen vào hỏi một câu: "Ồ! Không phải ký túc xá chúng ta sáu người sao? Còn một người chưa tới báo danh à?"
Tôi vừa hỏi xong, con mắt Thiên Hi như phát quang phấn khởi nói: "Người cậu nói là Yen, là đại mỹ nữ đúng chuẩn, nàng ấy là người địa phương, ký túc xá chúng ta nàng là người báo danh sớm nhất. Hai ngày nữa khai giảng sẽ trở lại, buổi sáng hôm đó mẹ nàng đi cùng nàng, hai mẹ con đều rất đẹp, khi nói chuyện thật là dịu dàng đó! Hơn nữa cực kỳ có gia giáo."
Tư Khiết nói tiếp:"Đúng vậy! Tớ đặc biệt thích đôi mắt to đó của nàng ta, nước long lanh, giống như thật biết nói chuyện, ánh mắt nhìn người rất dịu dàng."
Tiểu Đằng cũng nói tiếp: "Ừ! Nàng xem ra không giống loại mỹ nhân băng sơn, làm cho người ta cảm thấy rất thân thiết."
Mạn Văn nói: "Dường như nàng cũng là khoa giao hưởng, kéo vĩ cầm. Nghe nói còn cực kỳ ưu tú, điểm thi vào cao."
Tôi nghe các nàng hưng phấn tớ một câu cậu một câu nói về Yen, trong lòng suy nghĩ: "Có người hoàn mỹ xinh đẹp như vậy sao? Còn không phải chỉ một người? Đến lúc đó trái lại tôi muốn nhìn thử xem đến tột cùng là đẹp ra sao."
Hàn huyên một hồi lâu, đến giờ ăn cơm, các nàng liền dẫn tôi đi ăn ở căn tin trường học, dọc đường chúng tôi đều hihi haha, nói không hết chuyện, rất là vui vẻ. Mới đầu tôi còn lo lắng đi tới một hoàn cảnh mới sẽ không quen đây, không nghĩ tới nhanh như vậy đã hòa mình cùng các nàng rồi.
Chỉ hai ngày nữa là khai giảng.......