Dò Hư Lăng (Hiện Đại Thiên)

Chương 223

Tiếng sung tự động xả đạn liên tục vang lên, khe nứt trên bích họa trở thành nơi tập trung hỏa lực, tia lửa bắn khắp nơi.

Thực sự bị hù dọa nên dù đứa bé trai đã biến mất một lúc nhưng nhóm người vẫn tiếp tục nổ súng không có ý định dừng lại.

"Dừng!" Sư Dạ Nhiên bảo người nhà họ Sư ngừng tay.

Vũ Lâm Hanh cũng để thuộc hạ của nàng tạm thời thu súng lại, căn dặn vài câu, dù sao cũng đang ở loại chỗ như thế này, lãng phí đạn không phải là hành động sáng suốt.

"Tôi qua đó xem, các người đứng tại chỗ đừng cử động." Sư Thanh Y cẩn thận hướng bích hoạ đi đến.

Lạc Thần cầm theo Cự Khuyết, trầm mặc không lên tiếng theo ở phía sau nàng, Sư Thanh Y quay đầu lại nhìn thoáng qua, cũng không nói gì.

Đi đên bên cạnh khe nứt, bởi vì diện tích lớn bị bắn phá nên một phần nhỏ bích họa xung quanh khe đã bị hủy hoại, gần như bong ra từng màng, vách đá hiện ra vết tích lõm chỏm.

Trong khe tối đen như mực nước, bất cứ lúc nào cũng có thể chạy ra.

Sư Thanh Y đứng đó, khẽ hít một ngụm lãnh khí.

Bên trong hỗn tạp một mùi hương, cùng cổ cổ khí kỳ lạ nàng đã ngửi thấy vài lần trước đó hoàn toàn giống nhau, tuy rằng quỷ dị lại rất dễ chịu, u nhiên lan tỏa.

Mùi hương này lại xuất hiện.

Sư Thanh Y nhíu mày.

Là mùi hương trên người bé trai kia sao? Một đứa bé trai thế nào sẽ có mùi hương quyến rũ của nữ nhân, quá không thích hợp rồi.

Trong lúc Sư Thanh Y suy nghĩ, bức bích họa đột nhiên phát ra tiếng động, động tĩnh này lúc đầu không lớn, ngay lúc tiếng động vang lên , Lạc Thần liền vươn tay ôm lấy thắt lưng Sư Thanh Y, mang theo nàng lui lại phía sau, cách xa bức bích họa.

Kế tiếp chỉ trong nháy mắt, động tĩnh ầm ầm như núi rung tuyết lở một lần lại một lần cuộn đến, mặt đất rung động không ngớt, tất cả mọi người phản ứng cực nhanh, ái nấy đều cúi thấp người, động tĩnh có người nằm sấp xuống. Trong ánh đèn pin đan xen hỗn loạn cùng tiếng động đinh tai nhức óc, đại điện nguy nga tựa như bầu trời sắp tứ phân ngũ liệt (gần giống chia năm xẻ bảy ) tạo nên cảm giác từng mảng từng mảng trời sụp xuống.

Lạc Thần ôm lấy Sư Thanh Y, che chở đầu của nàng.

Chờ cơn chấn động cuối cùng đi qua, trên mặt đất một mét điều phủ bụi mù, bụi mù vẫn còn tiếp tục khuếch tán.

Sư Thanh Y ho khan vài tiếng, ngẩng đầu nhìn lên liền phát hiện vị trí của bích hoạ đã thay đổi, khe nứt mở ra, xuất hiện một khe hổng chật hẹp ở trung tâm.

Bụi mù vây quanh, dưới ánh đèn pin hóa thành sương khói mờ ảo.

"Oa..... Oa......" Qua khe hổng có thể nghe được giọng nói khàn khàn của bé trai từ trong bóng tối trầm thấp bật ra.

Có lẽ là quá mức khàn đυ.c áp lực, nên giống như đứa bé trai kia đang khóc.

Rõ ràng không lâu trước đó hắn vẫn còn cười đến "vui vẻ" như vậy.

"Sax, con mẹ nó tiểu quỷ." Các nam nhân lần lượt đứng lên, có người cảm thấy khó chịu liền mắng vài câu thô tục.

Bầu không khí nơi này cũng giống như giọng nói của đứa bé trai, vô cùng áp lực.

Nghe thấy loại âm thanh này, Nguyệt Đồng vốn canh giữ bên ngoài cũng chạy đến, Vũ Lâm Hanh nhìn thấy Nguyệt Đồng, thậm chí ngay cả tâm tư để sợ hãi cũng không có, khuôn mặt bình tĩnh, chỉ lo nhìn chằm chằm khe hổng giữa bích họa.

"Các người dự định làm gì, muốn vào đó sao?" Vũ Lâm Hanh đi qua hỏi Sư Thanh Y cùng Lạc Thần, bất kể là lúc nào Vũ Lâm Hanh cũng đứng bên cạnh các nàng.

Sư Thanh Y cùng Lạc Thần tạm thời không tỏ thái độ, Sư Dạ Nhiên cũng đã sắp xếp lại đội ngũ, nhà họ Sư một người tiếp một người tiến vào khe hổng ở giữa bích họa.

Cũng đã như vậy rồi, Sư Thanh Y đành phải nói với Vũ Lâm Hanh: "Chúng ta cũng vào."

Độ rộng của khe hổng hữu hạn, có thẻ dung nạp Quỷ Lang đi qua nhưng Nguyệt Đồng hình thể quá lớn sợ rằng phải cho nó biến đổi thì mới vào được, vì vậy Sư Thanh Y liền để Nguyệt Đồng biến trở về viên tròn vo trước đây.

Nguyệt Đồng từ mèo tám đuôi biến thành mèo bình thường, dáng vẻ càng thêm lười biếng, Sư Thanh Y để nó đi vào nó trái lại lui thành một khối cầy tuyết không chịu cử động.

Biến thành mèo, Vũ Lâm Hanh cảm giác nỗi sợ hãi trong lòng lập tức tăng thêm một vài cấp, trên cổ tất cả đều là mồ hôi lạnh, nàng dùng tay lau mồ hôi trên trán, nhanh chóng xung phong tiến vào.

Sư Thanh Y không có biện pháp, đành phải ôm Nguyệt Đồng vào trong ngực, cùng Lạc Thần đi qua khe hổng.

Bên trong vẫn là một đại điện nguy nga cao vυ't, đồng nghĩ với sau bích họa ẩn dấu nội điện, bài trí các loại cũng không khác biệt lắm, trên cơ bản cũng là cự trụ điêu khắc hắc xà, cả tòa nội điện trống trải vô cùng.

Chỉ là rất xa có thể thấy cuối điện có một cái bóng đen thật lớn, giống một ngọn núi nhỏ hình trứng.

"Oa ...... Oa...." Âm thanh đã biến mất của bé trai lại vang lên.

Người trong đội ngũ lập tức dùng đèn pin quét quanh nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng đứa bé đâu.

Diệp Trăn run run nói: "Oa, oa con mẹ nó tiểu quỷ này muốn đùa cái gì đây? Kẹo que hay là kẹo mυ'ŧ a?"

"Oa.....oa.....oa...a...." Đứa bé vẫn tiếp tục khóc.

Sư Thanh Y nghe được cả người nổi da gà.

Ánh mắt Lạc Thần lãnh liệt nhìn xung quanh thấp giọng nói: "Tôi nghĩ hắn nói chính là đồng dao diêu a diêu, diêu a diêu."

– diêu a diêu, diêu a diêu

— diêu đến ngoại kiều

— ngoại khen ta hảo bảo.

— một bánh màn thầu một khối cao.

"Diêu... Diêu..... A diêu diêu... Diêu... A... A diêu......" Giọng nói của bé trai trầm khàn, nói rất khó khăn, thảo nào từ ngữ phát ra lại nghe lầm, hắn tựa hồ một mực nỗ lực xướng bài đồng dao này, thỉnh thoảng lại hỗn loạn lấy vài tiếng tiếng cười đáng sợ: "Khanh khách.... Khanh khách....."

Có đôi khi, lại mang theo tiếng khóc nức nở, dường như khóc rất thương tâm: "Diêu a diêu..... Diêu đến ngoại bà..... Kiều.... Ngoại bà.... chân ngoại bà...."

"Con rất..... Rất ngoan.... Ngoan.... A, ngoại bà...... Đừng...... Đừng nóng giận...... Con là một..... Là một.....hảo bảo bảo..... Ô ô ô.....hảo bảo bảo....'"

Đứa bé trai vỡ giọng, như là trong cổ họng nghẹ lại thứ gì đó, khóc càng thương tâm.

Diệp Trăn xanh cả mặt, thật sự là nghe không nổi nữa, Sư Thanh Y tận lực khiến bản thân bình tĩnh trở lại, ngưng thần tĩnh khí, phát huy thị lực đến mức cao độ, rốt cục nàng phát hiện đứa bé kia ở cuối điện.

Đứa bé lui ở nơi đó, khuôn mặt vùi dưới hai cánh tay ôm chặt, ô ô vừa hát vừa khóc.

Sư Thanh Y nhíu mày, tuy rằng cảnh tượng này rợn người đến mức tận cùng, thế nhưng nàng vẫn cảm thấy đứa trẻ này đáng thương nhiều hơn, đồng thời lúc hắn khóc, cũng không giống ma quỷ gì mà giống một đứa trẻ thiểu năng.

Rất nhanh, những người khác cũng đều nhìn thấy bé trai kia, hiện trường nhất thời rối loạn không chịu nổi, rất nhiều người đều giương súng.

"Trước không nên hành động -"

Câu "trước không nên hành động —" của Sư Thanh Y còn chưa nói xong, thì có người nổ súng.

Quá hỗn loạn, Sư Thanh Y cũng không biết là ai nổ súng, nói chung trong thời khắc nghe thấy tiếng súng trong lòng nàng lập tức xông ra một trận lửa.

Đứa bé kia bị bắn trúng, thân thể run lên một chút, té trên mặt đất không ngừng co quắp.

Lạc Thần từ lâu đã lao đến bên kia, nàng ngồi xổm xuống nâng đứa bé kia dậy, mà bé trai trước đó cúi đầu xuống cánh tay, hiện tại bị đạn bắn xuyên qua, máu tươi tuôn ra chảy đầy trên mặt.

Đó là máu của người sống.

Máu tươi đỏ sẩm chảy đến trên tay Lạc Thần, đôi môi Lạc Thần bắt đầu run rẩy, nàng cắn môi, đặt thân thể bé trai kia nằm xuống, đáng tiếc đầu hắn bị đạn xuyên qua, cho dù là Hoa Đà tái thế cũng vô lực xoay chuyển.

Hắn chỉ ở trong tay Lạc Thần run rẩy hơn mười giây, đầu khẽ nghiêng đi, nằm trong vũng máu, không bao giờ cử động được nữa.

Lạc Thần rất nhanh xiết chặt nắm tay, mu bàn tay trắng nõn lộ ra gân xanh: "......"

Đôi mắt đứa bé không nhắm lại, dường như không cam lòng, trên mặt đầy vết tích màu đen giống như vết bớt, thậm chí có chỗ nổi lên mảnh lớn bướu thịt, dữ tợn cực kỳ, cùng khuôn mặt xấu xí của nữ nhân mặt quỷ tương tự nhau.

Mà đường nét khuôn mặt của hắn lại thuộc về Sư Tử Dã, thiếu niên tuấn tú nằm trong hắc sắc quan tài.

Sư Thanh Y nhìn thấy cảnh này, đứng ở tại chỗ, động một chút cũng không dám động.

"Hắn là người, hắn là người sống a!" Sư Thanh Y đột nhiên quay đầu lại, hướng đoàn người rống lên giận dữ: "Vừa rồi là ai nổ súng, là ai! Bước ra!"

Đám ngời còn đang rối loạn lập tức yên lặng, ngay sau đó, bắt đầu rồi xôn xao.

Mọi người anh xem tôi, tôi xem anh, xem ra cũng không biết là ai nổ súng.

"Cũng không biết là ai?" Sắc mặt Sư Thanh Y âm trầm đến đáng sợ, lặp lại.

Sư Dạ Nhiên cũng chau mày: "Ai nổ súng? Bước ra."

Chúc Hòa Bình trả lời: "Sư tổng, tôi không biết."

Chúc Cẩm Vân lắc đầu: "Vừa rồi quá hỗn loạn, không biết đạn từ hướng nào bắn ra."

Sư Khinh Hàn thở dài, bất đắc dĩ nói: "Chỗ như thế này, sao lại có trẻ con...."

Nàng dừng lại, không đành lòng nói thêm gì nữa.

"Không biết là ai?" Ánh mắt của Sư Thanh Y băng lãnh: "Có người thừa nước đυ.c thả câu, ở bên trong bắn lén?"

Toàn bộ rơi vào tĩnh mịch.

Sư Thanh Y nhìn về phía nữ nhân mặt quỷ, nữ nhân mặt quỷ giống như pho tượng, Thiên Thiên được Lạc Thần nhờ cậy giám sát nàng.

Trên tay Tiêu Dĩ Nhu cũng không có vũ khí.

"Đạn là từ trong đám người các người bắn ra, tốt nhất đừng để tôi biết là ai làm." Sư Thanh Y chăm chú nhìn đám người, lãnh đạm phun ra từng chữ.

Lạc Thần buông bé trai giống Sư Tử Dã ra, nhìn hồi lâu, lúc này mới chậm rãi đứng lên.

Bé trai chết ở cuối điện gần bóng đèn giống ngọn núi nhỏ kia, kỳ thực đó cũng không phải núi gì, mà là một thạch điêu đầu rắn hắc sắc thật lớn.

Đầu rắn rất lớn, trên dưới khắc bốn răng nanh sắc nhọn, miệng rắn mở to, bên trong hiển nhiên là trống rỗng.

Sư Dạ Nhiên cũng không biết đứa bé kia có hình dáng gì, chờ nàng bước qua, nhìn thấy thi thể của hắn, vẻ khϊếp sợ trên mặt hoàn toàn không che giấu được.

Nàng bưng kín miệng, ngón tay bắt đầu run rẩy.

Sư Thanh Y trước đây ở mộ thất đã trải qua cảm giác này, cho nên hoàn toàn có thể lý giải tâm tình của Sư Dạ Nhiên lúc này.

"Hắn không phải." Ánh mắt Sư Thanh Y rũ xuống, thấp giọng nói với Sư Dạ Nhiên: "Trong quan tài mới phải."

Sư Dạ Nhiên không nói lời nào.

Lạc Thần nâng tầm mắt, đột nhiên lần nữa nhìn về phía đầu rắn cao vυ't.

Vũ Lâm Hanh nhẹ giọng hỏi nàng: "Chị họ cậu?"

"Bên trong có người ở." Lạc Thần đạm nhạt nói.

Sư Thanh Y nghe thấy rùng mình, ngẩng đầu lắng tai nghe, quả thật nghe thấy trong đầu rắn có động tĩnh vô cùng nhỏ, trong miệng rắn khẳng định có thông đạo gì đó, từ bên trong truyền đến âm thanh tất tất tốt tốt, từ gần đến xa, người đó hình như đã chạy sâu vào bên trong.