Dò Hư Lăng (Hiện Đại Thiên)

Chương 215

Sư Thanh Y vội vàng nâng tay che mắt, híp mắt quan sát.

Người đang chiếu đèn pin là Chúc Cẩm Vân.

Rõ ràng là nàng nghe Sư Thanh Y quát lạnh mới lập tức mở đèn.

Xa xa, cũng thấy không rõ lắm biểu tình của Chúc Cẩm Vân, nhưng nghe giọng nói của nàng rất kích động: "Nhiên tỷ, là Sư Sư!"

Rất nhanh, một đám người đông nghịt ẩn nấp trong các ngóc ngách bước ra, giống như thủy triều dâng trong thông đạo, nhân số không thể kể hết.

Sư Dạ Nhiên dẫn đầu, bên cạnh là Chúc Cẩm Vân cùng Chúc Hòa Bình, sau đó là Phong Sanh cùng Tô Diệc, hai người bọn họ còn dẫn theo nhóm người của Vũ Lâm Hanh.

Đội ngũ trên cơ bản đều đã tập hợp.

Thấy nhiều người như vậy, nhất là thấy Sư Dạ Nhiên, Sư Thanh Y cũng không quá mức kinh ngạc, dù sao nàng đã sớm thấy rõ bóng đen quấn đầu cùng Nguyệt Đồng, chính là Quỷ Lang.

Quỷ Lang tuy rằng mắt đỏ răng nhọn, một thân hắc sắc giống như chó gác cổng địa ngục, dáng vẻ hung thần ác sát, bất quá nó rất trung thành, cũng rất nghe lời Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y muốn nó đi hướng đông, nó căn bản không dám đi hướng tây.

Vì vậy nghe Sư Thanh Y quát "lui ra", nó liền thối lui, nhu thuận hướng Sư Thanh Y phe phẩy cái đuôi nấm lớn.

Nguyệt Đồng tuy rằng cũng bất động nhưng đôi bích sắc song đồng vẫn gắt gao chăm chú nhìn Quỷ Lang, dáng vẻ sẳng sàn tấn công bất cứ lúc nào.

Chúc Cẩm Vân nhanh chóng chạy đến, nhìn thấy Sư Thanh Y, vẻ lo lắng chuyển thành kinh hỉ: "... Sư Sư."

Trên dưới quan sát, phát hiện Sư Thanh Y lại thay đổi quần áo, sắc mặt không được tốt, rõ ràng là bị thương.

Lại nhìn đến Lạc Thần bên cạnh, vết máu loang lổ, bị thương đến không còn hình dạng, giọng nói của Chúc Cẩm Vân cũng theo đó trầm thấp: "Các người đây là....."

Sư Thanh Y mỉm cười: "Gặp phải chút việc, hiện tại đã giải quyết xong."

Lạc Thần chỉ là đơn giản theo lễ gật đầu, nàng vốn dĩ ít lời, hiện tại để bảo toàn khí lực, không tất yếu phải nói nàng sẽ không nói một chữ.

Dừng một chút, Sư Thanh Y giải thích Lúc đó Lạc Thần gặp phải phiền phức, tôi trở lại tìm nàng, Vũ Lâm Hanh cùng Thiên Thiên cũng cùng tôi trở lại, tình huống cấp bách, tôi cũng không có cách nào báo với các người.

Chúc Cẩm Vân thông tình đạt lý gật đầu: "Sau đó tôi phát hiện các người không theo kịp, chỉ biết nhất định là đã xảy ra việc gì đó. Mọi người vốn dự định trở lại tìm các người nhưng bọn tôi bên kia cũng gặp phiền phức, nên kéo dài rất lâu."

"Phiền phức?" Sư Thanh Y nghĩ đến gì đó: "Có phải là một quái vật đầu sói thân vượn, trên vai còn mang một con Anh Ảo có thể nói?"

Bởi vì da thú tanh hôi che đậy, nên hai thứ đó không phát hiện ra Sư Thanh Y các nàng đang ẩn nấp, nên đi đến phương hướng Chúc Cẩm Vân cùng Phong Sanh chạy trốn.

"Đúng vậy, là chúng không sai."

Sắc mặt Chúc Cẩm Vân có chút tái nhợt, xem ra cũng không mấy tốt đẹp, có lẽ đội ngũ lúc đó bị hai thứ kia làm cho vướng bận.

Sư Thanh Y may mắn cười: "Cũng may các người không có việc gì, nếu không tôi....."

Đối với việc rời khỏi đội ngũ, Sư Thanh Y vẫn rất lo lắng, bất quá cân nhắc hai bên, lúc đó đương nhiên chuyện của Lạc Thần quan trọng hơn.

Lạc Thần, Vũ Lâm Hanh, Thiên Thiên, tiểu di, còn có Âm Ca vân vân, vợ, bạn bè, người thân, nàng phải lo lắng thật sự rất nhiều.

Tính cách của nàng chính là như vậy, mong muốn tất cả mọi người có thể bình an, rõ ràng là một nguyện vọng nhìn như đơn giản, người thường hẳn là tương đối dễ thực hiện nhưng đặt trên người nàng lại luôn luôn không như mong muốn.

Thân nàng rơi vào một dòng thác không nhìn thấy điểm cuối.

Bất hạnh hơn nữa chính là rơi vào xoáy nước.

Vì vậy trọng trách trên vai cũng càng ngày càng nặng, thậm chí kham không nổi, nhưng nàng vẫn trầm lặng kiên trì.

Không biết tính cách này đối với nàng mà nói rốt cục là chuyện tốt nhiều một chút hay là chuyện xấu nhiều một chút.

Chúc Cẩm Vân có thể hiểu được Sư Thanh Y, nhẹ giọng nói: "Chúng ta cũng đều có thể tự bảo hộ bản thân, dù sao cũng có nhiều người như vậy. Hơn nữa nếu phải lựa chọn, trong lòng mỗi người nhất định sớm có nhìn nhận."

"Ân. Vậy hai thứ đó thế nào?"

"Xử lý xong, Sau đó gặp Nhiên tỷ cùng đường ca, rất nhiều người, lại có Quỷ Lang, dọc theo đường đi không xảy ra vấn đề gì."

"A Thanh." Sư Dạ Nhiên từ phía sau bước đến, trên mặt vẫn là nhất quán nghiêm túc.

Nàng nhìn liếc mắt nhìn Lạc Thần, ánh mắt Lạc Thần đạm nhiên, liễm mi dưỡng sức không nhìn đến nàng.

"Chị." Sư Thanh Y vội vàng trầm thấp đáp lời.

Nàng hiện tại nhìn thấy một đội ngũ khổng lồ trang bị vũ khí hạng nặng, hơn nữa là Sư Dạ Nhiên Sư Dạ Nhiên tự mình lãnh đạo, trong lòng nhất thời cảm thấy thả lỏng.

Nhiều người thêm can đảm, hơn nữa hiện tại hỏa lực vô cùng mạnh, thế cục hẳn là có thể xoay chuyển.

Lạc Thần thực sự quá suy yếu rồi, nàng hy vọng Lạc Thần có thể được nghỉ ngơi đầy đủ, không cần tiếp tục lao tâm lao lực, lúc này có Sư Dạ Nhiên dẫn dắt đại đội, có thể nói chính là gặp nước giữa sa mạc.

Áo khoác trước đó Lạc Thần cho Sư Thanh Y mặc lại bị Sư Thanh Y cởi xuống, dùng làm chăn cho Lạc Thần đắp tạm lúc nghỉ ngơi, trước đó vội vàng rời mộ thất nên trên người Sư Thanh Y chỉ mặc quần áo mỏng mùa hè, môi lạnh đến tái nhợt.

Sư Dạ Nhiên nhìn một chút, không nói thêm cái gì, cởϊ áσ khoác của mình đưa cho Sư Thanh Y: "Mặc vào."

Sư Thanh Y hiểu rõ tính cách của nàng, liền nhận lấy mặc vào.

Sư Dạ Nhiên nói: "Khinh Hàn đâu? Xuống lâu như vậy em gặp qua nàng không?"

Lúc này Phong Sanh cũng đã quan sát một vòng, nhìn trái ngó phải, nhưng không phát hiện bóng dáng của Vũ Lâm Hanh, nhất thời nóng nảy: "Sư tiểu thư, tiểu thư nhà tôi đâu? Nàng thế nào không ở cùng với các người?"

Sư Thanh Y lộ ra thần sắc bất đắc dĩ, thở dài nói: "Xảy ra chút việc, Vũ Lâm Hanh cùng Thiên Thiên còn có tiểu di cùng một chỗ, bọn tôi cũng đang muốn đi tìm các nàng."

Nên nói thì nói, nàng đem tình huống lúc ở thác nước đơn giản kể lại một chút.

Sư Dạ Nhiên xử sự lãnh tĩnh, làm việc vô cùng có trật tự, nghe xong lập tức nói: "Được, hiện tại đi tìm các nàng."

Phong Sanh dẫn đầu đội ngũ của Vũ gia, càng hận không thể lập tức đi tìm.

"Chờ một chút." Sư Thanh Y liếc mắt nhìn Lạc Thần, nói: "Trong mộ thất bên kia còn có trang bị của bọn tôi, có một số thứ quan trọng cần mang theo, các người chờ một lát, rất nhanh thôi."

Sư Dạ Nhiên gật đầu.

Sư Thanh Y cùng Lạc Thần xoay người chuẩn bị trở lại mộ thất bên kia.

Lúc này trong đội ngũ có mấy người tiến đến, trong lúc Lạc Thần xoay người, ánh mắt liếc nhìn về phía một nữa nhân trong số đó, rồi đứng bất động.

Tiêu Dĩ Nhu bị mấy nam nhân bắt giữ, cũng chắm chú nhìn Lạc Thần.

Ngay từ đầu, Tiêu Dĩ Nhu trong đám người nhìn nàng, ánh mắt nóng rực lại bất đắc dĩ, không thể diễn tả đó là ánh mắt gì.

Lạc Thần: "......"

Sư Thanh Y cảm giác được Lạc Thần dừng lại, cũng quay đầu lại, theo ánh mắt của Lạc Thần nhìn thấy Tiêu Dĩ Nhu.

Sư Thanh Y nhíu mày nhíu mày.

Tuy rằng chưa từng thấy quá trình nhưng Sư Thanh Y cũng có thể đoán được nguyên nhân Tiêu Dĩ Nhu ở chỗ này, có thể là sau khi nàng xuống bởi vì có chút nguyên nhân nên bị Sư Dạ Nhiên bắt được.

Nói tóm lại, tựa hồ cũng không thảo đáng lắm, Tiêu Dĩ Nhu trước đây cùng Sư Dạ Nhiên quan hệ rất tốt, Nhiên tỷ Nhiên tỷ gọi đến vô cùng thân mật, tuy rằng đó có thể chỉ là bề ngoài nhưng đã từng có quan hệ tốt như vậy, cho nên tình huống bên trong càng thêm phức tạp.

Thoạt nhìn Sư Dạ Nhiên đối với Tiêu Dĩ Nhu coi như khách khí, Tiêu Dĩ Nhu bản thân vẫn êm đẹp, chỉ là bên cạnh có thêm mấy nam nhân trông giữ nàng như con tin mà thôi.

Lạc Thần không có biểu thị gì, đi vào mộ thất.

Sư Thanh Y vội vàng đi cùng nàng.

Đi mộ thất thu thập một phen, nữ nhân mang mặt nạ vẫn ở trong góc tường, Lạc Thần thủ pháp điểm huyệt tinh thâm, nàng căn bản không cách nào giải được.

Nhận thấy Sư Thanh Y lần thứ hai tiến đến, ánh mắt nữ nhân vội vàng dời sang một bên, tựa hồ không muốn nhìn Sư Thanh Y.

Lạc Thần giải huyệt đạo cho nàng, để nàng có thể miễn cưỡng đi lại, nhưng những thứ khác vẫn bị hạn chế.

Mặt nạ che khuất không nhìn thấy, nhưng vừa nghĩ đến dung mạo xấu xí kết hợp với khuôn mặt tinh xảo, khiến trong lòng Sư Thanh Y khó chịu đến lợi hại.

Đây là một cơn ác mộng chân thực.

Nàng nỗ lực bình tĩnh mà đỡ nữ nhân kia dậy: "Ngoan ngoãn theo sau bọn tôi, không nên nghĩ chạy, cô đã bị điểm huyệt không chạy thoát được đâu. Chỉ cần cô không hành động thiếu suy nghĩ, bọn tôi nhất định đảm bảo an toàn của cô."

Dừng lại, lại lạnh giọng cường điệu: "Nếu như cô lại gây ra chuyện gì, tôi sẽ không bỏ qua cho cô."

Tay của nữ nhân chạm được tay Sư Thanh Y vươn ra đỡ nàng, lại buông xuống, ánh mắt âm lãnh.

Lạc Thần bước đến, Sư Thanh Y đỡ lấy nữ nhân kia, sau đó ra khỏi mộ thất.

Có Sư Thanh Y dìu đỡ, nữ nhân kia trái lại rất an tĩnh, trong lòng Sư Thanh Y vô cùng bất an mà nhìn Lạc Thần ở phía trước, thuận tiện nhìn đường, cũng không có ý nhìn nữ nhân kia.

Nữ nhân kia nhận thấy Sư Thanh Y không muốn nhìn nàng, có đôi khi ánh mắt sẽ vụn trộm nhìn đến trên người Sư Thanh Y, sau đó lại dời đi, cứ như vậy nhiều lần.

Trở lại chỗ Sư Dạ Nhiên bên kia, nghe thấy bên kia đang huyên náo lợi hại.

Thì ra là Quỷ Lang cùng Nguyệt Đồng thừa dịp Sư Thanh Y không có mặt, lại bắt đầu náo loạn.

Ban đầu cắn nhau, nếu như không phải Sư Thanh Y quát chúng lui lại, hai tiểu súc sinh này nhất định náo loạn long trời lở đất mới bỏ qua.

"Lại náo loạn cái gì." Sư Thanh Y rất đau đầu.

Quỷ Lang nhanh chóng dừng lại dùng sức phe phẩy cái đuôi nấm, hy vọng Sư Thanh Y có thể nhìn nó nhiều một chút, còn Nguyệt Đồng lại quay đầu, tâm cao khí ngạo từ chỗ Quỷ Lang bên kia đi qua, đi đến bên cạnh Sư Thanh Y nằm sấp xuống.

Nó giống như một nữ vương cao ngạo được sủng ái, bất quá cũng không sai, Sư Thanh Y quả thật vô cùng sủng ái nó. Cái gì tốt đều cho nó.

Cho nên nó mới thành tròn vo một nắm.

Quỷ Lang thấy vậy, giương nanh: "Ẳng ẳng ẳng!"

Nguyệt Đồng cũng giống như sư tử tuyết gầm vài tiếng: "Grư grư."

Sư Dạ Nhiên: "......"

Sư Thanh Y: "......"

Sư Thanh Y đành phải vươn tay chi vào Quỷ Lang: "Chị, chị dẫn theo nó, để nó đi đầu nó biết mùi của tiểu di."

Tạng ngao này vẫn là Sư Dạ Nhiên phái người chăm sóc, Sư Dạ Nhiên đi qua, vỗ vỗ lên người nó, nó liền nức nở một tiếng, theo Sư Dạ Nhiên đi trước.

Bên này Sư Thanh Y dặn dò Lạc Thần: "Chị ngồi trên người Nguyệt Đồng, nó mang theo chị, chị có thể bảo tồn một ít sức lực."

Hàng mi dài của Lạc Thần buông xuống, suy nghĩ chốc lát mới gật đầu: "Để nàng cùng chị, nàng hành động bất tiện, sẽ ảnh hưởng đến tốc độ của đội ngũ."

Nàng chỉ vào nữ nhân mặt quỷ.

Sư Thanh Y sửng sốt, sau đó phủ quyết: "Không được. Nàng đối với chị như vậy..... Có thể nhận biết. Nói chung vạn nhất nếu như nàng......."

"Nàng hiện tại tay trói gà không chặt." Lạc Thần đạm nhạt nói: "Không ngại."

Đội ngũ đã theo Sư Dạ Nhiên cùng Quỷ Lang bắt đầu đi tiếp, Sư Thanh Y do dự một hồi, mới miễn cưỡng thỏa hiệp: "Được rồi."

Lạc Thần cùng nữ nhân mặt quỷ ngồi trên lưng Nguyệt Đồng, nữ nhân phía trước, Lạc Thần ở phía sau giám sát nàng.

Sư Thanh Y lo lắng, giống như kỵ sĩ mà theo sát bên cạnh Nguyệt Đồng, Nguyệt Đồng mang theo Lạc Thần cùng nữ nhân kia đi theo đội ngũ.

Rất nhiều phương diện, con người không hơn được động vật, điển hình chính là năng lực tìm người cùng tìm đường.

Quỷ Lang khứu giác đáng sợ, lại tinh khôn, nhận đường cũng rất tốt, có thể nhận biết nơi nào có nguy hiểm, mặt khác lựa chọn phương hướng an toàn.

Đội ngũ dưới sự dẫn dắt của Quỷ Lang, bình an vô sự qua nửa giờ, đường phía trước càng lúc càng rộng, trên mặt đất xuất hiện rất nhiều thạch trụ to lớn màu đen, nghiêng ngả khắp nơi, mặc dù có một số đã hoàn toàn đổ nát nhưng vẫn có thể nhìn ra diện tích nơi này hẳn là xây dựng thần điện các loại.

Xa xa đã nhìn thấy một cách cửa thật lớn, nguy nga cao vót, được vài hắc cự xà điêu khắc quấn quanh, hắc xà quá lớn, quả thực giống như bàn long trong mây.

Đèn pin chiếu vào bóng tối, giống như trong ánh sáng lạnh nổi lên sương mù, quang ảnh lay động.

Ánh đèn quét qua, hắc cự xà trong mây đen cuồn cuộn, đằng vân giá vũ, cửa điện cao như núi, hiệu quả thị giác quả thực chấn động nói không nên lời.

Diệp Trăn đi theo bên cạnh Phong Sanh, nhìn thấy cảnh tượng này khẽ tặc lưỡi cảm thán: "Mẹ của tôi!"

Ngoại trừ mẹ của ta hắn phỏng chừng cũng không phun ra được lời cảm thán nào nữa.

Lúc này, Quỷ Lang hướng vài tảng đá lớn chồng chất một góc bên cạnh đại môn lớn tiếng sủa lên.

Nơi đó một mảnh đen kịt, thạch trụ thể tích rất lớn, cảm giác giống như thạch lâm (rừng cây bằng đá ) che mặt trời.

Sư Dạ Nhiên ra hiệu, đội ngũ đều tắt đèn pin, để tránh bại lộ hành tung, mà vốn dĩ số đèn pin được mở cũng không nhiều. Lạc Thần từ trên lưng mềm mại của Nguyệt Đồng nhảy xuống, đồng thời dẫn theo cả nữ nhân kia.

Quỷ Lang chậm rãi đến gần góc tối tăm kia, Nguyệt Đồng nhìn thấy, dường như cũng rất hứng thú, nhấc chân đi qua góc bên kia.

Dã thú tựa hồ đều rất nhiệt tình với việc truy bắt con mồi.

Sư Thanh Y nhìn thấy cả hai đều sang đó, nhất thời cảm thấy không ổn, cũng vội vàng theo đến, cũng may nàng có thể nhìn ban đêm, không đến mức lúng túng.

Rất nhanh, đã đi đến góc bên kia.

Thạch trụ ở khắp nơi, rất nhiều trụ chồng chéo đan xen vào nhau, Sư Thanh Y xuyên qua đám trụ cũng mất không ít khí lực.

Quỷ Lang cẩn thận cẩn thận, hai chân trước bước nhẹ, đầu cúi thấp, nằm rạp xuống.

Nguyệt Đồng dễ dàng nhảy lên, phóng qua vài thạch trụ đứt gãy trên mặt đất, loáng thoáng có thể thấy nơi đó ẩn núp một thân ảnh, trong tay cầm súng, bởi vì khẩn trương mà run rẩy.

Đôi mắt màu lục của Nguyệt Đồng nhìn thẳng vào cái bóng kia, đầu vòng vo chuyển, giống như đang tự hỏi cái gì, sau đó nó chậm rãi hướng bóng đen kia bước đến.

Móng vuốt của nó tiếp xúc với mặt đất.

Người kia bắt đầu trầm thấp thở dốc, tựa hồ đã biết bản thân bị quái vật vây quanh, Sư Thanh Y nghe được âm thanh hấp lãnh khí rất nhỏ của nàng, trong lòng khẽ động, lập tức lớn tiếng nói: "Vũ Lâm Hanh!"

Nàng quát như vậy mục đích là muốn Vũ Lâm Hanh đừng nổ súng, là người một nhà, kết quả giây tiếp theo, liền nghe thấy Vũ Lâm Hanh kêu lên thảm thiết.

Thực sự là khiến người thương tâm, nhìn thấy cũng phải rơi lệ.

Sư Thanh Y lập tức mở đèn, chạy đến vừa nhìn thì thấy Vũ Lâm Hanh vô lực ngã trên mặt đất như bùn nhão, trong tay vẫn giương súng, môi run run mà nhắm thẳng Nguyệt Đồng.

Nguyệt Đồng nghiêng đầu, nhìn nàng chằm chằm, hướng nàng nâng chân lên.

Thấy móng vuốt hạ xuống, Vũ Lâm Hanh hoa dung thất sắc: "Sư Sư cậu đứng ở đó làm gì a! Mau xách nó đi a! Có phải không muốn làm bạn bè nữa không a!"

Móng vuốt của Nguyệt Đồng nhẹ nhàng đặt trên vai Vũ Lâm Hanh.

Móng vuốt của nó lớn như vậy, so sánh ra thì vai của Vũ Lâm Hanh thật sự là khéo léo lả lướt.

Một con vật nhỏ cực kỳ khả ái.

Nếu như Vũ Lâm Hanh hiện tại là một cuộn len, thì Nguyệt Đồng nhất định sẽ dùng móng vuốt lớn của nó ôm nàng, lăn qua lăn lại chơi đùa.

Sư Thanh Y: "........."

Vũ Lâm Hanh hai mắt tối sầm, có thể hôn mê bất cứ lúc nào.

"Nguyệt Đồng!" Sư Thanh Y nhanh chóng quát nó lui lại.

Nguyệt Đồng lui về, Sư Thanh Y cầm theo đèn pin tiến đến nâng Vũ Lâm Hanh dậy, trong đôi mắt hoa đào của Vũ Lâm Hanh ngấn lệ, thiếu chút nữa khóc đến ngất đi trên người Sư Thanh Y.

Tại chỗ trấn an một lát, tâm trạng của Vũ Lâm Hanh mới hoàn hoãn một chút, Sư Thanh Y đỡ nàng chuyển ra thạch lâm, đi đến chỗ đội ngũ.

Vừa nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của Lạc Thần, Vũ Lâm Hanh thiếu chút nữa lại khóc đến ngất đi trên người Lạc Thần.

Lạc Thần: "......."

Vũ Lâm Hanh kéo cổ áo sơmi của Lạc Thần, cọ cọ nước mắt, đôi mắt hoa đào đỏ bừng, lại lộ ra vẻ vui mừng: "Hai người các cậu không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi, tớ đã biết các người mạng lớn, diêm vương gia mới không thích thu nhận loại mệnh tảng đá như các người."

"Cậu cũng là mệnh tảng đá." Lạc Thần lúc này mới mỉm cười, thoải mái nói.

"...... Tiểu thư." Phong Sanh cùng Tô Diệc sớm đã đứng ở một bên, vẻ mặt kích động cùng mừng rỡ không thể nào che dấu, quan sát Vũ Lâm Hanh từ đầu tới chân một lần, rất sợ nàng có chỗ nào không khỏe.

Vũ Lâm Hanh lúc này mới lấy lại tinh thần, trước đó thật mất mặt, nàng vội vàng ho khan một tiếng, liễm mi "ân" một tiếng.

"Thiên Thiên cùng tiểu di đâu?" Sư Thanh Y thấy nàng một mình, vô cùng kỳ quái hỏi: "Các nàng không cùng một chỗ với cậu?"

"Có, có." Vũ Lâm Hanh nhàn thoại không dứt: "Các nàng ngay trong đại điện, trước đó tớ nhìn thấy có ánh sáng, còn tưởng là ai đến, nên một mình tới cửa bên kia ẩn nấp xem tình huống, ai biết xa xa đã thấy một nhóm người đông nghịt lại thấy không rõ khuôn mặt các người — Sư Sư, tớ nói cậu để nó cách xa tớ một chút được không! Có phải nó muốn ăn tớ hay không a!"

Sư Thanh Y đành phải ra hiệu để Nguyệt Đồng đi xa một chút.

Vũ Lâm Hanh điều chỉnh hô hấp một chút, nói: "Nuôi rắn thân thể không tốt, tiểu di cậu đang ở bên trong chiếu cố nàng. Đi, tớ dẫn các người vào trong."

Sư Thanh Y nhớ đến trước lúc nàng nhảy xuống thác nước, Thiên Thiên từng thổ huyết, không nghĩ tới tình huống lại nghiêm trọng như vậy.

Đội ngũ đi qua cánh cửa cực lớn, lần lượt tiến vào.

Nơi này quả nhiên là một nơi tương tự thần điện, trống trải rộng lớn, thậm chí nhìn không thấy điểm cuối.

Sư Thanh Y tạm thời không có tâm quan sát tình huống trong điện, theo sau Vũ Lâm Hanh, Vũ Lâm Hanh chỉ vào thạch trụ hắc xà cách đó không xa: "Nhìn xem, các nàng ngay —"

Sau đó lời của nàng im bặt, bị dọa đến chấn động.

Sư Thanh Y cũng hoàn toàn ngây người: "......."

Thiên Thiên đang cưỡi trên người Sư Khinh Hàn, nửa người trên cúi thấp, một tay kiềm chế cổ tay Sư Khinh Hàn, ngực dán ngực Sư Khinh Hàn, đầu chôn trên vai Sư Khinh Hàn.

Khuôn mặt Sư Khinh Hàn nghiêng về hướng cửa, bị Thiên Thiên cưỡng chế đè trên người, ánh mắt nàng vô lực lại bất đắc dĩ, dáng vẻ nhu nhược đáng thương.

Lạc Thần đang đi bên cạnh, nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt cũng đột nhiên biến lạnh.

Sư Thanh Y vội vàng chiếu đèn pin đến đó.

Đèn pin chiếu vào Thiên Thiên cùng Sư Khinh Hàn.

Thiên Thiên nhận thấy ánh sáng cường liệt chiếu đến, trong bạch quang chậm rãi ngẩng đầu lên.