"Thì ra là..... Người câm." Đôi mắt màu hổ phách của Sư Thanh Y trượt xuống, cúi đầu trầm ngâm.
Lạc Thần nói: "Nhĩ hảo, dường như cũng không kinh ngạc."
Sư Thanh Y lộ ra một loại biểu tình phức tạp, nói: "Đại khái là em cảm thấy nàng giống như một con rối, băng lãnh cứng rắn, cho đến bây giờ chưa từng nghe nàng phát ra dù chỉ một âm thanh nào, làm sao có thể nói chuyện, cho nên chị nói nàng là một người câm, em trái lại trái lại cảm thấy không có gì lạ."
"Hơn nữa, em không thích nàng." Sư Thanh Y trực tiếp bổ sung.
Tính cách của nàng từ trước đến nay hiền hoà nhu thuận, rất ít khi trực tiếp bộc lộ hỉ nộ. Nếu thích thỉnh thoảng còn có thể nói vài lời tốt đẹp, còn nếu không thích nàng cũng chỉ là không để tâm, rất ít khi giống như lúc này đem cảm thụ biểu đạt ra, hơn nữa còn là biểu tình lãnh đạm này.
"Em cũng thích nàng?" Lạc Thần khẽ liễm mi.
Thần sắc có chút ngưng trọng, tựa hồ đang lo lắng , ánh mắt khó có được do dự, giống như đang cân nhấc một chuyện gì đó.
"Không phải." Sư Thanh Y nói: "Em ...... Em căm ghét nàng."
Lạc Thần trầm mặc.
"Nàng năm lần bảy lượt muốn gϊếŧ chị, thậm chí mỗi một lần đều vô liêm sĩ mà đánh lén, lẽ nào chị không ghét nàng sao?"
"Chị..... Không cách nào ghét nàng."
Sư Thanh Y ngẩn ra.
Một lúc lâu, Sư Thanh Y nhìn vết máu loang lổ trên người Lạc Thần, nói: "..... Được rồi. Người khác không hiểu chị nhưng em hiểu, chị chính là dễ mềm lòng. Chị làm được, nhưng em không làm được, em ghét nàng, em ghét nàng thương tổn chị, nếu như không phải nàng, chị căn bản sẽ không trở thành như bây giờ. Em thật không dám tưởng tượng, thủ đoạn của nàng đáng sợ như vậy, vạn nhất nếu như chị......."
Nghĩ đến mỗi một khả năng, thân thể nàng đột nhiên rét lạnh.
Tuy rằng đối với thân thủ của Lạc Thần mà nói, khả năng vạn nhất là cực kỳ nhỏ bé, bất quá thân thể Lạc Thần gần đây vốn không được tốt, nếu như một trận quyết đấu sinh tử trước đó Lạc Thần thua, như vậy tình huống sẽ biến thành dạng gì, Sư Thanh Y quả thực không cách nào tưởng tượng.
Sợ rằng chết không phải là kết quả nghiêm trọng nhất, xét theo mức độ oán hận của nữ nhân kia đối với Lạc Thần, giả sử nàng thắng, Sư Thanh Y cảm thấy nàng thực sự có thể sẽ lựa chọn lột da rút xương Lạc Thần.
Nghĩ vậy, Sư Thanh Y âm thầm cắn răng.
Nàng nói tiếp: "Em cũng ghét nàng tùy tiện gϊếŧ người. Những thi thể dọc theo đường đi chất cao như vậy, những người trong đội ngũ của tiểu di một người lại một người chết đi, rất nhiều trong đó đều là nàng gϊếŧ. Em không phải Phật tổ, cũng không phải đại thiện nhân phổ độ chúng sinh, em không rộng lượng như vậy, em chỉ biết một đạo lý rất đơn giản, gϊếŧ người là sai, tội ác tày trời. Huống hồ những người bị nàng gϊếŧ, họ đã làm gì sai, bọn họ là vô tội, cũng đều do ba mẹ sinh thành dưỡng dục, nàng có tư cách gì tùy ý giẫm đạp lên sinh mạng của họ? Ai cho nàng cái quyền đó?"
Lạc Thần tiếp tục trầm mặc nghe.
"Nhưng mặc dù như vậy......" Sư Thanh Y bắt đầu do dự, bất đắc dĩ nói: "Em lại cảm thấy nàng..... Có chút đáng thương, không cách nào chân chính chán ghét nàng. Em không biết thế nào lại có loại cảm giác này, rất kỳ lạ, em cũng cảm thấy rất đáng sợ, đại khái là bởi vì ngoại hình của nàng thoạt nhìn dường như......."
Nói đến vậy. Sư Thanh Y dừng lại.
Nàng sợ phải nói tiếp, càng không muốn nói tiếp.
Đôi mắt đen nhánh của Lạc Thần chớp cũng không chớp mà nhìn nàng: "Cảm giác của chị từ trước đến nay rất chuẩn, em cảm thấy cảm giác của chị lần này, có đúng không?"
"Em..... Em không biết." Sư Thanh Y cảm thấy Lạc Thần đang ám chỉ gì đó, nhưng nàng không dám nghĩ theo hướng này.
Tay Lạc Thần giống như tùy ý mà che lấy ngực trái, khẽ nhíu mày, không nói lời nào.
"Em có thể đi gặp nàng sao?" Sư Thanh Y ngữ khí mềm nhẹ nói vào trọng điểm.
Lạc Thần chỉ là yên lặng nhìn nàng.
Sư Thanh Y không nói tiếp, cong người ngồi dưới đất, chờ Lạc Thần tỏ thái độ.
Ánh sáng đèn pin lạnh lẽo chiếu lên hai người, xa xa ở mật thất bên cạnh cũng là một mãnh tĩnh mịch, không có nửa điểm động tĩnh.
Yên lặng hồi lâu, môi Lạc Thần khẽ động, rốt cục trầm thấp mở miệng: "Lúc trước chị đã nói qua với em, muốn em đừng đến gần nàng, cách nàng càng xa càng tốt, những lời đó em còn nhớ không?"
"Còn nhớ."
"Nếu chị đã nói như vậy, em cũng hiểu được chị không muốn em gặp nàng, tiếp xúc nàng, chị hy vọng em cách nàng càng xa càng tốt. Giống như hiện nay, kỳ thực chị cũng không muốn em gần gũi cùng nàng một chỗ như vậy, chỉ cách một bức tường, nhưng không còn cách nào khác. Tình huống đặc biệt, chị giam giữ nàng, nên đành phải dẫn theo nàng."
"Em.... Em có thể hiểu được."
"Thanh Y, có rất nhiều việc, chị không muốn gạt em, cũng hy vọng có thể nói cùng em, chị biết em sớm có lòng hiếu kỳ, nhưng em tôn trọng chị, nên rất ít hỏi đến, những việc đó chị điều biết." Ánh mát Lạc Thần buông xuống, trầm thấp nói: "Chị chỉ là...... Chỉ là chưa chuẩn bị tốt, có vài chuyện nếu như em biết được hiển nhiên sẽ không cách nào chấp nhận, thậm chí sẽ sợ hãi. Em cho chị một ít thời gian đi."
"Lạc Thần." Sư Thanh Y mím môi, cẩn thận suy đoán ý tứ trong lời nói của Lạc Thần, đột nhiên mở miệng.
Lạc Thần chờ nàng nói tiếp.
"Có phải chị.... đã nhớ ra việc gì? Việc sau giờ ngọ ngày hôm đó ở Minh triều, chị trước đây nói qua, những chuyện sau thời điểm đó chị không nhớ rõ."
"Phải." Sắc mặt Lạc Thần trở nên tái nhợt, tựa hồ đang hồi tưởng lại cơn ác mộng quá mức đáng sợ: "Chị không muốn gạt em, tất cả những việc phát sinh lúc đó chị đều nhớ lại. Ký ức của chị đã hoàn chỉnh rồi."
Sư Thanh Y vừa nghe, vốn dĩ vô cùng kích động, nhưng thấy biểu tình của Lạc Thần, lòng của nàng lại đột nhiên trầm xuống.
"Chị nhớ lại khi nào?" Sư Thanh Y nói: "Không phải chỉ mới gần đây, đúng không?"
"Phải, đã rất lâu rồi."
Trong lòng Sư Thanh Y ngũ vị tạp trần, cân nhắc một lúc, mới bất đắc dĩ nghẹn ra một câu."...... Chị là thế nào nhớ được? Chị luôn là như vậy lừa gạt em, em cái gì cũng không biết, cái gì cũng không thể chia sẻ với chị."
"Nhớ lại, đương nhiên phải trả một cái giá."
Sư Thanh Y vẫn chưa hỏi là trả giá gì, Lạc Thần đột nhiên choáng váng, ngoài miệng trấn an, bàn tay bất động thanh sắc mà buông xuống, nói sang chuyện khác: "Mới vừa rồi không phải em nói muốn xem nàng một chút sao? Chị dẫn em đi."
Sư Thanh Y ngẩng đầu, yên lặng một lát, lúc này mới nắm lấy bàn tay Lạc Thần.
Lạc Thần vững vàng nắm lấy tay nàng, chiếu đèn pin dẫn nàng sang mộ thất bên kia.
Trong lòng Sư Thanh Y bang bang nhảy động, khẩn trương, sợ hãi, còn có vài phần cảm giác nói không nên lời.
Lạc Thần dẫn nàng đi vào, đèn pin quét qua một góc trong mộ thất.
Mộ thất này rất trống trải, ngay trong góc tường có một người đang ngồi, đầu cúi thấp, hình như đang ngủ.
Sư Thanh Y cẩn thận tiến gần, đi đến trước mặt người đó.
Khí trời lạnh như vậy, nhưng nữ nhân này vẫn mặc áo sơmi đen đơn bạc, cúi đầu tĩnh tọa, thân ảnh ngưng đọng, ngoại hình thực sự vô cùng giống Lạc Thần.
Sư Thanh Y: "....."
Vốn dĩ thấy Lạc Thần cả người đầy máu, Sư Thanh Y cho rằng các nàng giao chiến nữ nhân này nhất định cũng bị thương rất nặng giống như Lạc Thần, nhưng Sư Thanh Y ngồi xổm xuống nhìn kỹ liền phát hiện trên người nàng vết máu rất ít.
Tuy rằng quần áo hắc sắc, vết máu phải nhìn gần mới có thể nhận rõ. Vết máu trên người nữ nhân rất ít, hơn nữa phần lớn là ở trạng thái bắn tung tóe, nói cách khác những vết màu này có lẽ cũng không phải của nàng, máu trên người Lạc Thần phần lớn là từ chính người nàng chảy ra, thậm chí vết thương cùng vải áo dính liền, vô cùng nghiêm trọng.
Sư Thanh Y nghĩ đến gì đó, sắc mặt khẽ biến, nói: "Em có thể vén tay áo xem tay của nàng không?"
"Chỉ cần em không nhìn khuôn mặt của nàng." Lạc Thần nhẹ giọng nói.
"Được, em không...... Nhìn khuôn mặt của nàng." Sư Thanh Y liếc mắt nhìn mặt nạ quỷ âm trầm của nữ nhân, có chút do dự.
Lạc Thần nói: "Chị đã điểm huyệt của nàng, nàng tạm thời sẽ không tỉnh lại, cũng không có sức uy hϊếp, yên tâm."
Sư Thanh Y gật đầu, tay run rẩy mà vươn ra, nhẹ nhàng nâng tay của nữ nhân kia lên.
Ngón tay của nữ nhân kia thon dài xinh đẹp, cũng lạnh lẽo như ngón tay của Lạc Thần, ánh mắt của Sư Thanh Y cố định trên ngón út trên bàn tay trái của nàng, phát hiện tay nàng có ngón út, là một bàn tay trái đặc biệt hoàn chỉnh.
Lúc mới gặp gỡ Lạc Thần, ngón út tay trái của Lạc Thần đã đứt, là không trọn vẹn. Sau này hỏi qua nàng nguyên nhân, nàng nói là rất nhiều rất nhiều năm trước tự mình chặt đứt, về phần kể lại tình huống cụ thể Lạc Thần tựa hồ cũng không muốn nói, Sư Thanh Y cũng không hỏi lại.
Không biết vì sao, Sư Thanh Y thấy nữ nhân hắc y tay trái vẫn còn ngón út, đột nhiên thở dài một hơi.
Cảm thấy cảm thấy vui sướиɠ không nói nên lời.
Hắc y nữ nhân này cũng không giống Lạc Thần.
Đối với Sư Thanh Y mà nói, dấu chu sa giữa mi tâm, hình xăm cá chép ở mắt cá chân, còn có tay trái thiếu ngón út, tuy rằng rất khiến người luyến tiếc, bất quá trong lòng Sư Thanh Y đều xem chúng như đặc trưng riêng của Lạc Thần.
Lạc Thần của nàng, là độc nhất vô nhị trên thế gian này.
Nghĩ vậy, Sư Thanh Y tiếp tục kéo tay áo của nữ nhân kia lên, kiểm tra một lần, lại cởi đi hai cút áo trên cổ nàng, phát hiện trên người nàng thực sự không có vết thương gì, trên cơ bản chỉ có một số chỗ bầm xanh, thậm chí vết bầm còn cố thể đoán được là người khác cố ý dùng chuôi kiếm đánh vào. Còn một số vết bầm khác xem ra là bị người dùng lưng kiếm đánh trúng, mà không phải là dùng lưỡi kiếm, nếu không trên người sớm đã thấy máu.
Sư Thanh Y suy đoán quả nhiên không sai, máu bắn trên người hắc y nữ nhân căn bản không phải là máu của nàng, mà là của Lạc Thần, hắc y nữ nhân cũng không có miệng vết thương nào rõ ràng.
Trên vai trái có vài dấu trảo, cũng không thấy máu, chỉ có vai phải có một vết thương dài, là vết kiếm, vết thương này tương đối nghiêm trọng.
Bất quá miệng vết thương đã quấn băng gạc, có người thay nàng cầm máu băng bó.
Mi tâm Sư Thanh Y nhíu chặt, quay đầu chăm chú nhìn Lạc Thần, sắc mặt khó coi: "Chị cư nhiên chỉ dùng chuôi kiếm cùng phược quỷ thủ đấu với nàng?"
Lạc Thần không nói.
"Chị...... Chị......" Sư Thanh Y liệt hỏa công tâm, đây là lần đầu tiên nàng thực sự tức giận Lạc Thần: "Mỗi một chiêu nàng đều dùng Thắng Tà, Thắng Tà độc tà chi khí nặng như vậy, chị xem vết thương trên người chị, nàng mỗi một kiếm đều nhắm vào tử huyệt của chị, vì sao chị từ đầu đến cuối chỉ dùng chuôi kiếm.! Vì sao!"
"Như vậy cũng đủ rồi." Ánh mắt Lạc Thần lãnh tránh, đạm nhạt nói: "Chị bắt được nàng, nàng là tù binh của chị."
Nàng trước mặt người khác luôn băng lãnh đạm mạc, thoạt nhìn tựa hồ rất khó tiếp cận, ánh mắt nàng nhìn người khác cũng là xa cách, nàng lạnh nhạt như vậy, mọi người không dám đến gần tiếp xúc nàng, chỉ dám xa xa thưởng thức núi tuyết băng lãnh này, càng không cần bàn đến chân chính thấu hiểu nội tâm của nàng.
Cũng chỉ có Sư Thanh Y hiểu rõ, tâm nàng rất mềm.
Mềm mại từ bi, là điểm yếu trí mạng của nàng.
Điểm yếu này, sớm muộn cũng lấy mạng nàng.
Sư Thanh Y nghĩ vậy, môi khẽ động, trong lòng co rút đau đớn, nàng nhìn Lạc Thần, nhìn chốc lát, cũng không biết nói gì nữa, vì vậy chỉ có thể dưới ánh đèn pin cẩn thận quan sát hắc y nữ nhân một lần nữa, sau đó đứng dậy.
Sư Thanh Y phát hiện trên người nữ nhân còn có điểm gì đó rất kỳ quái.
Da thịt nữ nhân trắng nõn nhẵn nhụi, giống như noãn ngọc, nhưng rất nhiều chỗ có vết bớt màu đen, có nhỏ có lớn, thậm chí có nhiều vết bớt còn nhô ra, giống như bướu thịt, vô cùng thô ráp kinh khủng. Thảo nào lần đầu nhìn thấy nàng vào mùa hè nàng cũng mặc quần áo hắc sắc, đem thân thể che đậy nghiêm cẩn, có lẽ là vì muốn che đi những vết bớt đáng sợ này.
"Xem xong rồi sao?" Lạc Thần hỏi nàng.
"Ân" Sư Thanh Y gật đầu, muốn nói lại thôi.
"Không thể xem mặt." Lạc Thần chăm chú nhìn nàng, lặp lại.
"...... Được."
"Chúng ta trở lại thôi."
".... Được."
Lạc Thần bước đến dìu Sư Thanh Y, Sư Thanh Y không nói lời nào, hai người trở lại chỗ Nguyệt Đồng, Sư Thanh Y vẫn luôn cúi đầu, ngồi ở chỗ kia, thoạt nhìn hình như đang nghỉ ngơi, nhưng thực ra tâm sự trùng trùng.
"Muộn rồi, mệt mỏi sao? Có thể tựa vào lòng chị ngủ một lúc." Lạc Thần nhẹ nhàng nói.
Sư Thanh Y ngước mắt, nhìn thấy vẻ mặt Lạc Thần mệt mỏi, giọng nói còn thấp hơn trước đó, nàng nói càng lúc càng ít, tựa hồ mỗi một câu nói đều tiêu hao rất nhiều khí lực của nàng.
"Em muốn ngủ." Sư Thanh Y suy nghĩ một chút, gật đầu: "Em ngủ, chị cũng phải ngủ, nơi này có Nguyệt Đồng canh giữ, sẽ không xảy ra chuyện gì."
Lạc Thần không lập tức nói tiếp, Sư Thanh Y lại uyển chuyển khuyên nàng: "Hiện tại chuyện đầu tiên chúng ta phải làm là khôi phục tinh lực, sau đó còn phải cùng Vũ Lâm Hanh các nàng hội hợp, chị bị thương nặng, nếu như không nghỉ ngơi sẽ chịu không được."
"Ân." Lạc Thần nói: "Chị ngủ một giờ."
"Chị dựa vào vai em sẽ thoải mái chút, em ôm chị." Sư Thanh Y thay đổi vị trí, dùng tay phải ôm Lạc Thần, để nàng tựa vào ngực phải của mình.
Lạc Thần ngoan ngoãn làm theo ý nàng, tựa vào người nàng nhắm mắt dưỡng thần.
Qua một lúc, ánh mắt Sư Thanh Y buông xuống quan sát nàng, phát hiện nàng nhanh như vậy đã ngủ, mi tâm nhíu lại, sợi tóc tinh tế dính ướt mồ hôi dán trên da thịt, cả người lạnh lẽo như băng.
Hơn nữa tay nàng thoạt như vô ý mà hữu đặt che ngực, thoạt nhìn đặt rất tùy ý nhưng Sư Thanh Y lại cảm thấy hình như ngực trái của nàng rất đau.
Sư Thanh Y hôn lên mái tóc của nàng, chua xót thở dài.
Qua hồi lâu, Lạc Thần dường như quá mệt mỏi vẫn ngủ rất trầm, Sư Thanh Y ôm Lạc Thần, nhưng không có chút buồn ngủ, sau đó ánh mắt của nàng lướt qua vách tường bên kia, trong lòng giống như có một móc câu móc lấy lòng nàng, kéo đến máu chảy đầm đìa.
Lạc Thần nhắm chặt hai mắt, vài sợi tóc tán loạn trên gương mặt, dung mạo như bạch ngọc, mỹ đến trong suốt, nhưng lại dễ vỡ.
"Xin lỗi."
Sư Thanh Y thì thào một câu, sau đó cẩn thận buông lỏng Lạc Thần ra, nhẹ nhàng để nàng tựa vào người Nguyệt Đồng.
Để nàng có thể ngủ thoải mái một chút, Sư Thanh Y điều chỉnh tư thế của nàng, lại lấy áo khoác nhuốm máu phủ lại trên người nàng.
"Em chỉ....... chỉ nhìn một chút liền trở lại."
Nhẹ giọng nói xong, nàng cầm đèn pin lần nữa trở lại mộ thất bên kia.
Mộ thất yên tĩnh, nữ nhân áo sơmi đen còn đang an tĩnh tựa vào tường.
Sư Thanh Y hít sâu một ngụm lãnh khí, trong lòng tràn ngập cảm giác tội lỗi, nàng đã đáp ứng Lạc Thần không nhìn đến khuôn mặt nữ nhân này nhưng nàng hiện tại thực sự nhịn không được.
Loại lo lắng nàng giữ trong lòng khiến nàng khó chịu được sắp chết, chỉ cần liếc mắt nhìn qua, liếc mắt nhìn thì tốt rồi, liếc mắt nhìn, có thể nghiệm chứng cơn ác mộng vẫn dây dưa trong đầu nàng bấy lâu nay.
Sư Thanh Y ngồi xuống trước mặt nữ nhân kia, run rẩy nâng tay lên, sờ lấy lễ khâu bên tai nàng.
Từ dưới lên trên, chậm rãi tháo ra.
Chiếc cằm xinh đẹp lộ ra.
Chiếc cằm tinh xảo như vậy, Sư Thanh Y một lần cho rằng chỉ có mình Lạc Thần mới có được.
Sau đó là đôi môi mỏng.
Đôi môi như vậy, Sư Thanh Y cũng cho rằng nó vốn chỉ thuộc về Lạc Thần.
Không..... Sẽ không.
Tay Sư Thanh Y bắt đầu run rẩy.
Nàng nhịn không được nữa, mạnh mẽ đem một nửa khuôn mặt dưới mặt nạ quỷ vạch trần, nhìn thấy diện mạo của nữ nhân kia, nàng nhất thời run rẩy, hoảng sợ lui lại phía sau.
Nàng đi đứng bất tiện, lúc lui lại liền ngã xuống, nhưng nàng một mực không dám phát ra âm thanh, đôi mắt mở thật to, che miệng, gắt gao nhìn chằm chằm nữ nhân áo sơmi đen.
Hù dọa đến nàng, cũng không phải khuôn mặt xấu xí của nữ nhân này.
Quả thật, nữ nhân này quả thật có một khuôn mặt đáng sợ đến mức tận cùng, tuy rằng một nữa dưới khuôn mặt của nàng đẹp say lòng người nhưng nửa trên lại gần như đều là màu đen, loại bớt đen trên thân thể cũng lan tràng đến tận trên mặt, trên mũi thậm chí có rất nhiều bướu đen nổi lên, toàn bộ nửa trên gương mặt, ngoại trừ đôi mắt xinh đẹp nhắm lại, những bộ phận khác quả thật là ác mộng.
Đường nét của nàng là hoàn mỹ vô song, nhưng tất cả đều bị bớt cùng bướu thịt hủy diệt.
Giống như một thiên sứ cùng ma quỷ hợp thể, một phế phẩm vứt đi, mỹ tận cũng mỹ, xấu tận cùng xấu, loại xấu xí này so với thuần xấu còn đáng sợ hơn.
Sư Thanh Y gặp qua nhiều quái vật như vậy, xấu xí đến mấy cũng không dọa được nàng, hù dọa đến nàng chính là đường nét khuôn mặt của nữ nhân kia.
Ngoại trừ mi tâm không có dấu chu sa, hình dạng khuôn mặt của nàng thực sự rất giống Lạc Thần.
Nếu như trên gương mặt nhϊếp hồn của Lạc Thần cũng có bớt đen cùng bướu thịt, chỉ sợ cũng sẽ là dáng vẻ của nữ nhân này.
Sư Thanh Y không dám tượng tưởng, chỉ có thể che miệng, cả người phát run.
"Thanh Y!" Giọng nói run rẩy vang lên trước cửa mộ thất.
Sư Thanh Y che miệng, quay đầu lại chỉ thấy Lạc Thần thê lãnh đứng ở cửa, trán đầy mồ hôi mà nhìn nàng, ánh mắt bất đắc dĩ lại thống khổ.
"Đừng nhìn nàng." Nàng run giọng nói.
Sư Thanh Y trước mắt kinh hoàng, không dám nói lời nào, lúc này hắc y nữ nhân yếu ớt tỉnh dậy, thấy Sư Thanh Y trên mặt đất, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó đại khái là cảm giác được mặt nạ bị tháo xuống, khuôn mặt vốn dữ tợn nhất thời càng thêm đáng sợ, thấp giọng thống khổ gầm rú.
Nàng muốn giãy dụa phá giải huyệt đạo, giãy dụa trong trạng thái vô cùng kích động, vết thương trên vài nàng lại rách ra, máu tươi chảy xuống.
Nàng nhanh chóng nghiêng đầu, ánh mắt né tránh, liếc mắt nhìn Sư Thanh Y.
Chờ nữ nhân kia phát hiện Sư Thanh Y đã nhìn thấy khuôn mặt đáng sợ của mình, ánh mắt nhất thời trở nên tuyệt vọng cùng kinh hãi.
Lạc Thần lập tức chạy tới, điểm huyệt đạo của nàng, cầm lấy mặt nạ quỷ trên mặt đất đeo lại trên mặt nữ nhân kia.
Mặt nạ che khuất khuôn mặt xấu xí.
Nữ nhân kia được mặt nạ che lấp, tâm tình lúc này mới có chút hòa hoãn, bất quá ánh mắt vẫn thù hận như trước, nói không rõ rốt cục là đang oán hận ai.
"Đi theo chị." Lạc Thần ôm lấy Sư Thanh Y, cắn răng dùng sức bế ngang Sư Thanh Y, mang nàng trở lại bên cạnh Nguyệt Đồng.
Sư Thanh Y vẫn chưa lấy lại tinh thần, vai run rẩy lợi hại.
"Thanh Y, em bình tĩnh một chút!" Lạc Thần hai tay nâng khuôn mặt của nàng, khẽ lay động.
Sư Thanh Y giống như mất hồn, không ngừng thì thào: "Bốn nam nhân giống nhau trong cổ lâu, còn có bốn Thiên Thiên đã chết, em nên sớm nghĩ đến, bọn họ đều là thứ gì đó, nữ nhân kia lại là cái gì? Chị cùng Thiên Thiên năm đó, các người rốt cục xảy ra chuyện gì.....xảy ra chuyện gì...."
Nàng vẫn nói năng lộn xộn, trong đầu vô số lần hiện lên khuôn mặt của nữ nhân kia, tuy rằng khuôn mặt xấu xí như vậy nhưng nàng vẫn có thể tinh tường nhận ra được khuôn mặt kia kỳ thực hoàn toàn giống Lạc Thần.
Giống như có người muốn cho nhân bản Lạc Thần, thân thể, bóng dáng, thậm chí năng lực võ nghệ, cái gì cũng tương đồng, nhưng kết quả lại làm ra một thứ phẩm.
Kẻ nhân bản này có tay trái hoàn chỉnh, cũng không có đặc thù của Lạc Thần,đáng buồn hơn nữa chính là khuôn mặt nàng không cách nào gặp người, suốt ngày chỉ có thể lui dưới mặt nạ, cùng với da thịt đầy vết bớt giấu dưới hắc y, tất cả đều đầy rẫy châm chọc.
Qua thật lâu, tâm tình Sư Thanh Y dần dần hòa hoãn.
"Thanh Y." Lạc Thần nỗ lực nói chuyện với nàng.
".... Xin lỗi, chị muốn em đừng xem, em không nên xem." Sư Thanh Y lẩm bẩm.
Môi Lạc Thần không có chút máu., nói: ".....Thôi bỏ đi."
Giọng nói của Sư Thanh Y phát ra run rẩy, vành mắt phiếm hồng: "Việc này là em sai, em chỉ muốn chứng thực. Hiện tại chứng thực có kết quả, em..... Em muốn yên tĩnh một chút, hảo hảo suy nghĩ một chút."
Dừng một chút, nàng lại nói: "Vết thương trên vai nàng chảy máu, chị nhanh đến xem đi.... Em đợi ở đây, ở đây, em một mình tốt....tốt lắm...."
Nàng thoạt nhìn rất hốt hoảng, nói chuyện không ăn khớp, Lạc Thần thở dài một hơi, cầm lấy hòm thuốc: "Được rồi, em đợi ở đây, chị rất nhanh sẽ quay lại."