Từ bệnh trạng của Lưu Tử Thành cho thấy phàm là người nhiễm loại cổ này máu sẽ trở nên vô cùng kỳ hoặc. Sư Thanh Y lo lắng cổ thông qua máu phát tán, cho nên lớn tiếng cấm bất luận kẻ nào nổ súng.
Kỳ thực vẫn còn một nguyên nhân, nàng không hy vọng Vương Thuận chết.
Lưu Tử Thành đột nhiên phát cuồng bị các nam nhân bắn thành cái sàng, nàng không muốn Vương Thuận giẫm lên vết xe đổ. Kỳ thực nổ súng cũng không nhiều công dụng, một khi hướng Vương Thuận nổ súng thân thể hắn sẽ hủy hoại, cho dù đến lúc đó có thể giải cổ cũng cũng không sống được.
Những người dự định nổ súng kiêng kỵ bị dính máu, vừa nghe Sư Thanh Y nghiêm lệnh, lập tức dừng tay.
Chỉ có một nam nhân không chịu suy nghĩ, đang chuẩn bị tiếp tục kéo cò, Lạc Thần ném một hồn đá vào cổ tay hắn, vì vậy súng rơi xuống đất.
Vũ Lâm Hanh quát to: "Không được làm hắn chảy máu!"
Nam nhân nhanh chóng nhặt súng, thối lui một bên.
Trong lúc Vũ Lâm Hanh quát lớn, Lạc Thần từ lâu đã dùng đá điểm huyệt đạo của Vương Thuận.
Vương Thuận tuy rằng bị cổ trùng khống chế nhưng vẫn là thân thể người thường, nên vẫn bị huyệt vị hạn chế. Thừa dịp hắn hành động bất tiện, Thiên Thiên phối hợp Lạc Thần rắc một vòng tang phấn xung quanh hắn, Vương Thuận trầm thấp tê rống, lại vô cùng kiêng kỵ tang phấn nên không dám bước ra.
Hắn bị giam trong vòng phấn, miệng mở ra ngậm lại, năng lực ngôn ngữ dần dần đánh mất.
Sư Thanh Y nhìn vào đôi mắt hắn phát hiện tròng mắt của hắn phần lớn đã hòa tan, biến thành dáng vẻ của Lưu Tử Thành.
"Hắn hiện tại rốt cuộc hoàn toàn phát tác sao?" Sư Thanh Y thở dài hỏi Thiên Thiên.
Thiên Thiên gật đầu: "Trước đó hắn vẫn ở vào thời kỳ ủ bệnh, tuy rằng vẫn lưu lại thần trí nhưng tư duy đã bị cổ khống chế. Hiện tại thời kỳ ủ bệnh đã qua, hắn hoàn toàn trở thành quái vật."
"Đó rốt cục là loại cổ gì? Trước đó cô nói không biết cổ căn, cho nên không cách nào phán đoán, vậy hiện tại cô xem bệnh trạng của bọn họ, có chút manh mối nào không?"
Loại cổ này tựa hồ có trí tuệ, lúc ẩn núp trong cơ thể người có thể tiếp nhận thông tin từ kí chủ, đồng thời khống chế suy nghĩ của ký chủ. Kí chủ biểu hiện ra cũng không khác thường như thật ra lại nghe lệnh nó, tương đương với một trộm trong nhà, đây mới là điểm đáng sợ nhất."
Nó rất thông minh, sẽ nói dối, biết ngụy trang, cũng biết ở lúc bị đe dọa phá hủy thứ gây nguy hiểm cho mình, tỷ như tang phấn.
Thiên Thiên trả lời Sư Thanh Y: "Tôi vẫn không biết."
"Cô đối với cổ độc hiểu biết sâu sắc, cũng không biết sao?" Sư Thanh Y đột nhiên cảm thấy bất lực.
"Thế gian cổ có thiên thiên vạn vạn, hình thái đặc điểm cũng đều khác nhau, tên của chúng nhiều như sao trên trời, cho dù là cổ sư sống đến cuối đời cũng không thể toàn bộ đều am hiểu. Hơn nữa thuật nghiệp có chuyên môn, cuộc đời cổ sư chỉ luyện chế một vài loại cổ độc môn của chính mình, được như vậy đã là vô cùng khó rồi."
Lúc này, cổ họng Vương Thuận khò khè dường như không thở nổi.
Bị điểm huyệt nên thân thể không tự do hoạt động, hắn giãy giụa vài cái, thân thể uể oải ngồi phịch trên mặt đất giống như một con dê điên không ngừng co quắp.
Lạc Thần ngưng mi không biết đang suy nghĩ gì, sau một lúc lâu nàng nói với Thiên Thiên: "Hắn đã không cứu được nữa?"
Thiên Thiên lộ ra thần sắc bất đắc dĩ: "Phải, chúng ta hiện tại không có biện pháp cứu hắn."
Vũ Lâm Hanh trầm mặc, không nói lời nào, tốt xấu gì cũng là thuộc hạ của nàng, trong nháy mắt mất đi hai người, trong lòng thế nào cũng sẽ không dễ chịu.
Lạc Thần lần nữa nhìn Vương Thuận, trong thanh âm băng lãnh mang theo vào tia không đành lòng: "Hắn sợ rằng sắp phân rã."
Sư Thanh Y trong lòng run lên, cũng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy da thịt trên mặt Vương Thuận đã bắt đầu hiện ra rạn nứt, giống như một món đồ sứ sắp vỡ, đồng thời từ trong những vết nứt chảy ra dịch thể màu đen.
"Không xong." Sư Thanh Y nhíu mày.
Nếu như bắt đầu phân rã, vậy nghĩa là Vương Thuận cuối cùng có khả năng sẽ hóa thành một bãi dịch thể, tương đương một nguồn lây truyền kinh khủng, phải lập tức tiêu hủy nếu không hậu quả khó lường.
Lạc Thần rũ mi, lại khẽ động, thấp giọng nói: "Chỉ có thể thiêu hủy."
Toàn thể trầm lặng.
Không ai nói, cũng không ai tiến lên.
Nói đến cùng Lưu Tử Thành cùng Vương Thuận đều là đồng đội, dọc theo đường đi cũng là giúp đỡ lẫn nhau. Bọn họ hai người cũng không có nửa điểm tội ác, lại gặp chuyện tàn nhẫn như vậy, họ rất vô tội, hiện tại còn sắp bị phân rã đây thực sự khiến người khác không thể xuống tay.
"...... Để tôi thiêu." Vũ Lâm Hanh mím môi, cuối cùng nhấc lấy ba lô của mình lên, lấy ra một lọ cồn.
"Tiểu thư." Phong Sanh muốn nói lại thôi.
Vũ Lâm Hanh xua tay, bước đến gần vòng tang phấn, dùng cồn tưới lên người Vương Thuận. Vương Thuận mềm nhũn như một vũng bùn, vẫn không nhúc nhích, Vũ Lâm Hanh cắn răng, cuối cùng từ điểm dẫn cồn châm lửa.
Ngọn lửa lập tức bùng phát, một đường lan tràn đến nuốt chửng thân thể Vương Thuận.
Hỏa quang sáng rực chiếu lên khuôn mặt Vũ Lâm Hanh, nàng bình thường cười đến sáng lạn, đóa hoa trên thế gian có mỹ lệ đẹp mắt hơn nữa cũng không sánh được với nàng, nhưng hiện tại thần sắc của nàng chỉ có ảm đạm không ánh sáng.
Nàng qua lại nhìn một vòng, nói: "Vương Thuận như vậy, Lưu Tử Thành có lẽ cũng không tránh khỏi, nghe Sư Sư nói hắn bị tang phấn ngăn lại, hẳn là vẫn đang ở chỗ trước đó, tớ trở lại...hỏa thiêu hắn, các người ở đây chờ tớ."
"Tớ cùng cậu trở lại." Sư Thanh Y biết nàng không dễ chịu, vội hỏi.
Lạc Thần không lên tiếng, nhưng cũng đi đến bên cạnh Vũ Lâm Hanh, nhìn thấy hai bạn bè tốt như vậy Vũ Lâm Hanh cũng không nói gì nữa, ba người cùng nhau quay ngược lại.
Trở lại vừa nhìn, Lưu Tử Thành quả nhiên cũng đang phân rã, thậm chí mức độ phân rã càng lợi hại, chất lỏng đen đặc chảy khắp nơi.
Ba người không hề chậm trễ, lập tức châm lửa thiêu hủy thi thể của hắn, sau đó mới quay lại chỗ đội ngũ.
Vũ Lâm Hanh đi đến phía trước đội ngũ, đôi mắt hoa đào đảo qua đám nam nhân, đi thẳng vào vấn đề: "Vương Thuận trước khi chết nói với tôi một câu, hắn nói hắn làm cho tôi nhiều việc như vậy, không có công lao cũng có khổ lao. Không sai, hắn nói đúng, các người theo tôi lâu như vậy, tất cả đều có khổ có công, tôi đều nhớ kỹ. Trong nhà còn có vợ con, có ba mẹ, ai cũng không muốn chết, tôi cũng không muốn chết."
Đội ngũ trầm mặc, đều yên lặng mà nghe.
Sư Thanh Y biết Vũ Lâm Hanh muốn nói gì, cũng chỉ có trong lúc này nàng mới phát hiện Vũ Lâm Hanh đúng thật là một người lãnh đạo..
Trừ bỏ những lúc buông lời trêu chọc người, trên thực tế nàng uy nghiêm, xinh đẹp, nghiêm túc, khí chất xuất chúng, nhiều người bán mạng vì nàng cũng không phải không có lý do.
Vũ Lâm Hanh nói tiếp: "Trước đây mọi người cùng nhau xuống mộ, nơi đó có bảo bối, mọi người có thể chiếm được lời ích cho nên cảm thấy chút vất vả không xem là gì, bởi vì có thể nhận được hồi báo tương xứng. Nhưng hôm nay, các người đến nơi này, ở đây đáng sợ hơn so với bất luận chỗ nào các người từng đến trước kia, con đường phía trước không cách nào tưởng tượng, mà các người có thể nhận được có thể chỉ là công tác phía trước khi xuất phát tôi đã hứa với các người."
Thần sắc của nàng trở nên bất đắc dĩ: "Trước đó tôi không rõ tình hình nhà họ Sư, càng không biết bên dưới còn có mộ táng kinh khủng như vậy, tôi chỉ chi chút tiền làm chi phí bù đắp vất vả cho các người. Đó là khổ phí, không phải là tiền mua mạng các người, Vương Thuận cùng Lưu Tử Thành đã chết, tôi rất xin lỗi."
Rất nhiều nam nhân không khỏi cúi đầu.
"Từ giờ trở đi, các người có thể tự chủ rời đi, khổ phí tôi đáp ứng cho các người chia ra cũng sẽ không ít một phần. Nếu như các người gặp nhóm huynh đệ khác hãy chuyển cáo những lời tôi đã nói, tôi sẽ không bạc đãi bất cứ người nào."
"Tiểu thư, tôi sẽ không đi." Tô Diệc nghiêm nghị nói.
Phong Sanh không nói gì, bất quá nhìn biểu tình của hắn cũng nhất định sẽ không rời khỏi Vũ Lâm Hanh.
Vũ Lâm Hanh lại đột nhiên nở nụ cười: "Mỗi người làm một chuyện, đều sẽ có một mục đích, nhất là loại chuyện cần dùng mạng này, nếu không có mục đích ai lại thực sự nguyện ý làm? Trừ phi là một kẻ ngu ngốc. Tôi đến đây, mục đích đều chỉ vì bạn của tôi."
Nàng nói, nhìn về phía Sư Thanh Y cùng Lạc Thần.
Sư Thanh Y cùng Lạc Thần nhìn nàng, ánh mắt đều là trầm tĩnh.
Vũ Lâm Hanh cuối cùng nói: "Tôi vì giúp đỡ bạn bè của tôi mà đến, nếu như tôi cũng nhiễm cổ trùng, lập tức thiêu hủy thi thể của tôi là được, sau khi tôi chết không muốn hại người. Mặc kệ phát sinh chuyện gì, tôi cũng sẽ không hối hận, cho đến bây giờ cũng không từng hối hận qua. Mà các người, nên nhận rõ mục đích của mình, bất kể các người muốn làm gì, các người phải làm gì, mỗi người đều có quyền tự do lựa chọn."
"Lựa chọn của tôi là theo tiểu thư, mục đích cũng là vì giúp đỡ tiểu thư mà đến."
Đây là thái độ của phần lớn mọi người.
Cũng có một số ít người rất hiện thực, cũng không gì đáng trách, quan điểm của bọn họ là: "Tôi sợ chết, cũng muốn tiền, nhưng ở đây nguy cơ trùng trùng, nếu như chúng ta tách ra hành động sẽ càng dễ mất mạng cho nên vẫn tận lực ở lại trong đội ngũ, dù sao thì nhiều người lực lượng lớn."
Kết quả cuối cùng là không ai nguyện ý rời khỏi, Sư Thanh Y nhìn một chút, sau đó mới nói: "Như vậy hiện tại đến phiên ai tiến hành kiểm tra tròng mắt."
"Vì sao phải làm loại kiểm tra này?" Có người không giải thích được.
Sư Thanh Y giải thích: "Lúc đó cánh tay khô bị bắn trúng, từng có dịch thể đen đặc bắn ra mặt đất. Mặt đất lại là màu đen nên rơi xuống cũng không nhìn thấy được, tôi hoài nghi lúc đó tình huống hỗn loạn có thể có người đã giẫm lên. Nếu như người này tại lúc đó bị nhiễm cổ trùng, hắn bị cổ trùng điều khiển trà trộn trong đội ngũ của chúng ta, đến lúc đó gặp phải cục diện đáng sợ gì, mọi người cũng nên hiểu rõ."
Toàn thể im lặng, mọi người không hẹn mà cùng nhấc giày của mình lên.
Ánh mắt của Lạc Thần sắc bén như chim ưng, nhân lúc đó nàng quan sát lướt qua biểu hiện của mọi người một lần.
Tạm thời không ai có biểu hiện khác thường.
Lạc Thần hướng Sư Thanh Y nháy mắt, Mỗi người ngầm hiểu gật đầu, sau đó nới với Thiên Thiên tiến hành kiểm tra đội ngũ. Mỗi người đều phải lật mí mắt lên, Sư Thanh Y kiểm tra tròng mắt của bọn họ, nhìn thấy cũng không có nửa điểm mờ đυ.c bắt đầu hòa tan, lúc này mới yên tâm.
Kiểm tra xong, để đề phòng cổ trùng xâm nhiễm, Thiên Thiên bắt đầu phân phát tang phấn trong tay nàng.
Nàng tổng cộng mang theo ba lọ, số lượng hữu hạn cho nên số lượng phân phát khống chế được vô cùng nghiêm ngặt. Tang phấn được phân ra mỗi người dùng giấy bao lại thành gói nhỏ sau đó lại dùng màng bao không thấm nước bọc lại..
Đây là vật bảo mệnh, cho nên tất cả mọi người vô cùng tích cực, rất sợ bản thân không được phân phát.
Sư Thanh Y nhìn một chút, phát hiện Chúc Cẩm Vân một mình đi đến chỗ xa bên kia, nàng đang bất lực nhìn đám nam nhân đối với tang phấn có cực đại khát vọng.
"Cẩm Vân, chị nhận được rồi sao?" Sư Thanh Y hỏi nàng.
Chúc Cẩm Vân vốn định nói đã nhận được nhưng nàng do dự chốc lát không đành lòng lừa gạt Sư Thanh Y, đành phải nói: "..... Không, tôi đợi lát nữa, chờ bọn hắn phân xong tôi sẽ lấy."
"Tang phấn vốn dĩ đã ít, bọn họ lại như lang như hổ, chia xong cũng đã không còn."
Bởi vì quá ít, sau đó Thiên Thiên phải thu lại một phần đã phân chia , một lần nữa chia lại cho những người chưa có.
Chúc Cẩm Vân cười nói: "Em cũng nói tang phấn vốn dĩ rất thiếu."
"Chị thế nào luôn như vậy." Sư Thanh Y nhíu mày: "Luôn chú ý người khác, ủy khuất bản thân."
"Không có gì." Chúc Cẩm Vân thản nhiên nói.
Sư Thanh Y suy nghĩ một chút, lấy ra một thứ nhét vào trong tay Chúc Cẩm Vân: "Vậy chị trước cầm cái này đi."
Đây là túi hương lam sắc, chính là lễ vật Thiên Thiên tặng nàng đêm bình an.
Lạc Thần ở phía xa liếc mắt nhìn thấy cảnh tượng Sư Thanh Y cầm túi hương cho Chúc Cẩm Vân.
"Đây là cái gì?"
"Đây là vật có hiệu dụng lớn hơn cả tang phấn, có thể xua đuổi đa số cổ trùng, rất hữu dụng, có nó chị không cần lo lắng nữa."
Chúc Cẩm Vân hiển nhiên rất xúc động, nhưng nàng áp chế tâm tình, sau đó mới bình thản nói: "Cho tôi, vậy còn em? Tôi thấy hình như em cũng không có tang phấn, nếu như đến lúc đó –"
Sư Thanh Y gạt nàng: "Tôi có tang phấn trên người, không ngại. Chị ngửi thử xem, trên người tôi còn có mùi của tang phấn."
Thiên Thiên đã từng rắc chút tang phấn lên người nàng, mùi hương vẫn chưa tiêu tán.
Chúc Cẩm Vân tin là thật, nắm chặt lấy túi hương giống như trân bảo: "...... Cảm ơn."
"Chúng ta là bạn bè, đừng nói cái gì cảm ơn." Sư Thanh Y cười nói.
Nàng tiếu ý thanh mát, giống như nước suối tinh thuần nhất thế gian, Chúc Cẩm Vân mím môi, muốn nói lại thôi.
Lạc Thần đứng tại chỗ, ánh mắt chớp cũng không chớp mà nhìn hai người, Vũ Lâm Hanh đi đến đưa cho nàng một chai nước khoáng: "Chị họ cậu, khát nước không, uống một chút đi?"
Lạc Thần yên lặng uống nước.
"Cậu đang nhìn gì vậy?" Vũ Lâm Hanh hỏi nàng.
"Không nhìn gì?" Uống xong, Lạc Thần vặn chặt chai nước: "Chỉnh đốn một chút, chuẩn bị xuất phát."
Bên kia Sư Thanh Y do dự một lát, có chút xấu hổ nói: "Đây là lễ vật Thiên Thiên tặng cho tôi, tôi cùng Lạc Thần các nàng đều có, nếu như chỉ mình tôi không có, sợ rằng không hay cho lắm. Chờ lúc ra khỏi nơi này, chị đừng quên trả lại cho tôi."
Chúc Cẩm Vân buồn cười: "Nhất định trả lại em."
"Ân, vậy chính chị cẩn thận một chút, tôi qua bên kia xem." Sư Thanh Y nói xong, xoay người đi.
Chúc Cẩm Vân nhìn bóng lưng của nàng đi xa.
Nghỉ ngơi xong rồi, đội ngũ dọc theo thông đạo tiếp tục tiến vào, may mà mặt đất đều là bùn đen, trước đó manh mối nhóm người Sư Khinh Hàn để lại không bị cắt đứt.
Thông đạo không rộng lắm, nhóm người một nối một đi vào, Sư Thanh Y thận trọng phát hiện Lạc Thần bình thường đều dẫn đầu, hiện tại lại khác thường mà rơi xuống cuối cùng, liền nhanh chân đến phía sau tìm nàng.
"Chị như thế nào lại đi chậm như vậy à?" Sư Thanh Y cười nàng: "Giẫm lên con rùa sao."
Lạc Thần ngước mắt nhìn nàng.
"Thế nào?" Sư Thanh Y bị nàng nhìn chăm chú, khuôn mặt đột nhiên nóng lên.
"Cởi ba lô." Lạc Thần nói.
"Hả? "Sư Thanh Y cho rằng bản thân nghe lầm.
"Cởi ba lô xuống." Lạc Thần lặp lại.
"Vì sao?" Sư Thanh Y tuy rằng không giải thích được nhưng đối với yêu cầu của Lạc Thần vẫn sẽ nghe theo.
Ba lô mới vừa cởi xuống, Lạc Thần đột nhiên vươn tay gắt gao ôm nàng vào trong lòng.
Sư Thanh Y: "!."
Lạc Thần nhẹ giọng nói: "Không lấy xuống, làm sao ôm em? Nó sẽ chèn ép chị."
Trong nháy mắt lúc ôm lấy Sư Thanh Y, tay phải của Lạc Thần thản nhiên sờ thắt lưng nàng, trượt về phía trước sau đó chạm được túi áo khoác của Sư Thanh Y.
Tay nàng vuốt ve túi áo của Sư Thanh Y một chút, một vật màu trắng vốn nắm chặt trong lòng bàn tay trượt vào túi áo.
Sư Thanh Y sớm bị cái ôm bất người làm choáng váng, đâu còn chú ý đến việc đó, mà chỉ lén lúc quay đầu lại nhìn, thấy những người phía trước đều đã đi khá xa mới yên tâm.
Nàng tham luyến cái ôm ôm ấp mềm mại của Lạc Thần, còn có cổ hương khí đạm nhạt, trên đường đi thần kinh đều căng chặt, cảm giác giống như đã mấy trăm năm không được thư thái cùng an bình.
Nhìn thấy không ai nhìn, Sư Thanh Y liền ôm càng thêm yên tâm thoải mái, khuôn mặt lại phiếm hồng: "Chị..... Vì sao đột nhiên như vậy? Làm em sợ muốn nhảy dựng."
Lạc Thần buông ra nàng, đôi mắt sâu thẳm, khóe môi che giấu ý cười: "Trước đó em không cho chị chạm vào em, hiện tại chị ôm bù lại."
Sư Thanh Y: ".........."
Nàng cư nhiên còn nhớ.
Bất quá cũng phải nói, trước đó nàng quát lớn tiếng như vậy, Lạc Thần nhất định bị nàng hù dọa.
"Không được sao?"
Sư Thanh Y ân ngô hai tiếng, lại nói: "Lòng dạ hẹp hòi."
"Lòng dạ hẹp hòi nên mới chỉ chứa được một mình em."
Sư Thanh Y thực sự kéo căng không được, bên tai đều hồng thấu. Nàng ngước mắt quan sát nữ nhân trước mặt, cho dù xa xa là bóng đen vô tận, cho dù ở đây chỉ có ánh đèn pin, nữ nhân nàng cũng chỉ đứng trong ánh sáng mỏng manh, lưu luyến tóc dài, chân dài eo thon, cũng đã siêu phàm thoát tục.
Nhất là đôi mắt đen đến mức tận cùng, đang chuyên chú nhìn nàng.
Tựa như trong lời nói của Lạc Thần, trong lòng chỉ có một người, trong mắt cũng chỉ có một người.
"Vĩnh viễn cũng đừng ủy khuất bản thân." Lạc Thần yên lặng chốc lát, đột nhiên nhẹ giọng nói.