Dò Hư Lăng (Hiện Đại Thiên)

Chương 98: Ngọc la sát, máu phù dung

Biết rõ nữ nhân này là ảo giác, nhưng Lạc Thần vẫn bị lời nói của nàng khiến cho trong lòng buồn bực.

Giọng nói kia nghe vô cùng xa lạ, nàng không hề có ấn tượng gì nhưng những lời này lại thực sự khiến này cảm thấy chán ghét.

Hơn nữa là chán ghét trong chán ghét.

Ngón tay Lạc Thần xiết chặt, mặt không chút thay đổi bước nhanh vào trong sương mù.

Sương trắng bao phủ lấy nàng, thân ảnh nữ nhân sinh động đứng ở trước mặt, hình ảnh rất chân thật, cũng chân thật mà lưu lại trong đầu nàng, trở thành một vết mực trong tâm trí nàng, cuối cùng bị đôi mắt phỉ thúy của pho tượng thôi miên nên hiện ra.

Nữ nhân tư thái yểu điệu xinh đẹp cùng quyến rũ, trên người mặc ngoại sam ngân sắc, lộng lẫy khoan thai, trên áo thiêu hoa văn ngân tuyến tinh xảo đến khiến kẻ khác cảm thán.

Tóc dài đen nhánh tùy ý đổ xuống, trên mặt lại đeo một chiếc mặc nạ quả vô cùng dữ tợn cùng mặt nạ của Thiên Mạch giống nhau như đúc, chính là hình dạng của Thanh Đầu Quỷ.

Nàng như một chiếc bình ngọc hoa lệ, trong suốt lấp lánh, nhưng chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó, mặc dù không nhìn thấy khuôn mặt của nàng nhưng vẫn cảm nhận được một loại mỹ lệ mê hoặc nhân tâm. Nếu như phối với chiếc mặt nạ thanh đầu quỷ lại trở thành một chiếc bình ngọc vẽ hoa văn ác quỷ Tu La.

Bình ngọc vốn dĩ thanh thuần mỹ hảo, bộ dáng chính là một bình cam lộ dùng cứu nhân độ thế , còn nàng lại là địa ngục đầy máu.

Đôi mắt của nữ nhân giấu dưới mặt nạ, thoạt nhìn là đang cười, nhưng cũng giống như đang tức giận.

Lạc Thần nhìn nàng một lần từ đầu đến chân, nhìn thật lâu, đột nhiên xoay người rời đi.

Nữ nhân càng thêm mất hứng: "Đứng lại. Ngươi muốn đi đâu?"

Lạc Thần quay đầu lại, cười như không cười miễn cưỡng trả lời một tiếng: "Chẳng qua là một ảo ảnh mà thôi, cần gì phải lãng phí tâm sức trên người ngươi."

"Không sai, ta là giả." Nữ nhân lạnh nhạt nói: "Nhưng ta cũng là thật. Nếu ta chưa từng tồn tại ở sâu trong trí nhớ của ngươi, thì tại sao lúc này ngươi lại nhìn thấy ta?"

Lạc Thần nói: "Nhưng ta mới vừa rồi cũng nói qua, ta để ta quên ngươi. Nếu đã quên, chính là đã quên, ta cầu còn không được."

Ánh mắt nữ nhân mang theo oán khí.

Một lúc lâu nàng mới thở dài mà nói rằng: "Ngươi nữ nhân vô tình này."

Đôi mắt sâu thẳm như bóng đêm của Lạc Thần nhìn nàng, quả nhiên là vô tình cùng lạnh nhạt: "Trước kia ngươi đã quen biết ta, thì nên hiểu được ta là người như thế nào."

Giọng nói của nữ nhân hơi đề cao, tựa hồ hận đến nghiến răng: "Phải, ngươi là kẻ vô tình nhất, trừ nữ nhân bên cạnh ngươi ra, ngươi chưa từng liếc mắt nhìn người khác nhiều một cái." Nàng chuyển đề tài, rồi lại nở nụ cười: "Ngươi nói quên ta là cầu còn không được, vậy cảm giác bị nữ nhân kia quên mất, có phải rất hưởng thụ hay không?"

Lạc Thần giận đến tái mặt, cảm giác trong lòng bị hung hăng đâm một dao.

Trong mắt nàng tựa như ngưng kết một phiến băng, thấp giọng cảnh cáo: "Câm miệng."

Rõ ràng là một ảo giác, nhưng nữ nhân lại cùng Lạc Thần đối chọi, cố ý khiến nàng tức giận: "Ta sẽ không, chỉ cần khiến ngươi không rời đi, ta vĩnh viễn sẽ ở bên tai ngươi lải nhải."

Lạc Thần nhắm mắt lại, dứt khoát không nhìn đến, nhưng lại mơ hồ cảm thấy đau đầu.

Nàng thực sự đối với ngân y nữ nhân mang mặt nạ quỷ này không hề có ấn tượng, thế nhưng lúc này đối phương lại có thể từ trong ý thức của nàng sống lại, nàng cũng hiểu rõ, nữ nhân này đã từng tồn tại qua, không chỉ là tồn tại hơn nữa còn chiếm một vị trí quan trọng trong ký ức của nàng.

Năm đó rốt cục đã xảy ra chuyện gì?

Vì sao bản thân vừa tỉnh lại liền nằm trong quan tài ở cổ mộ.

Nàng vẫn luôn đau khổ truy tìm đáp án, nhưng không cách nào tìm được.

Hình ảnh cuối cùng dừng lại chính là ở trong sân nhà, ánh nắng ấm áp, tất cả đều yên bình tốt đẹp.

Khi đó, nàng còn đang cùng ái nhân của nàng uống trà, hai người ngồi đối diện, trong không khí mang theo hương vị ngọt ngào.

Vừa ngẩng đầu, liền có thể nhìn thấy nét cười nhàn nhạt trong ánh mắt của nữ nhân ngồi đối diện, tóc của nàng đen nhánh mềm mại, bới lên sau đầu, dưới ánh nắng phiếm lên tia sáng nhu hòa, tinh xảo dịu dàng, ý cười trong mắt so với ánh nắng lúc đó còn muốn ấm áp hơn, khiến người nhìn mãi không chán.

Khi đó nàng mới vừa xem một quyển sách, vì vậy cười khanh khách nhìn đến, gọi bản thân "Lạc Thần", cùng bản thân nhàn hạ nói chuyện phiếm.

Đang nói đến chỗ thú vị, phong linh treo ngoài cửa đột nhiên "leng keng linh linh" kêu vang, cho thấy có người bước vào.

Vì vậy thời gian dừng lại ngay lúc một vị khách vào cửa sau giờ ngọ, không có sau đó.

Tất cả của sau đó đều tan biến hầu như không còn, chỉ còn một mảnh hỗn độn hư vô, tất cả những thứ kia giống như bị người khác mạnh mẽ chôn xuống.

"Thế nào, khó chịu rồi?" Nữ nhân nhìn Lạc Thần nhắm mắt suy tư, nói tiếp: "Nữ nhân kia hiện tại không nhớ được ngươi. Những chuyện các người cùng nhau trải qua, tất cả đều không còn nhớ."

Lạc Thần đến gần nữ nhân, nhẹ giọng nói: "Không sao cả, ta không quan tâm. Nàng hiện tại là của ta."

Đôi mắt nữ nhân sáng lên: "Ngươi nói ngươi không quan tâm, vì sao sắc mặt ngươi lại kém như vậy, nắm tay cũng nắm chặt như vậy?"

Lạc Thần buông lỏng nắm tay, nhìn nữ nhân, đột nhiên nhẹ nhàng cười: "Ngươi nói nhiều quá."

Giây tiếp theo, ngón tay nàng khé công, xuất ra phược quỷ thủ, không hề nương tay mà trảo về phía nữ nhân, dùng đủ mười phần lực đạo.

Giống như một cơn gió, ảo ảnh của nữ nhân biến mất.

Sưng mù càng lúc càng dày đặc, thân ảnh đơn bạc của Lạc Thần cũng bị vùi lấp trong sương trắng.

Sương trắng trãi dài, thân ảnh cao gầy của nữ nhân vẫn quanh quẩn bên trong.

Sư Thanh Y vừa rồi phát hiện điểm kỳ hoặc, cũng đang ở trong trận pháp tìm lối ra.

Nàng biết thời cổ có rất nhiều quỷ vật phù chú mê hoặc nhân tâm, trong đó có yêu, có thú, có linh hồn, cũng có loại tương tự như ngọc thạch này.

Tương truyền lúc Võ Vương phạt Trụ, hồ yêu Ðát Kỷ sau khi bị bắt lên trảm yêu đài, do Khương Tử Nha giám trảm. Đôi mắt Đát Kỷ có khả năng nhϊếp hồn, đao phủ không thể nào hạ thủ, cuối cùng chỉ đành làm phiền Khương Tử Nha tự mình triệu một đạo phù chú trảm thủ.

Lúc đó máu Đát Kỷ chảy ra cũng là màu xanh, theo trảm yêu đài chảy xuống ngấm vào trong đất. Về sau thương hải tang điền, lịch sử biến hóa, khu vực vốn dĩ là trảm yêu đài trong đất hình thành một loại ngọc thạch, sáng như sao trời, bởi vì ngấm máu của Đát Kỷ nên cũng có tác dụng mê hoặc nhân tâm.

Loại tương truyền này Sư Thanh Y vốn không tin, bất quá hai mắt nam nhân khảm loại tinh thạch có thể nhiễu loạn tâm tính, sản sinh ảo giác chính là sự thật.

Đi thật lâu, lại hoàn toàn không tìm thấy lối ra, Sư Thanh Y đứng tại chỗ nhìn qua phía xa, cuối cùng thấy được cảnh tượng khiến tâm khảm nàng run lên.

Một thân bạch y nữ nhân.

Bởi vì nàng đang đi trong sương trắng, trên người mặc y phục cổ đại thuần một màu trắng, nhẹ nhàng ẩn hiện trong sương mù, khiến cho người ta rất khó phân biệt.

".... Lạc Thần." Sư Thanh Y chỉ liếc mắt nhìn, liền khẳng định mà nỉ non gọi, chạy vội vè phía trước.

Thân ảnh của nàng cao gầy tinh tế, dù là mặc quần áo không hợp thời đại, nhưng vẫn là dáng vẻ Sư Thanh Y quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.

Có rất nhiều lần Sư Thanh Y từng đối với nàng phát sinh ảo tưởng.

Sư Thanh Y đuổi theo cũng rất nhanh nhưng thế nào cũng không đuổi kịp.

Bạch y nữ nhân như xa như gần, rát nhiều lần tưởng như nàng dừng lại, ở tại chỗ chờ Sư Thanh Y, trong sương mù như có như không một tia cười, nhưng khi Sư Thanh Y đến gần nàng lại nhẹ nhàng lay động rồi đi thật xa.

Sư Thanh Y thở hổn hển đuổi theo, càng đuổi trong lòng càng chua xót khó chịu, chờ lúc nàng vô cùng mệt mỏi, phía trước lại đột ngột hiện ra một thứ gì đó, máu chảy đầm đìa, mùi máu tanh nhẹ nhàng phiêu dật.

Loại thị giác đối lập này khiến nàng trong khoảng thời gian ngắn rất khó thích ứng, Sư Thanh Y đến gần nhìn, mới phát hiện đây cũng không phải vật gì mà là một người, bởi vì người nọ cuộn mình lại, thoạt nhìn thật giống như một đống phế phẩm.

Người nọ thân thể gần như dập nát, miễn cưỡng có thể nhìn ra là dáng vẻ của một nữ nhân.

Tóc dài mềm mại bị máu đỏ thấm vào bết dính như keo, lộ ra khuôn mặt máu thịt mơ hồ, nhưng vẫn miễn cưỡng có thể phân rõ đường nét, tựa hồ có thể nhận ra nàng đã từng có một dung mạo ôn nhu mỹ lệ.

Đôi mắt của nàng như ngọc lưu ly, tĩnh mịch mà xinh đẹp, chung quy là trong máu thịt mơ hồ lại rạng rỡ phát ra ánh sáng.

Khiến người khác thương tiếc đến rơi lệ.

Sư Thanh Y yên lặng nhìn, cả người run lên, khó nhọc mà hít thở.

"..... A Thanh." Nữ nhân cả người đều là máu gọi nàng.

Sư Thanh Y không nói lời nào, nữ nhân kia lại cố chấp lặp lại: "A Thanh."

Nàng nói: "A Thanh, đến đây."

Dây thanh quản bị phá hủy, cho nên giọng nói vô cùng khàn đυ.c, rõ ràng nàng trước đây từng có giọng nói cỡ nào ôn nhu, tựa như xuân phong thổi nhẹ.

Tựa như hồng thủy vỡ đê, Sư Thanh Y tiến lên, quỳ trên mặt đất, ôm lấy nữ nhân gần như có thể gọi là khối máu.

Nước mắt của nàng rơi vào trong máu, nóng rát đến sôi trào.

Sư Thanh Y ôm nữ nhân kia, tê tâm liệt phế mà khóc lớn: "Tiểu di!"

Nàng nhiều lần mơ thấy hình ảnh Sư Khinh Hàn lúc chết.

Nhưng không có lần nào đáng sợ như hiện tại, hơn lại rất chân thực.

Là thật.

Tay chạm vào, Sư Thanh Y có thể chân thật cảm nhận được độ ấm của máu từ trên người Sư Khinh Hàn chảy ra, chảy đến khắp nơi đều là máu.

Trong hiện thực Sư Khinh Hàn bị tai nạn xe mà chết, thi thể được đưa trở về đã nhìn không ra dung mạo vốn có, Sư Dạ Nhiên đối với việc đó không chút nghi ngờ, đồng thời không để ý sự phản đối của Sư Thanh Y, rất nhanh quyết định hỏa tán thi thể Sư Khinh Hàn.

Sư Thanh Y từ đó về sau cùng Sư Dạ Nhiên phát sinh mâu thuẫn, dọn khỏi nhà họ Sư.

Hiện tại, nàng tình nguyện chấp nhận Sư Khinh Hàn thực sự chết vào tai nạn xe cộ năm đó.

Bị xe đυ.ng chỉ trong một cái chớp mắt, có lẽ đau đớn chỉ trong tích tắc, chí ít Sư Khinh Hàn sẽ chết không thống khổ.

Chí ít, có thể lưu lại thi thể toàn vẹn. Chí ít lúc thanh minh tảo mộ nàng còn có thể nội tâm bình thản mà mang cho Sư Khinh Hàn một bó hoa tươi.

Mà sẽ không phải là bộ dạng này.

Sư Khinh Hàn thân thể co quắp, đại khái là muốn thay Sư Thanh Y lau nước mắt nhưng lại bất lực, chỉ có thể nhẹ giọng nói: "A Thanh, đừng khóc."

Sư Thanh Y hít sâu một hơi, cắn răng nói: ".... Ai đã gây ra , rốt cục là ai đã gây ra!"

"Dì cũng muốn biết!" Sư Khinh Hàn run rẩy nói: "Thế nhưng dì.... Dì không.... có cơ hội nữa rồi."

Giọng nói nói của nàng mơ hồ, nói tiếp: "Dì rất bẩn, con đừng chạm vào dì."

Sư Thanh Y cả người run rẩy, nói: "Đây là giả, tôi biết.... đây đều là giả.

Sư Khinh Hàn khẽ cười: "Là giả. Cũng là.... cô sợ nhất."

Biết rõ là ảo giác, nhưng Sư Thanh Y lại hoàn toàn rơi vào trong đó, nước mắt mang theo nhiệt độ thiêu đốt người không ngừng rơi xuống, gần như sắp đem nàng vắt khô.

"Con phải nghe lời.... chị con." Sư Khinh Hàn dặn dò: "Dì không có ở đây.... con phải.... phải nghe lời của nàng."

"Được, được... tôi sẽ nghe, tôi sẽ nghe lời của chị ấy." Nước mắt của nàng kiềm nén không được mà lăn xuống.

"Con gạt dì..... con không nghe lời nàng." Sư Khinh Hàn vẫn cười như trước.

"Tôi sau ngày sẽ nghe theo.... Tiểu di, tôi sẽ nghe."

"A Thanh.... thật ngoan." Sư Khinh Hàn cuối cùng giơ tay lên, lau một vết máu trên mặt nàng: "Chúng ta yêu con."

Tay nàng buông thõng xuống.

Nàng thực sự trở thành một khối máu thịt trầm lặng bất động.

Sư Thanh Y ôm di thể của Sư Khinh Hàn không dám buông tay, khuôn mặt cúi xuống thật thấp nên không biết phía sau có một bàn tay của nữ nhân từ trong sương mù duỗi đến, khoát lên trên vai của nàng.