Dò Hư Lăng (Hiện Đại Thiên)

Chương 488: Thân nhân

Chương 488: Thân nhân

#Edit: DVLA

Trường Sinh tâm tính thuần túy, nghe Tân Đồ nói xong, từ đáy lòng khen ngợi: "Ngay cả người bố mộng đều không cách nào dựng mộng tràng lên ngươi, Tân cô nương, ngươi thật là lợi hại."

Tân Đồ cũng không nghĩ đến Trường Sinh sẽ khích lệ nàng, tựa hồ là ngẩn ra một chút, ánh mắt thoáng nghiêng đi, thấp giọng nói: "Kỳ thật...... Cũng không phải rất lợi hại."

Trường Sinh cười nói: "Ngươi chớ thẹn thùng, ngươi chắc chắn là đảm đương được rất tốt hai chữ lợi hại này."

Ai ngờ Tân Đồ nghe được chữ thẹn thùng này, trong mắt lại hiện lên một tia đạm nhạt mờ mịt cùng mê man, nói: "Mới vừa rồi là ta thẹn thùng sao?"

Người khác nhìn thấy phản ứng này của Tân Đồ, có thể sẽ cảm thấy có chút kỳ quặc, nhưng Trường Sinh luôn luôn là người có năng lực tiếp nhận mạnh mẽ, thấy nhưng không trách.

Ngay cả đối với một con lừa Trường Sinh đều có thể hứng thú bừng bừng nói chuyện với nó cả buổi, trên đời này hầu như không có người nào là nàng không thể ứng đối, nàng nói: "Tất nhiên, vừa rồi ngươi chính là thẹn thùng. A Lạc nhà ta có khi chính là như vậy, trên mặt tuy là nghiêm túc, chưa từng có bất kỳ gợn sóng nào, nhưng trên thực tế cũng không dám nhìn A Cẩn, ánh mắt sẽ lặng yên liếc nhìn về hướng khác, ngươi vừa rồi cũng là như thế."

Tân Đồ bình tĩnh mà nói: "Ta biết hàm nghĩa của thẹn thùng, nhưng kỳ thật ta cũng không rõ thẹn thùng đến tột cùng là loại cảm giác gì."

Trường Sinh nói: "Vậy hiện tại ngươi hiểu rồi, ngươi cảm thấy như thế nào?"

Thần sắc Tân Đồ càng tỏ ra có chút cổ quái: "...... Ta không biết."

"Không biết cũng không cần vội." Đôi mắt trong trẻo của Trường Sinh ánh lên, an ủi nàng nói.

Thần sắc Tân Đồ vắng lặng mà nhìn Trường Sinh.

Trường Sinh hỏi lại nàng: "Nếu thân thể của ngươi và ta đã ở trong mộng tràng, mà ngươi mới vừa nói ngươi cũng không biết A Lạc cùng A Cẩn đang ở nơi nào, mấy người các nàng cũng ở trong mộng tràng sao, chỉ là vị trí mộng tràng của các nàng cùng chúng ta cũng không giống nhau?"

Tân Đồ gật gật đầu: "Đúng. Khả năng các nàng đều ở trong cùng một mộng tràng, cũng có thể bị chia ra làm bất đồng nhiều trận, mộng tràng được hình thành dựa trên liên kết chặt chẽ giữa tầng sâu ý thức cùng trí nhớ, ta cũng không phải là người bố mộng, hiện tại ta không cách nào đoán ra."

"Vậy chúng ta có thể đi ra ngoài sao?" Trường Sinh nói: "Vừa rồi chúng ta đứng ở đồng cỏ này, xuyên qua khoảng không vào, mộng môn kia tất nhiên đã ở nơi này, ngươi lợi hại như vậy, có thể khiến cho mộng môn mở ra sao?"

Tân Đồ lại bị Trường Sinh khen lợi hại lần nữa, trên mặt mặc dù không có biến hóa rõ ràng gì, nhưng trong mắt lại mơ hồ thoảng qua vài phần phức tạp.

Khả năng chính nàng cũng không ý thức được, chỉ là nói: "Tạm thời không thể, chỉ có người bố mộng mới có thể mở ra mộng môn, nhưng người bố mộng hiện tại không có ở trong mộng tràng của chúng ta, ta không bắt được nàng, không có biện pháp khiến cho nàng mở ra."

Trường Sinh vội hỏi: "Chẳng lẽ người bố mộng đang ở trong mộng tràng của A Cẩn các nàng sao?"

Tân Đồ trầm ngâm nói: "Ta đoán hẳn là như vậy."

Nàng nói đến đây, lại có chút hờ hững cùng sát ý: "Trừ phi người bố mộng muốn chết, chạy đến mộng tràng này của chúng ta, bằng không thì chỉ có thể dựa vào các nàng mới có thể bắt được người bố mộng."

Trường Sinh kiên định nói: "Tuy rằng mộng tràng có thể lừa gạt hai mắt người, nhưng A Cẩn A Lạc thông minh như vậy thì làm sao có thể vây khốn các nàng, các nàng chắc chắn sẽ bắt được người bố mộng kia."

Tân Đồ thấy nàng trong lòng tràn đầy tin cậy với Sư Thanh Y cùng Lạc Thần, nói: "Ngươi khẳng định như vậy?"

Trường Sinh vẻ mặt tự hào: "Tất nhiên, mộng tràng của Yên Nương biến hoá đến kỳ lạ khó lường như vậy, A Lạc A Cẩn vẫn có thể xem thấu, đem mộng môn mở ra, dẫn ta đi ra ngoài."

"Yên Nương?"

Trường Sinh nói: "Là một vị cố nhân thật lâu trước đây chúng ta đã từng gặp phải, ngươi cũng không biết, nàng cũng là một người bố mộng."

Tân Đồ không tiếp tục nói thêm điều gì.

Trường Sinh trầm tư một lát, trong miệng đã cân nhắc ra: "Nếu như A Lạc A Cẩn phục hồi lại tinh thần, thấy ta không ở chỗ kia, hoặc chỉ là thấy đến huyễn ảnh của ta, các nàng chắc chắn sẽ đoán ra ta cũng ở trong mộng tràng khác, sẽ tìm biện pháp thông báo cho ta. Chỉ là giữa các mộng tràng đều có ngăn cách, nếu muốn thông báo cho lẫn nhau, nhất định phải tìm được mộng hạch, còn phải ở thời điểm mộng linh vang lên kịp thời thông báo. Mộng linh cứ mỗi mười cái chốc lát sẽ vang lên một lần, chính là bốn canh giờ, cũng như cách nói hiện nay là tám tiếng, ta chỉ việc chờ tám tiếng qua đi, liền có thể nghe thấy thanh âm của các nàng."

Nói xong, nàng cúi đầu nhìn xuống đồng hồ Sư Thanh Y mua cho nàng, hiện tại kim đồng hồ đang chỉ giữa trưa mười hai giờ bốn mươi phút, nàng cùng Tân Đồ mới vừa tiến nhập vào mộng tràng này không lâu, đại khái là không đến 10 phút. Nguyên mộng tràng là chỗ trống, không có ngưng đọng thời không tồn tại, nếu như từ cỏ dại xuyên qua khoảng không tiến vào nơi đây mới bắt đầu tính, lúc bắt đầu mộng tràng hẳn là ở trong khoảng mười hai giờ ba mươi.

Nàng chỉ cần kiên trì đến tám giờ ba mươi tối là được.

"Ngươi thật sự là vô cùng tín nhiệm các nàng." Tân Đồ đột nhiên nói một câu.

"Các nàng là thân nhân của ta, là người mà ta thân thuộc nhất." Trường Sinh cười nói.

"Vậy sao ngươi......" Tân Đồ muốn nói lại thôi.

"Ngươi muốn nói cái gì?" Trường Sinh do dự mà liếc nhìn nàng.

Tân Đồ lúc này mới nói: "Vậy sao ngươi sẽ tín nhiệm ta như vậy? Chúng ta nhận thức cũng không bao lâu, người nhà của ngươi luôn đối với ta vô cùng cảnh giác, ngươi đối với ta lại không giữ lại điều gì, liền cả những thứ ngươi biết về mộng tràng, gặp gỡ người bố mộng như Yên Nương, những sự tình này đều nói cho ta biết."

Trường Sinh rất trực tiếp mà trả lời: "Ta không tin ngươi."

Tân Đồ: "......"

Trường Sinh nói: "Ngươi là người xa lạ, chúng ta cũng không quen biết nhau, ta cũng không tín nhiệm người xa lạ."

Tân Đồ cúi thấp đầu, không thể nói ra tâm tình thất lạc trong lòng, ngữ khí rất nhạt: "Phải."

Nhưng Trường Sinh lại bẻ câu chuyện đi lòng vòng: "Nhưng ngươi lại cùng những người xa lạ khác bất đồng."

Tân Đồ một lần nữa ngẩng đầu nhìn sang: "Có cái gì bất đồng?"

"Ta cũng không nói lên được." Khi Trường Sinh cùng Tân Đồ nói chuyện với nhau, không hiểu vì sao luôn rất thả lỏng: "Có lẽ là một loại cảm giác?"

"...... Cảm giác." Tân Đồ nghiền ngẫm cẩn thận cái từ này.

"Ta biết rằng, trước mắt ngươi sẽ không gạt ta." Trường Sinh mở to đôi mắt trong trẻo, bên trong cất dấu giảo hoạt, nhìn Tân Đồ từ trên xuống: "Ngươi là người không tầm thường, người bình thường không thể điều khiển được chuồn chuồn cỏ, cũng không thể ra lệnh cho một con lừa lạ lẫm khiến nó nói gì nghe nấy, lại càng không biết được sự huyền diệu của mộng tràng tiểu thế giới. Ngoài ra, ngươi còn có rất nhiều chỗ khác hẳn với thường nhân. Nhưng những thứ này không thể so sánh tầm thường được, hiện tại ngươi ở trước mặt ta đều không dùng nửa điểm che lấp, ngươi thẳng thắn thành khẩn đối đãi ta, ta cũng coi như có qua có lại, chưa từng dấu diếm ngươi."

Tân Đồ trầm mặc.

"Ta có thể chung quanh nhìn trộm một chút sao?" Trường Sinh thập phần nhu thuận mà trưng cầu ý kiến Tân Đồ.

"Có thể, nơi đây rất an toàn."

Bốn phương chỉ toàn một mảnh màu trắng, cũng chia không rõ phương vị, Trường Sinh liền giẫm phải nước chảy dưới chân, tùy tiện chọn ra một cái phương hướng đi về phía trước, Tân Đồ cùng nàng kề vai mà đi.

Rời đi một thời gian ngắn, Tân Đồ nói: "Ngươi còn phải đợi gần tám giờ, nơi đây cũng không có cái gì, sẽ cảm thấy nhàm chán sao?"

Trường Sinh thành thật mà trả lời: "Đúng là có chút không thú vị, nhưng ta phải chờ A Cẩn A Lạc dùng mộng hạch gọi ta."

"Nơi đây nhàm chán như vậy, vậy trong lòng ngươi có muốn gặp người hay không?" Tân Đồ đang đi, thình lình hỏi ra một câu.

"Tất nhiên là có." Trường Sinh nhìn về sương trắng mênh mông trước mắt, nói: "Ta muốn gặp A Cẩn, A Lạc, nhưng các nàng đang ở mộng tràng khác, hiện tại làm sao có thể gặp được."

Bước chân Trường Sinh dừng một chút, thanh âm hơi có chút nghẹn ngào: "Ta còn muốn gặp cô cô, nhưng cô cô đã sớm ngủ yên, ta không nên mộng tưởng hão huyền như vậy."

"Ngươi...... Đừng khóc." Tân Đồ đột nhiên có chút chân tay luống cuống, nàng hướng vào bên trong túi áo sờ lấy, lấy ra một bao khăn giấy, đưa cho Trường Sinh.

"Đa tạ." Trường Sinh cười, vẫy vẫy tay: "Ta chưa từng khóc, chỉ là nhớ cô cô, ngươi chớ lo lắng."

Tân Đồ cầm khăn giấy không có người nhận, chỉ đành phải tiếp tục cất vào trong túi.

Trường Sinh đứng ở giữa dòng nước, thấp giọng nói: "Ta còn nhớ... Dạ."

Tân Đồ cũng đứng bất động theo nàng, thật sâu nhìn vào đôi mắt đen nhánh tựa như trân châu của Trường Sinh.

Trường Sinh tiếp tục đi về phía trước, Tân Đồ đi theo bên cạnh nàng.

Một lát sau, Tân Đồ nhắc nhở nói: "Nơi đây dù sao cũng là mộng tràng, có thể dựa vào trí nhớ tạo ra ảo ảnh, ngươi có muốn cho những người ngươi muốn gặp ra đây chơi với ngươi không, như vậy ngươi sẽ không nhàm chán."

Trường Sinh nói: "Nhưng đây là nguyên mộng tràng, chỉ là một cái xác trống rỗng, không có hiệu quả bày trận, chỉ có thể y theo thời gian cùng tình cảnh như trong trí nhớ, lấy đó làm căn cứ dựng mộng tràng, trở thành mộng chủ, ta mới có thể tạo ra ảo ảnh, biến hóa ra được quần áo đã từng mặc qua cùng các loại đồ vật. Nhưng muốn dựng chỉnh thể một mộng tràng, chỉ bằng vào một mình mộng chủ là tuyệt đối không đủ, nhất định phải có người bố mộng ở đây, chỉ có mộng chủ cùng người bố mộng hợp tác, mới có thể tạo ra mộng tràng. Chờ mộng tràng thành hình, mộng chủ mới có thể dựa trên cơ sở này tiến hành hoàn thiện, tựa như tạo phòng ở, gạch đá dựng tốt rồi mộng chủ mới có thể cải biến bố trí phòng ốc, biến hóa chi tiết, hiện tại không có bất kỳ một trụ cột mộng tràng, thì làm thế nào có thể tạo ra ảo ảnh, mặc dù ta muốn gặp các nàng, cũng là phí công."

Tân Đồ lại nhàn nhạt nói: "Dù sao cũng phải đợi thời gian lâu như vậy, ngươi chỉ cần nói cho ta biết, ngươi muốn chơi sao?"

Trường Sinh cười khúc khích: "Nguyên mộng tràng không có gì để chơi."

Tân Đồ nói: "Nếu như ngươi có một cái mộng tràng chính thức để chơi thì sao?"

Trường Sinh tâm tư linh động, lập tức đã hiểu ý của Tân Đồ, kinh ngạc nói: "Ngươi mới nói ngươi cũng không phải là người bố mộng, vì sao lại có thể dựng mộng tràng?"

Tân Đồ cũng không trả lời, mà là nói: "Ngươi tin ta có thể làm được sao?"

Trường Sinh chân thành nói: "Nếu như ngươi nói có thể, tất nhiên là có thể làm được."

Tân Đồ liền nói: "Ta có thể làm được."

Thần sắc Trường Sinh hiện lên mừng rỡ, về điểm này, nàng không hiểu vì sao lại đối với Tân Đồ rất yên tâm, nói: "Nếu là như vậy, ta muốn gặp các nàng thì ta nên làm như thế nào?"

Tân Đồ hướng nàng vươn tay ra: "Ngươi nắm tay ta."

Trường Sinh không do dự, đem tay mình đưa tới đặt trong tay Tân Đồ.

Tay của nàng rất ấm.

Nhưng tay Tân Đồ lại mát lạnh tựa như không có bất kỳ độ ấm nào.

Tân Đồ liếc nhìn xuống tay hai người đang nắm cùng một chỗ, tựa như có chút thất thần, nói: "Hiện tại ngươi ở sâu trong ký ức, chọn ra một đoạn tình cảnh cùng thời gian ngươi muốn tái hiện, ở trong đầu nhớ lại đoạn tình cảnh kia, liền có thể chơi đùa cùng những người ngươi muốn gặp."

Trường Sinh nghĩ thầm, vậy nàng phải tìm được một đoạn thời gian có A Cẩn, A Lạc, cô cô còn có Dạ đều tại đó, lựa chọn tốt nhất chính là hồi tưởng đến đoạn ký ức năm Hi Trữ thứ mười kia. Từ lúc bắt đầu, a Lạc cùng a Cẩn liền vì nàng mà ở bốn phía bôn tẩu, tìm cách chữa bệnh cho nàng, chờ nàng có thể khôi phục bình thường.

Mà hết thảy những thứ này, thẳng đến Hi Trữ năm thứ hai, trong lúc Tống Thần Tông Triệu Húc tại vị, mấy người các nàng gặp Dạ, lúc này mới đạt thành tâm nguyện. Về sau, thân thể của nàng mỗi năm một cao lớn, đến Hi Trữ năm thứ mười, người một nhà y theo ước định lúc trước, cùng Dạ gặp lại lần nữa.

"Nghĩ kỹ sao?" Tân Đồ nhẹ giọng hỏi nàng.

"Nghĩ kỹ." Trường Sinh gật đầu, lại hỏi: "Vậy đến lúc đó ngươi vẫn còn ở đây sao?"

"Ta với ngươi đang ở cùng một mộng tràng, mặc kệ tình cảnh của ngươi biến hóa như thế nào, ta cũng vẫn ở đây."

Trường Sinh Nói: "Nếu như vào chính thức mộng tràng, liền có ngưng đọng thời không tồn tại, sau khi ngưng đọng thời không trôi qua, ta có thể tự do hành động, nhưng mộng tràng sẽ che lấp tất cả trí nhớ ở sau tình cảnh đó, ta liền không thể nhận biết ngươi rồi."

Tân Đồ nói: "Nếu như ngươi muốn sau khi tiến vào mộng tràng lại một lần nữa nhớ rõ ta, ta có biện pháp đem ngươi tỉnh lại, ngươi có thể mang theo trí nhớ đầy đủ ở trong mộng tràng đó để chơi."

Trường Sinh cẩn thận châm chước, nói: "Đã như vậy, trước tiên ngươi chớ thức tỉnh ta, ta muốn chân thật mà trở lại trước kia. Nếu trong lòng ta biết bản thân vẫn đang ở hiện đại, sẽ hiểu được A Cẩn A Lạc các nàng đều là ảo ảnh, cô cô cùng Dạ cũng không phải là chân thật tồn tại, ta sẽ rất khổ sở."

"Ngươi đừng khổ sở." Tân Đồ nhu hòa mà nắm tay của nàng: "Ta không gọi ngươi tỉnh, ngươi cứ vui vẻ ở bên trong chơi."

"Vậy chẳng phải là ngươi ở bên trong lẻ loi trơ trọi?" Trường Sinh nói: "Người một nhà chúng ta cũng không nhận ra ngươi, Dạ cũng không biết ngươi."

"Không sao." Tân Đồ nhạt nhẽo nói: "Ta vẫn luôn một mình, đã quen."

Trường Sinh lại nói: "Vậy ngươi chờ khi nào mộng linh vang lên, gọi ta tỉnh lại. Đến lúc đó ta thanh tỉnh, nhớ rõ ngươi, ngươi liền không cô đơn."

Tân Đồ giật mình, yên tĩnh một lát mới nói: "...... Tốt."

Trong đầu Trường Sinh nhớ lại đoạn thời gian chính mình muốn trở lại nhất kia, tay Tân Đồ vẫn một mực nắm lấy nàng, không hề buông ra, qua một hồi, Trường Sinh cảm giác được trong đầu choáng váng, sương trắng trước mắt bay tới bay đi, như là gió nổi lên.

Thế nhưng gió rất ôn nhu, thổi đến gương mặt của nàng, cả người nàng giống như muốn tan ra.

Thời gian dần trôi qua, sương trắng dần tản đi.

Sắc trời đột nhiên sáng, hoàn cảnh xung quanh của nàng trong khoảng khắc thay đổi hoàn toàn, biến thành một chỗ bên cạnh thủy đàm, rừng rậm tĩnh mịch, có một dòng thác tuyết trắng từ trên vách đá chảy xuống cọ rửa, phía dưới thủy đàm tóe lên những mảng bọt nước lớn nhỏ, hơi nước lượn lờ.

Trường Sinh đứng ở bên cạnh thủy đàm, vẫn không nhúc nhích, giống như một pho tượng cứng ngắc.

Bây giờ là một la dự ngưng đọng thời không, Trường Sinh cũng không có bất luận ý thức nào.

Tân Đồ đứng ở trước mặt Trường Sinh, lặng yên ngắm nhìn hình dạng của nàng.

Giờ khắc này, Trường Sinh còn mặc trang phục hiện đại, Tân Đồ nhìn kỹ nàng một hồi, lúc này mới lấy tay ở hư không trước mặt nàng mà vung khẽ một phát, quần áo Trường Sinh lập tức biến thành cổ trang, vóc người so với lúc trước thấp hơn một chút, khuôn mặt so với lúc trước cũng có vẻ trẻ hơn. Nàng mặc một thân quần áo nhạt sắc, làn váy được kéo lên đính ở bên hông, lộ ra hai chân thon dài trắng mịn phía dưới, trong tay còn mang theo hai con cá.

Trên mắt cá chân của nàng vẫn luôn dùng một sợi tơ hồng  mang theo khối ngọc Trường An, trên cổ tay cũng đeo tơ hồng xuyên hai viên hạt châu, một quả trắng sữa, một quả xanh nhạt. Bây giờ nhìn lại, khối ngọc Trường An kia cùng hai viên hạt châu vẫn như trước không hề biến hóa, trước sau như một mà treo ở đó.

Một la dự thoáng liền qua, Trường Sinh mở mắt ra.

Nàng rất tự nhiên dẫn theo cá, đang muốn quay người ly khai thủy đàm, lại nhìn thấy Tân Đồ ở bên cạnh thủy đàm.

Kỳ quái, vừa rồi bên cạnh thủy đàm có người này sao?

Trường Sinh ở trong lòng hiếu kỳ, đi qua hướng về phía Tân Đồ thi lễ, nói: "Cô nương, ngươi là người phương nào? Vừa rồi ta ở chỗ này một thời gian, tại sao chưa từng gặp ngươi?"

Tân Đồ vẫn đang mặc trang phục hiện đại, bên ngoài khoác lên một kiện áo khoác hơi mỏng.

Trường Sinh nhịn không được lại nhìn nàng vài lần, thầm nghĩ trước đây chưa bao giờ thấy qua cách ăn mặc như vậy, thật sự thú vị, là người ngoại tộc sao?

Tân Đồ cũng trả lại nàng một cái lễ, không dùng từ hiện đại để nói chuyện như lúc trước, mà là giả giọng cổ trả lời: "Ta chỉ là khách qua đường, có chút khát, lúc này dừng lại lấy nước uống, quấy rầy cô nương."

Trường Sinh thấy cách nàng ăn mặc rất cổ quái, nhưng lời nói ra lại cùng các nàng không có bất kỳ sự khác biệt nào, rất tự nhiên liền tiếp nhận thuyết pháp của nàng, cười nói: "Đầm nước chính là vật của núi rừng này, cũng không phải tất cả là nhà của ta, sao lại là quấy rầy, cô nương cứ tự tiện, ta phải về nhà."

Dứt lời, dẫn theo cá bước chân nhẹ nhàng mà đi.

Tân Đồ ở phía sau nhìn đến bóng lưng của nàng, đứng nguyên tại chỗ đó một lúc lâu, mới lặng yên không một tiếng động đi theo.

Trường Sinh rời đi thủy đàm, con đường trước mắt càng trở nên rộng rãi, đi bộ ước chừng thời gian khoảng một chén trà, nàng rốt cục đi vào một ngôi nhà nhỏ bên trong rừng trúc.

Căn nhà trúc kia được dựng lên cực kì gọn gàng tao nhã, ánh sáng xuyên qua kẽ lá trong rừng rơi xuống bên trên căn nhà nhỏ, chiếu vào thân trúc làm nổi lên vầng sáng nhàn nhạt. Trường Sinh đẩy ra cửa viện bằng trúc, thấy cửa trúc đang mở, một nữ tử tư thái yểu điệu, vòng eo mảnh khánh đang ở trong phòng đem trà vừa nấu xong rót vào chung trà, ở bên cạnh còn đặt hai đĩa điểm tâm tinh xảo.

"A Cẩn, ta lại ở bên dưới thủy đàm bắt được cá." Trường Sinh dẫn theo cá vẫn còn giãy đi vào, vui vẻ mà tranh công.

Sư Thanh Y đang bề bộn chuẩn bị trà, nghe thấy thanh âm của nàng, ngước mắt ôn nhu cười cười, tiếp nhận hai con cá trong tay nàng, nói: "Đầm nước kia rất lạnh, ngươi nhìn, đều đã ướt đẫm rồi, tranh thủ thời gian đi đổi kiện y phục khác, cẩn thận kẻo nhiễm phong hàn."

"Được." Trường Sinh cao hứng bừng bừng mà đi vào trong phòng.

Sư Thanh Y đem hai con cá kia vào phòng bếp, dùng nước giếng nuôi trong bể đá, rồi mới trở về tiếp tục chuẩn bị nước trà.

Chờ chuẩn bị thật tốt, nàng đem chung trà cùng điểm tâm để vào khay, một đường đi đến hậu viện.

Trong hậu viện, có hai nữ tử đang ở bên cạnh bàn đá đánh cờ.

Một vị bạch y nữ tử ngồi ở bên trái, tóc dài của nàng được dải lụa ngân sắc cột lại phía sau đầu, tư thế ngồi ngay ngắn giống như tiên nhân, bình tĩnh lạnh nhạt mà nhìn thời cuộc chém gϊếŧ bên trên bàn cờ. Một vị nữ tử áo đen khác ngồi ở bên phải, thần sắc của nàng so với màu đen nặng nề trên người càng thêm nghiêm túc, mi tâm nhíu chặt, cờ đen trong tay treo lên mà vẫn không hạ xuống.

Sư Thanh Y đem khay đặt trên bàn đá bên cạnh.

Bạch y nữ tử kia liếc nhìn về phía Sư Thanh Y, bên môi câu lên mạt cười nhạt. Sư Thanh Y nâng ngón trỏ, lặng yên điểm nàng một phát, ám chỉ nàng đánh cờ thì đánh cờ, nhưng chớ có ra tay quá độc ác, bạch y nữ tử kia thần sắc vô tội mà lắc đầu.

Hắc y nữ tử ở đối diện ho khan một tiếng: "Lạc Thần, trong lúc đánh cờ chớ có thất thần, ngươi xem thường đối thủ sao?"

"Không dám, cô cô." Lạc Thần đạm nhạt nói.

Sư Thanh Y nén cười, rót một chén trà đặt ở bên cạnh quân cờ của Lạc Thần, ôn nhu nói: "Còn nóng, đợi lát nữa lại uống."

"Ừ." Lạc Thần đáp.

Tư hàm liếc Sư Thanh Y, lạnh nhạt nói: "Trưởng ấu tôn ti có trình tự, nàng là một kẻ hậu bối, Cẩn Nhi, ngươi vì sao lại dâng trà cho nàng?"

Sư Thanh Y: "......"

...... Tại sao lại nổi lên tranh giành rồi, thật sự là không chịu yên tĩnh.

Sư Thanh Y trên mặt treo lấy ý cười ấm áp, nói: "Lạc Thần vừa vặn ngồi bên cạnh tay ta, nàng ở gần, ta thuận tay đưa cho nàng, cô cô ngươi không nên tức giận."

Tư Hàm khẽ nói: "Ta thế nào lại vì… vài loại việc nhỏ này mà tức giận?"

Nói xong lại nói: "Dâng trà cho ta."

Sư Thanh Y vội vàng khom người, chuẩn bị đem một chén trà nhỏ khác ở trên bàn đưa cho Tư Hàm, Tư Hàm lại trừng lên mí mắt, dò xét Lạc Thần: "Để cho Lạc Thần đến dâng trà, liền là chén trà bên cạnh tay nàng ."

Sư Thanh Y: "......"

Thần sắc Lạc Thần yên tĩnh, lưng thẳng tắp: "Xin lỗi cô cô, chén trà này đã uống rồi."

Tư Hàm lập tức nói: "Ngươi cho rằng mắt ta mù sao? Vừa rồi ngươi vẫn không nhúc nhích, ở đâu ra đã uống?"

Lạc Thần nói: "Là Thanh Y uống rồi. Thanh Y sợ ta bị nóng, vừa rồi rót trà, đã sớm thổi qua nhiệt khí, lại uống một hớp thử độ ấm. Khi đó cô cô chăm chú nhìn cờ trận, chưa từng chú ý."

Sư Thanh Y: "......"

...... Ta mới không có uống, ngươi lại nói hươu nói vượn.

Tư hàm: "......"

Tư hàm thần sắc âm trầm, thầm nghĩ: sợ nóng, còn thổi trà, còn thử độ ấm?

Nữ nhân này lại đang ngang nhiên ở ngoài sáng mà khoe khoang Cẩn Nhi thương nàng, quả thực đáng hận, so với Lưu Thiều năm đó ở trước mặt nàng khoe khoang cùng đệ đệ nàng tú ân tú ái, chỗ đáng hận chỉ có hơn chứ không có kém!

Lúc trước lẽ ra không nên bị mỡ heo làm mê đầu óc đồng ý với Cẩn Nhi, lại để cho Cẩn Nhi cưới nữ nhân này vào nhà! Hối hận thì đã muộn.