"Không.” Thiên Thiên lắc đầu: “Ta mới vừa nhìn thử, trong bếp cũng không có người, hẳn là còn chưa rời giường.”
"Xưa nay thời gian này, các nàng đã rời giường từ lâu rồi mới đúng.” Trường Sinh là người hiểu rõ Sư Thanh Y và Lạc Thần nhất, không chút do dự nói: “Việc này ta cảm thấy có chút kỳ lạ, liền đến nghe một chút, xem các nàng có phải đang ở trong phòng hay không.”
Nàng biết trong thôn này không sạch sẽ, có thứ gì đó đang du đãng ở phụ cận. Mê cung khổng lồ dưới lòng đất càng giống như một bí ẩn sâu không thấy đáy, nhóm người các nàng trước đó chỉ thăm dò một khu vực nhỏ, chỉ có thể xem như khởi đầu của những bí ẩn.
Với loại tiền đề này, tất cả tình huống khác lạ liên lụy đến Sư Thanh Y cùng Lạc Thần, đều sẽ khiến Trường Sinh cảm thấy lo lắng.
Thiên Thiên cười rộ lên: “Vậy ngươi trực tiếp gõ cửa là được rồi, nếu như các nàng ở trong phòng, nhất định sẽ trả lời ngươi.”
“Không được.” Trường Sinh có chút xấu hổ cúi đầu, nói: “Lúc trước ta và A Cẩn A Lạc ở tiểu khu, từng sai lầm gõ cửa một lần, lần này ta cũng không thể tái phạm nữa.”
Nàng và Sư Thanh Y còn có Lạc Thần chung sống lâu như vậy, trước đây bình thường sẽ gặp hai người các nàng thân mật, tập mãi thành thói quen, nhưng nếu trong khoảng thời gian ngắn phạm cùng một sai lầm đến hai lần, nàng sẽ cảm thấy bản thân quá không ngoan rồi.
"Gõ cửa tại sao lại phạm sai lầm?” Thiên Thiên cảm thấy thú vị, tiếp tục hỏi nàng.
"Đúng vậy.” Trường Sinh chăm chú hồi đáp: “Khi đó ta mới vừa cùng các nàng vào ở trong tiểu khu, trong lòng vô cùng vui mừng, ban đêm cũng ngủ không được, sáng sớm thức dậy liền muốn đến xem các nàng đã thức dậy chưa, hy vọng có thể cùng các nàng trò chuyện nhiều một chút.”
Thiên Thiên ánh mắt mang cười, nghe rất tỉ mỉ, Ngư Thiển vẫn ngồi xổm, vừa vểnh tai nghe Trường Sinh nói chuyện vừa kiên nhẫn nghe động tĩnh bên trong.
Nàng quanh năm sinh hoạt dưới biển, thính lực dĩ nhiên bất đồng so với người bình thường, có thể nghe rõ ràng hơn rất nhiều.
Trường Sinh nói tiếp: “Lúc đó cũng là thời gian này, ta không nghĩ nhiều, trực tiếp gõ cửa. Qua một hồi lâu, cửa phòng mở, A Cẩn đỏ mặt nhìn ta, nói chuyện cũng lắp bắp, hỏi ta sáng sớm muốn ăn điểm tâm gì, nhưng ta có thể nhìn thấy quần áo của nàng không chỉnh tề, A Lạc ngồi bên giường, đưa lưng về phía ta không lên tiếng. A Cẩn xưa nay cực kỳ chú ý hình tượng, quần áo không chỉnh tề, nhất định là bởi vì ta gõ cửa nàng mới vội vàng mặc vào, là ta đã quấy rầy các nàng.”
Thiên Thiên nghe được bí mật thú vị này, đôi mắt đều sắp cười đến híp lại.
"Ta không thể nói quá trực tiếp, nếu không A Cẩn biết được, sẽ xấu hổ.” Trong ánh mắt Trường Sinh một mảnh trong suốt, nói với Thiên Thiên: “Thiên cô nương, ngươi nhất định hiểu ta có ý gì đúng không?”
Thiên Thiên là nhân tinh, Trường Sinh còn chưa nói mấy câu, nàng đã đại khái đoán được chân tướng sự tình, lúc này liền cong cong đôi mắt quyến rũ: “Biết.”
Nàng bồi thêm một câu: “Ngươi đã nói trực tiếp như thế, ta còn có thể không biết sao?”
Trường Sinh sửng sốt: “Rất trực tiếp sao?”
Thiên Thiên cười híp mắt vỗ vai Trường Sinh: “Tâm can bảo bối, ngươi hỏi thử Ngư tiểu thư, nàng nghe có hiểu không? Nếu như nàng cũng hiểu, vậy nhất định là ngươi đã nói quá trực tiếp rồi.”
Trường Sinh cũng ngồi xổm bên cạnh Ngư Thiển, nói với Ngư Thiển: “Ngư cô nương, ngươi hiểu được sao?”
Ngư Thiển gật đầu: “Dĩ nhiên hiểu. Lúc trước ngươi sáng sớm gõ cửa, kết quả quấy rầy việc tốt của Sư cô nương cùng với Lạc cô nương, lần này liền cẩn thận. Kỳ thực ngươi không cần cẩn thận như vậy, trước kia ta cũng từng quấy rầy các nàng giống như ngươi, các nàng cũng không trách ta, ngươi là người các nàng thương yêu nhất, nên sẽ càng không để tâm.”
Phải, nói như vậy càng thêm trực tiếp.
Quả nhiêu là nửa thùng nước này còn dao động lợi hại hơn nửa thùng nước kia.
Trường Sinh kinh ngạc: “Ngươi cũng từng quấy rầy các nàng?”
Ngư Thiển tinh tế thuật lại: “Ngươi không nhớ rõ? Hôm đó nhà của A Xuyên bị cháy, chút tiền còn sót lại cũng rơi vào trong lửa lớn, ta cùng với nàng không chỗ nào để đi, ngay cả quán trọ cũng không ở được, liền ngồi trong một túp liều hoang ven đường, đúng lúc ba người các ngươi đi ngang qua, mời chúng ta bọn ta đến Mặc Nghiễn Trai. Cũng chính đêm hôm đó, ta muốn đến trực tiếp cảm tạ Lạc cô nương Sư cô nương, ai biết gõ cửa, lúc Sư cô nương ra mở cửa sắc mặt đỏ bừng, vạt áo sai lệch, thắt lưng cũng chưa buộc kỹ. Trước kia lúc ta và A Xuyên ngủ chung cũng mặt đỏ tai hồng giống như nàng, ta dĩ nhiên có thể nhìn ra trước đó các nàng đang làm những chuyện gì ở trong phòng.”
Thiên Thiên lại nghe một chuyện bát quái nữa, hơn nữa còn là chuyện bát quái vô cùng xa xưa, lượng tin tức càng lúc càng lớn, cảm thấy bản thân có lời, thậm chí muốn dọn một cái ghế đến ngồi trước cửa, cắn hạt dưa uống một ngụm trà.
Trường Sinh bừng tỉnh đại ngộ: “Thì ra là hôm đó. Lúc đó ta đã ngủ, nên cũng không biết còn có việc này.”
Thiên Thiên lại nghẹn một bụng ý xấu, biết rõ cố hỏi: “Làm chuyện gì?”
Ngư Thiển mỉm cười: “Đương nhiên là việc cá nước thân mật. Người hữu tình hoan hảo, không phải thiên kinh địa nghĩa sao?”
Thiên Thiên lúc này khen ngợi nói: “Ngư tiểu thư luôn có kiến giải tốt như vậy.”
Lúc này Trường Sinh cảm giác được điều gì đó, lập tức quay đầu lại, thấy Âm Ca thình lình đứng sau lưng nàng. Âm Ca luôn lặng yên không một tiếng động, không ai biết được nàng đã đứng ở nơi này bao lâu, lại nghe thấy bao nhiêu.
” Ta cũng từng quấy rầy a tỷ và Lạc tỷ tỷ.” Âm Ca thần sắc nhàn nhạt nói.
Kỳ thực nàng cũng không biết mình đang so đo cái gì, dù sao thì chỉ cần có thể so bì, nàng sẽ so bì với Trường Sinh.
” Thế nào, ngươi cũng quấy rầy các nàng?” Thiên Thiên thực sự không được rồi, gương mặt cũng sắp cười đến tê liệt.
Cũng may buổi sáng Vũ Lâm Hanh thích ngủ nướng, hiện tại không có mặt, nếu không có thể trực tiếp cười đến hôn mê, đồng thời còn phải mang việc này cười nhạo Sư Thanh Y và Lạc Thần ba ngày.
“Phải.” Âm Ca vẻ mặt hờ hững: “Bất quá cũng sẽ không kể rõ ràng ra.”
Ngụ ý, nàng rất không hài lòng việc Trường Sinh nói một cách trực tiếp như thế, cũng không chừa cho a tỷ và Lạc tỷ tỷ của nàng chút mặt mũi.
Nàng càng không hiểu chính là, vì sao a tỷ nàng và Lạc tỷ tỷ thương yêu nhất là Trường Sinh, rõ ràng nàng mới là người đầu tiên vào ở trong tiểu khu của các, kết quả gian phòng thư thích của nàng trong tiểu khu hiện tại đã trở thành phòng của Trường Sinh.
Trường Sinh không hé răng, chăm chú nhìn Âm Ca chốc lát, lúc này mới nói với Ngư Thiển: “Ngươi nghe ra động tĩnh sao?”
” Chưa từng.” Ngư Thiển đứng lên.
” Vậy có lẽ các nàng còn đang ngủ.” Trường Sinh nói: “Bọn ta đi trước.”
Thiên Thiên gọi ba người các nàng xuống lầu, vừa đi vừa cười: “Đều đến đây đi, hôm nay Sư Sư không rời giường, chỉ có thể để ta làm điểm tâm cho các ngươi, các ngươi muốn ăn món gì?”
Ngư Thiển vui vẻ trả lời: “Mì sợi, cho ta nhiều mì một chút.”
Trường Sinh và Âm Ca cũng không có lập tức trả lời.
Thiên Thiên giả vờ ủy khuất, thở dài: “Trước đây ta mở nhà hàng, rất nhiều khách hàng đến dùng cơm, làm cơm hẳn là cũng không quá kém đi? Hai người các ngươi chỉ muốn ăn thức ăn Sư Sư nấu, chướng mắt của ta nấu sao?”
Trường Sinh và Âm Ca chỉ đành đồng thời nói: “Mì sợi.”
Thiên Thiên lúc này mới hài lòng, vào nhà bếp chuẩn bị điểm tâm cho các nàng. Không bao lâu, Nhất Thủy cũng xuống lầu, khϊếp nhược chào hỏi mỗi người các nàng, sau đó là Phong Sanh và Tô Diệc, Thiên Thiên lại làm thêm ba bát.
Các nàng ăn điểm tâm xong, nghỉ ngơi ở phòng khách. Hôm nay Nhất Thủy phải rời đi, tranh thủ thời gian, trước tiên là về nhà mình thu dọn đồ đạc, nói là buổi chiều sẽ mang hành lý trở lại.
Chín giờ năm mươi, Vũ Lâm Hanh rốt cuộc rời giường, chậm chạp từ trên lầu đi xuống, chỉ thấy Thiên Thiên dẫn theo Ngư Thiển, Trường Sinh, còn có Âm Ca đánh bài trong phòng khách, hơn nữa còn là cách chơi trước đó, xem ai hết bài trước.
Vũ Lâm Hanh đã hoàn toàn quên mình cũng từng là một thành viên trong nhóm đánh bài, càng quên mình xấu xa dán giấy đầy mặt Trường Sinh và Ngư Thiển, nàng liếc mắt nhìn Thiên Thiên, vô cùng đau đớn bình luận hình ảnh trước mắt một phen: “Sáng sớm đã dạy hư trẻ nhỏ.”
Thiên Thiên cũng không ngẩng đầu lên, vừa đánh bài vừa nói: “Không phải ta muốn đánh, là ba người các nàng muốn học, các nàng khả ái như thế, ta có thể cự tuyệt sao?”
Trường Sinh nghe Thiên Thiên khen nàng khả ái, còn đặc biệt cảm ơn nàng: “Cảm ơn Thiên cô nương.”
Âm Ca lạnh mặt, vừa rồi Vũ Lâm Hanh xuống chào hỏi nàng, nàng vẫn hờ hững như trước.
Ngư Thiển chỉ nhìn bài trong tay mình, căn cứ tinh thần chăm chỉ hiếu học, suy nghĩ kế tiếp nên ra lá nào.
Vũ Lâm Hanh trợn mắt, rót cho bản thân ly nước, vừa uống vừa nói: “Sư Sư biểu tỷ nàng biểu tỷ nàng đâu, đi đâu rồi, ta còn chưa ăn điểm tâm đâu.”
” Các nàng còn đang ngủ.” Thiên Thiên ra bài: “Trước đó ta nấu mì, tất cả mọi người đều ăn xong rồi, rất đáng tiếc ngươi không xuống kịp. Ta ăn đi cho ngươi hai cái trứng chiên, ở trên bàn, đi ăn đi.”
“Chỉ có hai cái trứng chiên?” Vũ Lâm Hanh không vui: “Không thể, ta muốn ăn mì sợi nóng hổi.”
“Tự mình nấu.”
” Ta không biết nấu a!” Vũ Lâm Hanh vốn dĩ có khí rời giường, lần này quả nhiên lại bị Thiên Thiên chọc giận.
” Vậy thì học.” Thiên Thiên nói: “Nhìn xem mấy giờ rồi, ai bảo ngươi không xuống ăn đúng giờ.”
” Nuôi Rắn chết tiệt, ngươi chờ đó cho ta.” Vũ Lâm Hanh lẩm bẩm trong miệng: “Ngươi không làm điểm tâm cho ta, Sư Sư và biểu tỷ nàng sẽ làm cho ta, dù sao thì các nàng còn chưa ăn, ta ăn cùng các nàng, trù nghệ của Sư Sư có thể bỏ xa ngươi một trăm tám mươi con phố, tức chết ngươi.”
Thiên Thiên lười biếng khoát khoát tay, bày tỏ mình tức giận cũng không chết được, tùy ý nàng.
Vũ Lâm Hanh thấp giọng mắng Thiên Thiên một tiếng, chạy lên trên lầu, Trường Sinh vừa nhìn tư thế này của nàng là muốn gõ cửa, rất sợ nàng đi quấy rầy, lập tức đuổi theo. Trường Sinh vừa đi, Ngư Thiển thân thiết cùng Trường Sinh, dĩ nhiên cùng đi theo, Âm Ca thấy thế cũng trầm mặc không lên tiếng mà theo ở phía sau.
Thiên Thiên híp mắt, biết lại có náo nhiệt để xem, cũng thong thả theo lên.
Vũ Lâm Hanh đứng trước cửa, trong lòng lại vô cùng kỳ lạ.
Hôm nay thực sự là mặt trời mọc hướng Tây, Sư Sư và biểu tỷ nàng trước đây rời giường sớm nhất, tất cả mọi người còn chưa thức, hai người các nàng đã bận rộn chuẩn bị điểm tâm, chịu mệt nhọc chiếu cố việc ăn uống của một đống lớn người, hôm nay lại có thể ngủ đến mười giờ chưa thức?
Vũ Lâm Hanh đang muốn gõ cửa, Trường Sinh bước nhanh đi đến bên cạnh nàng, ngăn cản nàng, thấp giọng nói: “Không thể.”
Vũ Lâm Hanh ngừng, thấy Ngư Thiển, Âm Ca, Thiên Thiên cũng đều theo đến, táp lưỡi nói: “Tình huống gì? Các ngươi đều tập hợp trước cửa phòng a?”
“Nhỏ giọng một chút.” Trường Sinh nhẹ giọng nói với Vũ Lâm Hanh: “A Lạc và A Cẩn ban đêm nhất định rất mệt mỏi, còn đang nghỉ ngơi.”
Vũ Lâm Hanh đảo mắt, sau đó phản ứng kịp, cười ra tiếng: “Thì ra là như thế, quá mệt mỏi, ta đã hiểu.”
Nàng ném cho Thiên Thiên một ánh mắt, cười đến giống như kẻ trộm: “Nuôi Rắn, ngươi cũng đã hiểu rồi chứ?”
Thiên Thiên híp mắt cười nói: “Đều hiểu.”
Trường Sinh vừa nhìn thần sắc này của Vũ Lâm Hanh, liền biết nàng nghĩ đến nơi nào, nóng lòng nói: “Ngươi hiểu lầm rồi, ta không phải ý đó. Hiện nay A Cẩn đầy lệ khí, trạng thái nguy hiểm, A Lạc tuyệt đối sẽ không cùng nàng thân mật.”
Ngoài cửa đột nhiên rơi vào một mảnh vắng lặng.
Sau đó là một tràn cười trầm thấp.
Trường Sinh: “…”
Trường Sinh vô cùng chán nản, biết mình lại nói sai rồi, cũng may A Lạc và A Cẩn không có nghe thấy, nếu không tội trạng không ngoan của nàng sẽ nhiều thêm một cái.
Trong phòng, Sư Thanh Y đang ngủ đến hỗn loạn, mơ hồ nghe dường như có tiếng cười, chợt xa chợt gần. Nàng miễn cưỡng mở mắt, thấy rèm cửa sổ vẫn khép kín, lọt ra vài tia sáng.
Sư Thanh Y hàm hồ ngâm khẽ một tiếng, trở mình, cảm thấy thân thể hư thoát vô lực, đầu cũng giống như đổ đầy chì, vô cùng nặng nề, còn có chút đau đầu. Đêm qua nàng uống không ít rượu, rượu mặc dù là rượu gạo, cũng là đặc chế riêng cho nàng, nhưng tác dụng phi thường lớn, tửu lượng của nàng vốn thấp, hiện tại say rượu mới vừa tỉnh, thiếu chút nữa tìm không được phương hướng.
Rượu cơ hồ gột rửa tất cả những chuyện hồ đồ tối qua của nàng, nàng ngủ không đủ giấc, lại đau đầu, hoàn toàn không nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể cảm giác được thân thể mềm mại trong lòng mình, người đó nằm trong lòng nàng, hô hấp mềm nhẹ.
Sư Thanh Y mở to đôi mắt, nhìn kỹ Lạc Thần đang nằm bên gối.
Nàng không nghĩ Lạc Thần còn đang ngủ, hơn nữa còn ngủ say như vậy.
Lạc Thần nhắm mắt, cả người trầm tĩnh vùi trong ngực Sư Thanh Y, mái tóc dài mềm mại buông xỏa phủ lên bờ vai, mi tâm chau nhẹ, tựa hồ rất uể oải.
Sư Thanh Y chưa từng thấy Lạc Thần như thế, trước đây nhiều lúc Lạc Thần nhắm mắt Sư Thanh Y đều biết là nàng đang giả vờ ngủ. Nhưng hiện tại, cả người Lạc Thần lại giống như trầm trong nước, ngay cả vừa rồi Sư Thanh Y cử động nàng cũng không bị đánh thức.
Sư Thanh Y kinh ngạc nhìn nàng chốc lát, không hiểu sao cảm thấy nàng như thế vô cùng khiến người ta đau lòng, một tay cẩn thận ôm lấy thắt lưng Lạc Thần, tay kia khẽ vuốt ve mi tâm của Lạc Thần.
Vuốt nhẹ, Sư Thanh Y có chút khó nhịn, muốn hôn nàng một cái.
Trong tiềm thức nàng vô cùng khẩn trương, không dám quá thân mật cùng Lạc Thần, sợ mình không khống chế được. Nhưng hiện tại trong lòng nàng chỉ thầm nghĩ thừa dịp Lạc Thần đang ngủ, lặng lẽ hôn Lạc Thần một chút, hẳn là không có vấn đề gì.
Sư Thanh Y cúi người, đang muốn hôn Lạc Thần, kết quả cúi đầu, bàn tay vén đi phần tóc bên gáy của Lạc Thần, động tác nhất thời ngưng đọng tại chỗ.
Trên cần cổ trắng nõn của Lạc Thần xuất hiện một vài vết đỏ, số lượng còn không ít, giống như là bị người dùng sức mυ'ŧ lấy.
Những dấu vết này quá quen thuộc, trước đây lúc nàng nhiệt tình cũng không ít lưu lại loại dấu vết này trên người Lạc Thần, thậm chí càng sâu đều có, mà Lạc Thần dĩ nhiên cũng lễ thượng vãng lai tặng cho nàng rất nhiều.
Đầu óc ầm một tiếng, Sư Thanh Y sững sốt.
Một cổ nhiệt khí xông thẳng lên gáy, khiến nàng trở tay không kịp.
Những dấu vết này…
Xảy ra chuyện gì?
Lẽ nào… Lẽ nào đêm qua nàng và Lạc Thần….
Đầu óc Sư Thanh Y hỗn loạn chốc lát, cẩn cẩn dực dực vén tóc của Lạc Thần ra, cũng kéo áo của nàng xuống, để lộ ra bờ vai xinh đẹp.
Chỉ thấy bên gáy cùng trên vai Lạc Thần đều có dấu răng, vị trí trên dưới xương quai xanh cũng có hồng ngân, mà dấu răng trên vai vô cùng sâu sắc, bởi vì chảy máu mà kết một lớp máu khô màu đỏ sẫm.
Sư Thanh Y: “…”
Nàng quả thực khó tin vào hai mắt của mình.
Đêm qua, kịch liệt….như thế sao?
Sư Thanh Y thấy những dấu vết này, trước tiên là vén áo ngủ của mình, muốn nhìn một chút vết tích trên người mình có phải còn nhiều hơn hay không, kết quả lại phát hiện không có dấu vết gì.
Nàng càng kinh hoảng: “….”
_______
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Ta sư thật sự khϊếp sợ, bởi vì trước kia nàng cùng ta Lạc đô là ngươi đến ta mê hoặc, nếu như lưu dấu, khẳng định hai người đều lẫn nhau lưu lại, hiện tại nàng phát hiện mình không có, ta Lạc đã có, cho là mình là đơn phương đem ta Lạc cho triển khai, nhìn đem nàng bị hù 【.
Kẽ đất đâu! Ta phát hiện gặp được loại tình huống này, chỉ có cá không cần kẽ đất 【.
Hôm nay rất mệt a, ghi đến đã muộn, phiền toái lớn gia nhiều hơn chấm điểm nhắn lại tưới tiêu rồi, mặt khác thập phần cảm tạ quăng uy (cho ăn) Bá Vương phiếu các cô nương, ba ba ba ba không ~
______
Dạo này bận quá, bên cổ đại vài ngày nữa mình up chương sau nha.