Dò Hư Lăng (Hiện Đại Thiên)

Chương 440: Thành công

Lạc Thần trở lại phòng của nàng cùng Sư Thanh Y, lại để cho Nhất Thủy chờ ở bên ngoài, nàng vào trong cầm bình cổ ngọc nhỏ đi ra, cùng Nhất Thủy đi đến phòng khách lầu một.

Nhất Thủy cầm bình hương nhỏ kia của mình suy nghĩ một hồi, cũng không nhìn ra được cái gì, nói: "Ta chỉ biết cách mở ra nắp bình, nhưng không biết làm thế nào để lấy hương cao ra, ta phải làm sao để chia?"

"Ngươi ở đây chờ." Lạc Thần nói: "Ta đi lấy chút đồ vật, đợi lát nữa sẽ nói cho biết ngươi lấy ra như thế nào."

Nhất Thủy gật gật đầu, ngồi ở trên ghế sa lon chờ nàng.

Lạc Thần đi vào phòng tạp vật, cẩn thận tìm kiếm một phen. Lưỡi dao không tìm được nhưng lại tìm được một hộp kim chỉ, trong hộp có mấy cái kim, mặt khác còn tìm được một đống đồ chơi xếp gỗ cũ, hẳn là của hài tử nhà này khi còn bé từng chơi đùa qua.

Những món đồ chơi xếp gỗ này thể tích khá nhỏ, là loại xếp chồng lên nhau thành tòa thành nhỏ, dùng hình lập phương, hình hộp chữ nhật cùng bốn hình chóp làm chủ đạo, mỗi cái có chút nặng.

Lạc Thần đem hộp kim chỉ cùng đống đồ chơi cất vào thùng giấy rồi mang ra đặt trên bàn trà.

Nhất Thủy nhìn chằm chằm vào chồng tạp vật này, nghi ngờ nói: "Đây là thứ ngươi nói có thể khắc chế Lang Quân? Tại sao ta thấy có chút kỳ quái, kim chỉ, đồ chơi xếp gỗ, có thể làm dùng làm gì a...?"

Lạc Thần chỉ nói: "Đem bình hương đưa cho ta."

Nhất Thủy đầy bụng hồ nghi, bất quá vẫn là đưa bình hương nhỏ của hắn phóng tới trong tay Lạc Thần, Lạc Thần lấy ra một cái kim, tìm một vị trí trên bình hương, nói: "Nơi này có một chỗ lõm xuống, ngươi dùng châm đâm xuống như vậy ba lần, đem nó mở ra, sau đó lại y theo trình tự lúc trước kích cho nổi lên chốt mở, tức thì bình phong liền cởi bỏ."

Nhất Thủy nhón lại gần nhìn kỹ một chút, lúc này bởi vì được mở rộng tâm mắt mà kinh ngạc: "Thật sự có một chỗ lõm xuống? Đã lâu như vậy ta cũng không phát hiện, ta còn tưởng rằng nơi này chỉ là hoa văn bất đồng thôi."

Lạc Thần làm mẫu cho hắn, vốn dĩ toàn bộ cái chai nối liền một khối, nhìn không ra nắp bình cùng thân bình ở đâu. Bây giờ ở vị trí khoảng một phần ba của bình đột ngột tách ra một khe hở rất nhỏ. Nàng lại đem bộ phận nhỏ đó nhẹ nhàng xoay tròn, giống như nắp bình bị lấy xuống, lộ ra một cái thân bình hở miệng, tức thì hương khí bốc lên bốn phía.

Nhất Thủy xem đến ngây người, Lạc Thần rất nhanh từ trong đó lấy một chút hương cao, thả vào trong bình ngọc nhỏ của chính mình, làm cho Nhất Thủy xem cách đóng miệng bình lần nữa, bình nhỏ sau đó lại khôi phục nguyên trạng ban đầu.

Lạc Thần nói: "Chỗ lõm là dùng để giải trừ bình phong, để Điều hương sư thêm hoặc bớt hương cao. Ngươi cũng không phải là Điều hương sư, chỉ dựa vào vật ấy để trừ tà, xưa nay chỉ cần mở ra cơ quan, phóng thích hoặc thu liễm mùi thơm là được, không cần phải để ý chỗ lõm này."

"Đã minh bạch." Nhất Thủy vừa được học tri thức mới, liền vô cùng cảm kích.

Lạc Thần đem miệng bình ngọc nhỏ của mình tới trước mắt Nhất Thủy, nói: "Ta chỉ lấy một chút, ngươi có thể kiểm tra."

Nhất Thủy hiện tại vui vẻ đến không được: "Không cần cho ta xem, ta còn có thể không tin tưởng ngươi sao?"

Lạc Thần nói lời cảm ơn ăn rồi thu hồi bình ngọc nhỏ, ôm lấy thùng giấy trên bàn trà đi về hướng lầu trên, Nhấy Thủy sợ hãi phải ở một mình, vội vàng đi theo.

Hắn đã biết tác dụng của kim, nhưng còn không minh bạch công dụng của đồ chơi xếp gỗ kia liền hỏi: "Chỗ đồ chơi xếp gỗ này làm được cái gì a...?"

Lạc Thần trả lời hắn: "Lát nữa nhìn sẽ biết."

Lại lần nữa quay lại ngoài cửa phòng Nhất Thủy, Lạc Thần từ trong hộp rút ra một cuộn chỉ giao hắn một đầu, cũng thấp giọng dặn dò: "Ngươi nắm lấy đầu sợi đứng đây chờ một lát, ta vào trong phòng bố trí, không nên buông đầu chỉ này ra."

Nhất Thủy không biết nàng rốt cuộc muốn làm cái gì, nhưng nếu như Lạc Thần đã nói muốn dạy hắn một ít phương pháp phòng ngự Vô Thường Lang Quân, hắn tất nhiên là sẽ tin tưởng không nghi ngờ gì.

Lạc Thần một bên đem chỉ trong tay buông dài, nói: "Lát sau ta sẽ vào phòng đóng cửa một hồi, hành động lần này cũng là bắt chước tình cảnh lúc Vô Thường Lang Quân đến, ngươi ở ngoài cửa không cần sợ hãi."

Một đầu chỉ còn lại bị Lạc Thần nắm, dù cho Lạc Thần tiến vào gian phòng, Nhất Thủy có bất kỳ động tĩnh gì, Lạc Thần đều có thể biết rõ. Nhất Thủy không hiểu sao luôn cảm thấy an tâm, nhỏ giọng nói "tốt" liền nắm chặt đầu sợi ngoan ngoãn  đứng chờ ở ngoài cửa.

Lạc Thần tức thì mang theo thùng giấy đi vào trong phòng, đóng cửa lại.

Sư Thanh Y lúc trước vẫn luôn một mực nằm ở gầm giường, chẳng qua là nàng vừa say lại nằm một chỗ, vốn đã đợi đến có chút buồn ngủ, bất quá trong tiềm thức của nàng vẫn luôn cảnh giác, trong mê man cảm giác được có người đi tới, lập tức mở mắt ra.

Kết quả lại phát hiện Lạc Thần ở bên giường quỳ một chân xuống, đang nghiêng thân thể mỉm cười nhìn nàng.

Sư Thanh Y bảo trì tư thế nằm sấp nhìn chằm chằm một lát, trong lòng tràn đầy vui mừng, bò về phía trước vài cái, giang hai cánh tay ôm lấy Lạc Thần. Lúc nàng say đặc biệt dính người, rốt cục đợi được đến khi Lạc Thần trở về, nhịn không được đã nghĩ muốn ôm.

"Lấy được không?" Sư Thanh Y dán bên tai Lạc Thần, dùng thanh âm cực nhẹ mà nói.

"Lấy được kim, còn có một ít đồ chơi xếp gỗ, ngươi có thể tìm cái có trọng lượng tương xứng để thay thế." Lạc Thần biết rõ nàng đợi đã lâu, vuốt vuốt mái tóc dài của nàng, cũng áp lại gần tai nói: "Chẳng qua là Nhất Thủy vẫn còn ở bên ngoài, trước tiên ta phải chuẩn bị một phen, ngươi ở đây phá giải cơ quan, phá giải xong lại đem đồ chơi cùng hộp kim chỉ này giao cho ta."

Sư Thanh Y tuy rằng không rõ ràng lắm đầu đuôi việc này, nhưng cũng có thể đoán được Lạc Thần nhất định là đang lừa gạt Nhất Thủy cái gì đó mới có thể để cho hắn ngoan ngoãn chờ ở ngoài cửa. Nàng không trì hoãn nữa, buông lỏng Lạc Thần ra, bắt đầu tiến hành gẩy tính châu trên Bàn tính Bát quái.

Đã có kim, cho dù khoảng cách giữa các mảnh châu vô cùng nhỏ hẹp, cũng có thể nhẹ nhàng mà gảy.

Lạc Thần tức thì lấy mấy món đồ chơi xếp gỗ, đi đến tủ đầu giường bên cạnh cửa sổ, bắt đầu xếp lên.

Sư Thanh Y nương theo trong đầu trình tự tiến lùi của 24 chi tính châu, cẩn thận từng chút một mà tiến hành hóa giải cơ quan, cơ hội chỉ có một lần, nàng một bước cũng không thể sai.

Nín thở tập trung tư tưởng suy nghĩ mà gẩy một hồi, rốt cục nghe được âm thanh buông lỏng cực kỳ nhỏ, Bàn tính Bát quái phân làm hai nửa mở ra.

Nội tâm nàng nhảy lên, ánh mắt rơi vào trong hộp, liền thấy bên trong đặt một tiểu viên cầu, màu sắc đồng dạng với màu gỗ đàn.

Tiểu viên cầu này đại khái lớn bằng quả trứng ngỗng, phía trên toàn bộ bị che kín bởi gập ghềnh hoa văn tinh xảo.

Phía dưới tiểu viên cầu còn đè lên một mảnh lụa, phía trên mảnh lụa có đủ mọi màu sắc, vẽ rất nhiều đồ án, chẳng qua là Sư Thanh Y không có thời gian nhìn kỹ, nhất thời cũng không nhìn ra đó là cái gì, vội vàng đem tiểu viên cầu cùng mảnh lụa cất vào trong túi áo mình, tiếp tục hoàn thành kết thúc công việc.

Trọng lượng mảnh lụa không đáng kể, hiện tại chỉ cần bổ sung vào trong hộp trong lượng tương đương tiểu viên cầu liền ổn.

Sư Thanh Y vừa rồi đã cầm tiểu viên cầu ở trong tay ước lượng qua, có chút nặng, nàng cân nhắc xong liền từ bên trong đống đồ xếp gỗ lấy hai cái hình lập phương nhỏ cùng hình chữ nhật nhỏ bỏ vào trong hộp.

Đồ chơi xếp gỗ này thể tích nhỏ, hơn nữa có rất nhiều trọng lượng khác nhau, bề mặt cũng là góc cạnh rõ ràng, có thể kề sát dính liền nhau, thích hợp nhất để tiến hành chèn vào bên trong. Nhất Thủy đối với đồ vật trong hộp hoàn toàn không biết gì cả, càng đối với trọng lượng của hộp cũng không thể nắm chắc đến tinh chuẩn, chỉ cần ở trong hộp bỏ vào vật nặng tương xứng thay thế, hoàn toàn có thể Man thiên quá hải.

*Man thiên quá hải: Dối trời qua biển, che mắt thiên hạ.

Sư Thanh Y nắm chặt thời gian đem bàn tính Bát Quái quay về vị trí cũ sau đó đóng nắp hộp lại, khép kín bốn cái cơ quan khóa, hộp đã trải qua một phen khúc chiết lúc này rốt cục khôi phục bề ngoài như lúc ban đầu.

Nàng đem hộp thả lại trên giường Nhất Thủy, dùng chăn phủ kín trở lại vị trí như cũ, lúc này mới có thể thả lỏng một hơi.

Lạc Thần cũng thừa dịp nàng phá giải hộp, đem đồ chơi xếp gỗ bố trí hoàn tất trên tủ đầu giường.

Sư Thanh Y một lần nữa nằm sấp trở lại dưới giường, Lạc Thần tức thì đem chỗ đồ chơi còn dư ban nãy đều cất vào bên trong thùng giấy, gõ mấy chữ rồi đưa cho sư Thanh Y xem.

Trên màn hình di động biểu hiện: "Ta đem Nhất Thủy dẫn tới chỗ cửa sổ, ngươi liền tìm thời cơ thoát thân."

Sư Thanh Y nhẹ gật đầu, hai gò má ửng đỏ, có chút kìm nén không được kích động khi sắp đại công cáo thành.

Lạc Thần liền mở cửa phòng đi ra ngoài.

Nhất Thủy ở bên ngoài đợi một hồi lâu, thấy nàng đi ra, lập tức nhẹ nhàng thở phào, nói: "Ngươi nói bố trí cái gì, chuẩn bị xong rồi sao?"

"Ân" Lạc Thần thấp giọng ứng tiếng, tiếp nhận đầu sợi Nhất Thủy đang nắm, lại ở hai bên trái phải bên ngoài cửa phòng bố trí một ít đồ chơi xếp gỗ.

Lúc trước nàng vào phòng cũng đã đem sợi chỉ bên Nhất Thủy dư ra một đoạn dài, hiện tại vừa vặn dùng chỉ quấn quanh hai bên đồ chơi, bởi vì như vậy, đồ chơi xếp gỗ hai bên cửa phòng đã bị sợi chỉ gắn kết, mà lại bị kéo căng thẳng tắp, tạo thành một đạo gút.

Chuẩn bị hoàn tất, Lạc Thần đối với Nhất Thủy nói: "Nếu có người đến trước cửa phòng ngươi, muốn tiến vào sẽ động phải sợi chỉ này, mà sợi chỉ này xuyên qua khe cửa nối liền cùng với đồ chơi trong phòng, chỉ cần sợi chỉ ở nơi này động, sẽ làm cho đồ chơi xếp gỗ trong phòng sụp đổ. Nếu như ban đêm ngươi đang ngủ, nghe được động tĩnh như thế rất dễ dàng bừng tỉnh, về sau cũng tốt ứng đối, không dễ bị người tập kích trong đêm."

Nhất Thủy cuối cùng xem như minh bạch, gật đầu như bằm tỏi, bất quá rất nhanh nghĩ tới điều gì, nói: "Nhưng mặc dù là như vậy, nếu Lang Quân tới đây gõ cửa, động vào sợi chỉ này đánh thức ta, nhưng cửa lại không khóa, Lang Quân sẽ rất nhanh đẩy cửa tiến vào, ta làm sao có thời giờ làm chuẩn bị a...."

Lạc Thần nói: "Sau này ngươi nhớ rõ nhất định phải khóa cửa."

Nhất Thủy bối rối: "Ngươi không phải nói ta đừng khóa cửa ư? Nói nếu như khóa cửa, Lang Quân biết rõ bên trong có người, ngược lại lại càng dễ xông vào."

Lạc Thần trầm giọng nói: "Ngày mai ngươi sẽ rời khỏi thôn, chỗ đó cũng không có dấu vết của Vô Thường Lang Quân, sau này ngươi phải đề phòng chính là nguy hiểm ngay bên cạnh. Nếu như ngươi khóa cửa, đối phương đến đây cạy khóa, động vào chỉ này, thời gian cạy khóa không nhiều nhưng đầy đủ để ngươi chuẩn bị."

"Nguyên lai là như vậy." Nhất Thủy lại cảm thấy chính mình đã học được thêm thứ mới, một đêm này thật sự đã thu hoạch rất nhiều, nói: "Đã hiểu, ta vào xem xem, ngươi dạy ta biết một chút chỉ này quấn như thế nào a, ta xem có vẻ rất khó."

"Thời gian có hạn, lần này làm mẫu nên rất đơn sơ, sau này ngươi có thể tự hành cải tiến, trăm khoanh vẫn quanh một đốm." Lạc Thần vừa nói, vừa dẫn Nhất Thủy đi vào phòng, đem chỗ đồ chơi trên tủ đầu giường sắp xếp đến trên mặt bàn, tiếp tục giảng giải cho Nhất Thủy cách quấn chỉ.

Sư Thanh Y rốt cục chờ đến giờ khắc này.

Con thỏ say bị nhốt dưới đáy giường đã lâu, rốt cục có thể chạy ra khỏi hang trộm.

Không đúng, là con thỏ say đến đây trộm đồ, rốt cục có thể bôi mỡ vào chân mà chuồn đi.

Sư Thanh Y cũng không dám chuồn đi, nàng chỉ có thể nằm rạp trên mặt đất, chậm rãi bò về hướng cửa phòng, thỉnh thoảng còn phải quay đầu lại liếc mắt nhìn Nhất Thủy. Tuy rằng Nhất Thủy hiện tại đang đưa lưng về phía nàng, tập trung tinh thần mà nghe Lạc Thần nói chuyện, nhưng nàng cũng không có thể cam đoan hắn sẽ không quay đầu lại xem.

Tốc độ bò vừa chậm vừa trì hoãn, Sư Thanh Y bò bò, đã bắt đầu tưởng niệm lúc trước ngồi xe đạp, ở sườn núi cưỡi xe đón gió.

Nàng trải qua chín khúc mười tám ngoặt từ lúc bắt đầu bò ra ngoài, chờ bò đến cách cửa phòng còn một khoảng ngắn, cuối cùng cũng triệt để ly khai phạm vi tầm mắt của Nhất Thủy.

Nàng đã ra một thân mồ hôi nóng ướt, bất quá hiện tại cũng không phải lúc để ý nhiều như vậy lập tức từ trên mặt đất nhảy lên, bộ pháp nhẹ nhàng mà đào tẩu.

Chạy nhanh như chớp trở về gian phòng của mình, Sư Thanh Y vuốt vuốn thành quả chiến đấu đang cộm lên bên trong túi áo, men say toàn thân đồng loạt xông lên, cực kì hưng phấn. Hiện giờ chính là địa bàn của nàng, rốt cuộc không cần lén lút, hận không thể vòng quanh giường chạy ba vòng.

Nàng kích động đến ngồi cũng không yên, dứt khoát đứng ở bên cạnh bàn, lấy tiểu viên cầu cùng mảnh lụa ra, cẩn thận suy nghĩ.

Mảnh lụa này bên trên dùng rất nhiều loại thuốc màu bất đồng nhau, thời cổ đại chỉ có cách dùng khoáng vật nghiền nát mà thành thuốc màu, ví dụ như Chu sa, Khổng Tước lam,... Sư Thanh Y đem tơ lụa trải ra, chỉ cảm thấy phía trên giống như dùng mực dội lên năm màu sắc sặc sỡ, chói đau con mắt của nàng.

Nhưng nàng xem một hồi lâu, cũng không nhìn ra phía trên rốt cuộc là vẽ cái gì.

Cũng là không phải vẽ quá trừu tượng, mà là nội dung tựa hồ chỉ có một phần, giống như một bức tranh hoàn chỉnh, bị xé một góc nhỏ xuống.

Trên mảnh lụa này đại khái chỉ có ít ỏi nội dung như vậy.

Đây là ý gì?

Bên trong ẩn dấu mật mã gì, ám hiệu cuyền cơ nào, hay là đồ vật này vốn bị phá thành mảnh nhỏ, nàng còn phải tìm các phần còn lại?

Đang lúc Sư Thanh Y vô kế khả thi, cửa phòng bị đóng lại, nàng lập tức quay đầu nhìn, chỉ thấy Lạc Thần đã thay đổi giày đi tới đây.

"Có phát hiện ra được gì từ vật trong hộp không?" Lạc Thần đến bên cạnh bàn ngồi xuống, hỏi nàng.

Sư Thanh Y thất vọng mà lắc đầu, cho Lạc Thần nhìn mảnh lụa: "Bức họa phía trên này có lẽ chỉ là một phần rất nhỏ, ta tạm thời không nhìn ra cái gì, ngươi...... Ngươi xem một chút?"

Lạc Thần mi tâm nhíu lại, cẩn thận nhìn hồi lâu, cũng lắc đầu.

"Ngươi lại nhìn khối tiểu cầu này." Sư Thanh Y đem tiểu viên cầu đưa tới.

Lạc Thần lại lần nữa quan sát một hồi, vẫn lắc đầu.

Sư Thanh Y rũ đầu xuống, ỉu xìu ỉu xìu nói: "Phí hết...... công phu lâu như vậy, mới lấy được bí mật trong hộp, lại phá giải không được."

Lạc Thần nói khẽ: "Đồ vật trong hộp đã lấy về tay, sau này còn có thời gian cân nhắc, không phải nhất thiết tìm ra ngay bây giờ. Lúc ta trở về, Nhất Thủy đã nằm ngủ sẽ không sinh nghi, hắn cũng có thể an tâm mang theo hộp rời đi."

"Cũng chỉ có thể như vậy."

Sư Thanh Y được Lạc Thần an ủi không lại tiếp tục xoắn xuýt, Lạc Thần đứng dậy đem mảnh lụa cùng tiểu viên cầu, bình ngọc nhỏ cất đi. Sư Thanh Y ngồi xuống, hai khuỷu tay chống tại trên bàn, gối cằm lên trên, lười biếng hỏi Lạc Thần: "Hiện tại mấy giờ rồi, ta thật buồn ngủ."

"Hơn bốn giờ mười lăm."

"Đều đã trễ đến như vậy, không được, ta phải đi ngủ." Sư Thanh Y ngoài miệng nói phải đi, nhưng chân lại không di chuyển, nhỏ giọng nói: "Ta vừa rồi vẫn một mực ghé vào gầm giường, lúc sau lại bò một đường ra khỏi phòng, toàn thân đều là tro bụi, ta phải lập tức đi tắm rửa."

"Ta cũng vậy." Lạc Thần nói: "Ngươi đi tắm trước đi."

Sư Thanh Y rũ mi mắt: "A......... Lạc Thần."

"Ân?" Lạc Thần đến gần, kề sát vào nghe nàng nói.

"Ta muốn ngươi giúp ta tắm rửa." Sư Thanh Y nói: "Ta cũng không muốn di chuyển, ngươi...... ngươi giúp ta di chuyển."

Lạc Thần: "......"

Phát giác được Lạc Thần yên tĩnh, Sư Thanh Y cảm thấy kỳ quái, nàng ngồi ở trên ghế, ngẩng đầu lên, duỗi hai tay ôm lấy eo thon của Lạc Thần hỏi nàng: "Ngươi làm sao vậy, ta cảm thấy buổi tối hôm nay ngươi luôn..... Là lạ."

"Có sao?" Lạc Thần bất đắc dĩ.

Đi quái lạ người khác, ngược lại không cảm thấy chính mình quái lạ, dù sao đã say rượu thì luôn rất tùy hứng.

"Ngươi trước kia cũng không phải không giúp ta tắm rửa." Sư Thanh Y đỏ mặt, nói: "Hôm nay cũng không cam tâm tình nguyện."

Trước kia hai người ngươi tới ta đi giày vò hồi lâu, Sư Thanh Y có đôi khi mệt mỏi đến thật sự không muốn di chuyển, luôn là Lạc Thần ôm nàng đến trong phòng tắm tẩy rửa, đừng nhìn nàng khi đó mơ mơ màng màng, tư vị lại nhớ rất rõ.

Lạc Thần không nói chuyện, chỉ qua là nhìn nàng.

Sư Thanh Y bị cảm giác say cùng buồn ngủ ép tới trong lòng nóng lên, thiếu một chút ngượng ngùng, nhiều một chút ủy khuất, trực tiếp hỏi nàng: "Ta cởϊ qυầи áo ra nhìn rất khó coi sao?"

Lạc Thần: "......"

________

Cắm vào phiếu tên sách

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Sư a..., ngươi xem ngươi nói tất cả mấy thứ gì đó, chính sự tuy nhiên xong xuôi, nhưng ngày mai tỉnh ngươi có thể sống thế nào 【.

Cảm tạ mọi người chấm điểm nhắn lại, Bá Vương phiếu vé dinh dưỡng dịch các loại:đợi ~