Sáng sớm, Cảnh Lang ngồi trước bàn ăn, hai tay chống cằm, hai mắt chăm chú nhìn bóng người đang bận rộn trong bếp. Giờ phút này, Lục Hồng đang thử nghiệm món trứng rán. Tay trái cô giữ chảo, tay phải đảo đảo cái xẻng. Cho trong chảo được đều, màu vàng của lòng đỏ trứng cùng hòa làm một, tròng trắng trứng từ từ lan ra bốn phía, dần dần hình thành xung quanh.
Từ nét mặt của cô có thể nhìn ra, cô đang một lòng chuyên tâm. Nhưng mà, thời khắc cảm nhận được sau lưng có một đạo ánh mắt ấm áp.
"Cảnh Lang, chị có thể đi xem tivi mà?"
"Hửm?"
Cảnh Lang mờ mịt nhìn cô,
"Một lát là có thể ăn rồi, ra phòng khách chờ trước đi."
"Tại sao? Tôi muốn đợi ở đây."
Khóe miệng Cảnh Lang cười chúm chím nhìn chằm chằm khuôn mặt Lục Hồng mất tự nhiên,
"Ở đây tràn ngập mùi thơm, khiến tôi không nỡ rời bỏ."
Càng chung đυ.ng cùng Lục Hồng lâu hơn, cô dần dần càng phát hiện Lục Hồng đối với loại hành vi ví dụ như vô lại, nũng nịu hoàn toàn không có sức kháng lại. Vì vậy cô liền đề nghị muốn được ăn đồ ăn do Lục Hồng nấu, đổi lấy bộ mặt lạnh như tiền của Lục Hồng. Thế nhưng dưới sự miệt mài cứng rắn ỷ lại, Lục Hồng cuối cùng lại đáp ứng.
"Tôi không nấu nữa."
Lục Hồng buông chảo xuống,
"Ối ối? Trứng cháy rồi kìa!"
Cảnh Lang khẩn trương nói. Lục Hồng nghe vậy lập tức quay đầu, một cỗ mùi khét xông vào mũi, vội vàng tắt lửa. Mới vừa rồi trong chảo truyền ra mùi thơm, mùi thơm của trứng rán mềm mại, giờ phút này lại đen xì một khối. Lục Hồng thở dài, đang giơ tay lên, đem đồ trong chảo đổ sạch, lại bị Cảnh Lang một cái ngăn lại.
Lục Hồng cắn môi, dứt khoát nhét chảo vào trong tay Cảnh Lang, xoay người lại. Cảnh Lang dùng cái muỗng đem khối đen xì kia để vào cái dĩa, cầm dĩa lên, đi thẳng tới cạnh bàn, ăn từng miếng từng miếng.
"Trứng rán cháy ăn cũng có hương vị khác biệt."
Dường như cực kỳ hưởng thụ, trong nháy mắt Cảnh Lang đã tiêu diệt món trứng rán.
"Chị làm cái gì vậy?!"
Lục Hồng nhìn Cảnh Lang nuốt vào, tiến lên muốn đoạt lấy cái dĩa. Cảnh Lang cười, đưa cái dĩa trống không cho cô. Lục Hồng không tiếng động nhận lấy cái dĩa, đến phòng bếp rót một ly nước chanh cho cô.
"Cho đáng đời!"
Ngoài miệng nói vậy, ánh mắt lại dừng ở ly nước chanh, tỏ ý Cảnh Lang uống hết.
"Tôi lại làm một phần khác cho chị."
"Không cần đâu, không sai biệt lắm phải đến công ty rồi."
Cảnh Lang kéo tay cô,
"Hôm nay đi cùng tôi nha, tôi muốn ăn trưa chung với em."
"Sau khi tan sở, chúng ta có thể đến tiệm sủng vật dạo chơi một chút."
"Đã nói tôi không thích động vật có lông…"
Lục Hồng quay đầu sang chỗ khác, không nhịn được nói.
"Vậy chúng ta có thể chọn một con không có lông."
Không bất ngờ đối mặt ánh mắt Lục Hồng,
"Da mặt dày giống với chị sao?"
Lục Hồng bất ngờ lên tiếng,
"Giữa tôi với nó có liên quan gì sao?"
Cảnh Lang khiêu mi không hiểu hỏi.
Lục Hồng cởi tạp dề xuống, ném vào người cô,
"Tôi đi thay quần áo."
Cảnh Lang thích thú khóe miệng cong lên,
"À, đúng rồi. Thuận tiện mua cho em thêm vài bộ quần áo luôn."
Lục Hồng từ bên trong thò đầu ra,
"Cảnh Lang, quan hệ giữa chị với tôi là quan hệ gì nào?"
Ánh mắt nghiêm túc nhìn đối phương, Cảnh Lang nhắm mắt cười cười,
"Chủ nhà với khách trọ."
Lục Hồng nhìn chằm chằm hồi lâu, rụt đầu về. Cảnh Lang bất đắc dĩ lắc đầu.
Trên đường, chiếc xe thể thao màu đỏ đang dừng, Cảnh Lang liếc mắt nhìn Lục Hồng ngồi bên cạnh, cô đang nghiêng đầu nhìn ngoài cửa xe, ánh mắt như có chút mờ mịt.
"Tại sao người trên đường đều vô tình hay như cố ý nhìn về bên này vậy?"
"Đại khái đang nhìn xe đi."
Cảnh Lang thuận miệng trả lời một câu.
"Haha, cũng đúng. Dù sao người bình thường làm sao có thể chạy được chiếc xe thể thao phô trương như vậy đi rêu rao khắp phố."
Cảm thấy được ý châm chọc trong giọng điệu của cô,
"Nếu em không thích, bắt đầu từ mai tôi sẽ đổi chiếc khác."
"Cảnh Lang."
Lục Hồng quay đầu, ý vị sâu xa nhìn cô,
"Trò chơi bạch mã hoàng tử và cô bé lọ lem một chút cũng không dễ chơi. Tôi ghét dáng vẻ ủy khuất để cầu toàn này của chị."
"Haha."
Cảnh Lang cười lên, nhìn về phía đôi mắt trở nên trong veo của cô.
"Ở đây chỉ có hai cô gái. Ai là cô bé lọ lem, ai là bạch mã hoàng tử?"
Lục Hồng mặt lạnh quay đầu đi, tay Cảnh Lang phủ lên bàn tay cô.
"Thù hận chẳng phải đến lúc này đã được giải quyết hết."
"Tôi hận ai chứ?"
Lục Hồng quật cường rút tay về.
Cảnh Lang không có ý buông tay, chỉ là phía trước đèn đỏ thì chuyển sang đèn xanh, phía sau thì nhấn kèn. Ngón tay Cảnh Lang nhẹ nhàng gõ lên tay lái, hướng về phía Lục Hồng đang giơ cao cằm.
"Nhàm chán."
Lục Hồng nhích gần về phía kính xe bên này.
Mà phía sau chiếc xe thể thao màu đỏ của Cảnh Lang gần vị trí dưới cùng, có một chiếc BMW màu bạc đang dừng.
"Phu nhân, có cần theo sau không?"
Tài xế quay đầu lại, dò hỏi.
"Không cần."
Cho đến khi tài xế lần thứ ba lên tiếng, Dương Mỹ Linh mới từ trong trạng thái thất thần hồi phục như cũ, hai tay cô siết chặt ví da màu trắng trên gối. Là cô ấy sao? Mới vừa rồi từ góc độ này nhìn lại, cô chỉ có thể nhìn thấy gò má của Lục Hồng. Bao nhiêu năm rồi không gặp, giờ phút này người mà cô ngày nhớ đêm mong đang ở ngay trước mắt, nhưng cô cũng lại không thể ngay lập tức nhận nhau. Vì vậy, chỉ đành cố gắng khắc chế bản thân, chịu đựng xao động trong lòng.
Cô không biết bây giờ mình nên dùng mặt mũi nào, thân phận gì đi gặp cô ấy.
Chiếc xe thể thao màu đỏ lái vào chỗ đậu xe chuyên dụng, Cảnh Lang bước xuống xe, thay Lục Hồng mở cửa xe. Nhưng cô đưa tay ra, Lục Hồng cũng không để ý đến, tự mình bước xuống. Nhìn bóng lưng cao ngạo của đối phương, Cảnh Lang lộ ra nụ cười hơi có ý sủng nịch. Tiến lên vài bước, trong lúc cô đang cau mày, kéo cánh tay cô, tiến vào thang máy riêng.
"Buông tay ra."
Lục Hồng vừa nhỏ giọng nói,
"Tại sao phải buông?"
"Chị không sợ bị người trong công ty chị nhìn thấy?"
Lục Hồng khiêu mi,
"Tôi ngược lại là cho bọn họ thời hạn để nhìn thấy nữ chủ nhân tương lai của bọn họ, là một lựa chọn tốt."
Kéo lấy cánh tay Lục Hồng nắm chặt hơn.
"Vô lại!"
Cúi đầu liếc nhìn chân Cảnh Lang, Lục Hồng tức giận dùng sức giẫm xuống. Cảnh Lang quen thuộc sớm đã có chuẩn bị tốt, gót chân chuyển động lui về sau, Lục Hồng giẫm hụt chân, cả người lấy tư thế nghiêng 45 độ ngã vào lòng Cảnh Lang. Cảnh Lang hai tay vững vàng ôm lấy eo của cô.
một tiếng, trùng hợp thang máy vào lúc này đến nơi, cửa mở ra. Lục Hồng một tay đặt trước ngực Cảnh Lang, kinh hoảng thất thố nhìn khuôn mặt Cảnh Lang, ý cười trong mắt Cảnh Lang càng sâu hơn.
"Cảnh tổng… chào chị."
Thư ký ngẩng đầu lên, ngốc lăng nhìn tình cảnh trong thang máy. Một tay che miệng, lúng túng chào hỏi. Nghe thấy âm thanh, Lục Hồng nhất thời cứng đờ, không nhúc nhích đợi ở trong ngực Cảnh Lang, không tiếp tục giãy giụa.
Nhận ra thay đổi của người trong ngực, khóe miệng Cảnh Lang cong lên,
"Không có chuyện gì, cô lui xuống trước đi."
"Vâng…"
Thư ký rất nhanh cung kính chào, chầm chậm chạy về hướng phòng làm việc của mình.
"Bây giờ chỗ này chỉ có hai chúng ta, có thể ngẩng đầu lên rồi chưa?"
Lục Hồng tung ra nắm đấm, đánh về phía ngực Cảnh Lang, đẩy cô ra. Cảnh Lang ủy khuất xoa ngực, gương mặt khổ qua,
"Đau thiệt a."
Lục Hồng không thèm để ý đến cô, nhắm ngay chân cô, hung hăng giẫm xuống. =)))))