Cung Loạn Thanh Ti

Chương 127: Cứu Người

Thanh Sanh lấy ra một tảng bánh lúa mạch từ trong bao quần áo, đưa tới bên miệng Hỏa Lân, rồi lại xoay người phi thân lên lưng ngựa, giục ngựa chạy đi. Người ngồi trên lưng ngựa chênh vênh lảo đảo, một tay giữ cương ngựa, một tay đưa bình rượu lên miệng. Linh tính của Hỏa Lân rất cao, chủ nhân không cần nhiều lời liền tự biết phải đi về hướng chân núi, cứ như vậy thong thả mà đi. Thanh Sanh ngồi trên lưng ngựa, một ngụm lại một ngụm rươu rót vào miệng, hai mắt khép hờ, chân mày nhẹ nhíu.

Vừa tới gần chân núi đã nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập từ đâu vẳng lại đây. Núi Ngô Trạch vốn là yếu đạo hai phương Nam Bắc giao nhau, cho nên bỗng nhiên nghe thấy tiếng vó ngựa cũng không phải là chuyện lạ. Nhưng ngay sau đó, xen vào tiếng vó ngựa lại là tiếng đao kiếm chém vào nhau, cùng với tiếng nữ tử hét chói tai, "Mã tặc!".

Đã sớm nghe nói trong Ngô Trạch sơn thường xuyên có mã tặc xuất hiện, đã nhiều lần cướp sạch hàng hóa, hãm hại dân lành, có điều tính tới nay đã là hơn một năm Thanh Sanh ở trấn Ngô Trạch nhưng vẫn chưa lần nào giáp mặt với mã tặc. Cũng có lý, mã tặc hẳn là chỉ ra tay với thương đội buôn bán, không thì cũng là với người giàu có, đâu thèm để ý tới dân đen nghèo tới trong tay không có nổi một lượng bạc.

Hỏa Lân dừng vó, đứng nguyên tại chỗ mà đánh hơi xung quanh, cũng không hề tiến lên, tựa như đang chờ lệnh của chủ nhân. Thanh Sanh cúi đầu nhìn vào bình rượu, chần chờ một lát, rồi đúng theo nàng dự đoán, những tiếng vó ngựa dồn dập hỗn loạn kia hướng thẳng về phía nàng, càng ngày càng rõ ràng, mang theo cả tiếng cười điên cuồng của nam nhân cùng tiếng kêu cứu yếu ớt của nữ tử.

Một đoàn người ngựa xé gió phi tới trước mặt Thanh Sanh rồi dừng ngựa, mà Thanh Sanh cho tới lúc này mới hơi hơi hé mắt, dư quang vẫn phủ một tầng mơ hồ mông lung, ánh mắt như có như không quét qua đám người mà thảnh thơi đánh giá. Người cầm đầu đám này, khuôn mặt dữ tợn, đuôi mắt xếch lên, trên gương mặt hắn nổi bật nhất là vết sẹo kéo dài từ thái dương cho tới sống mũi. Một tay hắn cầm đao, tay kia ghì chặt lấy một nữ tử đang chênh vênh trên lưng ngựa. Nàng này một thân cẩm y Tô Tú, nhìn qua đã thấy là hoa văn thêu tay vô cùng tinh xảo, chất vải đẹp đẽ sang trọng, hẳn là tiểu thư phú gia.

"Tránh đường!", tên cầm đầu hung tợn mắng một câu. Đường này không rộng, mà người trước mắt hắn lại ngang nhiên dừng ngựa giữa đường, làm cho đám người của hắn không thể qua.

"Thả người kia ra, ta liền tha cho các ngươi một mạng...", Thanh Sanh miễn cưỡng cất lời, mi mắt hé ra, lộ ra ánh mắt có phần mông lung vì men rượu, nhưng con ngươi đã phiếm đỏ, tăng lên phần lãnh khốc nghiêm nghị.

"Chỉ bằng ngươi? Không biết lượng sức mình! Chính là ngươi mau cút, may ra lão tử sẽ tha cho ngươi một mạng chó", tên cầm đầu rút trường đao khỏi vỏ, ánh mặt trời xuyên qua tàng cây mà chiếu lên lưỡi đao, lưỡi đao sáng loáng tản ra hàn quang chết chóc, tôn lên điệu cười dữ tợn của chủ nhân.

"Vậy liền thử đi thôi", Thanh Sanh cười nhẹ một tiếng, tùy tiện vươn người bẻ một cành cây, bộ dạng hờ hững vẽ vài vòng trên đất, khiến cho người đối diện có chút thẹn quá hóa giận. Hắn lập tức thúc ngựa lao đến, trường đao trong tay cũng thuận thế vung tới. Thanh Sanh nhíu mày, vó ngựa vẫn không nhúc nhích mà cành cây trong tay đã như một con xà tinh quấn quanh lưỡi trường đao, trong tích tắc xuyên tới cổ tay tên kia, từ ngoài nhìn vào thì thấy cành cây như thể mới điểm nhẹ trên cổ tay hắn, nhưng thực ra cỡ này nội lực đã đủ khiến hắn lập tức buông đao, ôm lấy cổ tay rồi vì mất thăng bằng mà ngã khỏi lưng ngựa. Thanh Sanh cũng xuống ngựa, một thân thanh sam có chút bạc màu chậm rãi tiến đến, nở một nụ cười âm thầm mang theo hàn ý cùng âm lãnh, khiến cho người đang sõng soài trên đất bất giác nổi lên một cỗ e ngại, chống tay lùi về phía sau.

"Ta đếm tới ba, các ngươi thả người", Thanh Sanh vẫn tiếp tục dấn tới, bàn chân đè lên trên ngực tên kia, đầu ngón chân nàng khẽ dùng lực, nhất thời làm cho hắn không dám nhúc nhích. Ngữ điệu thản nhiên của nàng không khỏi làm đám mã tặc do dự, không biết nên làm thế nào.

"Một...", cành cây nhọn hoắt áp lên cổ tay người đang yên phận nằm trên đất, hơi dùng sức, mũi nhọn liền đâm vào da thịt, từ đó rỉ ra vài giọt máu, khiến hắn đau đến hô lên, "Mau, mau thả người... mau thả người!". Đám mã tặc phía sau nghe lệnh, một tên đành xuống ngựa tới hạ nàng kia xuống trên đất.

Thanh Sanh thu lại cành cây, nhưng ngay sau đó lại chĩa mũi nhọn về yết hầu hắn, lạnh nhạt cất lời, "Giữ lại một cánh tay cũng tốt, nhưng còn dám tái phạm một lần nữa, vậy lần sau sẽ không phải ở cổ tay, mà là ở nơi này", ngữ khí lãnh mạc, nhưng đủ làm kẻ khác không rét mà run.

Tên cầm đầu liên tục cầu xin tha mạng, hết lời thề thốt sẽ không dám tái phạm, một hồi sau Thanh Sanh mới phủi tay tha cho, cả đám liền nhanh chóng mất hút sau bụi cây.

Lúc này Thanh Sanh mới quay đầu, nhìn thấy nữ tử kia đang cúi đầu đứng đó, dù vừa rơi vào hung hiểm, tóc mai hỗn loạn mà vẫn giữ một dáng vẻ trấn định, vai lưng giữ thẳng. Nàng nâng ống áo che ngang mặt, tần ngần một hồi rồi xoay lưng, lấy ra một khăn tay bằng lụa, buộc ngang mặt che đi dung mạo.

Thanh Sanh đi về phía nữ tử kia, nói với nàng, "Những tên này bắt người chỉ vì tiền bạc, lần này lại dám cả gan bắt ngươi đi, hiện tại ngươi mau đi đi, có gia nhân bảo vệ cũng tốt hơn một mình lang thang ở chốn này".

Nữ tử kia một thân cẩm ý đẹp đẽ hoa quý, nhẹ cúi đầu cụp mắt tỏ ý biết ơn, rồi sau đó liền dứt khoát quay người rời khỏi. Bước chân nàng khập khiễng lảo đảo, có vẻ là đã trật chân rồi, vậy mà vẫn cố chấp bước đi.

Thanh Sanh nhìn theo bóng lưng đang khổ sở bước đi, nhìn bước chân nàng tập tễnh mà vẫn gắng sức giữ thẳng lưng eo, tuyệt nhiên không mất nửa phần lễ tiết, cũng không khỏi âm thầm thở dài cảm thán một hơi. Thanh Sanh kẹp chân bên bụng Hỏa Lân, vó ngựa phí vài bước tới bên nàng kia, "Nếu ngươi không để bụng, ta cho ngươi quá giang một chút cũng không sao", Thanh Sanh vươn tay, ánh mắt hoàn toàn là thản nhiên, mà nàng kia nhìn Thanh Sanh như vậy lại bần thần chốc lát. Gương mặt đã bị che khuất chỉ còn lộ ra đôi mắt, cũng đủ để Thanh Sanh bắt được tia do dự trong mắt nàng.

Một lát sau, nữ tử vươn tay tới, để Thanh Sanh kéo nàng lên ngồi trước người mình. Kéo được nàng lên ngựa, Thanh Sanh liền vô cùng nhanh mà buông tay người kia ra, nàng hiểu người này dù đang lâm vào hiểm cảnh mà vẫn một mực không để lộ dung nhan, ngay cả tiếng nói của bản thân cũng không cho người khác nghe được, hẳn là một nữ tử cực trọng danh tiết, mà bản thân nàng cũng không muốn mạo phạm dây dưa.

"Ngồi yên", Thanh Sanh cúi đầu nói một câu, hơi thở phất qua sườn mặt nàng kia, làm cho vài sợi tóc đen đang rũ bên tai nhẹ bay. Thanh Sanh biết rằng mình đang một thân đầy mùi rượu, cho nên nàng không nói gì thêm, thẳng lưng kéo cương, Hỏa Lân cũng chầm chậm cất bước chạy đi.

Chẳng qua chỉ một lát sau, người ngựa đã trở lại quan đạo, từ xa đã nhìn thấy một cỗ kiệu đẹp đẽ, xung quanh là mấy thi thể còn chưa tàn hết hơi ấm, có cả người bị thương ngồi bên đường. Một nhóm nha hoàn đang túm lại một chỗ, khóc lóc không ngừng, cảnh tượng chỉ cần nghe cũng biết hỗn loạn cỡ nào. Hỏa Lân đi tới, mấy người kia đột nhiên nghe thấy tiếng vó ngựa đương nhiên là cực kỳ hoảng sợ, nhưng nhìn thấy chủ tử mình đang yên ổn ngồi trên lưng ngựa, lập tức mừng rỡ hô hoán,

"Tiểu thư, tiểu thư trở về rồi... Thật làm chúng nô tỳ sợ muốn chết!".

Thanh Sanh buông cương ngựa khỏi lòng bàn tay, cùng với mấy nha hoàn đỡ nữ tử kia xuống.

"Đừng khóc nữa, chuẩn bị trở về thôi", lúc này nàng kia mới cất lời, mà giọng nói này không phải là thanh âm mát lạnh như thanh ngọc của Đoan Nhược Hoa, cũng không phải thanh âm nóng rực như minh phượng của Trữ Tử Mộc.

Tầng mơ hồ phảng phất của men rượu cũng khó lòng che được tia ảm đạm đã chôn sâu dưới đáy mắt của Thanh Sanh. Bi thương chảy ngược một dòng, khỏa lấp tâm tư nàng, đã bao tháng ngày vẫn khó thoát ra. "Đi!", nàng không nói thêm một lời, lại nắm lấy cương ngựa, giục ngựa phi nước đại trở về phía núi Ngô Trạch. Tiếng vó ngựa phi nước đại vang vọng một phương, hoa đào tung bay, xuân phong còn mang theo hơi lạnh phất qua dung mạo nàng, mà nàng vẫn chỉ điên cuồng thúc ngựa, cảnh sắc bên đường như một hồi ảo ảnh lướt qua trong chớp mắt, làm cho nàng lại như một lần nữa nhìn thấy những ký ức vốn muốn quên đi.

Tuấn mã rực lửa như hỏa mã trong truyền thuyết, nhân ảnh phiêu dật như ẩn sĩ trong thơ văn, thanh sam bạc màu tung bay trong gió, tóc dài cũng đã sớm tung khỏi trâm gỗ mà tùy ý múa bay. Trên thân hình mạnh mẽ tuấn dật của hỏa mã là một thân ảnh thẳng thắn như một cây tu trúc, tư thái phiêu dật, cốt cách thanh tuyêt. Cũng chính là bóng lưng này, chỉ một khắc rơi vào trong mắt, cũng đã đủ cảm nhận được một nỗi cô quạnh tịch mịch, nhưng lại không thể rõ ràng kể ra, tựa như một nét bút xanh xao thấp thoáng lẫn vào giữa dãy cô sơn đã tồn tại vạn năm.

Nàng kia nhìn theo bóng người nhanh chóng biến mất trong tầm mắt, có chút sững sờ, có chút lưu tâm.

---Hết chương 127---

Editor lảm nhảm: Đừng mắng biên kịch mẹ kế chỉ vì biên kịch thích viết ngược, một khi biên kịch tiên sinh đã có tâm tả nữ chủ thì nhà đài đây cũng muốn nổi máu fan-gơn a~~~~ Chỉ cần tưởng tượng cũng muốn ngã quỵ T_T

Nhắc trước để dân tình lót dép, tập ngày mai có người ăn cơm hộp xong rồi, lại diễn tiếp để nhận nốt cát xê đó :v 127 tập tới giờ tập sau hay nhất, nhớ đón xem :v