Ta tuy là bị nàng bắt được huyệt đạo, đã lưng ê chân mỏi như vậy, bất quá không cam lòng, chỉ đành đỏ mặt, gắt gao chống đỡ, không hơn cũng không kém.
Như thế, nghẹn một lúc, hai tay của Lạc Thần vẫn như cũ khoát trên thắt lưng ta, vững vàng nâng thân ta lơ lửng giữa không trung, đôi con ngươi sáng lấp lánh hơi nước bên dưới lại như đang tựa tiếu phi tiếu nhìn ta, nói: “Thế nào, tiên sinh ta thương ngươi còn chưa đủ sao? Một câu cũng không nói với ta.”
Dứt lời, khóe môi nàng giương lên một độ cong rất cạn, hai ngón tay thon dài lại nắm huyệt điểm bên hông thắt lưng ta, chậm rãi ấn xuống. Ta sợ đến thắt lưng đều phải mềm nhuyễn ra, thân thể bổng nhiên trượt xuống, đè ở trên người của nàng, run run nói: “Dừng lại, ngươi sắp thương chết ta rồi.”
Nàng quả thật nghe lời dừng lại, ngược lại đưa cánh tay qua, thừa cơ đem ta ôm trọn vào lòng. Mềm mại trước ngực dán thật chặt trong ngực của ta, đồng thời, một mạt lãnh hương thanh nhã quấn hơi nước sau khi tắm gội xông vào mũi.
Mặt của ta không nhịn được lại đỏ thêm vài phần, nàng thế nhưng chỉ nhàn nhạt nói: “Ta vẫn chưa thật sự động thủ nha, chỉ ở trên lưng ngươi xoa bóp một cái, ngươi sao lại sợ đến như vậy.”
Ta ghé vào bên tai nàng, buồn bực nói: “Tha cho ta. Này là ngươi vượt quá quy định, ai bảo ngươi vận dụng nội lực?”
“Lúc nảy ta phát hiện thân thể ngươi rất nóng, liền cho ngươi chút hơi lạnh, chỉ là muốn giúp ngươi hạ nhiệt.” Nàng nói dối không đỏ mặt, trả lời hoàn toàn không chút do dự: “Đây đều là vì muốn tốt cho ngươi. Làm sao, giờ đã mát mẻ hơn rồi?”
“Cám ơn ý tốt của ngươi, càng nóng thêm rồi.” Ta lẩm bẩm, vừa nghi vừa sợ mà hỏi nàng: “Lúc nảy ngươi là điểm vào chổ huyệt nào trên thắt lưng của ta? Ta làm sao cảm thấy… cảm thấy…”
Như vậy “cảm thấy” hết nửa ngày, cuối cùng thật sự là xấu hổ không nói nên lời.
“Cảm thấy cái gì?” Nàng nghiêng mặt sang bên, ở bên tai ta nhẹ nhàng ôn nhu thổi khí, hương thơm ngào ngạt ấm áp mềm mại, mà tay phải hẵn là thừa lúc ta không phòng bị, đột nhiên trượt vào trong tiết khố của ta, tựa ở bên trong thong thả vuốt ve. Dưới sự trêu chọc của ngón tay, ta có thể cảm nhận được rõ ràng cảm giác ướt át của dịch thể ấm áp ở đầu ngón tay nàng.
Cách tiết khố, ta đè tay nàng xuống, trầm mặt nghiêm túc nói: “Ta hỏi ngươi đó, còn không mau trả lời, chớ có sờ loạn. Này, đã nói chớ có sờ!”
Lạc Thần dừng lại, nói: “Ngươi bày ra biểu tình âm u dọa người như vậy, là đang chất vấn ta, hay là đang thử hướng ta lãnh giáo?”
Ta hừ nói: “Loại sự tình này, có… có gì tốt mà lảnh giáo.”
Người dưới thân nọ lập tức đem mặt hơi nghiêng sang bên, đôi mắt hơi khép: “Nếu đã không phải lãnh giáo, vậy chính là chất vấn. Lòng ta lạnh rồi, không muốn đáp.”
Thấy nàng thản nhiên nhắm mắt, không thèm quan tâm đến ta, ta quả thực không còn cách nào, chỉ đành nhẹ nhàng cắn xuống vành tai của nàng, mập mờ dụ dỗ nàng: “Lãnh giáo, lãnh giáo. Hảo tiên sinh, ta là học sinh của ngươi, đương nhiên muốn hướng ngươi lãnh giáo. Ngươi mới vừa rồi bắt được huyệt gì của ta? Ta sao có… có phản ứng như vậy?” Nói đến cuối, thanh âm đã nhỏ như tiếng muỗi.
Lạc Thần lúc này mới mở mắt ra, mỉm cười hỏi: “Phản ứng gì?”
Ta ở trên vòng eo của nàng gắng sức véo một cái, nàng rêи ɾỉ một tiếng, lúc này mới đè nặng thanh âm nói: “Yêu trắc chư huyệt, giai thượng liên tâm phế, hạ thông tứ chi, này là cực kỳ mẫn cảm trọng yếu. Trước ta sờ tới sườn thắt lưng của ngươi, cảm thấy cực kỳ nóng bỏng, liền thừa cơ độ vài hơi lạnh vào, dĩ băng áp hỏa, thoáng dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ, ngươi mới có thể chịu không nổi. Kỳ thực, cũng không phải như trong lòng ngươi nghĩ cái gọi là ‘loại huyệt đó’, ngươi quá nhạy cảm, tâm tư bất thuần. Ngươi nếu là đáy lòng trong sáng, nhất định sẽ không đơn giản như vậy mà dưới tay ta…”
Ta hiểu được nàng sắp sửa nói cái gì đó, lập tức đỏ mặt trách mắng: “Im miệng.”
Lạc Thần mặt không thay đổi nói: “Hảo, ta im miệng rồi.”
Ta tức đến cơ hồ nội thương, nói: “Ngươi ngày thường đã xem qua loại sách gì? Thế nào biết rõ những thứ này.”
Lạc Thần chớp mi nói: “Ta xem đều là chính kinh thư. Ngươi xem, ngươi cũng quá không đứng đắn, này lại là nghĩ đi đâu rồi.”
Ta lầm bầm cười lạnh vài tiếng, ở phía trên liếc nhìn nàng, cắn răng nói: “Ngươi quả thật rất đứng đắn. Nếu ngươi đứng đắn, vừa rồi đã nói rất nhiều, thế nào không lấy tay ngươi từ bên trong ta ra. Thế nào, sờ rất tốt sao?”
“Ngươi nói xem?” Nàng thu lại vài phần mập mờ cười, ngón tay trượt một cái, khiến ta không khỏi run cả người, mà nàng đột nhiên ôm chặt ta, trở mình một cái, đem ta áp xuống.
Hai tay của ta chống giữ trên chăn, quẫn bách nhìn nàng nói: “Ngươi lúc này là, là muốn làm cái gì?”
“Không làm gì cả.” Tay nàng khoát lên trên lưng ta, đem ta nâng lên, sống lưng ta thẳng lên, bị ép tựa ở đầu giường. Đang lúc xấu hổ đỏ mặt, nàng lại thấp giọng ho khan, nửa quỳ ở trên giường, thân thể nghiêng về trước, đôi con ngươi màu đen trong đôi mắt nhìn ta chằm chằm, thản nhiên nói: “Ta mệt mỏi, chỉ là thiếu một gối đầu thơm mềm dựa vào mà thôi, ngươi xem, ngươi lại nghĩ tới chổ thiếu nghiêm túc rồi, đáng đánh. Gối đầu, ngồi thẳng lên cho ta, cho ta dựa vào nghỉ tạm một hồi.”
Cả người ta mồ hôi lạnh mồ hôi nóng cùng nhau tuôn ra, đành phải gập chân trái lên, đùi phải duỗi thẳng, cứng nhắc ôm lấy nàng, đem thân thể mềm mại của nàng ôm vào trong ngực.
Nàng nửa ngồi nửa tựa nghiêng trong lòng ta, nói: “Cánh tay thả lỏng chút, thế nào cũng không êm, cấn quá.”
Ta thở ra một hơi thở, thân thể thả lỏng, càng dịu dàng ôm lấy nàng. Nàng lúc này mới lười biếng khẽ “Ân” một tiếng, có lẽ là biểu thị thoả mãn, sau đó lại nói: “Gối đầu, kể chuyện xưa nghe đi.”
Ta tức giận nói: “Ngươi bệnh nhân này, thế nào khó phục vụ như vậy, làm gối đầu cho ngươi tựa, còn muốn nghe kể chuyện nữa?”
Lạc Thần như trước không thay đổi âm thanh: “Kể chuyện.”
Ta bất đắc dĩ, đành phải thỏa hiệp, dán bên tai nàng, rầm rì hàm hàm hồ hồ nói: “Được, kể chuyện thì kể chuyện, khách quan ngài nghe cho kỹ. Phải nói từ thưở xưa nha, từng có một cô nương rất đáng thương, ta gọi nàng là cô nương Giáp, nàng đã cưới một cô nương, cô nương kia thì gọi là cô nương Ất. Cô nương Ất này, thường xuyên khi dễ cô nương Giáp, lại thích nói dối gạt người, là một lên lừa gạt đạo hạnh cao thâm. Đắc, khách quan, ngài nói xem cô nương Ất này sống hơn ngàn tám trăm năm, là một lão bất tử hàng thật giá thật, nàng có thể không đạo hạnh cao sao? Cho nên…”
“Cho nên cái gì?” Người trong ngực cười lạnh, ở trên đùi ta véo một cái.
“Cho nên, khách quan ngài có thể không véo ta không?” Ta cúi đầu hừ một tiếng, nói tiếp: “Cho nên cô nương Giáp kia cũng không có biện pháp, người đạo hạnh cao, nàng bắt không được, còn phải lòng người ta, chỉ đành phải đem bản thân thuận theo. Phải hầu hạ cô nương kia tắm rửa, phải thay cô nương kia nấu cơm, phải sắc thuốc, còn phải hầu hạ cô nương kia uống thuốc, giặt quần áo, như vậy các loại, cuối cùng còn phải tự đem bản thân tắm rửa sạch sẽ đưa đến trước mặt cô nương kia cho nàng sờ…”
Nói đến đây, Lạc Thần nghiêng mặt qua, gần như đã chạm được gương mặt của ta, lời nói bên môi, liền theo hương khí thanh nhã của nàng tiến đến mà đứt đoạn.
Ta có chút hoảng loạn, nói: “Chuyện còn chưa kể hết, ngươi động đậy cái gì, dọa chết ta rồi.”
“Không nghe nữa.” Lạc Thần khẽ động, xoay người qua, ngồi ở trên đùi ta, đối mặt với ta, nhẹ nhàng ôn nhu mà thở dài: “Vị cô nương này, ta hiện giờ tắm rửa sạch sẽ rồi, ngươi có muốn sờ không, ân?”
“Không, không, muốn.” Ta khó khăn đáp, tay cũng không khống chế được mà khoác lên hông của nàng. Nàng nghiêng người, cúi đầu xuống, con ngươi yên tĩnh tựa U Đàm, tựa như mang theo sương mù trong đêm tối, chăm chú nhìn ta. Một ít sợi tóc mềm mại, rũ xuống ở đầu vai ta, như lông vũ quấy nhiễu nhân tâm.
Nàng cười khanh khách: “Không, muốn. Vậy là muốn? Thật đúng là hảo cô nương thành thật.”
Muốn.
Muốn một ngụm ăn nàng mới phải.
Ta không chần chờ nữa, nâng lên chiếc cằm trơn bóng của nàng, dọc theo đường cong ưu nhã nơi cổ đi xuống, nhẹ nhàng liếʍ hôn lên. Gạt áσ ɭóŧ, đem thân thể quang lõa của nàng đến trước mặt của ta, hai tay của nàng mềm mại không xương mà ôm lấy ta, cúi đầu, tóc dài tựa gấm vóc dán trên gò má của ta lay động, rêи ɾỉ ép tới cực thấp, lại cực kỳ quyến rũ kiều uyển.
Đúng vào lúc nhiệt tình khó có được này, bên ngoài lại truyền đến “Oa” một tiếng, cắt ngang động tác của hai người. Thanh âm kia non nớt, nghe qua giống như là tiếng khóc của Trường Sinh.
Ta bị thực tại dọa sợ, cả thân thể đều theo tiếng khóc kia lạnh đi.
Lạc Thần cũng thân thể cứng đờ, trên mặt đỏ ửng giảm đi, cấp tốc mặc vào áσ ɭóŧ, nâng vạt áo, nhảy xuống giường mang giày. Ta cũng vội vội vàng vàng mà đem quần áo mặc tốt, xuống giường, Lạc Thần nhanh chóng mang đai lưng của ta chỉnh sửa lại, tiếp theo tiện tay lấy một chiếc áo lông cáo khoác vào, bay nhanh ra bên ngoài.
Đẩy cửa đi ra ngoài, chỉ thấy Mười Bốn ngồi ở thạch đài cạnh cây hoa hạnh, trên đùi đỡ lấy Trường Sinh, Trường Sinh tay trái che lấy mu bàn tay phải, đang khóc nấc. Mười Bốn cả mặt đỏ bừng, dùng tay vỗ vỗ lưng Trường Sinh, đoán chừng là muốn dỗ dành Trường Sinh, mà bản thân nàng tuổi tác cũng không lớn, mới mười bảy tuổi, vẫn rất ngây ngô, nhìn tư thái kia đại khái cũng chưa từng cùng tiểu hài tử qua lại, nhìn qua thập phần ngốc nghếch xấu hổ.
Hai người vội vàng đi tới, Lạc Thần thấp giọng nói: “Xảy ra chuyện gì?”
Trường Sinh ngẩng đầu một cái, thấy ta và Lạc Thần, mếu máo, khóc lớn tiếng hơn: “Tỷ tỷ, Bạch tỷ tỷ, các ngươi đã trở về. Nhiều ngày như vậy, các ngươi cũng không trở về, ta còn tưởng rằng các ngươi không cần ta nữa…”
Ta không muốn thấy Trường Sinh khóc, nàng vừa khóc, lòng ta liền mềm nhũn, đau lòng không chịu nổi, dỗ nàng nói: “Trở về rồi, tỷ tỷ đã trở về, sau này đều ở cùng ngươi, không bao giờ đi nữa. Chuyện gì xảy ra, khóc thành như vậy?” Nghiêng mặt sang bên, lại hỏi Mười Bốn: “Này là làm sao?”
Mười Bốn cúi đầu nói: “Điện hạ, hạ thần cũng không biết. Ta nghe hướng âm thanh chạy tới, có lẽ khi đó nàng đã từ trên tường ngã xuống, cho nên mới ôm nàng ngồi đây. Nàng vẫn khóc, hạ thần, hạ thần chẳng biết như thế nào cho phải.”
Ta cau mày, Trường Sinh lại thút thít nói: “Đau, đau.”
Ánh mắt Lạc Thần nhìn chằm chằm tay của Trường Sinh, xốc áo lông cừu lên ngồi chồm hổm xuống, dịu dàng nói: “Trường Sinh, cho ta xem tay một chút.”
Trường Sinh ấp úng một lúc, đưa tay trái ra, lộ ra mu bàn tay phải trắng nỏn, vị trí trung tâm mu bàn tay, có một điểm tròn tử sắc nhỏ, xung quanh cũng là một vòng tử sắc cực nhạt, lại lộ ra vài phần đen, giống như từng bị kim to đâm qua.
Lạc Thần cho Mười Bốn tránh ra, để nàng ngồi ở trên băng đá, ôm Trường Sinh, tỉ mỉ kiểm tra mu bàn tay của Trường Sinh. Sau một lúc lâu, ta lo lắng hỏi: “Thế nào?”
Lạc Thần thoáng trầm ngâm, cũng không trả lời, mà chỉ quay đầu lại nhìn thoáng qua bức tường cạnh cây hoa hạnh, rồi hướng Trường Sinh hỏi: “Leo lên tường làm cái gì? Trên tường có cái gì?”
Trường sinh nói: “Có, có một con chim xinh đẹp, ta muốn đi bắt nó, kết quả từ trên tường ngã xuống.”
Lạc Thần sắc mặt trầm xuống, thấp giọng nói với Trường Sinh: “Ta muốn làm một việc, đợi lát nữa có thể sẽ đau một chút, nếu như ngươi cảm thấy chịu không nổi thì cứ khóc, chớ chịu đựng, biết chưa?”
Trường Sinh cái hiểu cái không gật đầu. Lạc Thần không chút do dự đem mu bàn tay của Trường Sinh đưa lên môi, hút một hơi, rồi hướng một bên mặt đất, phun ra một ngụm nhỏ máu đen.
Ta nhìn đến kinh hãi: “Có độc?”
Lạc Thần dùng ngón tay lau đi vết máu trên môi dưới, nói: “Đừng lo lắng, rất nhỏ, không có gì đáng ngại.”
Ta vội vàng trở về phòng rót một chén nước nhỏ, cho Lạc Thần súc miệng, nghỉ ngơi chốc lát, mới nói: “Là con chim đó?”
Lạc Thần gật đầu, thần sắc yên tĩnh mà đáp: “Đó cũng có thể là tín linh của Quỹ Trĩ. Cụ thể như thế nào, còn phải hỏi Trường Sinh.”