“Thuốc xong rồi, ta giúp ngươi thổi nguội một chút, ngươi uống chậm thôi.” Nữ hài đưa chén thuốc qua, dời cái ghế ngồi xuống, nhìn ta chằm chằm.
Ta ngồi tựa vào đầu giường, cúi đầu uống thuốc. Nữ hài thấp giọng nói: “Ta trông coi sắc thuốc, đại phu nói phải sắc đủ nửa canh giờ, ta giây phút cũng không hề rời khỏi, ngươi yên tâm uống đi.”
“Ân” Ta nhàn nhạt đáp lời, nàng bổng nhiên chồm tới, xòe bàn tay ra, lòng bàn tay có vài viên đường: “Ngươi có muốn không?”
“…”
Nàng nghiêm túc: “Mấy lần trước ta phát sốt, ngươi cũng sắc thuốc cho ta uống, ta ngại thuốc quá đắng, ngươi liền mua cho ta chút đường bỏ vào thuốc. Ta lén giữ lại một ít, ngươi muốn ăn không?”
Thấy ta không nhận lấy, nàng lại mỉm cười: “Ngọt lắm đó, ta không gạt người.”
Nụ cười của nàng nhu hòa thuần khiết, là cơn gió mềm mại, là tuyết trắng thanh tịnh nhất thế gian. Nhưng khi hóa thành mắt đỏ, lại khiến người run rẩy sợ hãi.
Một mặt là lòng dạ trẻ con, một mặt lại là quỷ Tu La.
Ta một hơi uống cạn thuốc, nhận lấy một viên đường, ngậm vào miệng, chỉ nói: “Ta biết ngươi không gạt người. Thật sự rất ngọt.”
Nàng chà xát ngón tay, hồi lâu, như lấy dũng khí nói: “Ta nấu cháo cho ngươi rồi, để ở dưới bếp, ngươi muốn ăn không?”
Ta nhìn nàng một cái: “Sao ngươi không trực tiếp bưng đến đây, để ở đó sẽ nguội lạnh.”
Mặt nàng đỏ lên: “Ta sợ ngươi sẽ chê. Tài nấu nướng ta không tốt, có lẽ không ngon. Nếu như ngươi không muốn thì ta sẽ tự xuống bếp uống hết.”
Ta đáp: “Ta không ngại.”
Đôi mắt của nàng sóng nước lay động khiến ta thích thú ngắm nhìn: “Ngươi không chê ta nấu sao? Ta đối đãi ngươi như vậy, ngươi cũng không sợ?”
“Ta sợ.”
Thần sắc trong mắt nàng ảm đạm xuống: “Ngươi sợ là đúng. Ta cũng sợ chính mình.”
Ta thành thật: “Lúc đầu, ta quả thật là sợ. Khi đó, ta cảm thấy mình sẽ bị ngươi gϊếŧ chết, bất quá cũng chỉ có lúc đó thôi. Ngươi đã ngừng lại rồi, sẽ không nặng tay.”
Nàng xoắn vạt áo, căn bản không dám nhìn ta nữa.
“Hôm qua ngươi nói ngươi tin ta, đúng không?” Ta hỏi nàng.
“Đúng.” Nàng gật đầu.
“Vì đáy lòng ngươi tin ta, cho nên ngươi sẽ không thật sự gϊếŧ ta.” Ta đạm nhạt nói: “Lần này ta tiếp tục giữ ngươi bên cạnh ta, cũng vì như thế, ta tin ngươi.”
Nàng vội giơ ngón tay đến, ngập ngừng nói: “Ta xin thề, chuyện như thế, sẽ không phát sinh lần nữa. Ngươi đừng… đừng ghét bỏ ta, chúng ta vẫn sống cuộc sống giống như trước đây, ngươi dạy ta đọc sách viết chữ, ta sẽ nổ lực học thật nhiều thứ, giặt đồ nấu cơm, cái gì cũng làm, sau này ta sẽ báo đáp ngươi thật tốt. Cho ta theo ngươi, ta nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời.”
“Không nên tùy tiện thề thốt.”
“Cái gì?”
Ta liếʍ liếʍ viên đường trong miệng, nói: “Không nên dễ dàng tuyên thệ. Nếu sau này ngươi không cách nào giữ lời, sẽ làm người khác tổn thương, khiến người đó thất vọng. Nhất là sau này ngươi trưởng thành, gặp được người quan trọng đối với ngươi, càng phải cẩn thận lời hứa.”
Nàng suy nghĩ một chút, có chút như hiểu như không, hỏi: “Nếu ngày nào đó ta làm trái lời hứa, ngươi cũng sẽ đau lòng phải không?”
Ta đáp: “Sẽ không.”
Nàng hỏi: “Vì sao? Vừa nảy ngươi nói ngươi tin tưởng ta, nếu ta phản bội lời hứa, vì sao ngươi không đau lòng? Ngươi đang lừa ta.”
“Ta không có tâm. Nếu không có tâm, sao phải thương tâm, lại làm sao khổ sở.”
Nàng trầm mặc hồi lâu, cuối cùng nói: “Ta bưng cháo đến cho ngươi ăn. Nó sắp lạnh rồi.”
Người khiến ta lo lắng nhất, vẫn là Hoài Dương Tử. Sau ba ngày trọng thương, là tử hạn của ta. Nếu như Hoài Dương Tử tưởng rằng lúc ta suy yếu nhất, đến trạch viện này kiếm chuyện kɧıêυ ҡɧí©ɧ, ta sợ không thắng nổi hắn. Thế nhưng như vậy qua ba ngày, trong trạch viện trời yên biển lặng, Hoài Dương Tử cũng không lộ ra nửa điểm dấu vết, ta không khỏi nghĩ thầm, chẳng lẻ hắn không biết chuyện ta bị thương?
Nghĩ như thế, cảm giác trấn an không ít. Ba ngày tử hạn vừa qua, như thế lại tu dưỡng thêm vài ngày, thân thể ta từ từ bình phục, vết thương cũng kết mài thỏa đáng, cho dù lần này hắn đến trước, ta cũng không sợ hãi.
Buổi chiều, dùng qua cơm tối, ta khoác áo ngồi bên bàn đọc sách, cho nữ hài luyện chữ. Sau khi luyện xong, ta gác lại bút chu sa, nói: “So với trước kia, đã có chút tiến bộ.”
“Thật không?” Nàng đầu tiên là mừng rỡ, sau đó lại rũ mi xuống, ngáp khẽ đáp: “Mấy ngày nay ta chép rất nhiều trang rồi, muốn luyện giỏi một chút, ngươi xem xong cũng sẽ dễ chịu một chút.”
Ta yên lặng chốc lát, hỏi: “Nhiều ngày như vậy nhốt mình trong nhà, buồn không?”
“Buồn.” Nàng lại vội vã lắc đầu: “Không… không buồn.”
“Buồn là buồn, không buồn thì là không buồn.”
Nàng lúc này mới gật đầu: “Buồn.”
Ta nói: “Ngày mai dẫn ngươi ra phố vui chơi giải sầu nhé. Không cần luyện chữ, cũng không cần học bài.”
Gương mặt nàng hiện lên nét vui mừng, rồi lại chuyển sang màu mắt ảm đạm nói: “Vết thương của ngươi chưa lành hẵn, vẫn là không nên ra ngoài. Chúng ta ở nhà đợi là được rồi.”
“Vậy sao.” Ta nhìn bóng đêm mông lung ngoài cửa sổ: “Ngươi đã không muốn đi ra ngoài, ta cũng không miễn cưỡng, ta đi một mình.”
Nàng nhào tới nắm lấy tay áo của ta, ta lạnh mắt liếc nàng, nàng lại run rẩy thu tay về: “Ta buồn, ngươi cũng dẫn ta đi đi.”
“Muốn đi, vậy thì nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai là hoa triều (*), phải dậy sớm một chút.”
“Hoa triều là cái gì?”
“Hoa triều là một ngày hội ở Thanh Huyên, xuất hiện lần đầu tiên từ Chu triều, diễn ra vào ngày xuân trăm hoa đua nở. Thanh Huyên lịch sử lâu đời, giữ lễ như cũ, tiết Hoa triều này truyền từ Chu triều đến nay, cũng không bị mai một, nhưng các vùng khác ở Trung Nguyên đã không còn nữa. Vào tiết Hoa triều, trên phố sẽ có rất nhiều người bán hoa hoặc thêu hoa, dịp này cũng có nam nữ trẻ tuổi tặng hoa cho nhau, để tìm kiếm thiên thành giai ngẫu.”
Nàng gật gật đầu: “Thì ra là ngày lễ tìm người yêu.”
Ta nói: “Nghiêm túc một chút. Ngươi một tiểu hài tử, sao lại biết được cái gì tình nhân?”
Nàng liền đỏ mặt: “Ta… ta không biết.”
Ta nói: “Không biết thì đi ngủ, chớ có ở đây nói nhảm.”
“Ah, được… được.”
Ngày thứ hai Hoa triều, ánh mặt trời ấm áp, sau khi hai người rửa mặt, bước lên ánh nắng ban mai ra cửa. Thời gian còn sớm, nhưng đường phố đã rộn ràng từ lâu, hai bên đường bày các loại giỏ hoa trát hoa, hoa hạnh trắng toát tao nhã, một bó một bó, phảng phất như tuyết trắng; hồng mai nở muộn hái được từ thâm sơn, nụ hoa oánh nhuận, vô cùng hiếm thấy; mà rực rỡ nhất là không gì bằng hoa đào nở đúng dịp tiết xuân này, từng cành đặt ngay ngắn trên quầy hàng, hoặc là trong giỏ hoa, cành lá xanh thẫm, trên cánh hoa hồng sắc đọng lại sương mai, dĩ lệ vô cùng mê người.
Cả con đường dài hòa lẫn hương hoa cùng mùi thơm thức ăn. Hai người chậm rãi đi trên con đường, dự định tìm một chổ tốt ngồi ăn bửa sáng, lúc này nữ hài kéo ống tay áo của ta: “Ngươi xem hoa bày bên trái, so với bên phải nhiều hơn, nhiều hoa như vậy, cũng không có chủ sạp trông giữ, vừa nảy ta còn nhìn thấy một ông cụ lấy vài cành hoa đi rồi, hắn không có trả tiền. Ta có thể hay không cũng đi lấy một cành?”
Ta đạm nhạt đáp: “Đó là cho người chết dùng. Ngươi cũng muốn sao?”
Nàng xưa nay sợ tối sợ quỷ, nghe được hai chữ người chết, sắc mặt cũng trắng ra: “Cái… cái gì…, ông cụ đó, ông ta… ông ta là quỷ sao?”
“Là người.”
“Ngươi… không phải ngươi nói hoa đó chỉ cho người chết dùng sao?”
“Là cho người chết dùng không sai, ông cụ đó chẳng qua là lấy một ít cành vào trong tế bái mà thôi, về phần người được tế bái đó, có lẻ là người vợ quá cố của ông ta.”
Nữ hài thở phào nhẹ nhõm: “May quá.”
Ta nói: “Từ xưa đến nay tả vi âm, hữu vi dương, hoa này đặt bên trái, đó là u minh chi hoa. Vào tiết Hoa triều, ngoại trừ dương thế nam nữ dắt nhau tìm tình yêu, cũng là ngày tưởng nhớ người thân quá cố, bên trái này cũng có chuẩn bị cành hoa. Hoa này không cần trả tiền, nếu như có người yêu quý muốn tế bái, tự sang bên trái lấy vài cành đi là được. Còn những người khác, cũng sẽ không lấy, dù sao minh hoa rất xui xẻo. Ngoài ra buổi tối hoa này cũng không thu lại, Thanh Huyên địa khí không tốt, tương truyền vào ban đêm có quỷ hồn ẩn hiện, quỷ cũng có người thân, ban ngày trận người, ban đêm trận quỷ, ngươi có hiểu không?”
Gương mặt nữ hài đỏ rồi lại trắng, trắng rồi lại đỏ: “Hiểu… hiểu rồi.”
Ta chỉ tay: “Ngươi xem, bên trái kia có một tiểu nam hài đang xem hoa, trông cũng rất tuấn tú.”
Nàng vội ngẩng đầu nhìn, chợt lại chảy mồ hôi ròng ròng: “Ở đâu? Ở đâu… sao ta nhìn không thấy…”
Ta nói: “Ngươi không nhìn thấy sao? Hắn đang nhìn về hướng ngươi, tuổi tác tương đương ngươi, chải búi tóc công tử, mặc một thân ngân trang.”
Nữ hài nắm lấy tay ta, ngón tay phát run: “Ta quả thật nhìn không thấy.”
Ta “Ân” một tiếng, nhẹ giọng nói: “Vậy e đó là quỷ đêm giả dạng đi ra, muốn chọn trước ít hoa về, tránh về đêm phải tranh giành. Ta thấy hắn vẫn luôn nhìn ngươi, đoán chừng là thấy ngươi nhìn xinh đẹp, muốn cưới ngươi về nhà làm thê tử.”
Nàng cúi đầu xuống, cơ hồ như sắp khóc: “Ta còn nhỏ, còn nhỏ, không làm thê tử cho người ta.”
Ta nói: “Con dâu nuôi từ nhỏ cũng được mà.”
Nàng ngẩng đầu, trong mắt hàm chứa đầy nước mắt, trong suốt nhìn ta, cắn môi cả giận nói: “Ta lại không thích hắn, tại sao phải đi làm vợ hắn. Ngươi đi nói với hắn, bắt hắn tránh xa một chút, chớ có nhìn chằm chằm ta nữa.”
Ta cũng hơi cắn môi dưới, như có chuyện lạ mà cúi đầu nhìn nàng.
Nàng vội nói: “Ngươi làm gì mà cười? Ngươi đi nói với hắn đi! Ta mới không thèm làm thê tử cho người khác.”
Ta hỏi: “Con mắt nào của ngươi thấy ta cười vậy?”
Nàng đáp: “Ngươi cắn môi, mắt và lông mày đều cong cả rồi, còn không phải đang cười? Ngươi cho rằng ta ngốc à?”
Ta sờ mặt mình một cái, nói: “Được thôi. Ngươi chớ sợ, ta gạt ngươi thôi. Không có tiểu nam hài gì đó, hắn cũng sẽ không cưới ngươi làm thê tử.”
Trong mắt nàng lóng lánh nước mắt, hết sức ủy khuất: “Lúc trước ta từng nói trên đời này ta chỉ tin tưởng ngươi, ta tin ngươi, vậy mà ngươi lại gạt ta…”
Ta đáp: “Lúc trước ta cũng nói qua ta không phải người tốt, bảo ngươi có một số việc không nên tin tưởng ta mà.”
Nàng xoay đầu đi, đưa tay dụi mắt, tự mình đi về phía trước.
Ta đuổi theo, gọi: “Này.”
Nàng không thèm để ý ta, chỉ một mực đi về trước.
Ta đi đến bên một sạp hoa, dừng lại đẩy ra một bụi hoa đào xinh đẹp mỹ lệ, lại nói: “Chổ vết thương ngươi đâm ta bị đau, ngươi không đến nhìn ta sao?”
Nàng lúc này mới xoay người lại, hướng ta đi đến, sa sầm mặt nói: “Lúc trước ta đâm ngươi bị thương, là ta sai. Vốn là ta nợ ngươi, không nên nổi giận với ngươi, ta cùng ngươi về nhà nghỉ ngơi đi, không chơi nữa.”
Ta chiết một nhánh đào cho nàng: “Cho ngươi.”
Nàng sửng sốt.
Ta lại nói: “Đây là hoa ở bên phải, không phải hoa ở bên trái.”
Nàng đưa tay nhận lấy cành hoa đào đó, trên mặt vẫn còn đọng lại giọt sương, dưới ánh mặt trời phát sáng rạng rỡ.
Nàng do dự nói: “Ngươi không phải nói Hoa triêu tặng hoa nghĩa là…?”
Ta nói: “Ta cũng không phải người bản địa ở Thanh Huyên, không cần giữ quy cũ này, ngươi nhận lấy là được, hoa này vốn rất hợp với ngươi. Đi thôi, chúng ta đi tìm một nơi ăn sáng, bánh bao, sủi cảo, hay là mì sợi?”
Nàng vui vẻ cầm lấy hoa đào trong tay, lắc lắc đi về trước: “Bánh bao.”
Ta đi theo sau nàng, nhẹ giọng nói: “Đừng huơ loạn như vậy, cánh hoa sẽ rơi đó.”
Nàng không để ý tới ta, vẫn cứ ở phía trước nhẹ nhàng thoải mái mà bước đi.
Ánh nắng mai mát mẻ ấm áp, tản khắp người nàng. Một nhánh hoa đào nở ở trên tay nàng, nhụy hoa đỏ ửng, đặc biệt mỹ lệ.
(*) Hoa triều: ngày sinh của trăm hoa; ngày trăm hoa đua nở (tương tuyền là ngày 12 tháng 2 hoặc ngày 15 tháng 2 âm lịch)