Dò Hư Lăng (Cổ Đại Thiên)

Chương 213: Nụ hôn cay đắng

Ti Hàm nhăn mày:” Ngươi sao dám như thế cùng ta nói chuyện.”

Ta thản nhiên nói: “Ngươi nếu không nói xấu thê tử của ta, ta cũng sẽ hảo hảo cùng ngươi nói chuyện.”

Ti Hàm nói: “Vô liêm sỉ.”

Ta không cùng nàng nói tiếp, chỉ là quỳ.

Bốn phía không tiếng động, phi thường vắng vẻ, ta chỉ có thể nghe được tiếng hô hấp của mình.

Một lúc lâu, thanh âm của Ti Hàm dường như êm dịu: “Cẩn nhi.”

Ta như trước không đáp.

Ti Hàm nói: “Cẩn nhi, ngươi dừng lại được rồi.”

Tiếng “Cẩn nhi” nàng gọi, cùng tiếng gọi “Y nhi” mà Côn Lôn ngày thường gọi ta, thật khiến cho ta có một loại cảm giác như nhau. Mang theo vài phần uy nghiêm của bậc trưởng bối, lại mang theo mấy phần yêu thương, trong lòng tạm thời trở nên xoa dịu.

Ta hỏi nàng:”Cô cô, ngươi đồng ý sao?”

Nàng muốn ta gọi nàng là cô cô, ta đơn giản gọi nàng đúng như vậy.

Giờ này khắc này, ta là thật tâm muốn gọi như vậy nàng. Ngay cả thoạt nhìn nàng, cùng ta tuổi không sai biệt lắm, đều tuổi còn trẻ như nhau.

Ánh mắt của Ti Hàm không băng lãnh giống như trước, phảng phất giống như có rung động: “Ngươi, ta có thể cân nhắc đồng ý với ngươi.”

Ta đứng lên, phủi bụi dính trên đầu gối.

Ti Hàm nhẹ giọng nói: “Đưa lưng qua đây, cởϊ áσ ra cho ta xem.”

Ta hiểu được nàng là vì thay ta xem bệnh, không hề giống như trước chống cự, nhanh nhẹn xoay người sang chỗ khác, đem áo khoác và áσ ɭóŧ cởi xuống, lộ ra bờ vai.

Đầu ngón tay nàng lạnh như băng để ở trên lưng của ta, từng điểm từng điểm chậm rãi vuốt nhẹ đi xuống, muốn dò xét huyệt vị.

Cũng không biết trải qua bao lâu, ta lạnh đến run người, nàng giúp ta đem quần áo đưa lên, thấp giọng nói: “Mặc vào. Cẩn thận cảm lạnh.”

Ta mặc lại áo, có chút khẩn trương nói: “Cô cô. . . Làm sao, ta mắc bệnh gì? Tích Nhan nói trong cơ thể ta có lẽ có phong châm, có thật không?”

Ti Hàm không đáp, chỉ là nói: “Ngồi đi.”

Nói xong, tự mình ngồi vào một cái ghế.

Ta do dự một chút, theo nàng ngồi vào một chiếc ghế khác ở bên cạnh.

Ti Hàm đẩy tới vài đĩa bánh điểm tâm, đặc biệt tinh xảo: “Nếm thử.”

Ta không động bánh điểm tâm. Thấy nàng xem ra không quá nguyện ý nói về chứng bệnh của ta, ta cũng coi như thức thời, lập tức nhẫn nại, không hề đi hỏi, mà chỉ nói: “Là ngươi vẫn nhờ Tích Nhan chiếu cố ta sao?”

Ti Hàm ngẩng đầu: “Đúng vậy.”

“Ngươi tại sao đối với ta… Tốt như vậy?”

Ti Hàm nói: “Ta là cô cô của ngươi, nên đối đãi ngươi như vậy.”

“. . .” Ta thở dài: “Tốt thôi, ngươi là cô cô ta. Nói như vậy, ngươi biết ta? Thực không dám đấu diếm, ta còn nhỏ được người nhận nuôi, lớn lên đến nay, ngay cả thân thế cùng cha mẹ đều không biết, vẫn luôn đi tìm, ngươi, ngươi có biết được cha mẹ ta sao?”

“Biết được.”

Ta mừng rỡ, rồi lại có điểm không biết có gì sai. Nhìn Ti Hàm dường như biết được rất nhiều, ta từ trong miệng nàng nhất định sẽ biết một ít về thân thế của ta cùng với manh mối về cha mẹ ta, thế nhưng suy nghĩ một chút, rõ ràng một câu cũng hỏi không ra được.

Rất nhanh, ta liền tìm được nguyên nhân. Ta còn chưa tin tưởng nàng.

Nàng nói nàng là cô cô ta, nàng liền thực sự là cô cô của ta sao? Nàng tuổi còn trẻ như vậy, làm sao làm được cô cô ta? Còn nữa nàng nói nàng biết cha mẹ ta, đó chỉ là lời nói của một bên, sao biết được chính xác nàng sẽ không gạt ta.

Thấy ta không lên tiếng, Ti Hàm nói: “Cẩn nhi, ngươi tại hoài nghi ta.”

Ta vội trả lời: “Không có.”

Ti Hàm nói: “Hoài nghi không có gì không tốt. Trên đời này nhiều người xấu, không nên dễ dàng tin tưởng người, đây là chuyện tốt. Cẩn nhi, ngươi đúng.”

Ta nói: “Ngươi sao lại gọi ta Cẩn nhi.”

“Tên của ngươi là Thương Cẩn, ta tất nhiên là gọi ngươi Cẩn nhi.”

Ta hiểu được tên mặc dù chỉ là một dấu hiệu, thế nhưng cái này cũng là đại diện cho con người của ta, Sư Thanh Y là ta, ta chính là Sư Thanh Y. Nghĩ không ra ta làm Sư Thanh Y mười năm, hôm nay đột nhiên bị người khác gọi là “Thương cẩn” – một cái tên xa lạ, nhất thời chỉ cảm thấy không được tự nhiên.

Ti Hàm nói, ta là nghe, nhưng cũng không tin hết, lại hỏi: “Thế nhưng trên đời này còn có người gọi ta là Thiều nhi. Ta đây rốt cuộc là người nào?”

Ti Hàm mỉm cưới:” Là Doãn Mặc Hàn gọi ngươi sao?”

Trong lòng ta trầm xuống: Nàng nhất định đều biết, thật sự tất cả việc của ta, đều không giấu được nàng.

Ti Hàm lại nói: “Doãn Mặc Hàn là người điên, đem ngươi trở thành người khác, không cần để ý tới hắn.”

Ta cái hiểu cái không gật đầu, quay đầu nhìn cửa gỗ đóng chặt , nghĩ thầm đi vào đã lâu, Lạc Thần có lẽ rất nóng lòng, thầm nghĩ còn nhiều thời gian, ta sau này sẽ tìm Ti Hàm hỏi thêm nhiều việc nữa, nhân tiện nói: “Cô cô, ngươi bây giờ có thể giúp xem bệnh cho Lạc Thần được không? Ta cầu xin ngươi.”

Ti Hàm ánh mắt lành lạnh nhìn ta: “Tất nhiên có thể.”

Ta vui mừng đẩy cửa đi ra ngoài, thấy Lạc Thần lẻ loi ngồi ở trên lan can, thấy ta đi ra, nàng liền đứng lên.

Ta cầm bàn tay lạnh lẽo của nàng, thế nhưng nghĩ đến Ti Hàm đi theo phía sau, cũng không dám làm ra cử chỉ thân mật gì, chỉ là cười nói: “Theo cô cô vào trong đi, nàng sẽ trị bệnh cho ngươi.”

Lạc Thần đối với ta mỉm cười, không trả lời.

Ti Hàm đi tới, nhìn Lạc Thần nói: “Ngươi tên là Lạc Thần?”

Lạc Thần giọng nói băng lãnh, nhẹ nói: “Đúng vậy.”

Ti Hàm nói: “Ngươi họ Lạc, Lạc thủy thập cung, ngươi có nghe qua?”

Lạc Thần ngước mắt nhìn thẳng Ti Hàm, dừng một lát, nàng lạnh nhạt nói: “Chưa từng nghe nói.”

Ti Hàm có vài phần suy nghĩ mỉm cười: “Thật không?”

Lạc Thần mặt không thay đổi: “Đúng vậy.”

Ti Hàm xoay người sang chỗ khác, bỏ lại một câu nói: “Theo ta vào đây.”

Ta vội vàng dùng tay giữ Lạc Thần, Lạc Thần đứng ở tại chỗ bất động, ta có chút nóng nảy, lại kéo kéo ống tay áo của nàng, nàng lúc này mới hướng ta cười cười: “Chờ ở đây.”

Nói xong, theo Ti Hàm đi vào, mang theo cửa chính từ từ đóng lại.

Ta vừa vui mừng, lại có chút lo lắng, Ti Hàm đối với Lạc Thần ấn tượng hết sức không tốt, Lạc Thần cũng chưa từng có ánh nhìn tốt với Ti Hàm, nếu là các nàng hai người ở trong phòng đánh nhau, nên như thế nào cho phải. Vô luận là khí thế hay là võ công, Lạc Thần và Ti Hàm thoạt nhìn cũng đều sàn sàn như nhau, các nàng hai người nếu như triền đấu, hậu quả là không thể tưởng tượng nổi, rất có thể đến nhà cửa cũng sẽ sụp đổ.

Ở trong viện tới tới lui lui bước đi thong thả, thấy bên phải bố trí bàn ghế cẩm thạch trắng, phía trên tuyết đọng được quét sạch, ta liền đi tới, ngồi lên trên cái ghế bạch ngọc nghỉ tạm.

Đang lo lắng, liền nghe thấy âm thanh trong trẻo nói: “Điện hạ, thỉnh dùng trà.”

Ta bị hù làm cho giật mình, ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy nữ nhân mặc hắc y đứng ở trước mặt ta, dáng vẻ ước chừng khoảng mười bảy mười tám tuổi, diện mạo xinh đẹp, hai con mắt như là ngọc sáng, trong tay lại bưng một cái khay. Mặt trên cái khay để một ấm trà màu xanh, một chén trà cũng màu xanh, ngoài ra còn có một vài đĩa quà vặt.

Nàng như vậy đột ngột xuất hiện ở bên cạnh ta, ta lại đều không biết, tuy nói ta đang suy nghĩ về vấn đề khác cho nên phân tâm, thế nhưng nàng ở nơi này có thể lặng yên im lặng đi tới, dự đoán công phu không hề kém.

Ta nhìn chung quanh một chút, thấy xung quanh lại không có người nào khác, liền nói: “Ngươi kêu ta sao?”

Cô gái kia mặt không chút thay đổi, nhìn qua là người có phần xinh đẹp, ngẩn người nói: “Đúng vậy, điện hạ.”

Ta khoát tay:”Cái gì điện hạ, đây không phải tên ta, ta là Sư Thanh Y, người đừng gọi ta như vậy nữa.”

Bởi vì mẫu thân Sư Cẩm Niệm được chọn vào cung làm phi, ta tám tuổi thì ở hoàng cung qua một đoạn thời gian, khi đó được phong làm Thanh Bình công chúa, bất quá cũng chỉ là hư vô. Mẹ ta thân ở trong cung làm phi, lại không hề có địa vị gì, bị người xem thường, ta hiển nhiên cũng không chiếm được cái ánh mắt tốt gì.

Người trong cung ngoài mặt cũng sẽ gọi ta một tiếng điện hạ, nhưng luôn luôn trắng trợn thể hiện ra vẻ mặt khinh thường, trong tẩm cung thiếu cái gì, bọn họ dù sao cũng vẫn thờ ơ, ta sớm đã thành thói quen. Điện hạ tiếng xưng hô này, bất quá chỉ châm chọc mà thôi.

Thiếu nữ này bây giờ rõ ràng gọi điện hạ, thật là làm ta không được tự nhiên.

Thiếu nữ như trước mặt vô biểu tình: “Ti Hàm đại nhân đã từng nói, điện hạ chính là điện hạ, hạ nhân há lại có thể không biết lễ nghi.”

Ta vội nói: “Ta thật không phải là điện hạ, ngươi chớ có vui đùa ta. Ta chỉ là một người thường, một đại tục nhân, điện hạ kia cao quá ta trèo không có tới.” Tiếp nhận khay trong tay thiếu nữ kia, chỉ vào ghế bạch ngọc, nói: “Ngươi ngồi đi, ngươi có đói bụng không? Chúng ta cùng nhau ăn.”

Cô gái kia nét mặt có chút biến hóa, nói: “Điện hạ, Mười Bốn không dám.”

Ta khó xử nói: “Có cái gì không dám, ngươi thật là. Ngươi tên là Mười Bốn, nữ hài tại sao lại gọi tên này.”

Thiếu nữ nói: “Như điện hạ nói, thần đúng là tên Mười Bốn.”

Ta cười nói: “Nhà ngươi huynh đệ tỷ muội rất nhiều sao, đứng hàng thứ mười bốn?” Trong lòng nói người nhà cũng thật nhiều, mẫu thân của nàng thật là cực khổ.

Mười bốn nói: “Nô tỳ xác thực đứng hàng thứ mười bốn, cấp trên rất nhiều đại ca đại tỷ, phía dưới rất nhiều tiểu đệ tiểu muội.”

Ta cả kinh nói: “Ngươi còn có. . . Còn có tiểu đệ tiểu muội?”

Tổ tông ở trên, mẫu thân của nàng thật là quá cực khổ!

Mười bốn nói: “Đúng vậy. Đứng hàng cuối cùng, được gọi là sáu trăm hai mươi bảy.”

“. . .” Ta thiếu chút nữa từ trên cái ghế bạch ngọc mà té xuống.

“Điện hạ, ngươi không có sao chứ?” Mười bốn mặt hiền lành, nhanh tay đỡ ta.

Ta ngồi thẳng người, nói: “Không sao, không sao.” Nhìn vẻ mặt thật thà của mười bốn, ta cẩn thận nói: “Khổ cực mẹ ngươi, nàng lão nhân gia thật là. . . Thật không dễ dàng.”

Mười bốn nói: “Điện hạ hiểu lầm, chúng ta điều không phải huynh đệ tỷ muội ruột thịt, đều là thủ hạ của Ti Hàm đại nhân, tổng cộng có sáu trăm hai mươi bảy người, chờ Ti Hàm đại nhân phân công công việc. Chúng ta được Ti Hàm đại nhân một tay bồi dưỡng, là người của Ti Hàm đại nhân, cũng là người của điện hạ ngài, ngài có thể tùy ý phân phó.”

Trước Lạc Thần nói bên ngoài trạch viện có rất đông người bảo vệ xung quanh, trong lòng ta nặng nề, nói: “Còn lại sáu trăm hai mươi sáu người, đều ở đây cả sao?”

Mười bốn nói: “Ti Hàm đại nhân không ở chỗ này lâu dài, ở đây chỉ có ba mươi bảy người. Những người còn lại đều ở nơi khác.”

Ta thở phào một cái, may mà người không coi là nhiều, nếu là có điều gì vạn nhất, ta và Lạc Thần liên thủ, cũng nên dễ ứng phó.

Mười bốn nói: “Điện hạ nếu như có gì phân phó sai phái, từ một đến ba mươi bảy, chỉ cần gọi tên chúng ta là được.”

Ta lau mồ hôi lạnh, nói: “Thật không?”

Mười bốn nói:”Đúng vậy.”

Ta đơn giản muốn đùa một chút, thấp giọng nói: “Mười tám?”

Chỉ thấy tiếng gió bên tai sưu sưu, một thân ảnh thiếu niên hắc y nhảy đến, quỳ xuống đất nói: “Điện hạ có gì phân phó?”

Ta sợ đến tâm can, liên tục xua tay: “Không. . . Không có gì, ngươi đi đi.”

Mười tám nói: “Thần xin cáo lui.”

Vài bước nhảy nhẹ, ngự khởi khinh công, nhảy ra ngoài tường viện.

Tay ta vỗ ngực thuận khí, mười bốn nói: “Điện hạ nếu như không có việc gì, mười bốn cũng xin cáo lui.”

Ta sau gáy đều là đổ mồ hôi, cũng đã trải qua kinh sợ, vội nói: “Ngươi. . . Ngươi đi đi.”

Mười bốn xoay người muốn đi, ta lại gọi nàng: “Chậm đã, các ngươi không nên gọi ta là điện hạ, ta thật không phải điện hạ gì, khiến ta tổn thọ, phải chết sớm vài thập niên đi.”

Mười bốn thật thà nói: “Ân, điện hạ.”

“. . .”

Đợi mười bốn đi, ta liền thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng vừa nghĩ tới có ba mươi bảy ánh mắt đang nhìn ta, chỉ cảm thấy đáy lòng một trận sợ hãi.

Uống trà thơm, ăn quà vặt, đợi lúc lâu, Lạc Thần cuối cùng cũng đi ra.

Ta đặt lại chén trà, vui mừng chạy đến, vội nói: “Thế nào?”

Khuôn mặt Lạc Thần cười có chút tái nhợt, như tuyết trắng trong sân nhà, che dấu chút bối rối trong mắt, ngay cả cước bộ cũng có gì đó không ổn.

Ta cũng hoảng sợ, bắt tay nàng, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi làm sao vậy? Nàng, nàng đối với ngươi làm cái gì?”

Lạc Thần gượng gạo cười nói: “Không có thế nào. Nàng chỉ là đang giúp ta coi bệnh mà thôi.”

Ta nói: “Nàng nói cái gì? Khi nào thì bắt đầu bắt tay vào giúp ngươi trị bệnh?”

Lạc Thần nói: “Rất nhanh. Bất quá nàng phải giúp ngươi trị bệnh trước, ta đây hàn bệnh có chút khó giải quyết, thời gian chuẩn bị cũng dài, điều phối thuốc dẫn cũng khó tìm, cho nên từ từ đi.”

Ta nói:”Ta không vội, để nàng trị bệnh cho ngươi trước đi.”

Lạc Thần mỉm cười: “Toàn bộ nghe thầy thuốc, ngươi phải ngoan một chút.”

Ta không rõ ràng ừ một tiếng, Lạc Thần lại nói: “Kế tiếp ngươi sẽ ở lại đây.”

Ta sửng sốt: “Cái gì? Ta không được ở trong nhà sao?”

Lạc Thần nói: “Đương nhiên. Ở chỗ này nàng mới giúp ngươi phối dược chẩn đoán bệnh tốt được. Ở đây rộng rãi thoải mái, lại yên tĩnh, ở tại nơi này rất tốt.”

Ta nói: “Vậy còn ngươi?”

Lạc Thần không đáp, chỉ là cười nói: “Ngươi theo ta ra đây.”

Ta nhìn lại, Ti Hàm đứng dựa vào ở cửa, chỉ là lạnh lùng nhìn Lạc Thần.

Lạc Thần cũng không nhìn lại Ti Hàm, nắm tay của ta liền đi ra ngoài.

Tuyết bắt đầu rơi, may mà chỉ là chút tuyết nhỏ, không có gì đáng ngại. Đi tới đường đá, lướt qua mấy cụm hồng mai, đạp tuyết đi, đi rất xa, ta nhịn không được hỏi:”Đi rất xa rồi, người có lời gì muốn nói, cần gì phải đi xa như vậy để nói.”

Lạc Thần cúi đầu,tóc dài rũ xuống tuyết trắng trên vai, nhẹ nói: “Ta đột nhiên rất muốn hôn ngươi, bên kia xung quanh còn ảnh vệ, nhiều như vậy ánh mắt nhìn chằm chằm, ngươi nguyện ý sao?”

Mặt ta đỏ bừng, thầm nghĩ nàng thật là thẳng thắn.

Bất quá… Thật ra trong lòng ta, lại thích nàng thẳng thắn như vậy.

Ho khan một cái, ta nói: “Ta tìm hiểu rõ rồi, ở đây tổng cộng có ba mươi bảy ảnh vệ.”

Lạc Thần thoáng giật mình: “Ngươi thế nào biết được rõ ràng như vậy?”

Ta cười nói: “Ta tự có cách thức. Bất quá những ảnh vệ này thoạt nhìn dường như cũng bình thường.”

Lạc Thần mỉm cười:”Đừng nói người khác như vậy.”

Ta lẩm bẩm nói: “Bọn họ là cũng bình thường, mỗi một người đều gọi nào là. . . Ai, không nói, không có ý nghĩa.”

Đi tới rừng cây bên đường, bốn phía thanh tịnh và đẹp đẽ, tuyết đọng tựa như ngọc, không bị bên ngoài giẫm lên, nhìn qua thuần khiết cực kỳ, bốn phía gió đông thổi, xen lẫn tiểu tuyết, băng lãnh nhẹ nhàng khoan khoái.

Ta cất cao giọng nói:”Nhất.”

Bốn phía ngoại trừ tiếng gió thổi, không hề có phản ứng gì, trong lòng ta vui vẻ, lại dừng lại gọi từ hai tới ba mươi bảy, một ảnh vệ cũng không từng xuất hiện.

Ta cười nói: “Được rồi, ở đây không có người khác.”

Lạc Thần nói: “Nghịch ngợm, cách gọi gì kì lạ như vậy.”

Ta cúi đầu, mặt lại dần đỏ lên, nắm ngón tay nói: “Ngươi. . . Ngươi không phải nói muốn hôn ta, ở đây lại không có người ngoài.”

Lạc Thần từ lúc ở trong phòng Ti Hàm đi ra, sắc mặt có chút căng thẳng, bây giờ đã hòa hoãn chút, trong mắt ẩn chứa ý cười.

Nàng ôm thắt lưng ta nói:”Ân, ta là muốn hôn ngươi.”

Ta có chút khẩn trương: “Ngươi. . . Ngươi người này hôn thì hôn, chính là đến hôn, nói nhảm nhiều như vậy, đều không có ý nghĩa.”

Lạc Thần cười nói:”Vậy ngươi nhắm mắt lại.”

Ta theo lời nàng nhắm mắt lại, trong lòng từng đợt tùng tùng như trống đánh, có thể cảm nhận được hơi thở của nàng lạnh giá như sương trắng ở cổ ta, mang theo vài phần giá lạnh, khiến cho người ta thần hồn điên đảo.

Chỉ nghe nàng ở bên tai ta nói: “Thanh Y, ta nguyện ý vì ngươi làm bất cứ chuyện gì. Ta cũng nguyện vì ngươi mà chết.”

Ta sửng sốt một chút, vừa định mở mắt ra, Lạc Thần lại nỉ non nhẹ giọng nói: “Ta yêu ngươi.”

Ta ôm chặt lấy lưng nàng, run rẩy nói: “Ta cũng vậy.”

Môi của nàng dán vào.

Mềm mại.

Lạnh như băng.

Một nụ hôn.

Tựa như một cơn gió, rất nhanh, nó liền rời đi.

Ta đưa ngón tay lên, vuốt nhẹ môi của mình, yên lặng nhìn Lạc Thần.

Lạc Thần nhìn vào mắt của ta, cười như không cười: “Hôn xong rồi. Còn muốn nữa sao?”

Ta xấu hổ liếc nàng, nàng nói: “Quay về thôi.”

Ta gật đầu nói: “Được, đã muốn tại đây chữa bệnh, cần phải về nhà trước cầm chút tiền bạc cùng quần áo, còn phải cùng Vũ Lâm Hanh nói rằng chúng ta không ở nơi này nữa, để cho nàng tạm thời vất vả thay ta chăm sóc choTrường Sinh. Chúng ta quay về sắp xếp đi.”

Nói xong, nhấc chân muốn đi, Lạc Thần động cũng không động, chỉ là nhìn ta.

Một lúc lâu, nàng nhẹ nhàng nói: “Không cần, mình ngươi ở lại thôi.”