Dò Hư Lăng (Cổ Đại Thiên)

Chương 209: Nữ tử dịu dàng

Lạc Thần đến bên cạnh ta ngồi xuống, nghiêng mặt nhìn ta thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy?”

Ta suy nghĩ một chút liền nói: “Bình thường tiểu ca trong đoàn xiếc đều là những người chịu khổ nhọc. Ta nghe nói vũ sư đoàn xiếc và đoàn kịch đều như nhau, trả thù lao cũng không cao, mà mỗi ngày đều phải tập luyện khổ cực, rõ ràng là rất kham khổ.”

Lạc Thần sắc mặt nghi vấn: “Như thế nào lại suy nghĩ cái này?”

Vũ Lâm Hanh dán lại gần, hì hì cười: “Sư Sư ngươi sẽ không cảm thấy tiểu ca vóc người đẹp, người ngoài tao nhã lễ độ, Vì vậy sinh lòng thương yêu, muốn đi giúp đỡ hắn?”

Ta buồn bực nói: “Ngươi lại nói bậy bạ gì đó. Ta là nói, mới vừa rồi thấy bên trong quần áo hắn chất vải vô cùng tốt, nhìn lên tay hắn cũng không giống khổ gì, rất trơn bóng nhẵn nhụi, nghĩ đến cũng là quý công tử, sao lại trở thành vũ sư trong đoàn xiếc?”

Vũ Lâm Hanh khinh thường nói: “Sư Sư, ngươi người này hay suy nghĩ quá nhiều, trong đầu suy nghĩ toàn những thứ linh tinh, không mệt mỏi sao? Lúc này là ngày hội nguyên tiêu, lại không cho phép người ta mua sắm thêm những bộ đồ mới hay sao. Hơn nữa tay kia, cũng là vì được người ta dưỡng tốt đi.”

Ta nâng cằm mơ hồ nói:”Hay là vậy. Gần đây trong đầu ta có chút hỗn loạn, suy nghĩ nhiều quá, không có việc gì. Mọi người ăn xong chè trôi nước, chúng ta cùng nhau đi xung quanh mua sắm .”

Nói xong, cúi đầu cầm cái thìa, ăn mấy viên chè trôi nước, nhưng tâm trạng hăng hái lúc trước đã có chút phai nhạt.

Lạc Thần nhàn nhạt liếc mắt nhìn ta, cũng không nói lời nào.

May mà Vũ Lâm Hanh các nàng không có phát hiện được ta khác thường, ăn xong chén chè trôi nước nóng hổi, mấy người theo dòng người một đường bước đi, mua hoa đăng, đoán đố đèn (*), gặp phải vài món đồ khác lạ, nhìn vừa mắt, sẽ không chút nào do dự liền mua, trong lòng thoải mái khoái hoạt. Vũ Lâm Hanh cùng Hoa Tích Nhan, Trường Sinh đi ở phía trước, nụ cười trên mặt tựa như nắng mai, nhìn ra được các nàng chơi đặc biệt vui vẻ.

Lạc Thần theo bên cạnh ta, lặng lẽ nhìn phía trước mấy người Vũ Lâm Hanh vui vẻ, khóe môi cũng khẽ cười. Bên đường ánh sáng hoa đăng ẩn hiện trong mắt của nàng, không hề rực rỡ, trái lại có vẻ có chút lạnh.

Đi một đoạn đường, ta nghe thấy nàng phát ra tiếng ho khan cực nhỏ.

Ta vội vàng dừng lại, thấy nàng ngón tay đặt ở bên môi, sương trắng theo hơi thở tản ra, vội hỏi: “Thế nào, cảm lạnh sao?”

Lạc Thần nhẹ giọng nói: “Ân. Khí trời lạnh, có chút phong hàn, không có gì đáng ngại.”

Trong quá khứ ngoại trừ lúc nàng phát hàn bệnh ra, những thời điểm khác cũng không sợ lạnh, cho dù ban đêm gió mưa lạnh lẽo, quần áo chung quy cũng rất là đơn bạc, nhiễm phong hàn lại chưa bao giờ có. Ta thầm nghĩ liền nói: “Ngươi dĩ vãng thân thể cũng không giống như vậy, có đúng hay không lúc trước thương thế còn chưa được điều dưỡng tốt, không thích ứng được khí trời nơi này? Ta cởϊ áσ cho người mặc, sưởi ấm chút. Không, ta nghĩ nên đưa ngươi về nghỉ trước, ngươi nằm trên giường bọc chăn nghỉ ngơi một lúc, sau đó chờ chúng ta trở về, rất nhanh.”

Lạc Thần cười nhạt: “Nói cái gì mà trở về nghỉ ngơi, ta là được chiều chuộng như vậy sao. Trường Sinh các nàng đang hứng thú chơi đùa, biết được ta một mình đi về, nhất định cũng chơi được không thoải mái, còn nói nữa, ta cũng muốn cùng các ngươi qua hết tết nguyên tiêu này.”

Ta kéo cánh tay của nàng: “Sang năm, ba năm sau, hàng năm đều có tết nguyên tiêu, lại không thiếu năm nào.”

Lạc Thần nói: “Hàng năm đều có tết nguyên tiêu, thế nhưng mỗi năm mỗi khác. Ta không muốn phải bỏ năm nay.”

Ta không lay chuyển được nàng, chỉ đành phải nói: “Vậy ngươi trước mặc thêm áo choàng của ta, trở về ta nấu canh gừng cho ngươi uống.”

“Như vậy để ta ôm ngươi, liền không lạnh, thân ngươi tử nhiệt, khi trước không phải nói vào đông sẽ sưởi ấm cho ta sao? Ngươi thân rất ấm, sẽ cảm thấy được sưởi ấm.” Lạc Thần cười đem ta ôm sát lại, hơi hướng phía trước ra hiệu: “Ngươi xem rất nhiều người đều đi về phía kia, rất náo nhiệt, chúng ta cũng đi nhìn một cái.”

Ta bị nàng ôm đi về phía trước, rất nhanh thì đuổi kịp Vũ Lâm Hanh và Hoa Tích Nhan, Trường Sinh. Mọi người nhất trí, liền theo dòng người tiến về phía phát ra tiếng động lớn kia, càng đi tới người càng ngày càng nhiều, chỉ nghe thấy nhịp trống rung trời địa hưởng, trên cao pháo hoa tứ tán nổ lên, xen lẫn bên người tiếng mọi người gọi nhau xôn xao cả một vùng, thật là rất náo nhiệt.

Ta nghĩ cái lỗ tai có chút đau, mắt thấy người bên cạnh chen chúc đông nghịt, tức thì cao giọng gọi Vũ Lâm Hanh nghìn vạn lần đem Trường Sinh trông chừng cho tốt, chớ để bị người đi đường đυ.ng phải. Chỉ là kêu vài tiếng, thanh âm đều bị nhịp trống và tiếng huyên náo lấn át đi, lại đưa mắt nhìn lên, Vũ Lâm Hanh các nàng đã sớm không thấy bóng dáng, không biết đã bị người đi đường xô đẩy chen lấn đến nơi nào rồi.

Trong lòng ta quýnh lên, đang muốn đi sâu vào trong dòng người, không ngờ có mấy người thô bạo chen lấn lên, Lạc Thần vội vàng đưa tay ngăn ở trước thân ta, kéo ta hướng sang bên cạnh mà đi, cố gắng hết sức tránh né tình trạng xô đẩy chen lấn xung quanh.

Ta một mặt đi một mặt nói: “Ở đây sao nhiều người như vậy? Trường Sinh các nàng cũng không biết thế nào.”

Lạc Thần an ủi: “Hôm nay ngày hội nguyên tiêu, ở đây khả năng đang diễn ra cái gì đó chúc mừng, người mới kéo về tụ tập đông như vậy. Đừng lo lắng, có Lâm Hanh và Tích Nhan cô nương mang theo Trường Sinh, không xảy ra việc gì đâu, chúng ta đi sát bên này ít người, ta đảm bảo có thể tìm được các nàng.”

Ta nghi ngờ nói: “Các nàng đi ở nơi có nhiều người, chúng ta đi lại là sát bên ít người, điều không phải càng thêm tìm không thấy sao?”

Lạc Thần lôi kéo ta né tránh dòng người: “Sẽ không, ngươi chính là cứ nghe ta.”

Thật vất vả đi tới chỗ sát bên, dòng người rời rạc hơn rất nhiều, ta âm thầm đổ mồ hôi. Thừa dịp lên đầu, hỏi người đi ngang qua, mới hiểu được Thanh Huyên đây mỗi khi đến tết nguyên tiêu mười lăm tháng giêng, đều có diễn ra một nghi lễ cúng tế hết sức long trọng, để cầu cho một năm mới mưa thuận gió hoà, mặt khác còn là cúng trời tế long, mà long, tất nhiên là chỉ về việc thời kì Chu Mục Vương khóa long ở tại Long Trầm Uyên kia.

Trách không được trước khi đi tới Thanh Huyên, luôn cảm thấy ban đêm hơi lạnh, nhưng trên đường hầu như không người đi lại, tối nay lại khác thường náo nhiệt ồn ào hẳn lên. Cả đêm đèn đuốc sáng trưng, trong một năm, chắc hẳn tối nay náo nhiệt nhất.

Chỉ nghe lại là một hồi trống vang lên, xuyên thấu bầu trời đêm, vốn là mọi người đang ồn ào, đột nhiên liền yên tĩnh lại.

Ta càng phát ra nghi hoặc, kéo lại một người hỏi cho kĩ, người nọ đáp: “Giờ trống vang lên, đó là dấu hiệu cho biết buổi lễ cúng tế sắp sửa bắt đầu, đây là khúc mở đầu. Năm nay Thanh Huyên đổi mới vũ cơ (**) cúng tế, nghe nói vũ cơ đại nhân là bằng hữu tốt của Trấn trưởng đại nhân, chính là một đại mỹ nhân tâm cao khí ngạo. Lần này chẳng qua là nàng cấp Trấn trưởng đại nhân mặt mũi, giúp hắn chuyện này, giữ cho hắn hình ảnh, năm trước chính là không được.”

Ta gật đầu nói: “Đa tạ ngươi.”

Người nọ quay trở lại buổi lễ, xoay người cước bộ vội vã len lỏi vào trong dòng người.

Lạc Thần không nói chuyện, lôi kéo ta đi tới một bên chỗ có lá cờ dựng đứng trên cao. Lá cờ đứng vững, mềm mại nhẹ nhàng lay động, phía trên được gắn một khúc gỗ vắt ngang, hai bên đầu khúc gỗ trái phải đều được treo một ngọn đèn l*иg màu đỏ.

Lạc Thần nói: “Đi.”

Ta “A” một tiếng: “Đi đâu?”

“Đây.” Lạc Thần nói xong, ôm ngang thắt lưng ta, phi thân giẫm chận tại chỗ, ta biết vậy nên dưới thân nhẹ bỗng, giống như hồng nhạn, tùy nàng bay lên phía trên khúc gỗ chỗ được treo đèn l*иg đỏ .

Lạc Thần ôm ta, hai người tại khúc gỗ này ngồi xuống, hai chân treo lơ lửng giữa không trung. Trên cao gió lạnh gào thét, ta chỉ cảm thấy chân như nhũn ra, thoáng nhìn xuống dưới, lập tức mắt nổ đom đóm, run run nói: “Ta. . . Ta sợ độ cao.”

Lạc Thần gật đầu nói: “Ta biết.”

“Ta. . . Ta muốn ngất xỉu. . .”

“Không phải là không ngất đây sao?”

“Ta lập tức sẽ ngất.”

“Cô nương ngốc. Lập tức là bao lâu?” Lạc Thần khóe miệng nhẹ cười, nói: “Chớ tự mình hù chính mình. Ngươi từ từ sẽ quen, không sợ, ta ở bên cạnh ngươi che chở ngươi. Ngồi ở đây, phạm vi nhìn rộng, ánh sáng của đèn l*иg rực rỡ thế này, nhìn xuống phía dưới thì một cái cũng không bị bỏ xót, chắc chắn sẽ tìm thấy được thân ảnh của Lâm Hanh các nàng.”

Ta mơ hồ nói: “Cũng tốt.” Bất quá vẫn là không dám đem tầm mắt nhìn ra xa.

Lạc Thần mâu quang mềm mại, nhìn như có chút buồn: “Ngươi sao lại sợ độ cao? Ngươi không thể sợ độ cao.”

Ta nhanh chóng nói: “Ta vì sao không thể sợ độ cao. Nếu là chỗ cao một chút, ta sẽ sợ. Trong ấn tượng, hình như nhớ được chính là từ khi ở chỗ rất cao rất cao ngã xuống, chảy rất nhiều máu, xương vỡ vụn, thiếu chút nữa chết, thế nhưng trên thực tế lại nhớ không rõ ràng lắm, chỉ biết được là ở chỗ cao rất nguy hiểm, lúc đó sẽ phải mất tính mạng của ta, cho tới bây giờ đều là cố ý lảng tránh.”

“Chỗ rất cao?”

Ta nói: “Ân, rất cao rất cao.” Ta ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, đột nhiên cảm giác được cả người rét run, đành lòng phải quay lại nhìn quang cảnh bên dưới.

Lúc này lại nổi lên một hồi trống vang.

Ta nhìn theo hướng có tiếng trống, trước mắt lại hiện lên quầng sáng, choáng váng, Lạc Thần đem ta ôm sát lại, thở ra bạch khí ấm áp, xao động ở trước mắt. Ta dựa vào bả vai nàng, tìm chỗ dựa vào, đồng thời chậm rãi đem tầm mắt dời xuống phía dưới, như vậy một lúc sau, cuối cùng miễn cưỡng nhìn đại khái một chút.

Phía dưới ở phía xa là những lá cờ được dựng đứng bao quanh một cái đài cao, ứng với lúc trước trong miệng người nọ nói là nơi diễn ra buổi cúng tế, có hình vuông, phía trên cờ nhẹ tung bay, trong đêm mùa đông giá rét bốn phía được soi sáng bởi những ngọn đèn rực rỡ, khiến cho quang cảnh trông như mộng, hào quang sáng chói. Phía dưới an tĩnh rất nhiều, thỉnh thoảng có thể nghe được vài tiếng nói nhỏ nhẹ.

Lạc Thần ở bên tai ta nói: “Nhìn phía trước, các nàng ở bên kia.”

Ta theo hướng nàng chỉ mà nhìn, liền thấy đối diện phía đài cao kia cũng có một lá cờ đứng vững giống như bên này, Vũ Lâm Hanh cùng Hoa Tích Nhan song song ngồi tại khúc gỗ vắt ngang, ở giữa ngồi là Trường Sinh, Trường Sinh hai chân còn trên không trung lắc lắc, trông rất vui vẻ, ta không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Vũ Lâm Hanh hiển nhiên cũng là phát hiện ra chúng ta, hướng chúng ta bên này dùng sức phất tay, tuy là thấy không rõ nét mặt của nàng, thế nhưng ta hoàn toàn có thể đoán được nàng lúc này nhất định là trên mặt nở nụ cười xấu xa. Chỉ thấy nàng sờ sờ phía trong áo, không hiểu được đang xảy ra điều gì, trong đầu nàng chắc hẳn lại bày ra trò đùa gì đây, tay vung lên, đột nhiên có một vật xé không lao qua bên này .

Lạc Thần giơ tay lên một cái, nhanh tay lẹ mắt đem vật kia bắt vào trong tay.

Nàng đem lòng bàn tay mở ra, ta vừa nhìn, khóe miệng không khỏi giật giật.

Vũ Lâm Hanh ném tới là một lá vàng thật mỏng, ở giữa dùng nội lực khắc lại ba chữ: “Có lạnh không?”

Ta nói: “Trả lời nàng, cũng trở về ba chữ.”

Lạc Thần nói: “Trả lời cái gì?”

Ta nói: “Đi chết đi.”

Lạc Thần nghiêm mặt: “Thật có lỗi.”

Nói xong, nghiêm túc ở mặt sau lá vàng, dùng nội lực viết ba chữ kia, dùng hai ngón tay kẹp theo chiều dài lá vàng, vung tay ném trở lại.

Vũ Lâm Hanh giơ tay lên nhận, rất nhanh, một chân của nàng liền hướng chúng ta bên này ra oai như muốn đá một cái, Hoa Tích Nhan với lấy bả vai nàng, nhìn rất thoải mái, không hiểu đang hướng nàng nói cái gì.

Ta một hồi vui mừng, đang cười, tiếng trống lại đột ngột vang lên, tùng tùng vang dội, đồng thời khắp nơi trên trời pháo hoa bốn phía tản ra, giống như ban ngày, ánh sáng nhất thời chiếm lĩnh bầu trời đêm.

Pháo hoa rực rỡ điểm trên mặt Lạc Thần, trên da thịt trắng nõn mà lay động, như muốn che dấu đi đôi mắt nàng. Nhưng vẻ mặt của nàng, như trước có chút lạnh, mang theo một chút tương tự như không muốn cùng tiếc nuối.

Ta giật mình, tâm không khỏi có chút đau, lại nghe nàng nhẹ giọng nói: “Vũ cơ đi ra.”

Ta vội vàng quay đầu nhìn, bất quá vì sợ độ cao, đành phải chặt chẽ ôm lấy bả vai của nàng, hướng đến vũ đài cúng tế kia mà nhìn.

Nhưng nhìn thấy sợi lụa vũ động, với ánh sáng pháo hoa rực rỡ cùng với nhịp trống cuồn cuộn, xuất hiện một nữ tử, trang phục toàn màu đen, hai bên bao trùm màu đỏ, phía trên mơ hồ có thể nhìn thấy được hoa văn, toát lên vẻ trang nhã nhưng cũng đoan trang, tóc đen dài đổ xuống, ở phía sau kết sợi giây đỏ, kéo dài qua thắt lưng.

Chỉ là nàng kia mang một mặt nạ dường như được làm bằng đồng, khiến cho cả khuôn mặt đều bị che đậy, nhìn không rõ khuôn mặt, thế nhưng vòng eo dáng người, lại cực kỳ thướt tha, so về tuổi tác, ước chừng là một nữ tử rất trẻ tuổi mà thôi.

Trong tay nàng nâng một sợi lụa trắng, cực kỳ dài, kéo theo ở phía sau một vòng được cuộn tròn, giống như được một con rồng trắng đứng yên.

Chú thích:

(*) Đố đèn: Một trò chơi truyền thống của Trung Quốc, các câu đố dán trên l*иg đèn, treo trên dây hoặc dán trên tường.

(**) Vũ cơ: Người thể hiện các điệu múa trong buổi tế lễ quan trọng.