Dò Hư Lăng (Cổ Đại Thiên)

Chương 173 : Cuồng hóa

Đoan Yến vỗ tay một cái, cười tủm tỉm nói: “Đi vào, đi vào thôi. Có nhiều người ở đây như vậy, tôi cũng không sợ nữa.” Nói xong liền từ phía sau lưng Lạc Thần tiến vào trong mộ thất, những người còn lại cũng không có ý kiến gì khác, lần lượt tiến vào.

Hoa Tích Nhan vỗ vào đầu vai của ta: “Sư Sư, chúng ta cũng đi vào thôi.”

Ta gật gật đầu, đi được vài bước, không hiểu sao trong lòng cảm thấy là lạ, ta dừng lại, bất giác lại đưa mắt nhìn về phía mặt đất một cái. Thi thể nam tử với bộ quần áo màu đen vẫn nằm lạnh tanh trên mặt đất như cũ, cái cổ hơi lệch về một bên, nhìn về phía ta với khuôn mặt méo mó vô cùng kỳ dị.

Ta rùng mình một cái, trong lòng chợt có một cảm giác rất khó chịu, đang định quay mặt đi, bỗng thấy con ngươi màu đen của thi thể đó khẽ di chuyển lên phía trên, rồi bất thình lình lại dời xuống dưới. Ta nhìn thấy mà cứng đờ cả người, quan sát lại một lần nữa thì hai con ngươi đó vẫn như lúc ban đầu, hoàn toàn không có thay đổi vị trí.

Ảo giác. . . ?

Ta dùng mu bàn tay dụi dụi mắt, đến lúc bỏ tay xuống thì Hoa Tích Nhan đã quay đầu lại và ôn nhu cười nói: “Mắt bị làm sao à?”

“Không có gì, hơi buồn ngủ mà thôi.” Ta lắc lắc đầu với nàng, trong lòng tự nói với bản thân rằng có lẽ là vì mình quá mệt mỏi nên trong một lúc mới bị hoa mắt như vậy.

Sau khi tiến vào mộ thất, mọi người đốt hỏa chiết tử trong tay lên, chiếu sáng khắp nơi. Mộ thất được xây dựng với dạng hình chữ nhật nằm ngang, nhưng thứ đầu tiên mà ta nhìn thấy không phải thứ được gọi là quan tài của tướng quân mà là một thông đạo thẳng tắp ở bức tường mộ phía trước, vừa đúng lúc đối diện với cánh cửa mà bọn ta bước vào, thông đạo khá lớn, nhưng so với mộ đạo dùng để tiến vào thì vẫn hẹp hơn rất nhiều, bên trong tối đen như mực, nhìn không thấy được gì cả.

Trước khi ta tiến vào, theo bình thường mà phỏng đoán thì chỉ nghĩ rằng đây là một căn mộ thất truyền thống với bốn bức tường và một cánh cửa, hoàn toàn không nghĩ tới việc bên trong mộ thất còn có thể xuất hiện một con đường khác.

Nhưng mà ngoại trừ ta thì sự chú ý của những người còn lại đều không đặt vào cái thông đạo đó mà tất cả đều đi về phía bên trái, ở đó có một thứ thu hút nhiều sự chú ý hơn — một chiếc quan tài màu đen được đặt sát vào tường.

Ta không để tâm đến cái quan tài đó mà chỉ đứng một mình ở lối vào thông đạo, thử quan sát vào bên trong. Mùi thối rữa ở bên trong rất nồng, thậm chí còn phảng phất thêm một lớp hơi nước, sờ tay lên vách tường, cảm thấy dính dính và trơn trơn, giống như có một lớp chất lỏng bám ở trên đó, nhưng mà loại chất lỏng dính dính kỳ quái này chỉ có ở khu vực xung quanh thông đạo.

Ta nhắm mắt lại, hít hít mũi, càng cảm nhận rõ hơn về mùi hương hơi chua trong hơi nước.

Ta cảm thấy rất kỳ quái, mùi hương của không khí và hơi nước lẫn trong đó không ngừng xuất hiện sự thay đổi. Ở chỗ đạo động mà bọn ta đi xuống, không khí vừa ẩm ướt vừa oi bức, rõ ràng là đã bị vôi ảnh hưởng. Càng đi sâu vào bên trong, càng cách xa phạm vi ảnh hưởng của vôi thì không khí tự nhiên cũng sẽ càng trở nên lạnh lẽo, hơi nước thì vẫn còn, nhưng mà phải dần dần nhạt đi.

Vậy mà khi tới đây, hơi nước trong không khí rõ ràng đã tăng lên không ít.

Chuyện này là sao?

Đang suy nghĩ, một bàn tay lành lạnh bỗng nhéo nhéo mũi của ta, ta vội mở mắt ra thì thấy Lạc Thần đang đứng trước mặt, nàng khẽ nhíu mày, nói: “Ngửi cái gì, giống như cún con vậy.”

Ta lúng túng gạt tay nàng ra: “Ai là cún con?”

Lạc Thần đưa mắt nhìn về phía thông đạo đó một cái, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, lập tức nói: “Theo sát mọi người, đừng hành động một mình, có hiểu không? Một mình ngươi bị bỏ lại ở phía sau, nếu có xảy ra chuyện gì thì ta cũng không thể lập tức giúp cho ngươi được.”

Ta hiểu nàng đang lo lắng cho ta nên mới quay lại đây, vội vàng gật đầu nhận lời, đi theo nàng tiến về phía cái quan tài màu đen. Nắp quan tài đã bị Đoan Yến mở ra, khi ta và Lạc Thần tới đó thì mọi người đã đứng vây quanh quan tài, Tứ bá khom lưng xuống, cả người gần như sắp ngã vào bên trong.

Đang nằm trong quan tài lúc này là một người được bọc áo giáp màu đen sẫm, dáng người cao lớn, trên đầu đội một chiếc mũ sắt, còn mang một cái mặt nạ, quả nhiên được bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt. Nhìn xuyên qua hai cái lỗ trên mặt nạ thì có thể loáng thoáng nhìn thấy được hai mắt của người đó nhắm nghiền, lông mi dài nhỏ, tuy là người của thời đại trước nhưng mà thi thể vẫn được bảo quản như vậy thì cũng coi như là đã tốt lắm rồi.

“Đây chẳng lẽ là Thường Ngọc tướng quân?” Ta hỏi.

Lạc Thần gật đầu: “Nếu đã ăn mặc như thế này thì chắc là không sai.”

Ta nhớ rằng Lạc Thần đã từng nói Thường Ngọc tướng quân thật ra là một nữ tử, bất giác liền nhìn vào phần ngực của thi thể, muốn tận mắt chứng thật xem thế nào, đáng tiếc là thi thể đã được bọc bằng áo giáp đen, hoàn toàn không thể phân biệt đó là nam hay nữ, bỗng dưng cảm thấy có chút mất mát. Chung quanh thi thể có rất nhiều vàng bạc châu báu, có thể thấy vị tướng quân này khi còn sống đã rất giàu có, hơn nữa, hai tay thi thể đặt ở trên bụng, trong tay đang cầm một cái lọ nhỏ màu đen, một tay nắm lấy cái lọ, tay còn lại cầm một cây trâm cài tóc bằng bạc, cây trâm trông rất đơn giản, không thể nào sánh với những châu báu chung quanh.

Ta chỉ vào cái lọ nhỏ màu đen, kinh ngạc nói: “Đây không phải là. . . lọ đựng tro cốt sao?”

Hoa Tích Nhan gật đầu: “Đúng là lọ đựng tro cốt.”

Vũ Lâm Hanh quay mặt qua, hiển nhiên cũng có chút hoảng hốt: “Nhìn thì quả thật là lọ đựng cốt. Lần đầu tiên nhìn thấy người chết lại mang theo người chết cùng chôn cất, bên trong cái lọ này là tro cốt của người thân của vị Thường Ngọc tướng quân đó hay sao mà lại coi trọng như vậy?”

Hoa Tích Nhan ngẫm nghĩ rồi nói: “Con của vị tướng quân đó cũng được mai táng trong lăng mộ này, hơn nữa còn được bố trí cả quan tài, vậy thì đó chắc không phải là con, lẽ nào là. . . thê tử?” Nàng dừng một chút, đưa mắt nhìn Lạc Thần, sau đó thay đổi cách nói: “Hoặc có lẽ là. . . trượng phu?”

Lạc Thần kinh ngạc nhìn chằm chằm vào thi thể của Thường Ngọc, một lúc sau mới nói khẽ: ” Chỉ là có lẽ thôi.”

Mấy người bọn ta thì thầm thảo luận với nhau, Tứ bá lại lục lọi tìm kiếm bên trong quan tài, cuối cùng chọn ra mấy món châu báu mà hắn ưng ý, quay đầu lại nói: “Lão Thất, cầm giúp ta một chút, con mẹ nó, lần này lão tử phải lấy cho thỏa thích.”

Ta nhíu mày, cảm thấy làm vậy là rất không đúng, Thất thúc cũng do dự: “Tứ ca. . . chuyện này. . . ”

Tứ bá mắng: “Thằng nhóc con, lại không nghe lời!”

Đoan Yến cười hì hì, vui vẻ nhận lấy những món châu báu dó: “Tiền bối, ta tới giúp ngươi lấy.”

Tứ bá quay đầu qua, nhíu mày nói: “Ồ, không ngờ kẻ lỗ mãng như ngươi thật ra lại rất thức thời, lát nữa lão tử sẽ chia một phần cho ngươi.”

Nói xong lại liếc mắt nhìn qua nhìn lại một lần nữa, Vũ Lâm Hanh khoanh tay lại, đứng tựa vào gần quan tài, vẻ mặt không chút thay đổi mà quan sát, nàng không di chuyển, những huynh đệ của nàng tất nhiên cũng sẽ khoanh tay đứng ở một bên, Hoa Tích Nhan cũng đứng gần đó, không nói một lời nào. Tứ bá cảm thấy thất vọng: “Tất cả các người đều ngu ngốc như nhau, đúng là chán chết, lão tử mà tìm thấy báu vật, nhất định sẽ không chia cho các người một chút nào đâu!”

Vũ Lâm Hanh vô cùng khinh thường mà “xì” một tiếng, Lạc Thần thấy Tứ bá vươn tay lấy cây trâm bạc trong tay Thường Ngọc ra thì vẻ mặt thay đổi, lạnh lùng nói: “Trả lại đi.”

Tứ bá kinh ngạc, đứng thẳng người lên: “Ngươi nói cái quái gì vậy hả!”

“Ta muốn ngươi trả lại.” Lạc Thần bước tới, lạnh lùng liếc Tứ bá: “Nhóm bọn ta đến đây không phải để lấy báu vật mà là có mục đích khác. Nếu ngươi thật sự muốn lấy những châu báu này thì ta cũng không còn cách nào khác, nhưng riêng cây trâm bạc này thì ngươi không thể lấy.”

Tứ bá tức giận nói: “Lão tử muốn làm cái gì, lấy cái gì thì ngươi quản được sao?”

Trong nhất thời, bầu không khí có chút căng thẳng, Thất thúc vội vàng đoạt lấy cây trâm bạc trong tay Tứ bá, khuyên giải: “Tứ ca, còn có việc quan trọng hơn, ngươi muốn tìm báu vật, sau này ta sẽ cùng ngươi đi chỗ khác tìm, đừng nổi nóng ở đây.”

Ta thấy tâm trạng của Lạc Thần dường như cũng không được tốt, vội vàng đưa tay kéo kéo Lạc Thần, khuôn mặt nàng hơi bình tĩnh lại, nhận lấy cây trâm bạc từ trong tay Thất thúc, nhẹ nhàng đặt vào trong tay Thường Ngọc, sau đó lập tức nói với Vũ Lâm Hanh: “Lâm Hanh, giúp ta đóng nắp quan tài lại.”

“Ừ, được. Nhìn tới nhìn lui cũng chỉ là một vị tướng quân, không liên quan gì tới cha ta cả, ta cũng không có hứng thú nhìn tiếp.” Vũ Lâm Hanh vỗ vỗ ống tay áo một cách thản nhiên, bảo Phong Tuấn và những đệ tử còn lại tiến lên đóng quan tài lại, còn Tứ bá thì vẫn đang tức giận, bị Thất thúc kéo sang một bên.

Cuối cùng thì nắp quan tài cũng đóng lại, có lẽ vì ta luôn có một cảm giác bất an vô cớ đối với những thi thể trong quan tài nên khi di thể của Thường Ngọc biến mất khỏi tầm mắt thì từ tận đáy lòng, ta đã len lén thở phào một cái. Thế nhưng, lúc giương mắt nhìn lên, ta liền trông thấy ở phía trên cửa mộ có một gì đó màu đen tuyền đang rũ xuống, đung đưa qua lại, hình như là. . . tóc người.

Ngay sau đó, mái tóc đó bỗng di chuyển khiến nửa khuôn mặt bắt đầu hiện ra, khuôn mặt đó đang treo ngược, ở dưới cùng là mái tóc đen nhánh dài như thác, phía trên là đôi mắt, sau đó là cái mũi.

Ta dựng hết cả tóc gáy, chỉ vào cánh cửa mộ hét to một tiếng, tất cả mọi người liền nhìn về phía đó, chỉ trogn nháy mắt, tất cả đều rút vũ khí của mình ra, bắt đầu lui về phía sau.

Thứ đang treo ngược ở cửa mộ bỗng nhiên vươn tay ra, chộp vào đỉnh cánh cửa, thân mình vặn vẹo tựa như một con rắn vậy, cả người lập tức lách qua cánh cửa mộ đi vào bên trong mộ thất. Toàn thân nó mặc áo màu đen tuyền, giống như một con thằn lằn to lớn màu đen đang bám ở trên tường, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào bọn ta.

Đoan Yến sợ tới mức run cầm cập, bỗng nhiên chỉ vào phía dưới cửa mộ: “Thôi rồi, sao lại có tới hai tống tử leo tường thế này!”

Nhìn theo hướng đó, phía bên dưới cửa mộ quả nhiên lại xuất hiện một cái đầu với mái tóc đen dài, khuôn mặt tái nhợt, là một nam nhân, khuôn mặt này vô cùng quen mắt, đúng là thi thể nằm ở bên ngoài mộ thất lúc nãy.

Sau khi khuôn mặt đi vào thì cơ thể khẽ di động, bả vai cũng bắt đầu tiến vào bên trong mộ thất.

Hai tống tử này có hình dáng giống nhau, cách ăn mặc cũng giống nhau như đúc, toàn thân đều là quần áo màu đen, tựa như là huynh đệ vậy.

Quả nhiên. . . Ta cắn chặt răng, khi nãy ta hoàn toàn không nhìn lầm, lúc ta tiến vào, phát hiện ánh mắt của cái thi thể trên mặt đất khẽ di chuyển, ta cứ tưởng là mình bị ảo giác, hóa ra thật sự không phải! Trong lúc chúng ta đi về phía trước thì cái thi thể đó đã sớm có một sự biến hóa nào đó.

Thất thúc tiên hạ thủ vi cường, giơ cung nỏ lên bắn một mũi tên về phía tống tử đang ở trên tường, mũi tên bay đi như xé gió, đâm vào mắt trái của tống tử đó, nó lập tức phát ra một tiếng kêu lớn, không quan tâm đến mũi tên đang cắm vào trong mắt, dùng cả tay và chân nhanh chóng di chuyển trên bức tường, tiến về phía bọn ta.

Còn tống tử kia cũng đã bò cả người vào cửa mộ, lối ra bị nó che kín, bọn ta hoàn toàn không thoát ra ngoài được.

Thất thúc lại bắn một mũi tên về phía tống tử trên mặt đất, cũng không có tác dụng.

Tứ bá tức giận, lớn tiếng mắng: “Con mẹ nó, lão tử liều mạng với hai con quỷ này!” Nói xong thì định xông lên phía trước, Hoa Tích Nhan vội vàng ngăn hắn lại: “Đừng đánh bừa, miệng của chúng có thể phun nọc độc, bị dính trúng sẽ chết, không thể để chúng đến gần!” Đang nói chuyện, Đoan Yến lại bắt đầu bỏ chạy, tình huống bây giờ vô cùng hỗn loạn, bọn ta hoàn toàn không thể nào khống chế được.

Đoan Yến chạy tới chỗ cái thông đạo mà ta đã quan sát lúc nãy, dường như sắp tiến vào, trên vách tường thông đạo và trên mặt đất chung quanh đó vốn dính một lớp chất lỏng dính dính và trơn trơn, hắn giống như đang trượt băng vậy, chớp mắt đã tiến vào cái thông đạo đó.

Mắt thấy tống tử kia sắp tới gần, vài đệ tử Mặc Ngân Cốc cũng trở nên rối loạn, hoảng hốt chạy theo Đoan Yến, cũng trốn vào trong cái thông đạo kia. Con người luôn như vậy, nếu như đã đến bước đường cùng, không còn đường lui thì sẽ nhắm mắt chờ chết hoặc ra tay đánh một trận. Mà nếu như còn một lối thoát nào khác thì dù đó có là đầm rồng hang hổ cũng sẽ đi vào để tạm thời trốn tránh.

Vũ Lâm Hanh thấy huynh đệ của mình tùy tiện đi vào cái thông đạo kỳ lạ kia, khẽ mắng một câu. Tống tử trên tường di chuyển từ trái qua phải, còn tống tử trên mặt đất lại di chuyển từ phải qua trái, thân thể vặn vẹo đi vòng qua hai bên, mà bọn ta bị hai tống tử áp sát như vậy nên buộc lòng phải tiến gần đến cái thông đạo kia, gần đến lối vào thông đạo, ta không khỏi đổ mồ hôi lạnh cả người, kịp thời phản ứng ngay: Không phải chúng đang thể hiện rất rõ ràng rằng chúng muốn ép bọn ta đi vào thông đạo đó sao?

Vũ Lâm Hanh cũng nhìn thấu được điều đó: “Chúng nó. . . dường như không dám tiến lại đây, chỉ đang ép chúng ta mà thôi.” Vừa nói vừa quay đầu lại nhìn thông đạo ở phía sau một cái: “Ở trong đó có cái gì?”

Lạc Thần cầm kiếm trong tay, đứng che ở phía trước, đứng song song với hai tống tử kia: “Không biết, nếu so với chúng nó thì có lẽ. . . là một thứ gì đó càng đáng sợ hơn.” Trong lúc nói chuyện, nàng lui về phía sau vài bước, ta và những người khác ở sau lưng nàng cũng lùi lại vài bước.

Cùng lúc đó, tống tử bên phải trên mặt đất cũng leo lên tường, cùng chắn ở phía trên lối vào thông đạo với tống tử bên trái. Mái tóc dài của chúng rũ xuống, đung đưa qua lại, chúng không ngừng nhìn chằm chằm về phía bọn ta.

Thất thúc ở phía sau hô lớn: “Tất cả cúi đầu xuống!”

Bọn ta nghe theo tiếng nói liền cúi đầu xuống, đúng lúc đó cảm nhận được một luồng gió mạnh lướt qua đỉnh đầu, “vèo” một tiếng, một mũi tên đã bắn về phía lối vào thông đạo, trúng vào tống tử bên trái. Thật ra thì mũi tên này đối với những thứ đó không thể gây ra lực sát thương quá lớn, nhưng bản thân mũi tên lại mang theo một sức lực rất mạnh, vẫn có thể khiến cho tống tử đó bị rơi xuống.

Tống tử bên phải thấy bạn mình rơi xuống, bỗng nhiên rụt đầu lại, phun một dòng chất lỏng màu đen về phía bọn ta, Lạc Thần đang đứng ở ngoài trước, ta sợ tới mức vội vã kéo Lạc Thần về phía sau, đè nàng xuống mặt đất, đồng thời, mọi người ở phía sau cũng ngã người xuống, mặt đất rất trơn, bọn ta lập tức bị trượt vào bên trong một đoạn.

Khi ta ngã xuống đất thì theo bản năng liền giơ tay trái lên để che mặt lại, một ít chất lỏng màu đen rơi vào ống tay áo của ta, phát ra vài âm thanh, cánh tay có cảm giác bỏng rát giống như bị đưa vào nước sôi vậy.

Ta nghe Hoa Tích Nhan nói loại chất độc này khi bị dính trúng thì sẽ chết, trong lòng vô cùng hoảng sợ, vội vàng vén ống tay áo lên nhìn thử, ống tay áo bị đốt nên xuất hiện rất nhiều lỗ nhỏ, trong nháy mắt, cánh tay liền đỏ lên, dường như đã nổi không ít những nốt đỏ nho nhỏ.

***

Lời của tác giả: “Chương tiếp theo là phiên ngoại của Thường Ngọc tướng quân, cảm ơn mọi người đã ủng hộ.

Mặc dù chỉ là phiên ngoại nhưng tôi cũng muốn nhắc nhở một chút, xem chương này thì chắc mọi người cũng đoán ra được, tình yêu của tướng quân không có được kết cục tốt đẹp, cũng không ngọt ngào, mọi người hãy suy nghĩ cẩn thận, tôi đã nói trước rõ ràng rồi đấy.

Quyển thứ tư cũng sắp kết thúc, phiên ngoại của Vũ Lâm Hanh, rốt cục cũng có thể đưa ra rồi.”