Dò Hư Lăng (Cổ Đại Thiên)

Chương 164: Thất thúc (thượng)

“Làm sao vậy?” Lạc Thần nghi hoặc nói.

“Ngươi có nhớ hay không, ta lúc trước chạy ra động khẩu lén nhìn vào mộ thất cha mẹ yêu nữ, không phải nói thấy quỷ sao? Ta khi đó nhìn thấy bên cạnh quan tài một người mặc huyền y màu đen, còn có chút quý khí, chẳng lẽ đúng là thứ kia?”

Lạc Thần nghe vậy, thoáng thẳng người, qua lại suy xét liên kết các sự việc, lại nói tiếp: ” Hoa Tích Nhan cũng bị một bàn tay trắng toát bắt lấy ở động khẩu, nhưng đạo động hình cái giếng, rất sâu, nếu có một bàn tay trong đó thì chỉ có hai khả năng. Một là thứ kia có tay rất dài, có thể từ đáy vươn tới miệng động, nhưng khả năng này rất nhỏ, ta không chắc lắm. Hoặc là chủ nhân của cái tay kia có năng lực leo trèo rất tốt, bám vào vách tường đem sức kéo Hoa Tích Nhan xuống miệng động. Nghĩ như vậy, chẳng phải đó là loại độc tống tử có khả năng leo tường sao?”

Lạc Thần nhíu mi:”Ngươi nói như vậy cũng không phải không đúng”.

Ta cuối cùng kết nói:”Ngươi xem, bên trong mộ thất hiện tại có một cái tiểu tống tử lông trắng. Yêu nữ có chỉ một cỗ quan tài nhỏ, đó là nơi nó dung thân. Nhưng đây là lăng mộ chủ nhân của nó, quan tài không ở đâ ,không phù hợp lẽ thường, đây là điểm đáng ngờ nhất. Ngươi nói cỗ quan tài nhỏ đó từng bị người xê dịch, vậy thì ai là người xê dịch? Có mục đích gì? Đây là điểm đáng ngờ thứ hai. Lại còn tống tử giỏi leo tường, mồm phun dịch độc cụ thể là cái gì, chúng ta cũng không biết. Đây là điểm nghi ngờ thứ ba. Mặt khác còn có hai trấn mộ thú mặc áo giáp, ta đoán nó phải làm cái gì đó , mới bị người cho mặc giáp như vậy? Nó hung hãn làm cho người ta sợ hãi, một ngụm có thể nuốt một người, có thể ngoan ngoãn để bị người trói buộc sao?”

Nói đến đây, ngực ta đột ngột chèn lại, cúi đầu ho khan vài tiếng. Lạc Thần đem một tay đặt bả vai ta, đem nước tới nói: “:”Gấp cái gì, nói chậm một chút…… Không, tốt nhất là không nói nữa, trước hãy nghỉ ngơi, lời nói cũng chạy không được, không cần vội.”

Ta uống chút nước, lắc đầu nói:”Không được…… Ta phải nói rõ ràng với ngươi, bằng không ở trong bụng nghẹn , ta chết cũng sẽ không nhắm mắt .”

Mặt nàng sắc khẽ biến, nhéo nhéo hai má của ta:”Nói cái gì đâu, lặp lại lần nữa?”

Ta cười:”Ta đâu hù ngươi, ngốc. Bất quá ngươi hiểu được tính cách của ta, không nói rõ ràng việc này, trong người sẽ không thoải mái. Ta nói ra một ít nghi hoặc của ta, ngươi giúp ta phân tích cũng tốt.”

Nàng than nhẹ một tiếng, bất đắc dĩ nói:”Hảo, cứ nói tiếp, ta nghe”.

Ta mang tiếp theo câu chuyện nói:”Ngươi nghĩ xem, Thường Ngọc là một vị quan tam phẩm lớn trong triều, sao lại chọn quy ẩn nơi tuyết sơn? Lại đem thú mặc giáp để trấn mộ? Tại sao còn đặt một cái áo giáp khác có kích thước lớn hơn? Sao không làm hai cái giống nhau? Ta cảm thấy hai bộ áo giáp, làm cho người ta có cảm giác không cùng kích thước”.

Lạc Thần nghĩ kĩ một lát, nói:”Ta cùng Lâm Hanh có nhận xét hình dáng của thú trấn mộ, nhận định đó là báo tuyết. Lâm Hanh còn nói, thật lâu trước kia, trên núi có rất nhiều báo tuyết , sau lại không hiểu được vì sao, dần dần càng ngày càng ít, gần đến bây giờ, liền chỉ còn có một con báo tuyết. Con báo tuyết này thân hình rất lớn, thường xuyên săn mồi hoặc ăn thịt người hái thuốc. Mặc Ngân Cốc người đông thế mạnh, chỉ có một cửa ra vào nên nó không dám tùy tiện đi vào, mà lang thang cô độc một mình ở nơi khác. Chính là năm trước, mỗi đêm đều có thể nghe tiếng báo tuyết tru lên, thanh âm cực kì kì quái, như kiểu tiếng gọi bạn tình. Nhưng Vũ Lâm Hanh lúc ấy cảm thấy rất kì quái, nó là con báo tuyết duy nhất trên núi, vẫn còn đi tìm bạn tình sao?”

Lạc Thần nói đến đây, ngưng mắt nhìn về phía ta, ta hiểu được ý của nàng, liền bừng tỉnh: “Ngươi nói, con báo tuyết khổng lồ đó cầu yêu với báo tuyết mặc áo giáp trong lăng mộ?”

Lạc Thần gật đầu:”Đúng, có lẽ là như vậy. Ta nghĩ con báo tuyết khổng lồ mặc giáp,được thuần hóa giống như ngựa, lưu ở lăng mộ để bảo vệ. Mà con báo tuyết khổng lồ còn lại vẫn sống cuộc sống hoang dại . Nó chắc rằng cảm nhận được có đồng loại trong lăng mộ nên mới tìm cách đi vào.”

“Thuần hóa báo tuyết…?” Ta hít sâu một hơi:”Báo tuyết bình thường đáng sợ như vậy, muốn thuần dưỡng e rằng nói thì dễ, nuôi thì khó”.

Lạc Thần hỏi lại ta một câu:”Ngươi xem Ngạo Nguyệt cùng Cửu Vĩ ngày thường làm cho người ta sợ hãi nhưng chúng vẫn nhận thức ngươi là chủ , để ngươi sai khiến. Cho nên dù là dã thú thì chuyện này vẫn có thể xảy ra. Rất nhiều súc vật, so với con người, thật ra có tình vị nhiều lắm.”

Ta ngượng ngùng nói:”Cũng đúng. Rõ ràng tiểu bánh bao kia được ta tiếp máu, liền cứu ta và ngươi một mạng, tưởng như mơ”.

Lạc Thần cười khẽ:”Phải nói vì ngươi có duyên với súc vật, lại ngày thường ngươi đối đãi với súc vật rất tốt nên chúng không nỡ ăn ngươi.”

“Ta nghe câu này, như thế nào không cảm thấy giống như ngươi đang khen ta?” Ta liếc ngang nàng một cái, đột nhiên nghĩ tới khối ngọc bội cá chép lưu ly, trong lòng tê rần, có chút không dám nhìn nàng, ngập ngừng nói:”Khối ngọc ngươi tặng, bị ta làm vỡ nát……”

“Ta hiểu được.” Lạc Thần ôn nhu nói xong, theo trong lòng lấy ra một cái khăn lụa đang bọc thứ gì đó, xốc lên vừa thấy bên trong im lặng nằm mấy khối đỏ như máu tàn ngọc nát phiến, ta ảm đạm nhìn này đó mảnh nhỏ, nói:”Vỡ như vậy còn có thể tái tu bổ được chứ? Sau khi ra ngoài, ta đi tìm thợ thủ công giỏi xem thử, xem có thể phục hồi được không.”

Nàng lắc đầu:”Không sửa được. Ta lúc trước hợp lại, thiếu mất một khối tàn phiến, cho dù tìm được thợ giỏi, cũng không thể.” Nói xong, nàng vuốt vuốt tóc ta , an ủi nói:”Vỡ một cái đã nát, thôi quên đi. Ta còn nửa khối khác nhận từ tỷ tỷ, nay nàng mất , liền để ta cầm. Ngươi cầm khối kia cũng được?”

Ta uể oải nói:”Tỷ tỷ là tỷ tỷ, ngươi là ngươi. Ngươi lấy ta thì tỉ tỉ ngươi cũng lấy ta sao?”

Nàng xích cười khẽ ra tiếng, thật lâu sau, yên lặng nhìn ta, mới nói:”Cũng không phải không có biện pháp, tìm một khối ngọc đồng chất tu bổ , có thể sửa được. Nhưng đây là sát huyết ngọc, chỉ có quê quán Yên Vân Hải của ta mới có. Phải về Yên Vân Hải mới có thể sửa được”.

Thanh âm nàng cực mỏng. Ta nghe được ba chữ “Yên Vân Hải”, tâm trầm xuống, một tay tiếp nhận ngọc, dùng khăn lụa gói kĩ lưỡng, vội la lên: “Sửa cái gì mà sửa. Ta không muốn sửa nữa, vỡ ta cũng nhận, ta sẽ giữ cẩn thận”.

Nàng chính là nhìn ta cười, tươi cười thản nhiên , thần sắc có chút ảm đạm, không hiểu được suy nghĩ cái gì. Ta có điểm hoảng, cầm lấy tay nàng nói:”Nơi kia, ngươi sẽ trở về sao? Cầu ngươi, ngươi đừng trở về. Nữ nhân kia, ta không muốn nàng gặp lại ngươi, không nghĩ nàng cùng ngươi lại có gì liên quan”.

“Sẽ không, ta vĩnh viễn cũng sẽ không trở về.” Nàng đưa mắt nhìn xuống nói:”Ta rời gia hương thật lâu, thật lâu , lâu đến nỗi trí nhớ đều mơ hồ , lại như thế nào quay trở về?”

Nhìn thần sắc của nàng, ta cảm thấy hơi chua xót, đồng thời cảm thấy thân mình có chút mệt, cùng Lạc Thần không nói nữa, ở trong lòng nàng nghỉ ngơi. Ý nghĩ , ý thức lại trầm đi xuống, cũng không hiểu được qua bao lâu, ta mạnh mở mắt ra, rồi đột nhiên trong mộng bừng tỉnh, một thân mồ hôi lạnh.

Nhắc đến yên Vân Hải , làm ta mơ thấy Quỹ Trĩ, tóc trắng sáng quắc, quần áo hắc bào. Trong giấc mơ , nàng giữ chặt tay Lạc Thần, tựa như lúc ở trong minh điện mộ công chúa ở Cô Tô, nàng đối với Lạc Thần nói: “ta nói rồi, mặc kệ ngươi rời xa Yên Vân Hải. Qua đi bao nhiêu năm, mười năm, trăm năm, ngàn năm, ngươi đều là người của Yên Vân Hải, một ngày nào đó phải trở về.”

Đáng sợ là, Lạc Thần cư nhiên không có cự tuyệt, chính là cúi đầu, yên lặng mặc Quỹ Trĩ đi.

Càng đáng sợ là, nàng từ đầu đến cuối, đều không có quay đầu nhìn ta, chẳng liếc mắt một cái.

Ta hồi tưởng cảnh tượng trong mộng, ngực cúi đầu phập phồng, hai tay chống đỡ , từ trong lòng Lạc Thần thối lui thân .

Nàng đang cúi đầu im lặng ngủ, tóc đen như suối mềm mại che đi khuôn mặt, khóe môi có một chút khoái hoạt độ cong .Ta kinh ngạc nhìn nàng hồi lâu, trong lòng ngũ vị tạp trần, ở trên tóc nàng hôn một chút, giúp nàng khoác áo choàng kĩ lưỡng, sau lại tiếp tục lẳng lặng ngồi xuống, nhìn xa xăm phía trước.

Đống lửa phía trước nhập nhòe ảm đạm, xem chừng mọi người bị kinh hách một phen nên đều ngủ rất sâu. Chúng ta vào từ giờ Thân, tính ra cũng khá lâu rồi, bây giờ khoảng giờ tý, nếu ở bên ngoài thì giờ này đúng là giờ ngủ.

Vũ Lâm Hanh ngủ muốn lệch trên đầu vai Hoa Tích Nhan, lúc tỉnh lại, xem vẻ mặt nàng rất khó chịu nhìn Hoa Tích Nhan, khiến cho Hoa Tích Nhan dù đang ngủ cũng phải cố gắng xoay chuyển cho hợp ý nàng.

Ta ngồi một lúc lâu, ác mộng kia cũng gây chút ảnh hưởng đến ta. Ta thở dài, lúc này từ phía xa truyền đến một tiếng vang rất nhỏ.

Âm thanh này trong tiếng ngáy của nam nhân đang gục đầu kia rất khó phân biệt. Cả người ta giật mình, tỉnh người nghe âm thanh có điểm như tiếng thạch sùng đang chạy ven tường, phát ra âm thanh như gió cạo qua vách tường.

Dần dần , thanh âm này như cách ta càng ngày càng gần, nhưng ta chung quanh nhìn lại, chính là không thấy có cái gì khác thường tới gần chúng ta, tim không khỏi muốn đóng băng, chẳng lẽ là ảo giác của ta?

Rõ ràng ta có thể xem xét thanh âm ngày một rõ ràng, nhưng lại không thấy gì cả?

Gian nan nhấn nịn một trận thời gian, ta đột nhiên tỉnh dậy, ngẩng đầu nhìn lại, thấy trên trần góc cao đỉnh mộ là một bóng dáng màu đen nằm úp sấp.

Bóng giáng kia như một đoàn mơ hồ, nhưng nhìn nhận xung quanh có vẻ như là người, hắn giống như con thạch sùng lớn bám trên đỉnh mộ, không nhúc nhích.

Ta toát hết một thân mồ hôi lạnh, vội vàng cúi đầu, không dám nhìn lại cái bóng dáng đó nữa. Lúc này, tay ta đột nhiên bị một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy, nhìn qua thì thấy lạc Thần đã tỉnh lại, đem áo choàng lông cừu choàng lên lưng ta.

Tay ta nhịn không được có chút run rẩy, nàng có vẻ phát hiện, muốn nói chuyện, nhưng ta vội vàng bưng kín miệng nàng, đồng thời mặt hướng lên trên có ý chỉ chỉ.

Nàng nghi hoặc liếc mắt dò xét ta một cái, ngược lại chậm rãi ngẩng đầu, hướng lên trên nhìn lại.