Dò Hư Lăng (Cổ Đại Thiên)

Chương 159: Liên tâm

Rất nhanh, tiểu tử kia liền liếʍ hết vết máu trên mặt đất,lại thè đầu lưỡi liếʍ mép, quơ quơ một lúc rồi nó mới xoay đầu lại nhìn chằm chằm ba người chúng ta.

Hai mắt của nó đen láy như ngọc bồ đào đen, chớp mắt nhìn chúng ta.

Ba người chúng ta lần lượt liếc mắt dò xét nhất thời không biết như thế nào cho phải, tiểu tử kia thật thà đáng yêu giống như bánh bao lớn cuộn tròn, chính là lúc còn nhỏ chúng ta lại không sợ nó, nhưng bộ dáng nó khi lớn lên, có thể nhìn ra hình dáng là một con thú giữ mộ uy phong lẫm liệt, tuy vậy vẫn không có thiện, tốt nhất là nên tránh đi.

Chờ một hồi, Lạc Thần mới thấp giọng nói: “Chúng ta đi tiếp, chớ trì hoãn.” Ý là từ lâu không trông nom nơi này, không biết từ đâu lại xuất hiện tiểu tử kia.

Ta gật đầu, được Lạc Thần đỡ lên, nhè nhẹ đi hai bước đột nhiên cảm thấy dưới chân lại nặng thêm, hình như bị cái gì kéo lại. Cúi đầu thì thấy một vật tròn trĩnh màu trắng cắn chặt lấy giày của ta, căn bản là không muốn ta đi, miệng phát ra âm thanh nghẹn ngào, có vài phần như tiếng khóc của trẻ mới sinh.

“Này……” Ta nghẹn lời, đồng thời dừng lại.

Nam nhân kia đầu tiên ngây một lát, bỗng nhiên cười ha ha:”Nha đầu, tiểu ngốc đản đã đói bụng, có lẽ là muốn uống sữa, hay là ngươi cho nó đi?” Nói xong, hai mắt một to một nhỏ nhìn thẳng vào ngực ta.

Ta tức đến đỏ mặt tía tai, Lạc Thần một tay che cho ta, thanh âm lạnh lùng nói: “Ánh mắt của ngươi để đâu vậy?”

Nam nhân kia theo bản năng từng bước lui về phía sau, giống như sợ ánh mắt lạnh lẽo của Lạc Thần, ngoài miệng than thở: “Hừ, lão tử có thể để ở đâu.” Nói xong lại nhún vai nói: “Hơn nữa, lão tử cũng không nói sai, tiểu ngốc đản này rõ ràng là đói, nó uống máu ngươi, nhận ra mùi của ngươi nên bây giờ mới quấn lấy ngươi.”

Tiểu tử kia gắt gao cắn chặt giày của ta, thanh âm “Ong Ong” nức nở ngày càng lớn, thật là đáng thương.

Không biết vì sao ta lại mềm lòng, ngồi xổm xuống kéo tiểu tử kia ra ngoài, chạm tay vào chỉ thấy bộ lông trên người mềm mại khác thường, mịn màng như gấm vóc. Thân mình nó bị ta kéo ra, đồng thời nhả giày ta ra, khép miệng lại, nháy mắt một cái. Ta thấy trong miệng nó còn chút răng nho nhỏ.

Lạc Thần ngồi theo, ánh mắt thản nhiên nhìn chằm chằm tiểu tử trước mặt, cũng không nói gì, ta nói với nàng: “Nó ngay cả răng cũng chưa dài ra nhiều, nhất định mới sinh chưa lâu, ngay cả cha mẹ cũng không biết đi nơi nào, khó trách lại đói khát, xem nó đi đường loạng choạng, chắc là đói rồi.”

Lạc Thần giương mắt nhìn: “Chẳng lẽ ngươi muốn cho nó ăn?”

Ta vội hỏi: “Ngươi sao lại nói hưu nói vượn giống tên kia… Cho dù… Cho dù ta thật muốn cho nó ăn, ta… Ta lấy cái gì cho ăn.” Nói xong nghĩ, mới nói: “Sữa ta không có… Bất quá nó vừa liếʍ máu của ta, trông rất vui vẻ.”

“Ngươi cho nó uống máu sao? Ta không cho, ngươi vốn mất rất nhiều máu, ta không cho chảy nữa dù chỉ một giọt.” Nàng hơi hơi cười cười, liền khôi phục lại gương mặt lãnh đạm nói: “Ngươi nhất định là hiểu chuyện lấy oán báo ơn xưa kia.”

Lòng ta trầm xuống, bỗng dưng trầm mặc không nói.

Chuyện xưa lấy oán trả ơn nổi tiếng ta làm sao không hiểu được, chính là nói Đông Quách tiên sinh cứu một con sói, nhưng con sói ác độc lại bất chấp ăn luôn Đông Quách tiên sinh.

Theo sách và thế nhân truyền lại, sói là loại vật vong ân bội nghĩa, ám chỉ những kẻ tàn nhẫn. Mà ta cũng hiểu được ý của Lạc Thần, tiểu tử này rõ ràng là con thú lớn giữ mộ, lại bị người ta đóng băng trong lăng, nhất định không phải loại tốt.

Vả lại nó mới sinh không lâu, như vậy tám chín phần sẽ có những chuyện còn che dấu trong lăng, mặc dù ta thấy nó đáng thương nhưng lỡ bất hạnh gặp cha mẹ nó, chúng sẽ đối xử với chúng ta ra sao?

Chỉ sợ hai bên giao chiến, song thân nó sẽ không lưu tìnhđánh chúng ta,hận không thể xé chúng ta thành từng mảnh nhỏ.

Đôi mắt Lạc Thần không gợn sóng không sợ hãi, vươn ngón tay điểm vào ngực trái của ta, thở dài nói: “Ngươi tâm quá lương thiện, sau này sẽ đưa tới tai họa.”

Ngực như gợn sóng, cảm thấy một trận tê dại, ngón tay của ta không nhịn được run rẩy.

Câu này của nàng hời hợt lại làm ta có chút sợ.

Nhưng nhìn lại ánh mắt đáng thương của nó, ta lại không đành lòng, không chịu nổi cúi đầu ho khan, nhẹ giọng nói: “Ta chỉ là thấy nó không có cha mẹ ở đây, còn nhỏ như vậy, ngay cả đi cũng không xong, thật là đáng thương. Không có cha mẹ quan tâm… Tuổi nhỏ như vậy giống như cái gì cũng không có, không thể tự tìm đồ ăn, sẽ đói bụng, cô đơn, thực là khổ…”

Nói đến đoạn sau, lại cảm thấy tim đập nhanh, đột nhiên có chút tỉnh ngộ.

Ta là đáng thương nó sao? Hay là… Đáng thương chính ta…? Bản thân cũng không cha không mẹ, một câu yêu thương hay cả cái nhìn hiền hòa của họ cũng không có, thậm chí khuôn mặt của họ cũng không rõ, tên cũng không biết, hiện giờ nhìn thấy sinh vật nhỏ này, tức cảnh sinh tình,ta liền thương xót cho thân mình sao?

Thật là buồn cười.

Ta ngẩng đầu, yên lặng nhìn Lạc Thần, bất đắc dĩ nói: “Thôi……”

Lạc Thần ánh mắt có chút êm ái, nhẹ giọng nói với ta: “Ngươi nói không sai, vì sao lại từ bỏ? Nó nhỏ như vậy, cũng không có cha mẹ quan tâm, rất là đáng thương.” Nói xong, im lặng thật lâu lại nói: “Ta hiểu, hiểu suy nghĩ trong lòng ngươi. Trước kia ta ở Thanh Huyên một thời gian, có chút chuyện căn bản không hiểu, nhưng rốt cuộc đã hiểu, dù cho ta không muốn thừa nhận. Đối với người có chút đáng thương, ta cuối cùng nhịn khôngđược mà đau lòng.”

Trong lúc nói chuyện, ngữ khí nàng mơ hồ, ta cái hiểu cái không hiểu, nhưng nghe nàng lại một lần nhắc tới hai chữ Thanh Huyên, trong lòng mơ hồi nhói đau.

“Nó không có răng nanh, có lẽ nó không ăn được lương khô của chúng ta…” Nàng cúi đầu lầm bầm, trong lúc ta thất thần đã lấy chủy thủy ra, nhanh chóng cắt lỗ nhỏ trên ngón trỏ tay trái, máu hồng lập tức rơi trên mặt đất, tựa như hoa mai, con vật kia vừa ngửi thấy mùi máu lập tức quay đầu về phía vết máu bên trái, hơi hơi ngửi ngửi, bắt đầu vui sướиɠ liếʍ sạch.

Ta thất kinh, không nghĩ nàng làm vậy, bước lên phía trước định kéo tay nàng lại, quát: “Ngươi làm cái gì?!”

Nàng vươn tay phải không bị thương chế trụ ta, lực đạo nắm cực lớn, vừa không làm ta đau vừa không cho ta tránh né, lập tức im lặng nhìn ta: “Hiện giờ cho nó ăn, chung quy cũng không đến mức đói bụng, ngươi an tâm chưa?”

Ta gắng gượng, run giọng nói: “Ngươi như vậy, ta…… Ta làm sao an tâm!”

Nàng lắc đầu: “Ta mới vừa rồi nói qua, ngươi tâm rất lương thiện, sau này nhất định sẽ mang họa vào người. Lúc này thiện, lúc đó ác, chưa chắc đó không phải chuyện tốt. Chỉ là ta hiểu ngươi sâu trong tâm cực kỳ lương thiện, đây là bản chất của ngươi, không thể thay đổi được. Đối với chuyện như vậy, cho dù đối mặt với ác nhân, tâm cũng không đành lòng, nếu ngươi không thể làm việc tốt thìngươi chắc chắn tâm thần không yên, mỗi ngày áy náy bất an, dù thế nàocũng làm cho bằng được,mặc kệ kết quả đau khổ ra sao, ngươi cũng không hối hận. Hiện giờ ta giúp ngươi làm, cho dù sau này nó lấy oán báo ân, dẫn cha mẹ nó đến gϊếŧ chúng ta, đây không phải do ngươi sai, mọi chuyện cứ tính trên người ta, ngươi cũng không cần hối hận.”

Ta gắt gao cắn chặt môi, cúi đầu, thanh âm run rẩy như tiếng muỗi: “Ta…… Hiểu được, ngươi rút tay lại, ta giúp ngươi băng bó.”

Nàng nhắm mắt, nhẹ giọng nói: “Không có gì đáng ngại, vết thương nhỏ như vậy mà ngươi tưởng là gì?” Chờ máu chảy ít lại, nàng mới rút tay về, ánh mắt đã hồng đôi chút, ta vội vàng chuẩn bị tốt băng vải, thoa chút thuốc lên ngón tay nàng, cẩn thận băng bó.

Lúc sau, nàng mới đứng dậy, đỡ ta đứng lên chung, quyết đoán nói: “Chúng ta đi.”

Vật kia vẫn đang liếʍ máu, vẫn chưa để ý đến chúng ta, ta gật đầu, bất động thanh sắc gắt gao nắm lấy tay của Lạc Thần, làm bộ muốn đi. Nam nhân phía trước ngẩn người xem một hồi, lúc này không ngừng nói: “Ai… Đi nhanh đi, nếu không đi thì cha mẹ tiểu ngốc đản sẽ tới cắn chúng ta, chúng ta nên giữ ở mức độ vừa phải, tránh không gặp bọn họ, lão tử không muốn trở thành điểm tâm đâu.”

Khóe môi Lạc Thần cong lên, cười nói: “A, ngươi trước kia không phải một mực muốn chạy trốn sao? Ta hiện giờ thả ngươi, ngươi lại ngoan ngoãn đi theo?”

Mặt nam nhân kia đỏ bừng, mắng to: “Ngươi câm miệng, lão tử còn không hiều được tâm tư các ngươi sao, tâm đen như vậy, lão tử trốn được thì ngươi cũng bắt trở về, lão tử không rảnh chơi đùa với ngươi!”

Chỉ giả có chuyện muốn nói: Hôm nay trung thu, ta mạn phép nghỉ ngơi, bất quá cũng phải đổi mới, chính là sửa lại những chữ còn thiếu trước kia, chỉ có hơn phân nửa chương trước kia, khách quan xin thông cảm.

Trung thu khoái hoạt.