Chương 146: Mộ biến (thượng)
Răng rắc.
Những cành cây bên ngoài bị tuyết đọng đêm qua làm gãy, tiếng vang trong trẻo đánh thức ta.
Sự ấm áp bên trong ổ chăn làm cho ta vô cùng quyến luyến, xoay người, lúc này mới mơ mơ màng màng mở mắt ra, liền phát hiện trán của mình đang để ở chỗ xương quai xanh của Lạc Thần, trong hơi thở có thể ngửi được mùi rượu thoang thoảng hòa với một hương khí ngọt ngào vô cùng đặc biệt, làm cho người ta có chút mặt đỏ tim đập nhanh.
Cơ thể đang nằm trong lòng mềm mại như một áng mây, ta lưu luyến cọ cọ trên da thịt trắng mịn và mềm nhẵn của Lạc Thần, lúc này mới ra khỏi cái ôm của nàng, ngồi dậy, lấy quần áo đã bị nhăn nằm ở góc giường vuốt lại cho thẳng, sau đó ăn mặc cho chỉnh tề rồi mới xuống giường.
Phía sau chợt có tiếng động vang lên, ta quay đầu lại, Lạc Thần đã hơi ngồi dậy.
Đôi mắt đen sẫm của nàng nhìn chằm chằm vào ta, thấp thoáng một vài tia sáng và một lớp sương mù ở bên trong, trên môi lại xuất hiện một nụ cười nhạt: “Chúc mừng năm mới.”
“Chúc mừng. . . “ Ta ấp úng trả lời, nhớ lại tối hôm qua, không hiểu sao khuôn mặt lại nóng lên.
Nàng thấy ta ngẩn người, liền vẫy vẫy tay với ta.
“Làm gì vậy?” Ta ngập ngừng đi qua đó.
Cả người vừa mới bước tới, đã bị nàng vươn tay ra nâng cằm lên, ngay sau đó nhẹ nhàng hôn vào đôi môi của ta.
Một nụ hôn ươn ướt lại lành lạnh, tựa như một đóa hoa mềm mại mang theo một chút nước mưa.
Trong lòng ta run lên, bước lùi lại, cười cười, nói: “Ta có thể xem đây là quà mừng năm mới không?”
“Tất nhiên là có thể. Nhưng mà. . . quà đáp lễ của ngươi cho ta đâu?” Nàng cười khẽ, một tay chống nửa người trên, dựa vào đầu giường, mái tóc đen dài xõa ra, tuy là che được đầu vai, nhưng cũng không thể nào che được những đường cong xinh đẹp của nàng.
Thật là, cũng không biết lấy chăn che lại nữa.
Trong lòng ta nói thầm, trên mặt cũng không chịu thua kém, có lẽ cả lỗ tai cũng đỏ lên, không nhìn nàng nữa, lấy quần áo của nàng ở góc giường đưa cho nàng: “Quà đáp lễ gì chứ, còn không mau mặc quần áo vào.”
Nàng chậm rãi đưa mắt liếc nhìn bộ quần áo màu trắng, tựa tiếu phi tiếu nói: “Sức lực của ngươi quá mạnh, bộ quần áo này, tối hôm qua bị ngươi làm nhăn hết cả, ta không muốn mặc.”
“. . .Nói nhăng gì đấy! Cái này. . . cái này không phải là do ta làm, là nó đặt ở góc giường, tự nhăn mà thôi.”
Thấy đôi mắt đen như mực của nàng hoàn toàn không chớp, cứ tiếp tục nhìn ta, làm cho lòng ta dường như có một cái móng vuốt đang cào cấu vậy, đành phải thỏa hiệp nói: “Được rồi, ta đi đổi cho ngươi.”
“Ân.” Nàng cười nhạt trả lời, ta vừa đi vừa dùng tay vuốt mặt, làm cho bản thân mình tỉnh táo hơn một chút, mãi cho đến khi ta lấy quần áo khác đặt vào tay nàng, nàng chậm rãi mặc vào, sau khi ăn mặc chỉnh tề, ta đi lấy nước ấm mang lại, rửa mặt xong, hai người mới ra khỏi cửa.
Bên ngoài vẫn là một màu tuyết trắng xóa, lúc này vừa bắt đầu năm mới, vạn vật cũng tựa như bắt đầu một cuộc sống mới, vô cùng tinh khiết, hoàn toàn không nhiễm một hạt bụi, bầu không khí vừa lạnh lại vừa trong lành, nhàn nhạt thấm vào tận ruột gan khiến người ta cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Bây giờ đang là lúc dùng điểm tâm, trước hết ta và Lạc Thần đến phòng của Trường Sinh để đón nàng, kết quả là phòng của Trường Sinh không có một bóng người, điều này làm cho ta cảm thấy có chút ngạc nhiên. Đứa nhỏ Trường Sinh này hiếm khi nào lại dậy sớm như vậy, chẳng lẽ biết hôm nay là Tết, tinh thần đặc biệt tốt, nên đã chạy ra ngoài chơi rồi sao?
Sau đó, hỏi qua một đệ tử Mặc Ngân Cốc, mới biết Trường Sinh đã được Đoan Yến đưa đi Thiên Thính dùng điểm tâm.
Hai người vừa mới đi tới gần Thiên Thính, liền thấy trên mặt tuyết trắng xóa phía trước có một thanh niên tóc đen đang ngồi xếp bằng, đúng là Đoan Yến, cầm trong tay một vật hình tròn bằng tuyết, đang cúi đầu, chuyên tâm vuốt ve một cái gì đó.
Tóc của hắn quá dài, vì đang ngồi dưới đất nên mái tóc đen nhánh xõa một phần ở trên mặt đất, phần đuôi tóc dính một lớp tuyết mỏng, màu trắng xuất hiện trên màu đen vô cùng nổi bật, nhưng hắn lại không hề để ý.
Trường Sinh thì ngồi xổm bên cạnh hắn, hai tay nâng má, rướn cổ lên, ánh mắt mong đợi, nhìn chăm chú vào động tác trên tay hắn, giống như là tay hắn sẽ lập tức xuất hiện cái gì vô cùng hấp dẫn vậy.
Cùng với Lạc Thần đi qua đó, ta đứng ở phía sau Đoan Yến, nói: “Chúc mừng năm mới.”
Đoan Yến ngẩng đầu lên, thấy ta và Lạc Thần, trong đôi mắt đen và hẹp xuất hiện ý cười: “Hai vị cô nương, chúc mừng năm mới.” Lập tức liền nhớ ra cái gì đó, lại nói: “Đúng rồi, điểm tâm đặt trên bàn ở Thiên Thính, bây giờ chắc là vẫn còn nóng, ta với Trường Sinh đợi mãi cũng không thấy các vị đến, nên đã ăn xong trước rồi.”
Ta gật đầu, Trường Sinh kéo lấy ống tay áo của ta, cười hì hì nói: “A Yến ca ca đang làm con thỏ cho ta chơi, tỷ tỷ, ngươi xem có giống không?”
Ta đưa mắt nhìn con thỏ tuyết đang được Đoan Yến vuốt ve ở trong tay, cả người mượt mà, rất đáng yêu, lại vô cùng tinh xảo, không khỏi khen: “Tay nghề không tồi, làm thật sự rất đẹp.”
Trong lòng thì thầm nghĩ, sao Đoan Yến lại biết làm những việc khiến người khác ngạc nhiên như vậy. Lần trước ở từ đường, hắn bắt chước nhất cử nhất động của ba tên trộm giống như đúc, tựa như là người biểu diễn chuyên nghiệp vậy; đêm giao thừa hôm qua thì vừa gảy đàn vừa hát, lại giống như một nhạc công lành nghề; bây giờ còn có thể nặn được con thỏ bằng tuyết giống như thật thế này, làm cho người ta tưởng rằng lúc trước hắn đã từng nặn tượng đất để bán cho các tiểu hài tử.
Hắn tựa như một cơn gió, không có hình dạng, muôn vàn biến hóa, khiến người khác không thể nào nắm bắt được.
Không khỏi lại hỏi thêm một câu: “Đoan Yến, lúc trước ngươi làm nghề gì?”
Đoan Yến ho khan một tiếng, vẻ mặt nghiêm túc: “Làm nghề gì là sao, Sư Sư cô nương, ngươi cho rằng ta là một tên nặn tượng đất trên đường cái hay sao? Ta là thầy phong thủy! Thầy phong thủy, có hiểu không?”
Hắn nghênh mặt lên, trên đó có vài phần kiêu ngạo.
Ta hơi nhếch miệng: “Đúng đúng đúng, thầy phong thủy. . . thầy phong thủy.”
Cái gì cũng giống, chỉ có một thầy phong thủy đứng đắn là không giống.
Vào lúc này, Trường Sinh có chút nóng nảy, đẩy đẩy hắn: “A Yến ca ca làm nhanh a, đừng nói chuyện, ngươi xem, ngươi xem, con thỏ ở trong tay ngươi sắp tan ra rồi.”
Ta xoa xoa đầu Trường Sinh: “Tiểu quỷ, gấp cái gì? Làm chậm thì mới tinh xảo.”
Trường Sinh “ngô” một tiếng, có chút nhăn nhó, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào tay của Đoan Yến.
Đoan Yến cười cười, quay đầu lại nhìn Lạc Thần một cái, bỗng nhiên nói: “Ơ, Lạc cô nương, môi của ngươi làm sao vậy? Hơi sưng lên.”
Lạc Thần đưa tay xoa xoa đôi môi có hơi sưng đỏ, phía trên có một dấu vết rất nhỏ, không nhìn kỹ sẽ không nhìn thấy được, là do ta tối hôm qua nhịn không được mà. . .cắn vào.
Một lát sau, nàng mới thản nhiên nói: “Là tự bản thân không cẩn thận cắn bị thương, không có gì đáng ngại.”
Đoan Yến bừng tỉnh, gật đầu: “Hóa ra là như vậy, nhìn dấu vết, may mà cắn không mạnh lắm. Đêm qua Lạc cô nương ngủ không ngon sao? Có phải gặp ác mộng không? Đôi khi ban đêm gặp ác mộng, ta cũng sẽ cắn môi, bản thân cũng không có cảm giác, tới sáng, lúc soi gương mới phát hiện ra được.”
Ánh mắt Lạc Thần khẽ di chuyển, vuốt cằm nói: “Thật ra thì không phải ác mộng, là một giấc mơ rất đẹp, sáng nay nhớ lại, vẫn còn chút dư vị.”
Đoan Yến cười hì hì nói: “Ừ, ừ, mơ đẹp thì tốt rồi, mơ đẹp thì tốt rồi.”
Hai người bọn họ cứ “ngươi một câu, ta một câu”, một người thì hoàn toàn không biết gì hết, một người thì hiểu rõ tất cả. Nghe được một lúc thì không biết tại sao lỗ tai của ta liền nóng lên, hung hăng trừng mắt với Lạc Thần để nàng không nói tiếp nữa.
Lạc Thần trả lời ta bằng vẻ mặt của người vô tội, bị ta giữ chặt ống tay áo, đi thẳng về phía Thiên Thính.
Trên bàn ở Thiên Thính đặt một chậu than lửa, bên trên là một nồi cháo lớn đang bốc khói, bên cạnh có để vài món điểm tâm vẫn còn nóng.
Ta gắp một chiếc bánh bao đưa tới gần miệng, cắn một cái, nhìn khắp mọi nơi, hỏi: “Sao không thấy Vũ Lâm Hanh và Hoa Tích Nhan tới? Theo lý thì phải dậy rồi chứ.”
Lạc Thần múc cháo, nói: “Tối hôm qua Vũ Lâm Hanh uống rất nhiều, say ở trên bàn, bất tỉnh nhân sự, được A Lại và Phong Tuấn đưa về phòng. Nhưng mà, dù sao thì nam nữ cũng có khác biệt, cũng không thể chăm sóc nàng tốt được, ban đầu định để ta đến, nhưng mà lúc đó ngươi cũng rất say, ta không thể phân thân, nên nhờ Tích Nhan cô nương giúp nàng thay quần áo, trông nom nàng một lát.” Nàng dừng lại một chút, chậm rãi nói tiếp: “Đêm qua nàng chăm sóc Vũ Lâm Hanh, chắc là mệt mỏi nên không dậy nổi, còn Vũ Lâm Hanh, say tới như vậy, nếu chưa tới trưa chắc cũng không dậy đâu.”
Ta cúi đầu ừ một tiếng, nàng nhìn ta một cái, lại nói: “Ngươi ăn chậm một chút, vội vàng làm gì.”
Ta nói: “Ta thấy tay nghề Đoan Yến không tồi, muốn ăn nhanh một chút để ra ngoài nhờ hắn nặn người tuyết giùm ta.”
Lạc Thần cười khẽ một tiếng: “Ngươi còn bé lắm sao, nặn người tuyết gì chứ?”
Ta có chút ngượng ngùng: “Tay hắn rất khéo, con thỏ đó nặn rất sống động, chắc là người cũng nặn được? Không bằng nặn một bộ người tuyết, trong đó có ta và ngươi, còn có Vũ Lâm Hanh, Trường Sinh, rồi Côn Luân, mọi người tụ họp lại với nhau, thật là tốt biết bao.”
Nàng nhìn ta, ánh mắt có chút dịu dàng, cũng không nói một lời nào, ta bị nàng nhìn đến mức ngượng ngùng, cúi đầu suy nghĩ một lát, bỗng nhiên thở dài nói: “Thôi quên đi, không nặn nữa, người tuyết cũng giống như tượng đất, đều không thể để lâu được.”
“Sao bỗng nhiên lại nói như vậy?”
Ta nhìn ra ngoài phòng, nói: “Lúc còn nhỏ, khi ta theo mẫu thân và Côn Luân ra ngoài mua quần áo mới, đi tới một con đường, thấy một người bán tượng đất, những tượng đất đó được nặn rất đẹp, ta liền nhờ nặn ba cái tượng đất, một cái là ta, một cái là mẫu thân, còn một cái là Côn Luân. Ta rất quý chúng, khi thời tiết tốt một chút, ta sẽ đem ba cái tượng đất đó đặt ở trên cái bàn bên ngoài phòng, để các nàng được phơi nắng, không ngờ rằng chỉ một lát sau, trên trời bỗng nhiên đổ mưa lớn, chỉ trong chốc lát thôi, ba cái tượng đất đó liền tan ra, biến thành một bãi bùn đất.”
Ta chống cằm, đưa ánh mắt từ bên ngoài phòng quay trở về, khe khẽ nói: “Về sau, mẫu thân của ta thì chết, Côn Luân thì tàn phế, cũng giống như ba cái tượng đất kia vậy, người trong nhà đều phân tán, không có gì tốt cả. Có lúc ta nghĩ rằng, đó có thể chính là ý trời, mọi thứ đã sớm được định trước rồi. Tượng đất như vậy, người tuyết cũng như vậy, nếu như sau khi làm xong lại tan ra thì đó là điềm xấu.”
Lạc Thần ngẩn người một lúc, mỉm cười, ôn nhu nói: “Đừng lo, người tuyết sẽ không tan đâu. Trên núi tuyết lạnh giá, sau khi ngươi nhờ Đoan Yến làm xong thì đặt ở trên núi tuyết, mãi mãi sẽ không bao giờ tan.”
Ta cười cười, đang muốn nói tiếp, đúng lúc này bỗng nhiên có một đệ tử Mặc Ngân Cốc bước tới. Vị đệ tử đó sắc mặt có chút khó coi, nhìn thấy ta, liền khoanh tay đứng ở cửa, có vẻ muốn nói gì đó nhưng laị thôi.
Ta ngạc nhiên: “Tiểu ca, có chuyện gì sao? Cốc chủ của các ngươi vẫn chưa dậy.”
“Ta không phải tìm Cốc chủ, Sư Sư cô nương, ta tới tìm ngươi.”
“Tìm ta?” Ta có chút ngạc nhiên, nhẹ nhàng hỏi: “Tìm ta làm gì?”
Vị đệ tử đó nhìn ta một cái, rồi mới nói: “Sư Sư cô nương, con sói trắng rất lớn mà ngươi mang đến, nó giống như. . . giống như là đã ngã bệnh rồi.”
Thiếu chút nữa là ta phun cả cháo trong miệng ra, vội vàng đứng dậy, lau miệng, sốt ruột hỏi: “Cái gì? Ngạo Nguyệt nó làm sao?”
Vị đệ tử kia đáp: “Trước khi trời sáng rõ, ta và các huynh đệ tới từ đường canh phòng, thì thấy con sói trắng của ngươi nằm sấp ở cửa từ đường, hoàn toàn không động đậy. Bọn ta cho rằng nó mệt mỏi vì canh giữ từ đường vào ban đêm, đang ngủ nên không quấy rầy nó. Nhưng mà qua một lúc lâu, bọn ta liền phát hiện có cái gì đó rất không đúng, nó yên lặng đến mức giống như đã chết rồi vậy, một chút âm thanh cũng không có, trên núi tuyết rất lạnh, thở ra hít vào đều sẽ có khói, bọn ta thấy phía trước lỗ mũi của nó lại không có khói trắng, liền đánh liều thăm dò hơi thở của nó, lại phát hiện nó không còn thở nữa. . .”
“Ngươi nói cái gì?!” Ta kêu lên một tiếng, không đợi vị đệ tử kia nói xong, nhảy dựng lên đá văng cả ghế, lập tức chạy nhanh về phía từ đường.
Trên đường đi, ta vô cùng vội vàng, trong lòng vừa nóng như bị lửa đốt, vừa cảm thấy chuyện này rất là kỳ quái, tình hình thân thể của Ngạo Nguyệt thì ta biết rõ, thân thể nó cường tráng, là một con chiến lang hoàn mỹ nhất, không hiểu sao lại có thể bị. . .
Không thể nào, không thể nào.
Trong đầu ta có hàng ngàn hàng vạn suy nghĩ, mồ hôi lạnh toát ra cả người, chạy nhanh qua ba bậc thềm bằng đá, đi tới cửa từ đường, thì thấy Ngạo Nguyệt im lặng nằm ở trên bậc thang ở trước cửa từ đường, vây quanh bên cạnh là một nhóm đệ tử Mặc Ngân Cốc, đang cúi đầu bàn tán gì đó, cũng không biết là đang nói cái gì.
Nhóm đệ tử Mặc Ngân Cốc đó thấy ta và Lạc Thần đã tới thì đều tránh ra, ta ngồi xổm xuống, run run đưa tay đến phía trước lỗ mũi của Ngạo Nguyệt để xem thử, quả nhiên giống như lời vị đệ tử kia nói, hoàn toàn không có hơi thở, ta sợ đến mức vội vàng rụt tay về.
“Ngạo Nguyệt?” Ta đẩy nó một cái, cơ thể nó lạnh toát, lại không có bất kỳ một phản ứng nào.
Đôi mắt màu đỏ cao ngạo thường ngày của nó lúc này đang nhắm nghiền, bộ lông màu bạc mềm mại trên người nó còn xinh đẹp hơn tuyết trắng ở kháp nơi vạn phần, làm xuất hiện một tầng ánh sáng màu bạc, thế nhưng, nó lại không hề nhúc nhích.
Hoàn toàn im lặng, tựa như là thật sự. . . đã chết rất lâu rồi vậy.