Dò Hư Lăng (Cổ Đại Thiên)

Chương 144: Phiên ngoại Lạc Thần – [bốn] Cảnh xuân tươi đẹp như nước

Ta trước giờ đều dậy sớm, lần này cũng không ngoại lệ.

Không khí xung quanh nhè nhẹ mùi thuốc nồng đậm, có chút gay mũi. Ban đầu, ta đối với loại hương vị này thực không thích ứng, nhíu mày, rồi đành miễn cưỡng mở mắt ra. Gối đầu lên cánh tay ngủ một đêm, cánh tay sớm đã mỏi nhừ, đang định theo bản năng duỗi ra, không ngờ ống tay áo lại bị một bàn tay nhỏ bé nắm chặt lại, không thể nhúc nhích.

Ta ngẩng đầu, nhìn thấy trên giường một nữ hài đang nhắm mắt.

Qua bao nhiêu năm như vậy, mỗi lần ngủ dậy, bốn phía đều là một mảnh yên tĩnh cùng hư vô, có lúc là một phương trướng mạn trong khách điếm, có lúc lại là dây leo cổ thụ nơi rừng già, hay chỉ là bất đắc dĩ một gian âm lãnh cổ tháp.

Mỗi lần mở mắt ra, luôn chỉ có một mình ta, chưa bao giờ thấy người thứ hai, lần này thấy gương mặt nàng, không khỏi thoáng ngẩn ra.

Ta ngồi thẳng người suy nghĩ, mới hồi tưởng sự tình phát sinh đầu tiên thế nào. Hôm qua người nàng bị trọng thương, ta liền đem nàng đến y quán trị liệu, rồi nghỉ lại một đêm.

Trong phòng thực tối, nến đã sớm cháy hết. Ánh sáng lờ mờ trên giường khiến cho khuôn mặt nữ hài thêm vài phần âm trầm, lông mi dài ẩn sâu trong bóng mờ, rất giống cỏ lau ngược sáng dưới ánh trăng, yên tĩnh thật sự.

Tay nàng vẫn nắm chặt, cầm lấy một góc tay áo của ta, thân mình cuộn lại giống như một con mèo con bị thương.

Ta đem ngón tay nàng gỡ ra, nàng lại trở mình nắm chặt ống tay áo ta hơn, cùng lúc đó, trong lúc ngủ mơ dật ra vài câu mơ hồ vô nghĩa không rõ lời, nhỏ nhọ mềm mềm, nghe không rõ, mà nàng xoay người, lộ ra bên gáy một mảnh da thịt như tuyết.

Ánh mắt ta gáy gao nhìn da thịt trên gáy nàng, trong lòng bốc lên một tia kinh ngạc cùng nghi hoặc.

Miệng vết thương …..biến mất?

Ta nhớ rõ ràng, phía trước gáy nàng từng có vài miệng vết thương thật nhỏ , cũng không nghiêm trọng bằng trên thân thể, nên nữ đại phu cũng vốn không có giúp nàng băng bó, chính là chỉ đơn giản bôi ít dược, nay chỉ cần qua một đêm, mà miệng vết thương lại có thể nhanh chóng khép lại?

Ta vươn ngón tay, tại phiến da thịt kia nhẹ nhàng xoa xoa.

Vài phần cảm giác gợn gợn truyền đến đầu ngón tay, nơi đó hiện ra mấy cái dấu vết sẹo, so với da thịt trắng bóc của nàng thì hơi hơi hồng nhạt bất đồng.

Đây không phải ảo giác.

Trong lòng ta đang hồ nghi thì lúc này nghe được tiếng bước chân đến gần, nữ đại phu kia xốc màn đến, tay bưng một cái rổ bện trúc.

Nàng hình như còn chưa tỉnh ngủ hẳn, che miệng ngáp một cái thanh âm khàn khàn nói: “A, ngươi tỉnh rồi?”

Ta hướng nàng gật đầu. Nàng không nhìn ta, đi thẳng đến quầy thuốc ở góc tường, kéo ngăn lấy ra một ít dược liệu, y theo phân lượng mà gói giấy rồi đặt vào rổ trúc, một bên lơ đễnh nói với ta: “Cửa hàng này của ta có hai gian phòng, phỏng chừng ngươi là đại cô nương gia, vậy mà cũng không ngại cùng lão nương ta chen chúc một nhà, càng không nói là lại ở phòng của tiểu tử thỏ đế nhà ta. Nhất thời ủy khất ngươi một đêm, ngươi có phiền không?”

“Không có.”

Ta thản nhiên đáp lại. Nhìn những vết sẹo gần như nhạt hết đi trên gáy nữ hài, nghĩ một chút, nhịn không được hỏi nàng: “Lúc trước ngươi bôi cho nàng cho nàng loại thuốc gì?”

Đại phu kia quay đầu lại, ngừng tay bốc thuốc, miễn cưỡng nói: “Đó là loại kim sang dược (1) tốt nhất của nhà chúng ta, là phương thuốc gia truyền, cửa hàng khác không có. Như thế nào, ngươi hoài nghi ta bán thuốc giả?”

“Không phải.” Ta thấp giọng nói:”Ta chỉ là tò mò, trên đời loại linh đan dược liệu gì mà có thể trong một đêm đã xóa đi miệng vết thương, ít lưu lại dấu vết.”

Đại phu kia nghe vậy, sợ run một lát, lập tức mặt đổi màu xám ngắt, đặt mấy giỏ thuốc đông y xuống, vội vàng chỉ vài bước đã đến bên canh giường.

Thân thủ nàng thăm khám cổ nữ hài, trên mặt không ngừng kinh ngạc, do dự một lát, nhẹ nhàng vạch trần băng vải trên người nữ hài, liếc mắt một cái liền chặc lưỡi nói : “Lão thiên gia, điều này là không thể, thật kì lạ”.

Ta liếc mắt qua xem một chút, quả nhiên như ta dự đoán.

Da thịt trên người nữ hài cũng là như thế, chỉ có điều miệng vết thương so với ở cổ màu thâm hơn, chưa kịp khép lại hoàn hảo như ở cổ, có chỗ vẫn để lại vết máu bầm.

Đại phu kia lui lại vài bước, tự trấn định nói: “Muội muội ngươi, muội muội ngươi này…. Từ nhỏ chính là như vậy sao? …. Hay là trước kia…đã uống cái linh dược bồi bổ thể chất gì?”

Ta thấp giọng nói:”Nàng không phải muội muội của ta.”

Nàng ánh mắt càng mở to, hoàn toàn không có khí thế như trước:”Cái gì…… Không phải muội muội của ngươi?”

Ta gật đầu:”Chính là trên đường gặp được …… Người xa lạ thôi. Ta không quen nàng, cũng không biết tên nàng, cái gì cũng không rõ ràng.”

Nàng nhất thời nghẹn lời, có vẻ vì lần trước vội vàng đã quát lớn ta không biết chiếu cố muội muội ruột, nay mới hiểu rõ đầu đuôi, trên mặt không tránh khỏi hiện lên một tia xấu hổ.

Ta rồi nói tiếp:”Tình trạng hiện giờ của nàng còn cần trị liệu không?”

Đại phu ngượng ngùng nói:”Được như vậy , còn trị liệu cái gì. Miệng vết thương đã khép lại, chờ nàng tỉnh lại, phỏng chừng có thể đi lại chạy nhảy, ta cùng lắm thì cho thêm ít thuốc bổ để phục hồi nguyên khí. Ngươi thanh toán xong, liền có thể lĩnh nàng đi được.”

Ta lập tức lấy ra một ít bạc đưa cho nàng. Đại phu kia nhận tiền, mắt liếc nhìn nữ hài trên giường, lắc lắc đầu, cũng không lựa dược liệu nữa mà bưng rổ trúc đi vào phía trong.

Trong phòng lại chìm vào yên lặng.

Ta múc nước rửa mặt, rồi lại đi vào trong, một hồi lâu nữ hài mới bắt đầu tỉnh dậy.

Nàng nhẹ nhàng “ân” một tiếng, hai tay chống giường, ngồi dậy. Đôi mắt màu hổ phách còn lắng đọng lại vài tia tán loạn lẫn mệt mỏi, bộ dáng buồn ngủ. Nếu không biết hôm qua xảy ra chuyện gì, chắc chắn sẽ nghĩ nàng mới tỉnh dậy sau một đêm ngủ say, giờ phút này vẫn còn luyến tiếc giấc mộng.

Nàng nhìn thấy ta, cũng không giật mình, lắc lắc đầu nhìn chằm chằm ta. Trên mặt thản nhiên, không nói gì, im ắng giống như một con búp bê tinh xảo.

“Thân thể cảm giác thế nào?”. Ta hỏi nàng.

Đôi môi đơn bạc của nàng mấp máy, trong cổ họng phát ra một âm thanh mơ hồ, cũng không trả lời ta.

“Nâng một chút cánh tay thử xem.” Ta nói tiếp.

Nàng nghe lời ta, giật giật cánh tay, song như cũ vẫn không nói lời nào.

Ta cũng không thèm để ý, chỉ muốn xem nàng thật sự hồi phục hay chưa, lại nói thêm: “Xuống giường, thử đi lại xem.”

Lần này nàng lại mở miệng, tiếng có chút khàn: “…..Hảo.”

Ta đi đến một bên lấy đôi hài đã hong khô, cúi người giúp nàng đeo vào. Nàng đeo vào xong, ở trên mặt đất đạp đạp, vẫn im lặng tới tới lui lui vài bước trước mặt ta.

Tuy rằng có chút tập tễnh, nhưng chung quy cũng không khác người bình thường lắm.

Mà thật ra cũng không phải là bình thường.

Bị thương nghiêm trọng như vậy, người bình thường phỏng chừng phải ở trên giường triền miên một thời gian. Mà nàng thì chỉ như người mới tỉnh ngủ, hoàn toàn thoát thai hoán cốt, bộ dáng khỏe mạnh như cũ.

Nữ hài kì quái. Tất cả những gì xảy ra hôm qua, đều chỉ như một giấc mộng.

Ta xem xét nàng hồi lâu, vẫn không đoán ra. Nàng ngẩng đầu nhìn ta, một hồi lâu phát ra một tiếng “ùng ục” rất nhỏ.

Nàng theo bản năng xoa bụng, gương mặt xinh đẹp có chút hầu, run run hồi lâu, ngẩng đầu lên, đôi mắt màu xám tro như hổ phách quẫn bách nhìn chằm chằm ta.

Ta nhìn nàng một cái, nhẹ giọng nói :”Đã đói bụng sao? Ta dẫn ngươi đi ăn một chút .”

Nói xong liền đưa nàng đi, nàng thực lanh lợi, đi theo sau ta, dù cái gì cũng không hỏi, không nói. Xốc rèm cửa lên, chỉ thấy đại phu kia đang ở bên quầy viết viết cái gì đó, một thiếu niên mặc áo xanh ngắn đang chống cằm, lặng lặng nhìn nàng mà buông tay xuống.

Đại phu thấy chúng ta đi ra, sắc mặt có chút khó coi. Ta hướng nàng gật đầu, tạm thời coi như cảm tạ. Gần đến lúc ra khỏi cửa, mơ hồ nghe được đứa con của đại phu thấp giọng nói: “Ai, nương. Tiểu muội muội ngày thường trông tốt như vậy, chỉ có điều ánh mắt trống rỗng. Nhưng mà…. Nàng như thế nào lại có thể đi lại được? Nương đúng là hoa đà trên đời, tài năng không phải là khoác lác, bệnh gì trong một đêm cũng có thể chữa khỏi. Ngươi cho nàng thuốc gì? Qủa đúng là thần!”.

“Câm miệng cho ta, ra ngoài chơi đi, đừng làm phiền ta…. Ranh con”.

Rời khỏi y quán, bên ngoài là một nơi phố xá sầm uất, một mảnh ồn ào. Nắng gắt, chiếu vào mắt có chút khó chịu, ta nhíu mắt , tìm một tiệm cơm yên tĩnh ít người đi vào.

Tiểu nhị nhanh nhẹn liền tới gần phục vụ, ta hướng nàng:”Thích ăn cái gì?”

“Cam nguyệt tô.”

“Cái gì?”

“Cam nguyệt tô, mềm , ngọt. Mẫu thân trước kia thường xuyên làm cho ta ăn , ta thực thích.” Nàng ngẩng đầu, trên mặt chung quy hiện ra một tia thần thái : “Ngươi nếm qua chưa?”

“…… Chưa từng.”

Ngay cả tên này cũng chưa nghe qua.

Nàng cúi đầu, biểu tình ảm đạm.

Lúc trước nghe nàng nói nương đã qua đời, ngay cả tên cũng không thể nhớ, nhưng tư vị điểm tâm do mẫu thân làm lại nhớ được rõ ràng sao?

Tiểu nhị có chút xấu hổ chen vào nói:”Cô nương, các ngươi hai vị rốt cuộc muốn ăn gì? Cam nguyệt to kia, tiểu điếm không có”.

Ta đối tiểu nhị nói:” Mấy đồ ăn vặt mỗi thứ một ít, phân lượng không cần nhiều lắm.”

Tiểu nhị kia gật đầu đi, không bao lâu điểm tâm liền mang đến.

Nàng gắp mỗi thứ một ít, ngốc nghếch nhìn, rồi lập tức tinh tế cắn từng miếng nhỏ. Theo lý thì nàng đang rất đói bụng, nhưng dù là vậy, giơ tay nhấc chân vẫn như cũ có vẻ rất giáo dưỡng, toàn thân toát ra một vẻ quý khí, không giống trẻ con cùng tuổi – sẽ chẳng chú ý nhiều lễ nghi khi ăn.

Trước đây nàng là tiểu thư con nhà giàu sao?

Ta vừa nghĩ vừa im lặng dùng cơm, lại phát hiện một chuyện thập phần kỳ quái.

Nàng ngay cả sủi cảo và tiểu lung bao cũng không biết, cái này làm ta có chút giật mình. Theo lý thì đây là món đồ ăn vặt phổ thông ở trung nguyên, không có người nào là không biết, hay là nàng trước kia chua từng thấy mấy món này?

Chung quy cảm thấy nàng thật ngây thơ, giống như chưa từng vương vào bụi trần nhân gian.

Ta đưa qua một đĩa dấm chua, thấp giọng nói: “Chấm cái này ăn”.

“Hảo..” Nàng lên tiếng, gắp một cái sủi cảo, bắt chước bộ dáng của ta chấm vào dấm rồi đưa đến miệng cắn, bỗng dưng hơi hơi nhíu mày: “Đây là cái gì? Chua quá….”

Ta buông đũa xuống, im lặng nhìn về phía nàng.

Ngay cả dấm chua cũng không biết sao?

***

(1) kim sang dược: thuốc dành cho vết thương bị đao kiếm chém (Đông y)