Dò Hư Lăng (Cổ Đại Thiên)

Chương 23: Tình này biết nói với ai

Thoáng chốc, ánh mắt bị một màu đen như mực bao phủ, hai người chen nhau trong quan tài ngọc khiến không gian lộ rõ vẻ chật hẹp, ta cũng không biết ta cùng Lạc Thần rốt cuộc là dùng tư thế xấu hổ như thế nào ôm lấy nhau, thân thể bất đắc dĩ dính sát vào nhau, co mình nằm trong chốn nhỏ hẹp này.

Trong hơi thở ngửi thấy mùi gỗ thơm từ quan tài, ta vừa muốn phân biệt rõ ràng, mùi gỗ thơm nọ lại nhanh chóng bị hương thơm dịu nhẹ kín đáo từ trên người Lạc Thần tản ra che dấu.

Ta không thể không thừa nhận ta cực kỳ yêu thích mùi này, nhàn nhạt, như sương như khói, làm người ta tự nhiên muốn đến gần.

Mặt ta gần như chôn ở trước ngực nàng, rõ ràng có thể cảm giác nơi xương quai xanh chỗ xinh đẹp nổi lên, còn có cảm giác mềm mại cùng mùi thơm ngào ngạt chỉ có ở nữ tử, thân thể nàng không lạnh mà lại rất ấm áp, thậm chí có chút nóng.

Hô hấp đặc thù thuộc về nữ tử tuổi trẻ, mang theo trong veo, cuốn lấy hơi nóng, từng lần thổi qua lỗ tai ta.

Hô hấp quá gần gũi, khiến ta có chút không được tự nhiên; càng làm người ta muốn chết là tay Lạc Thần không thả nơi nào, lại cố tình muốn đặt nơi eo ta, cảm giác lạnh lẽo xuyên thấu qua vải dệt chậm rãi lan ra da thịt ta, một cơn khô nóng vô cớ xông tới, khiến cho mồ hôi làm ướt lưng.

Ta bị loại phản ứng khó hiểu này của chính mình làm cho sợ hãi, nghĩ đến nếu đều là nữ, ôm như vậy thì có gì mà xấu hổ?

Nàng có, ta cũng có.

Tận đáy lòng lòng ta an ủi chính mình như vậy, thế nhưng nội tâm quấn quít một lần lại một lần vẫn là không chặn được nhiệt độ thân thể, hai má như cũ là nóng bừng; ta vội vàng suy nghĩ muốn đổi tư thế xoay mặt đi, liền nghe được một loạt tiếng “sột sọat” chói tai vang lên ở bên ngoài, chậm rãi quét mặt đất, rõ ràng là âm thanh con rắn kia di chuyển trên mặt đất.

Nghe thấy tiếng động rợn tóc gáy này, tim ta trong chốc lát phát lạnh, nửa người là nóng, nửa người là lạnh, bị kẹp ở trong khe hở băng cùng lửa, hô hấp cũng rối loạn.

Tiếng rắn bò “sàn sạt” giống như lăng trì trên pháp trường, lóc xuống từng đao từng đao thật mỏng, nghe mà khiến chân người ta như nhũn ra. Trong lòng ta cầu nguyện loại này tra tấn tâm lý vô tận có thể qua đi nhanh chút, ai ngờ tiếng “xuy xuy” do lưỡi rắn chìa ra vang lên bên tai, ta hoảng sợ nên theo bản năng nắm cổ tay Lạc Thần; ta dùng sức rất lớn, lúc nhận ra tay cũng mềm, nhưng Lạc Thần còn là không rên một tiếng, không biết nàng làm thế nào nhịn được, cảm giác áy náy bất chợt dâng lên.

Lúc này, một tiếng kêu còi trong trẻo bỗng nhiên truyền đến, sau đó chỉ nghe một giọng nữ lạnh nhạt nói: “Tiểu súc sinh, sao lại chạy tới nơi này quấy rầy, mau mau về ổ đi.”

Nữ nhân vừa dứt lời, tiếng “sàn sạt” bên tai bắt đầu nhanh nhẹn mà chỉnh tề lui ra, rất giống tiếng thuỷ triều rút xuống, chỉ chốc lát sau, trong phòng mộ đã không nghe thấy âm thanh gì.

Trong lòng ta lộp bộp một tiếng, nghĩ thầm: là ai đến đây?

Có vẻ như Lạc Thần cũng căng thẳng, áp sát như vậy, ta có thể cảm giác được nhịp tim của nàng chợt đập nhanh hơn.

Ta bỗng ý thức được chính mình đang ở trong hoàn cảnh không thể tưởng tượng nổi, nữ nhân mới đến là người hay quỷ? Làm sao có thể đem những con rắn đó đuổi đi cứ như là đuổi người ở? Tiếng còi kia giống như là kẻ chăn nuôi ra lệnh với thú cưng mà mình nuôi dưỡng, ta nghĩ đến đây, chợt không rét mà run.

Chung quanh đã không có tiếng bước chân, rất yên ắng, đợi một lúc sau, một cỗ mùi gỗ thơm nhạt tràn ngập, ta ngửi mùi hương quen thuộc nọ, nghĩ thầm: đây chẳng lẽ là âm mị áo trắng mà ta cùng Lạc Thần gặp phải lần trước? Chẳng qua là nếu như vậy càng kỳ quái, âm mị xưa nay không có hình dáng cũng không có thân thể, làm sao sẽ phát ra âm thanh, vừa rồi đi vào rõ ràng là người.

Lại nghe người này dùng giọng điệu xa xăm mở miệng nói: “Ảnh Nhi, ta tới xem nàng.”

Ảnh Nhi?

“Ảnh Nhi, nàng xem, bên kia núi lại nở rất nhiều hoa, ta biết trước giờ nàng thích hoa nên hái rất nhiều, nàng nói đẹp mắt hay không?”

Tim ta rung lên, khả năng duy nhất được gọi là Ảnh Nhi ở nơi này chính là nữ nhân nằm trong quan tài thủy tinh, trừ phi nữ nhân mới đến này bị điên, một mình ở đó đóng vai hai người. Nhưng nữ nhân này rốt cuộc là ai? Nói chuyện với một thi thể đã chết nhiều năm như vậy, lại tiện thể mang theo hoa, trên đời này còn có chuyện gì so với chuyện này càng vớ vẩn sao?

Đang lúc ta sắp vì chút ý tưởng ngổn ngang này điên cuồng thì phát hiện Lạc Thần không lộ dấu vết nắm tay ta, sau đó chậm chạp viết từng nét xuống lòng bàn tay ta, cảm giác trên tay trơn mềm, nhột nhạt tới trái tim.

Ta ổn định tâm thần nhận rõ nét chữ mà nàng viết trong lòng bàn tay: Sở – Vương – phi.

Sở Vương phi!

Ta thiếu chút nữa sẽ nhảy dựng lên, ý tứ Lạc Thần là nữ nhân nằm trong quan tài thủy tinh là Sở Vương phi, vậy người thân thiết gọi nàng là Ảnh Nhi như vậy, rõ ràng là người quen cũ, chẳng lẽ người mới tới…

Ta quả thực không dám nghĩ tiếp, rất kinh khủng.

Chỉ nghe nữ nhân đó lại cười khẽ một tiếng: “Ảnh Nhi, bây giờ ta không dám dễ dàng đi ra ngoài, những người đó ở bên ngoài thấy ta, đều là té ngã rồi bỏ chạy. Ảnh Nhi, nàng nói ta có đáng sợ như vậy sao?”

“Ai, nàng nghe xong chắc chắn sẽ nói bộ dáng ta là đẹp mắt nhất, nàng thích nhất; a, cái miệng này của nàng luôn là ngọt như mật.”

Nữ nhân một mực chậm rãi nói, trong miệng thổ lộ đều là một ít việc nhỏ vụn vặt, dường như rất vui vẻ.

Ta nghe được rõ ràng, lúc nữ nhân này gọi Ảnh Nhi, đều lộ ra thâm tình chân thành, cứ như là nói cho người yêu thân mật nhất trên đời nghe.

“Ảnh Nhi, ta mệt quá, thật muốn nghỉ ngơi, mỗi ngày ta ở chỗ này không ngừng qua lại, nhưng trong địa cung rất lạnh, nàng có biết là ta sợ lạnh nhất. Hôm nay ta lại xem Phi Tuấn, hắn còn là như cũ, tuấn tú cao ngất đứng ở đó, giống như trước kia hắn đứng bên người ta; ta hiện tại không hề hận hắn, ta lưu lạc trên thế gian nhiều năm như vậy, mọi thứ đều đã buông bỏ.”

“Nàng đã nói là không cho phép ta đi thế giới bên kia tìm nàng, yên tâm, ta sẽ không đi, ta sẽ luôn giữ nàng như vậy, người khác muốn cái gì, có bản lĩnh lấy được thì cầm đi đi, chỉ cần bọn họ không chạy vào quấy rầy chúng ta là tốt.”

Người này giọng nói dịu dàng, một mình ngồi đó chậm rãi nói, tựa như đọc câu thơ thê lương nhất trên đời. Không biết tại sao, trong lòng ta thế nhưng tràn ra một cỗ đau xót, lại đem cảm giác sợ hãi vùi lấp.

Chỉ tiếc, nàng nói nhiều như vậy, không phải với ai khác mà là nói cho một cái xác giá lạnh nghe, nói cho người ngủ say trong quan tài thủy tinh nghe.

Nhưng hiện tại, người này không thể nghe được cái gì, cũng không thể nhìn thấy cái gì.

Ngay khi ta nghe được mê mẩn, nữ nhân đó chợt “ồ” một tiếng, nói:”Lúc ta đi ra ngoài, quan tài ngọc này rõ ràng là mở nắp, sao mà nó khép lại được?”

Ta nghe thấy nàng phát hiện sự kỳ quái của quan tài nơi chúng ta giấu mình, trong lòng kêu lên hỏng bét; nữ nhân bên ngoài không biết là lai lịch gì mà cùng Sở Vương phi có quan hệ tốt như vậy, quả thực có thể gọi là đến chết cũng không quên, như vậy đây là nhân vật từ đâu tới, chẳng lẽ là lão yêu quái sống ngàn năm?

Lúc này, Lạc Thần có vẻ như sắp không nhịn được, tay đặt trên lưng ta bất thình lình ôm chặt lấy ta, xem ra nàng cũng thấy bối rối.

Một loạt tiếng bước chân ồn ào truyền đến, tiếp theo là một giọng nói giòn giã từ xa đến gần gấp gáp kêu: “Sư Sư… ma quỷ…”

Tiếng nói chợt ngưng, liền nghe đám nam nhân kêu “a”, hét lớn: “Có… có quỷ!”