Một thanh âm tràn đầy uy nghi đột nhiên từ trong hoàng cung truyền ra: "Công Tôn Chiến, lui ra!"
Kim giáp tướng quân cùng Bao Cốc giao chiến gấp đến độ giống như con kiến trên chảo nóng hét lớn một tiếng: "Thần tuân chỉ!" Quay đầu liền hướng hoàng cung lao đi.
Bao Cốc dù có lá gan lớn bằng trời cũng không dám đuổi tới hoàng cung truy sát kim giáp tướng quân. Nàng nắm chặt trong tay thanh Huyền Thiên Kiếm đang rung động không ngừng phát ra âm thanh vù vù ẩn chứa lực lượng vô tận kinh khủng, giương mắt hướng phương hướng hoàng cung nhìn lại, lấy linh lực lớn tiếng kêu lên hỏi: "Ngươi là ai? Việt Quốc nữ hoàng?"
Thanh âm tràn đầy uy nghi kia tiếp tục truyền tới: "Là bổn hoàng." So với lúc quát Công Tôn Chiến, thanh âm của Việt Quốc nữ hoàng đối với Bao Cốc có thể xem như là ôn hòa.
Bao Cốc từ ngữ khí Việt Quốc nữ hoàng đối với lúc quát kim giáp tướng quân Công Tôn Chiến cùng đối với nàng nói chuyện nghe ra mấy phần thái độ của Việt Quốc nữ hoàng, nàng hơi cúi đầu thi lễ một cái, nói: "Bao Cốc ra mắt nữ hoàng, Bao Cốc lần này làm việc có chỗ đường đột cùng không chu toàn mong rằng bệ hạ thứ lỗi."
Việt Quốc nữ hoàng "A" mà cười một tiếng, nói: "Bổn hoàng còn nghĩ ngươi sẽ một kiếm hướng bổn hoàng bổ tới!"
Bao Cốc nói: "Oan có đầu nợ có chủ, Bao Cốc lần này xuất sơn chỉ vì chuyện của Thánh Di cùng Tiểu sư thúc ta mà tới, không phải là cố ý xúc phạm bệ hạ." Thái độ của Việt Quốc nữ hoàng làm cho trong lòng nàng quét qua một tia hồ nghi.
Việt Quốc nữ hoàng nói: "Bổn hoàng đã biết chuyện của Kiêu Kỵ Tướng Quân Phủ, ngươi mặc dù có lý lẽ, nhưng cũng là quấy rầy an ninh kinh đô ta. Kiêu Kỵ Tướng Quân là nhị phẩm tướng quân nước ta, ân oán của ngươi cùng Kiêu Kỵ Tướng Quân Phủ giao do bổn hoàng thay ngươi phán quyết, được không?"
Bao Cốc nghiêng đầu hướng Kiêu Kỵ Tướng Quân Phủ nhìn lại, chỉ thấy Kiêu Kỵ Tướng Quân Phủ bị Tiểu sư thúc nàng làm càn một trận, phần lớn địa phương đều hóa thành phế tích, người trong phủ càng là tử thương rất nhiều, còn sống không có mấy người. Đây là Việt Quốc hoàng đô, cường giả vô số, nàng nếu thật dám lỗ mãng, tuyệt đối sẽ có Việt Quốc cường giả ngay tại đây đem nàng tiêu diệt. Vì một nhị phẩm tướng quân không quan trọng này cùng Việt Quốc trở thành cường địch không đáng, nàng nghĩ Việt Quốc nữ hoàng cũng không nguyện trêu chọc nàng đem Việt Quốc kinh đô huyên náo một mảnh đại loạn. Nàng lên tiếng: "Hy vọng bệ hạ có thể cho Thánh Di cùng Tiểu sư thúc ta một cái công đạo."
Việt Quốc nữ hoàng nói: "Ở xa tới là khách, bổn hoàng có chuẩn bị rượu nhạt, không biết Lệnh chủ có nể mặt nhận lấy hay không?"
Bao Cốc lên tiếng: "Cung kính không bằng tòng mệnh." Nàng nói xong liền thấy phương hướng hoàng cung có tu tiên giả bộ dáng nội thị chạy tới, thỉnh nàng nhập cung.
Nàng thu Huyền Thiên Kiếm, đi theo mấy người nội thị đến đây nghênh đón tiến cung, đi tới giữa một tòa cung điện hoa lệ.
Đây là trắc điện, chính vị trong điện thượng tọa một nữ nhân minh diễm mặc kim sắc phượng bào bộ dạng ước chừng hơn hai mươi tuổi tu hành cảnh giới Động Huyền Kỳ đại viên mãn, trong điện phân tả hữu hai bên bày tiệc rượu, trên bàn tiệc ước chừng hơn hai mươi người, tất cả đều là cảnh giới Động Huyền Kỳ, vừa nhìn nhất định là nhân vật quyền thế vô cùng cao quý.
Bao Cốc hơi cuối đầu thi lễ một cái nói: "Ra mắt nữ hoàng."
Việt Quốc nữ hoàng ngồi ở trên chính vị nhẹ nhàng cười mà nhìn Bao Cốc, nói: "Không cần khách khí ", nàng ra hiệu Bao Cốc nhập tọa, hỏi: "Ngươi không sợ bổn hoàng đánh lừa?"
Bao Cốc nói: "Một nhị phẩm tướng quân phủ hèn mọn vô sỉ vô nghĩa vẫn không đáng để bệ hạ tốn công sức. Về phần ta có thể chiêu người động thủ đơn giản chính là bảo tàng cùng Thăng Tiên Đồ trong tay, bệ hạ bản thân đứng ở ngôi vị hoàng đế, nắm giữ tư nguyên cả nước, đối với ít đồ của ta nhìn không để trong mắt. Về phần Thăng Tiên Lộ Đồ, bệ hạ coi như là bắt ta lục soát hồn ta cũng không có tác dụng."
Việt Quốc nữ hoàng hỏi: "Ngươi dám ở hoàng thành gây chiến cũng không sợ ta phái người diệt ngươi?"
Bao Cốc nói: "Chí thân gặp nạn chịu nhục, ta chính là liều đi thân gia tính mệnh cũng phải vì các nàng ra mặt. Bệ hạ lại không thể vì Kiêu Kỵ Tướng Quân Phủ kia đưa hoàng đô an nguy vào rủi ro."
Việt Quốc nữ hoàng nói: "Nga? Chẳng lẽ ngươi có nắm chắc tàn sát Thương Đô Thành?" Trong lời nói Bao Cốc ý vị uy hϊếp rất nồng a.
Trong điện chư vị vương công đại thần toàn bộ bất động thanh sắc nhìn Bao Cốc.
Bao Cốc nói: "Trên người ta dung chính là tiên binh Thượng Giới, tuy bị thiên đạo pháp tắc Nhất Giới này hạn chế không cách nào thi triển toàn bộ uy lực, nhưng cũng không phải là tồn tại Nhất Giới này có thể hủy. Kiếm vực nhất phong, phương viên ba ngàn dặm hóa thành tuyệt địa. Cùng lắm thì ta vứt bỏ đi thân thể xá© ŧᏂịŧ, tu luyện kiếm tiên đắc đạo, Thương Đô Thành chỉ sợ sẽ phải hóa thành tuyệt vực."
Việt Quốc nữ hoàng thất thanh cười nói: "Ngươi có bản lĩnh đem phương viên ba ngàn dặm hóa thành tuyệt địa, lẽ nào Việt Quốc ta lại không có năng lực phong ấn ngươi?"
Bao Cốc hỏi: "Nữ hoàng bệ hạ chẳng lẽ có nắm chắc phong trụ được khẩu trấn tộc chí bảo Yêu Vực hoàng tộc Thượng Giới kia của sư mẫu ta?"
Việt Quốc nữ hoàng nhất thời bị nghẹn phải á khẩu không trả lời được, đối với lai lịch khẩu Bảo Đỉnh kia lại càng kinh hãi! Khẩu Bảo Đỉnh kia lại có lai lịch lớn như vậy? Nàng thu hồi vẻ mặt cười nói, nghiêm nghị hỏi: "Cường giả Thượng Giới sao lại đi tới nơi Nhất Giới này?"
Bao Cốc nói: "Thứ lỗi khó có thể trả lời."
Việt Quốc nữ hoàng nói: "Lấy thế lực cùng thực lực ngươi xa không đủ đả thông Thăng Tiên Lộ, sao không cân nhắc cùng Việt Quốc hợp tác? Ngươi không nói ta cũng có thể đoán ra mấy phần. Thượng Giới hoàng tộc xuống đến Nhất Giới này, hoặc là Nhất Giới này có thứ đáng giá để bọn họ buông tha cho Thượng Giới xuống tới, hoặc chính là lưu vong tị họa. Lấy sự cường đại của Huyền Thiên Kiếm, có thể thấy được sự cường đại năm xưa của Huyền Thiên tổ sư gia, hắn lại chết trận, Huyền Thiên Môn cũng vì vậy suy vong, sư mẫu của ngươi là hậu duệ Yêu Hoàng đi? Vậy chính là Thượng Giới Yêu Tộc hoàng quyền chi tranh. Huyền Thiên tổ sư làm Yêu Hoàng phò mã, coi là bị làm liên lụy, có đúng hay không? Các ngươi muốn trở lại Thượng Giới, là muốn trọng đoạt ngôi vị hoàng đế đi?"
Bao Cốc giương mắt liếc nhìn Việt Quốc nữ hoàng. Đây không hổ là cường giả đăng trên ngôi vị hoàng đế a, người tinh thông! Nàng để lộ một chút ẩn ý, vừa phân tích một chuỗi trước sau, liền đem hết thảy đều suy nghĩ ra được.
Việt Quốc nữ hoàng nói: "Chúng ta đều cần phi thăng Thượng Giới tìm kiếm tiên đạo, sau khi đi đến Thượng Giới, đều là không căn không cơ, sư mẫu của ngươi ở Thượng Giới hẳn là vẫn có thế lực, mà nàng đang cần chúng ta tương trợ, chúng ta có thể giúp nàng khôi phục địa vị đăng cơ, nàng giúp đỡ chúng ta ở Thượng Giới yên ổn đặt chân, chúng ta sao không liên thủ hợp tác?" Lời của nàng dừng một hồi, lại nói: "Ngươi có thể tới nơi này, còn chịu tiết lộ phong thanh, nói vậy cũng là có ý nguyện cùng Việt Quốc kết minh đi?"
Bao Cốc trầm ngâm không nói.
Việt Quốc nữ hoàng nói: "Suy nghĩ thật kỹ thử xem, như thế nào?"
Bao Cốc suy nghĩ một chút, nói: "Nhân Tộc đường đi khác biệt, lấy tư cách Nhân Tộc, chúng ta không tiện nhúng tay vào ân oán Yêu Tộc Thượng Giới. Cho dù chúng ta đi đến Thượng Giới, cũng căn bản không có thực lực đi tham dự Yêu Vực hoàng tộc chi tranh, như vậy giống như so với Luyện Khí Kỳ tu tiên giả mới vừa bước vào tu tiên giới tranh giành vị trí bá chủ tu tiên giới, đây không phải muốn chết thì là gì? Sư phó ta không phải là Yêu Tộc, hắn là Nhân Tộc, chiến thần của Chiến Vương Tộc, Huyền Thiên Môn đạo thống đến từ Thượng Giới Chiến Vương Tộc. Hắn là vì bảo vệ thê nữ mình cùng nhảy qua ranh giới mà đến Yêu Vực liều mạng với vô số lực lượng cường giả, cuối cùng lấy thân tế kiếm phong hạ kiếm vực đem Yêu Vực cường giả toàn bộ phong kín ở trong kiếm vực, thương thế hắn quá nặng, lại hao tổn hết linh lực đến mức bỏ mình, chỉ lưu lại một luồng tàn hồn ở trong Huyền Thiên Kiếm lưu lại đạo thống bị ta đoạt được. Sư mẫu ta bảo hộ ta, bảo hộ Huyền Thiên Môn, đó là thương xót ta mất đi sư phó che chở, là vì để cho ta đem đạo thống của sư phó truyền thừa xuống, là vì phần tưởng niệm nàng đối với sư phó ta, cũng không phải là Huyền Thiên Môn cùng Yêu Vực có liên quan gì, sau khi Huyền Thiên Môn phi thăng Thượng Giới, muốn tìm căn nguyên cũng phải đi tìm Chiến Vương Tộc thay vì đi Yêu Vực cậy nhờ sư mẫu ta. Đả thông Thăng Tiên Lộ, là tu tiên giới, chuyện của Nhân Tộc, cùng Yêu Tộc không liên quan. Yêu Vực có Thăng Tiên Thai không trọn vẹn, bất quá bây giờ còn chưa xây hoàn tất không dùng được, hơn nữa đó là đi thông Thượng Giới Yêu Vực, Nhân Tộc nếu là muốn từ Yêu Vực đi lên, vậy là hữu tử vô sinh. Ta muốn mang theo Huyền Thiên Môn cùng Khảm Bang phi thăng Thượng Giới, cũng chỉ có tự mình đả thông Thăng Tiên Lộ. Ta lần trước xuất sơn ném ra Thăng Tiên Lộ Đồ mục đích cũng chỉ là muốn vì Nhất Giới này lưu lại thông đạo phi thăng Thượng Giới, để cho chúng ta sau khi nhân thân phi thăng Thượng Giới còn có hữu sinh lực lượng liên tục không ngừng gia nhập, nhưng một số tao ngộ về sau lại làm tâm ta rét lạnh. Tu tiên giới tàn khốc, ỷ mạnh hϊếp yếu, hành vi mạnh mẽ trộm cướp của các lộ thế lực, ha ha, đả thông Thăng Tiên Lộ thì như thế nào? Nhìn khắp tu tiên giới, đối mặt Thiên Kiếp của Độ Kiếp Cảnh thanh toán có thể sống được lại có mấy người? Lại nói gì đến đắc đạo thành tiên? Bệ hạ nếu muốn Thăng Tiên Lộ Đồ, ta có thể cho ngươi, kết minh thì không cần."
Lời nói này của Bao Cốc lượng tin tức quá lớn, đến nỗi người ở đây nghe xong lại suy nghĩ một lúc lâu mới tiêu hóa hết. Bọn họ càng nghe ra Bao Cốc trong lời nói có ý chán ghét đối với tu tiên giới này.
Việt Quốc nữ hoàng thế nào cũng không ngờ rằng Bao Cốc rốt cuộc lại nói rõ toàn bộ đầu đuôi, còn tặng không Thăng Tiên Lộ Đồ? Nàng nhìn chằm chằm Bao Cốc, muốn từ ánh mắt cùng thần tình Bao Cốc nhìn ra chút đầu mối, suy đoán dụng ý trong lời nói của Bao Cốc, nhưng thấy trong cặp mắt kia lại giống như cổ tỉnh [giếng cổ] trầm tĩnh vậy, chớ nói một tia gợn sóng, ngay cả một chút tâm tình đều không có. Bao Cốc tàn sát Vọng Tiên Thành, diệt mười lăm vạn đại quân Vọng Tiên Tông, thân mang sát nghiệt ngập trời, theo lý phải là túc sát sát khí khắp người, huyết khí ngập trời, nhưng trên người nàng một chút dấu vết đều không có lưu lại. Thu liễm lại chiến ý cùng Huyền Thiên kiếm khí nàng thậm chí có mấy phần nhu nhược thanh giản không linh. Nàng hỏi: "Ngươi dự định thoái ẩn sơn lâm?"
Bao Cốc nói: "Ta vẫn luôn là tị thế ẩn cư tu hành, bốn năm trước là bởi vì có người động đến sư tỷ của ta, ta mới tức giận ra tay, Vọng Tiên Tông hành sự thái quá, ép ta xuất sơn. Lần này nếu như không phải là bởi vì Tiểu sư thúc cùng Thánh Di ta gặp kiếp nạn này, ta sẽ không ra tới. Thánh Di dốc lòng tu đạo quan tâm cứu tế thế nhân, cứu người nhưng trái lại bị tàn hại, ta không thể ngồi xem không để ý tới." Nói đến chuyện của Yêu Thánh, lời của nàng dừng lại một chút, nói: "Ta là người ân cừu tất báo, không muốn mắc nợ ai cũng không muốn ai mắc nợ ta, ủy khuất của Thánh Di cùng Tiểu sư thúc, còn có ta chuộc người giá cao nhất định phải tìm trở về. Ta đã nói muốn san bằng Kiêu Kỵ Tướng Quân Phủ đem trừ tận gốc, ta lời đã nói ra, cho tới bây giờ đều giữ lời."
Việt Quốc nữ hoàng nghe được Bao Cốc bình tĩnh nhắc lại chuyện của Kiêu Kỵ Tướng Quân Phủ, nói: "Chuyện này bổn hoàng sẽ cho ngươi một câu trả lời chắc chắn hài lòng." Nàng cảm thấy Khảm Đao Lệnh chủ hành sự thật là ngoài dự liệu, Thăng Tiên Lộ Đồ là thứ chạm tay có thể bỏng cư nhiên nguyện ý dễ dàng lấy ra, mà một Kiêu Kỵ Tướng Quân Phủ không quan trọng bởi vì trêu chọc đến người bên cạnh nàng, lại khiến cho nàng để tâm ghi nhớ như vậy, không khoan dung không bỏ qua. Nàng nói: "Từ hôm nay trở đi, Huyền Thiên Môn chính là Việt Quốc thượng khách, được Việt Quốc lễ ngộ đối đãi, Huyền Thiên Môn nếu gặp nguy nan, Việt Quốc nguyện hết sức tương trợ."
Bao Cốc nói: "Đa tạ bệ hạ. Ta trở về khắc tốt Thăng Tiên Lộ Đồ liền cho ngươi. Nếu như không có chuyện gì khác, ta cáo từ trước."
Đôi môi Việt Quốc nữ hoàng hé mở, lòng nói: "Ngươi đem Thăng Tiên Lộ Đồ cho ta lại đi cũng không muộn a." Rõ ràng nhặt lấy một cái đại tiện nghi, nàng thật muốn hảo hảo tưởng thưởng Kiêu Kỵ Tướng Quân Phủ kia đem Bao Cốc trêu chọc xuất sơn, nhưng Bao Cốc muốn bọn họ diệt môn, bọn họ cũng chỉ có thể diệt môn. Nàng nói: "Lệnh chủ nếu là không có chuyện gì quan trọng, không ngại ở trong cung cư trú thêm mấy ngày, để cho bổn hoàng tận tình đối đãi thích hợp một chút."
Bao Cốc đưa mắt dò xét Việt Quốc nữ hoàng, nói: "Ta nói lời giữ lời, nói đem Thăng Tiên Lộ Đồ cho ngươi liền sẽ không nuốt lời."
Việt Quốc nữ hoàng cùng vương công đại thần trong điện tất cả đều không nói gì.
Có dũng khí cùng nữ hoàng nói chuyện như vậy, Bao Cốc là người đầu tiên a!
Việt Quốc nữ hoàng cười nói: "Khảm Đao Lệnh chủ nhất ngôn cửu đỉnh, thiên hạ đều biết. Ta coi ngươi thuận mắt, thành tâm tương giao, không biết Lệnh chủ có thể nể mặt ta?" Tự xưng "Bổn hoàng" đổi thành "Ta". Nàng bỏ xuống thân phận quân vương uy nghi của một nước cùng Bao Cốc luận giao, đây bất luận đặt trên người kẻ nào tại tu tiên giới đều là vinh hạnh lớn lao.
Bao Cốc không có tâm tư cùng Việt Quốc nữ hoàng kết giao, nàng tuy dám độc thân tới hoàng cung để bàn luận, nhưng cũng lo lắng bọn họ âm thầm lừa gạt đem mình gài bẫy, chung quy nhân tâm khó dò. Việt Quốc nữ hoàng là thật lòng kết giao hay là có dụng ý khác rất khó nói. Nàng có thực lực tự vệ tất nhiên không hãi sợ, chỉ sợ có người đối với Ngọc Mật các nàng hạ thủ, nàng lại nghĩ, Ngọc Mật các nàng kinh nghiệm ở tu tiên giới hành tẩu so với nàng phong phú hơn nhiều, không phải là dễ bắt. Nàng nói: "Ta phải cùng sư tỷ các nàng lên tiếng dặn dò, để các nàng không phải lo lắng."
Việt Quốc nữ hoàng nói: "Phải như thế. Ngươi nếu không yên tâm các nàng, có thể đi trước thu xếp ổn thỏa tốt các nàng, ta lát nữa lại phái người đi đón ngươi tiến cung, được không?"
Bao Cốc gật đầu nói tiếng đa tạ, cáo từ rời đi.
Việt Quốc nữ hoàng sai người đưa Bao Cốc rời đi.
Sau khi Bao Cốc đi, Việt Quốc nữ hoàng lập tức phái người tăng cường thủ vệ tình huống Thương Đô Thành, để phòng có người ở nơi này tranh thủ thời cơ động đến Bao Cốc.
Một vị tu tiên giả người mặc vương bào tuổi khá lớn nói: "Bệ hạ, Bao Cốc đem Thăng Tiên Lộ Đồ đưa ra chỉ sợ có thâm ý khác."
Việt Quốc nữ hoàng nói: "Thăng Tiên Lộ Đồ là năng thủ sơn dụ [khoai lang bỏng tay, ý chỉ sự việc khó giải quyết], nàng tiếp không nổi. Mấy năm nay Khảm Bang cùng các lộ thế lực liên tiếp giao chiến, Huyền Thiên Môn ẩn nấp không dám ra, không phải là bởi vì Thăng Tiên Lộ Đồ? Từ thân thể nàng thấm hương thơm linh trân bảo khí mà xem, nàng tuyệt đối không thiếu tu tiên tư nguyên, lại nhìn nàng phong cách hành sự độc lai độc vãng cũng không phải người ưa thích quyền lực, ném ra năng thủ sơn dụ này muốn dốc lòng tu luyện cũng hợp tình hợp lý."
Một tên nam tử bộ dáng ba mươi tuổi ra mặt trầm giọng nói: "Nàng có thể dễ dàng giao ra Thăng Tiên Lộ Đồ cho Việt Quốc, cũng có thể dễ dàng giao cho người khác. Thăng Tiên Lộ Đồ chỉ có một phần mới có thể phát huy giá trị lớn nhất."
Việt Quốc nữ hoàng mâu quang tóe ra tinh quang sắc bén, ánh mắt quái đản mà nhìn chằm chằm tên nam tử kia nói: "Truyền chỉ, dám cả gan động đến người Bao Cốc, tru tộc!"
Lời nói của nàng vừa ra, tứ tọa đều hiểu.
Có đại thần không hiểu hỏi: "Bệ hạ?"
Việt Quốc nữ hoàng lạnh giọng nói: "Muốn khiến cho bổn hoàng bị người chỉ vào mũi mắng vô sỉ vô nghĩa sao?" Nàng quay người trở lại bảo tọa ngồi xuống, nói: "Tuyên Uy Hầu, ngươi nói lời này chưa từng cân nhắc qua hậu quả hành sự? Cho dù Bao Cốc chết, Thăng Tiên Lộ Đồ cũng chưa chắc chỉ có một phần. Nếu là gϊếŧ nàng không chết, lấy tính tình nàng trừng mắt phải trả, họa hoạn vô cùng! Vết xe đổ Vọng Tiên Tông còn chưa đủ khắc sâu?"
Tuyên Uy Hầu ôm quyền thỉnh tội nói: "Thần lỡ lời, thần biết tội."
Việt Quốc nữ hoàng nói: "Chuyện của Kiêu Kỵ Tướng Quân Phủ ngươi đi xử lí, tịch biên gia sản diệt tộc. Gia sản của Kiêu Kỵ Tướng Quân Phủ tịch biên lấy được để cho Bao Cốc đưa đi." Nàng nói xong, tầm mắt lại rơi vào một gã nam tử khác trên người mặc nhất phẩm quan phục, kêu to: "Tả Trân."
Một tên nam tử người mặc nhất phẩm quan phục đứng dậy, ôm quyền nói: "Có thần."
Việt Quốc nữ hoàng nói: "Ngươi khởi chiếu, phong Huyền Thiên Môn làm Việt Quốc thượng sư tông môn, lễ ngộ, tìm một sơn mạch phong thủy thật tốt cho Huyền Thiên Môn làm đạo trường ở Việt Quốc, lại tính ra một phần danh sách ban thưởng trình lên."
Tả Trân lên tiếng: "Thần tuân chỉ."
********
* Lời của tui:
Đã hứa thứ tư mà tính ra qua ngày rồi mới có, thiệt cũng không phải tui cố ý sai hẹn đâu nha *khóc*.
Đến tối lại quăng luôn hai chương chuộc lỗi vậy. Hehe.