Chương 6: Trúng độc
Nghệ Nhàn ngủ thẳng một giấc cho đến khi mặt trời lên cao, xoa cái eo đau nhức, nàng muốn nổi điên một lần. Nhưng đương sự không ở đây, mỗi khi nàng nổi giận lại không có chỗ phát tiết, nắm tay đánh lên vải bông cảm giác vô lực.
MD, gia súc đúng là gia súc, mình đúng là bị chó cắn a, không đúng phải là bị chim đâm rớt chứ.
Ha ha.
Tiểu bất điểm đang dùng khuôn mặt cọ bánh trôi, một bên cọ một bên cười, bánh trôi cũng đặc biệt nể tình, lâu lâu lại hiện lên một cái ký hiệu biểu tình cho tiểu gia hỏa, một người một cầu chơi đến vui vẻ.
Nghệ Nhàn tiếng cười tiểu gia hỏa như chuông bạc, cơn giận cũng như khí cầu nháy mắt bị đâm xì, phù một tiếng khí thả hết sạch. Nàng không nhịn được nghĩ, chỗ dùng lớn nhất của gia súc này đại khái chính là đem đến một nửa huyết mạch khiến nguyên thân sinh hạ một nữ oa đáng yêu như vậy.
"Lam, đến đây với nương."
Tiểu bất điểm theo bản năng lùi về sau nhưng thấy Nghệ Nhàn vẫn cười híp mắt nhìn nàng vẫy tay, chần chờ một hồi vẫn mại khai từng bước nhỏ bé đi đến.
Nghệ Nhàn phát hiện hài tử này đến giờ vẫn chưa biết nói, khi nóng vội chỉ biết kêu a a. Đối với thú nhân mà nói ấu tể ba tuổi còn duy trì hình người bị coi là trường hợp đặc biệt bị coi thường trong Khố Tư thành.
Hôm qua nàng đem cá đến chỗ nhân tộc mới nghe thấy từ miệng họ nói ra, trường hợp đặc biệt này sẽ bị đám thú nhân trêu chọc, nếu ấu tể vẫn duy trì hình người đến thành niên thì không những chịu trêu chọc, mà còn bị thú nhân tộc xua đuổi, để tự sinh diệt ở ngoài.
Nghệ Nhàn híp mắt, nhân thú kết hợp quả nhiên vẫn mạnh hơn, sinh ra ấu tể mà huyết mạch nhân tộc mạnh hơn nên ấu tể không thể biến thú hình. Nàng ngược lại càng hy vọng đứa nhỏ này tiếp tục duy trì hình người lớn lên, sau này nếu có thể rời khỏi nơi quỷ quái này mang tiểu gia hỏa kia đi cùng nói không chừng trở ngại sẽ bớt đi nhiều hơn.
"Lam, cá ăn ngon không?"
Đôi mắt xanh mở to không chớp nhìn nàng một cái, tựa như hiểu rõ.
Hôm qua Nghệ Nhàn làm một nồi canh chua cá đơn giản, thịt cá trắng thơm độ dày đều đều, nước canh chua ngọt chỉ là không có ớt, thiếu gia vị ngon, cũng không đủ đã thèm.
Bất quá khi đó Lam Đồng cùng tiểu gia hỏa không chỉ uống sạch canh còn thiếu chút là vùi đầu vào thau cơm luôn.
"Còn muốn ăn nữa không?"
Lam theo bản năng liếʍ khóe môi, vỗ miệng trực tiếp dùng hành động biểu thị ý nguyện của mình.
Nghệ Nhàn từ khi học được cách làm đồ ăn cho mình thì đã không thể nào chỉ biết thỏa mãn với thịt đầy máu, nếu như có thể ăn được mỹ vị đời trước của nhân gian thực không tiếc nuối gì.
Nàng đứng dậy tiện tay xoa nhẹ nhúm tóc quăn trên đầu Lam, tiểu gia hỏa có một đầu tóc quăn đen nhánh, màu tóc thì giống nàng, còn uốn quăn như vậy, đây cùng là.... nàng nhớ rõ Lam Đồng bị biến thú hình có bộ lông vàng óng, nhưng không có quăn a.
Bỏ đi vấn đề khiến người ta nghĩ không ra, Nghệ Nhàn dự định giải quyết cái đói trước cho hai người, tiện lợi nhất không ai bằng chính là -- cá nướng.
Đáng tiếc, vẫn thiếu gia vị.
Nghĩ đến gia vị Nghệ Nhàn chỉ có thể làm thành vị chua ngọt, khi cá nướng xong đem nước chua ngọt rưới lên, rồi đưa cho tiểu gia hỏa đang ngoan ngoãn ngồi một bên chờ đút đồ ăn.
Tiểu gia hỏa ăn như lang thôn hổ yết, đặc biệt giống hệt Lam Đồng, không chỉ như vậy hôm qua nàng chuẩn bị lọc xương cá cho tiểu gia hỏa này ăn, kết quả nàng ngao ô một ngụm đến cả xương đều một đạo nuốt sạch vào trong bụng.
Sau đó Nghệ Nhàn tự an ủi mình, chắc đây là ưu thế của thú nhân a -- dạ dày tiêu hóa đặc biệt nhanh.
Đến khi Lam Đồng quay về, hai người đã ăn hết 5 con cá lớn, nàng đem thịt thú săn ném bên ngoài, thuận tay bắt vài con cá nhét vào tay Nghệ Nhàn, "làm."
Thân làm nô ɭệ không thể phản kháng chủ nhân.
Nghệ Nhàn cũng không mang bộ dạng nô ɭệ, nàng liếʍ khóe môi, cười híp mắt nói điều kiện với Lam Đồng, "lúc ngươi ra ngoài, mang ta theo, ta sẽ làm đồ ăn ngon hơn."
Lam Đồng không hề nghĩ ngợi, "được."
Mục đích đạt được Nghệ Nhàn mỉm cười đem mười con cá chậm rãi nướng trên lửa, đây đều là hoa quả đơn giản, nếu như có thể tìm được ớt, gừng, tỏi làm thịt luộc, cá chua ngọt, thịt quay ....
Lần này Nghệ Nhàn đã có kinh nghiệm, trước đó đã chuẩn bị một cái giỏ lớn, nàng dùng cây thân mềm bện thành, còn đem Lam cùng bánh trôi cho vào ngồi thử, tiểu gia hỏa vui vẻ cười, giỏ rất chắc chắn, chỉ là hành động này của nàng khiến Lam Đồng đứng một bên nhíu mày.
"Lam không thể đi."
"Biết."
Ấu tể sau 10 tuổi mới được thú nhân đem ra ngoài đi săn bắn một mình, bình thưởng chỉ được ở trong Khố Tư thành.
Trại huấn luyện ấu tể trong Khố Tư thành dùng để huấn luyện ấu tể kỹ xảo săn bắn cùng sự can đảm, đương nhiên nhân hình như Lam thì không được phép vào chỉ có thể ở bên ngoài xem.
Nghệ Nhàn lần này cũng chú ý đến đám ấu tể đối đãi với Lam nhà nàng, mỗi tên mũi đều vểnh lên trời, còn lâu lâu lại dùng móng vuốt của chúng chọc bánh trôi trong ngực Lam, tiểu gia hỏa rất nhanh bị bức lui vào góc phòng, thoạt nhìn bộ dáng thật đáng thương.
Hèn gì ngày hôm đó tiểu gia hỏa cả người bẩn hề hề, hẳn là chịu khi dễ a.
"Không bằng đem Lam giao cho Lộ Nam trông đi."
"Hả?"
Lam Đồng hơn nửa ngày mới nhớ ra Lộ Nam là ai, "vì sao?"
Lý do của Nghệ Nhàn cũng khá đầy đủ, Lộ Nam không có ấu tể, lần trước nàng nhìn thấy Lam thì bộ dạng liền khẩn trương, vậy cũng hiểu được người này đối với ấu tể cực kỳ coi trọng, hơn nữa cũng không giống thú nhân đối với ấu tể thú nhân có thành kiến, quan trọng nhất là Lộ Nam sẽ không làm tổn thương tiểu gia hỏa.
Lam Đồng không ý kiến hai người lại đến chỗ Lộ Nam ở, vừa đến gần lại nghe thấy trong lều vang lên tiếng ư ư a a gián đoạn, âm thanh cao vυ't, âm thanh ái muội này đối với gia súc dục cầu bất mãn mỗi ngày đè Nghệ Nhàn mà nói thực sự là không có gì xa lạ.
Nghệ Nhàn nhìn sắc trời, giữa thanh thiên bạch nhật mà còn tuyên da^ʍ a, cuộc sống thú nhân tộc đúng là đơn giản khiến ngươi ta nổi điên a, nàng ho nhẹ hai tiếng, âm thanh bên trong vẫn còn tiếp tục.
"Khụ khụ khụ khụ --"
Âm thanh cuối cùng cũng hơi ngừng, tựa như sắp lêи đỉиɦ lại đột nhiên tuột xuống.
Nghệ Nhàn vỗ lên cái móng vuốt không biết từ khi nào sờ lên eo nàng, nàng hung ác trừng Lam Đồng, nếu ánh mắt có thể gϊếŧ người, Lam Đồng khẳng định biến thành miếng thịt chim.
"Ai vậy?"
"Ta tìm Lộ Nam."
Lộ Nam nằm trên giường thở dốc, vừa nghe thấy âm thanh Nghệ Nhàn liền sợ đến suýt lăn từ trên giường xuống, nàng vội vàng mặc quần áo chạy ra, theo nàng ra cửa còn có một nữ thú nhân.
Nghệ Nhàn thấy mặt nàng ửng hồng, khóe mắt còn tình thú chưa tiêu giảm, đột nhiên có chút hối hận khi đem Lam đến đây, nàng đang suy nghĩ thú nhân không liêm sỉ này có khi nào chờ các nàng đi rồi thì lại tiếp tục chuyện vừa rồi không a?
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng cuối cùng Nghệ Nhàn cũng đem tiểu gia hỏa cho Lộ Nam trông, đồng thời nhắc nhở Lộ Nam trông kỹ Lam, nhất khắc cũng không được rời mắt.
Bình thường thú nhân săn bắn vào buổi trưa, đến buổi chiều thú nhân được tự do sinh hoạt, lần thứ hai Nghệ Nhàn được theo Lam Đồng đến rừng Khoa Mạc, nên không biết rõ trong này, nên nhận thấy các nàng không cần tập hợp lại có chút cao hứng.
Lam Đồng, "tìm cái gì?"
Nghệ Nhàn vùi đầu tìm cũng không để ý đến gia súc này, nhưng nghĩ lại người này biết bắt bánh trôi, nói chắc rằng đối với rừng Khoa Mạc này rất quen thuộc, cho nên đơn giản miêu tả cây ớt với Lam Đồng, gừng, tỏi, hình dáng các loại gia vị, bất quá trên đường đi nàng còn ngạc nhiên phát hiện mấy cây nấm.
Sau khi được Lam Đồng xác nhận không có độc liền hái đem về.
Nghệ Nhàn lại hái mấy cây rau dại, đi đi tới tới, nàng nỗ lực đi sâu vào rừng Khoa Mạc, còn chưa đi đến nguyệt hồ lần trước thì đã bị Lam Đồng cản lại, "đi lên trước nữa sẽ nguy hiểm."
Nghệ Nhàn vờ như không biết, lúc quay đầu còn âm thầm nhớ giới tuyến này.
Khi nàng bị bắt đi ký ức không được trọn vẹn, căn bản không biết Cửu Hi đại lục là chỗ nào, nhưng nàng biết rõ nàng là người, người thì nên quay về chỗ của người.
"Được rồi."
"Đi về thôi."
Trên đường Nghệ Nhàn cũng đã tính xong sau khi về ướp vài con cá mặn, khi rảnh rõi có thể làm cá mặn cho hai tên này ăn, thay đổi chút vị giác khi ăn.
Nhưng mà hai người vừa đến Khố Tư thành liền bị một đám thú nhân chặn lại, ở giữa còn có mấy cái nhân tộc vừa nhìn thấy Nghệ Nhàn liên nhao nhao vây quanh tâm tình kích động.
"Chính là nàng."
"Nghệ Nhàn, ngươi đi ra đây, uổng công chúng ta còn tin ngươi, không ngờ ngươi lại hại mọi người như vậy."
"Đúng vậy, ta còn tưởng rằng nàng đã hối cải làm người tốt, không ngờ được nàng trước một mặt, sau một mặt, âm hiểm như vậy."
Mọi người bảy tám cái miệng mỗi bên đều nói, cửa thành nháy mắt náo nhiệt như cái chợ bán đồ ăn, trong đám người đó có vài cái Nghệ Nhàn cũng biết, là do lỗi trước kia nguyên thân gây ra, sau đó nàng đã cho Lộ Nam đi tặng cá, muốn lấy chút hảo cảm.
Nghe xong đại khái, Nghệ Nhàn cũng cảm thấy có việc tìm đến cửa,
Lam Đồng, "im lặng."
Muốn nói hay không muốn nói đều bị một tiếng quát của Lam Đồng làm cho sợ đến câm hết.
Ánh mắt lạnh như băng của Lam Đồng lướt qua, "xảy ra chuyện gì, từng người lên nói."
Một thú nhân căm tức nhìn Nghệ Nhàn, đem mọi chuyện tiền căn hậu quả nói ra, liên lụy đến nữ nô nhà mình, đúng lúc nữ nô này lại mang thai, gần đây cái gì cũng không muốn ăn, hôm nay thấy cá nói muốn ăn kết quả ăn xong thì đau bụng khó nhịn.
Những người khác cũng nhao nhao bày tỏ đau bụng, muốn chết.
Nhân tọc xảy ra vấn đề tự nhiên sẽ mời y sư, kết quả mọi người chạy đến chỗ Tần Dung, gặp mặt hỏi kỹ càng xong thì mọi người đều nghĩ đến trước đó đều ăn cá, mà cá là do Nghệ Nhàn tự mình đưa.
Đám người tâm tình xúc động phẫn nộ, nhao nhao muốn bắt Nghệ Nhàn vấn tội.
Nghệ Nhàn nghĩ thầm, việc này đúng là trùng hợp, trùng hợp đến mức nàng chân trước vừa ra cửa, chân sau đã có người gặp chuyện không may, các nàng đều ăn mấy bữa rồi, nhưng đến chút việc gì cũng không có a.
Lam Đồng, "ta cũng ăn."
Mọi người bị một câu của Lam Đồng làm câm nín, các thú nhân nhìn nhau, không dám chắc chắn mọi người đây giằng co một hồi không, thì thấy Tần Dung đem theo đội tuần tra trong Khố Tư thành vội vàng chạy đến, chỉ vào Nghệ Nhàn nói, "chính là nàng, lần trước nàng mang thảo dược về có độc, chính nàng hạ độc vào đó."
Nghệ Nhàn, "..."
Ai nha, vị y sư nhân tộc này ngươi thật đúng là lợi hại a.