Tiểu công chúa kích động, sao có thể không kích động? Vệ Vân Tịch, hừ hừ, ngươi cũng có ngày ném tú cầu tìm bạn trăm năm!
Đối với ba chữ Vệ Vân Tịch này Hoàng Phủ Hạnh vừa yêu vừa hận, chỉ cần nhớ tới nàng thì tiểu công chúa liền không nhịn được mà chảy một phen lệ chua xót.
Vệ Vân Tịch, con gái của thương nhân đứng đầu Thiên Minh Quốc, cha nàng vì giúp hoàng đế ca ca và hoàng tỷ bình định chiến loạn mà lập được công lớn, được ban cho danh 'Hoàng Thương', dù sao thì nhà của nàng là vô cùng giàu có. Mà Vệ Vân Tịch lại là nữ nhi duy nhất của cha nàng, có thể nghĩ chỉ cần cưới được Vệ Vân Tịch thì chẳng khác nào cưới được quốc khố của Thiên Minh Quốc!
Cũng bởi vì như thế nên Vệ Vân Tịch bị tuyển làm thư đồng cho tiểu công chúa, lấy việc giáo hóa tiểu công chúa làm nhiệm vụ của mình.
Tính cách của Hoàng Phủ Hạnh điêu ngoa tùy hứng, e sợ thiên hạ không loạn, còn Vệ Vân Tịch ổn trọng thành thục, hy vọng thiên hạ thái bình, hai người cùng một chỗ là tương đối phấn khích. Mà khi tiểu công chúa đấu trí đấu pháp cùng Vệ Vân Tịch thì luôn rơi vào thế hạ phong, thù mới hận cũ, giờ sao nàng lại không sảng khoái trong lòng chứ?
Nay Vệ Vân Tịch muốn ném tú cầu tìm phu quân, cũng không biết phu quân của nàng ta rốt cuộc là bộ dạng như thế nào, tiểu công chúa ác độc hy vọng tướng công tương lai của Vệ Vân Tịch thiếu tay thiếu chân, mặt rỗ, mũi khoằm cộng thêm hói đầu, như vậy nàng liền thư thái. Cho nên kì sự thiên cổ như thế, Hoàng Phủ Hạnh không có đạo lý không đi xem.
Bất quá, bởi vì Vệ Vân Tịch thật sự rất nổi danh nên ngã tư đường cơ hồ bị tắc nghiêm trọng,mà nữ tử lại không được vào nên tiểu công chúa vì nhìn đượctướng côngtương lai Vệ Vân Tịch mà dứt khoát đi tiệm may mua một kiện nam trang thay.
Kể từ đó, tiểu công chúa Hoàng Phủ Hạnh lập tức thay hình đổi dạng thành một mĩ thiếu niên khiến phần lớn thiếu nữ đều ghé mắt. Văn Nhạc cũng từ tỳ nữ biến thành thư đồng, đáng tiếc nhìn theo diện mạo thì không thể vượt qua tiểu công chúa.
– Thế nào, bản công…tử thế nào? – Hoàng Phủ Hạnh hưng phấn không thôi, lấy khủy tay đẩy đẩy Hoa Chi Phá ở một bên – Có phải là anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, kim đồng chuyển thế hay không?
Hoa Chi Phá toát mồ hôi, cảm thấy cuối cùng cũng đã gặp được một người tự kỷ hơn cả nàng:
– Ừ, ngươi cũng được – Quả nhiên người hoàng gia diện mạo khá tốt, nhà Thanh cũng không thể so cùng.
– Công…tử tự nhiên tuấn nhã phi phàm – Văn Nhạc đỏ mặt, không được tự nhiên khích lệ.
– Tất nhiên, bản công tử là ai chứ! – Hoàng Phủ Hạnh ngửa đầu nhìn trời, một bộ dạng bỏ ta còn ai – Đi, chúng ta đi xem xem!
Đẩy chen qua đoạn tắc, cuối cùng cũng tới được tú lâu cách đó không xa. Hoàng Phủ Hạnh cau mày, sửa sang lại quần áo thiếu chút nữa bị kéo hư rồi lắc đầu, đây là tố chất của nhân dân kinh thành!
– Đến rồi, đến rồi! – Văn Nhạc nâng đầu, gắt gao nhìn chằm chằm phía trên, chỉ thấy Vệ Vân Tịch một thân đồ cưới, trong tay cầm hồng tú cầu, mặt không chút thay đổi nhìn xuống phía dưới.
– Này này, ngươi không cần nói, Vệ Vân Tịch này mặc đồ cưới đỏ thật đúng là rất đẹp mắt – Tiểu công chúa không nhịn được gật đầu – Bình thường thấy nàng vẫn mặc đồ trắng, người không biết còn tưởng rằng nhà nàng có người già chết đó!
Hoa Chi Phá nhìn công chúa điện hạ kích động dị thường, rồi nhìn lại Vệ Vân Tịch tiểu thư bình tĩnh phi thường trên tú lâu, vì sao ta cứ cảm thấy bên trong có gian tình? Có vẻ công chúa điện hạ với nàng Vệ này rất quen thuộc.
Nhìn kỹ lần nữa, ánh mắt nàng Vệ này sẽ không nhìn công chúa điện hạ phải không?
– Này, quan hệ của các ngươi rất tốt? – Hoa Chi Phá nắm lấy áo của Hoàng Phủ Hạnh, dùng ánh mắt ái muội nhìn nàng.
– Tốt? Tốt tốt cái đít! – Tiểu công chúa nhịn không được chửi tục – Con mắt nhỏ nào của ngươi thấy quan hệ của chúng ta rất tốt? Quan hệ của ngươi đối với người vẫn khi dễ ngươi có thể tốt không! Ta lại không ngốc!
Thật vậy sao? Hoa Chi Phá nhún nhún vai, xem ra thần kinh mình quá nhạy cảm, trước đây cho rằng đường lớn là nam nữ nên khắp nơi đều là nam nữ, bây giờ đi đường lớn bách hợp vì thế khắp nơi biến thành bách hợp.
– Ném! Ném! – Cũng không biết là ai kêu một tiếng như vậy, đám người lập tức chật chội lên, cho dù đứng hơi xa một chút như Hoàng Phủ Hạnh và Hoa Chi Phá cũng bị ảnh hưởng.
Tú cầu màu đỏ như một đốm lửa cháy từ trên trời giáng xuống. Hoàng Phủ Hạnh nhanh chóng nhìn chằm chằm tú cầu kia, không được không được, nam nhân này quá soái, phải xấu một chút; không được không được, nam nhân này quá cao, phải thấp một chút; ôi trời, có lầm không vậy, lão nhân cũng đến dự thi, ngươi được không đây!
Tâm trạng tiểu công chúa theo tú cầu kia mà chợt cao chợt thấp, trong chốc lát cao hứng, trong chốc lát buồn bực, thay đổi rất nhanh chóng, sắc mặt cũng cực kì khẩn trương.
Có lẽ do mọi người tranh đoạt nên tú cầu kia vẫn chưa bị ai đoạt được, giống như cá vượt Long môn, khiêu vũ trên cao. Rốt cục, con cá cũng không cam chịu tịch mịch, thẳng tắp bay nhằm về phía Hoa Chi Phá các nàng. Đại khái là vì bản năng phản ứng, tiểu công chúa và Hoa Chi Phá đều giơ tay lên muốn ngăn cản đột kích. Nhưng mà người tính không bằng trời tính, một quả tú cầu liền bị giữ ở giữa Hoàng Phủ Hạnh và Hoa Chi Phá.
Tốt lắm, một người một nửa.
Hoa Chi Phá thấy tình thế không tốt, đem bên tú cầu nắm trong tay tùy thế thảy vào lòng Hoàng Phủ Hạnh rồi nhảy về phía sau một bước. Ha, thiếu chút nữa hại chết ông! May mà ta phản ứng mau, nếu không Niệm Khanh không thể không mắng chết ta.
Hoàng Phủ Hạnh nhìn tú cầu trong lòng mà choáng váng! Này…này…này….sao lại ở trong lòng ta!
– Cô gia… – Thấy tú cầu tiểu thư ném trong tay một mĩ thiếu niên thì mọi người trong quý phủ đều yên tâm, lập tức nghênh đón – Mời theo tiểu nhân, tiểu thư của chúng ta lập tức cùng ngài bái đường thành thân!
– Cái gì? – Hoàng Phủ Hạnh ném tú cầu kia vào trong tay một gia đinh – Cô gia? Bái đường thành thân? Nói chuyện đùa gì vậy! – Ta sao có thể thành thân cùng Vệ Vân Tịch!
– Không phải là cô gia cao hứng đến choáng váng chứ? – Gia đinh thấy bộ dạng không thể tin Hoàng Phủ Hạnh thì rất vui mừng – Cô gia, ngươi bắt được tú cầu thì chính là cô gia của Vệ phủ chúng ta, chỉ cần bái đường thành thân động phòng, ngài chính là tướng công của tiểu thư chúng ta.
Tiểu công chúa đã muốn mất đi ngôn ngữ, bái đường? Thành thân? Động phòng!
– Chúng ta không thể thành thân, gọi Vệ Vân Tịch ra gặp ta! – Tiểu công chúa nóng nảy – Ngươi không cần kéo ta, quần áo của ta, Vệ Vân Tịch, ngươi ra cho ta! – Thấy gia đinh căn bản không thèm nhìn mình, Hoàng Phủ Hạnh thật sự muốn khóc.
– Cô gia, ngài như thế là không phù hợp, cũng không nên trách ta mạnh tay! – Bổ vào sau cổ của Hoàng Phủ Hạnh – Người đâu, cô gia cao hứng đến té xỉu, còn không đỡ cô gia vào phủ!
– Công…công tử – Văn Nhạc nhìn cũng choáng váng – Các ngươi làm gì vậy? Các ngươi làm gì vậy? – Còn chưa nói xong liền bị một chưởng, trực tiếp bị đánh ngã.
Hoa Chi Phá bị một màn này làm chấn kinh, đây là đoạt 'nam nhân' bản cổ đại sao?
– Ngươi… – Gia đinh thấy Hoa Chi Phá đứng nguyên tại chỗ, nghĩ hắn cũng cùng một bọn, dù sao thì hai người bọn họ có vẻ là đi cùng nhau.
Hoa Chi Phá nhìn thấy ánh mắt hung ác của gia đinh thì lập tức khoát tay:
– Chúng ta cũng không phải là một đường, ngươi cứ việc mang nàng đi – Chỉ chỉ vào công chúa điện hạ đang hôn mê, Hoa Chi Phá nói nốt.
Tuy rằng không biết công chúa điện hạ có phải là tình địch hay không, nhưng bớt một người luôn tốt, hơn nữa, Vệ Vân Tịchnày coi như là một đại mỹ nhân, sẽ không bôi nhọ công chúa điện hạ. Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, Hoa Chi Phá luôn cho rằng như vậy.
– Thế công tử có muốn vào uống một chén rượu nhạt không? – Tiểu tử này nên lên đường!
– Ha ha, không cần – Hoa Chi Phá đồng tình nhìn thoáng qua Hoàng Phủ Hạnh – Ta chúc Vệ tiểu thư và… công tử này tương thân tương ái, đầu bạc đến già, vĩnh kết đồng tâm… trăm tử ngàn tôn! – Ác độc tha thêm một câu phía sau vĩnh viễn không thể thực hiện.
– Đa tạ đa tạ!
Dưới ánh mắt 'luyến tiếc' của Hoa Chi Phá, bóng dáng công chúa điện hạ dần dần tiêu thất.
Haiz, giải quyết tình địch quả nhiên cần nhờ đến thiên thời địa lợi nhân hoà!