– Du Lăng, ngươi là đến đưa ta đi? – Tuyết Chi Lạc không tính tiếp tục dây dưa vấn đề ở đây – Một khi đã như vậy thì chúng ta nhanh đi, ta thật sự chịu không nổi nơi này! – Cũng không có gì hay để mang đi, nắm lấy tay ngọc của Du Lăng liền muốn đi.
– Khoan khoan, ta nói muốn dẫn ngươi đi lúc nào? – Du Lăng mặt nghiêm túc không hờn không giận nói – Ta chỉ tới nhìn tân nương tử của Bái Nguyệt Giáo mà thôi! – Hừ, chẳng qua mới không để ý Tuyết Chi Lạc vài ngày mà nàng đã thông đồng với giáo chủ Bái Nguyệt Giáo, thật đúng là thần thông quảng đại! Chỉ cần nghĩ vậy Du Lăng liền khó chịu vạn phần, thằng nhãi Tuyết Chi Lạc này hại nàng cát bụi dặm trường đuổi nhanh đuổi chậm, ăn ở dọc đường giản lược hết sức, tưởng nàng là người nhiệt ái hưởng thụ, đây đều do Tuyết Chi Lạc hại!
Tuyết Chi Lạc nhìn bộ dạng phụng phịu khẩu thị tâm phi của Du Lăng thì trong lòng âm thầm bật cười, thì ra Du Lăng nhà ta cũng có lúc ngạo kiều, thật là khó thấy.
– Tân nương tử? Ngươi muốn cho ta đi chết sao? – Tuyết Chi Lạc cố tình hiểu sai – Nếu thật sự đến như thế thì không phải ta chết thì là nàng ta chết.
– Nghe nói giáo chủ của Bái Nguyệt là một đại mỹ nhân hạng nhất, ngươi thật sự bỏ qua? -Du Lăng nhớ tới tin đồn nghe được bên ngoài, chua giọng – Có tiền có thế, không phải là loại ngươi thích sao!
Du Lăng ngươi từ lúc nào thấy rõ bản chất của ta? Người ta nào có loại ý nghĩ như vậy chứ.
– Ha ha, sao có thể – Tuyết Chi Lạc cười to – Ta đối với chuyện hồng y thật sự nghiêm trọng, trừ bỏ Du Lăng nhà ta, không ai có thể khiến ta ghé mắt. Huống chi hiện tại người ta đối với màu đỏ cũng không còn chấp nhất như vậy nữa, ta ưa bản sắc… – Cũng chính là cái gì cũng không mặc, trống trơn mới là vương đạo! Chỉ cần liên tưởng đến Du Lăng lõa thể toàn bộ, Tuyết Chi Lạc đã có xúc động phun máu mũi, so sánh với mình, dáng người Du Lăng tuyệt đối là đỉnh cao! Hơn nữa, khỏa thân gì đó đương nhiên là nhìn người khác mới có cảm giác, nhìn người mình thích sẽ biến thành cầm thú!
Du Lăng nghe xong lý luận của Tuyết Chi Lạc cũng không biết có nên cao hứng hay không, nàng luôn luôn cho rằng mình tuy rằng không phải khuynh quốc nhưng khuynh thành thì không thành vấn đề, không ngờ gặp phải Tuyết Chi Lạc biếи ŧɦái yêu thích hồng y này, trừ lúc mình mặc đồ đỏ thì ánh mắt không rời, mặc quần áo màu khác thì là một bộ dạng cá chết khiến tự tin của nàng liên tục bị đả kích, cũng may lâu dần thành quen, có đôi khi còn có thể dùng việc này để uy hϊếp Tuyết Chi Lạc, nghĩ như vậy kỳ thật cũng không tệ lắm.
Vậy thì nàng nên cao hứng sao? Được rồi, kỳ thật có thể mặc màu đỏ ra một loại phong tình cũng chứng tỏ chính mình có mị lực phi thường di.
Dù sao thì Du Lăng cũng đã nghĩ thông suốt, nhưng…Tuyết Chi Lạc đổi khẩu vị thích bản sắc từ khi nào? Bản sắc…Làm một cầm thú, bản sắc có ý nghĩa gì?
Khóe miệng Du Lăng cứng ngắc, nhìn bộ dạng cười tủm tỉm lấy lòng kia của Tuyết Chi Lạc cứ thấy đáng khinh thế nào.
Nàng có nên lo lắng mà bứt ra thì tốt hơn hay không?
Nhưng mà vì sao lúc nghe Tuyết Chi Lạc nói "Du Lăng nhà ta" thì tâm tình lại tốt lên đây?
Đây là cảm giác bị cần, bị khẳng định sao?
Có lẽ, trong bất tri bất giác, cuộc sống của nàng đã chú ý đến người này trong biển mặt.
– Ngươi cảm thấy cướp dâu thế nào? – Du Lăng cười cười ái muội nhìn Tuyết Chi Lạc, bàn tay mơn trớn hai má tuấn tú của Tuyết Chi Lạc – Ta cướp ngươi.
Vì sao không phải là ta cướp ngươi? Tuyết Chi Lạc hết chỗ nói. Một việc đáng yêu như cướp dâu, vì sao phát sinh ở trên người mình thì không cao hứng đây? Vì sao bị cướp là nàng chứ!
– Kỳ thật, ta ưa cướp người – Bị cướp thì rất dẹo.
– Vậy sao, vậy lần sau ta tìm một người, ngươi tới cướp vậy -Du Lăng vẻ không sao cả nhún nhún vai, dù sao thì cướp hay bị cướp, thứ mình coi trọng không thể bị người khác đoạt đi.
– Không cần, kỳ thật bị cướp cũng rất hạnh phúc – Chính mình cũng không ngu, tự tạo tình địch, chuyện này không phải là rảnh rỗi đi tìm chết sao!
– Được! Lạc Nhân, ngươi chờ ta! -Du Lăng vỗ vỗ bả vai Tuyết Chi Lạc, dùng vẻ mặt chân thật mười phần nói – Ta nhất định cho ngươi một cướp dâu suốt đời khó quên!
Nghe nói, lúc yêu đương nên vì đối phương làm chuyện lớn oanh oanh liệt liệt, như vậy trong lòng đối phương sẽ vĩnh viễn khắc ghi một màn kia, cho nên dáng vẻ anh dũng là tuyệt đối cần.
Lại nói, Ti Mộ cầm tù Tiểu Sở chính vì như vậy. Ngươi xem hiện tại, Ti Mộ nói Đông, Tiểu Sở tuyệt đối không dám đi Tây, Ti Mộ nói Tây, Tiểu Sở tuyệt đối không dám hướng Đông. Đây là kết quả!
Du Lăng thừa nhận chính mình phúc hắc, được rồi, nàng vẫn ưa loại cảm giác làm một người ở trên người khác lâu dài. Nếu chọn một người trong phương thức ở chung của Ti Mộ và Tiểu Sở, nàng tuyệt đối không chút do dự không nói hai lời chọn Ti Mộ.
Còn sao nữa, mỹ mạo và trí tuệ của chính mình đều được xem trọng, tiền tài địa vị vô song, chiếm thượng phong cũng là lẽ thường.
Vì thế, Tuyết Chi Lạc lại sốc, ra một kết luận: Du Lăng không bình thường.
Tuyết Chi Lạc tuyệt đối không thừa nhận là mình không bình thường!
Nói xem Du Lăng, ngươi trực tiếp dẫn ta đi là được rồi, sao cần đợi lát nữa ngày mai chứ! Cướp dâu cái gì, sao lại thành như vậy? Vì sao ta lưu lạc đến bước này chứ! Ai nói cho ta biết với! Tuyết Chi Lạc phát điên.
Một đêm này, Tuyết Chi Lạc mất ngủ do tích tụ vạn phần. Cho nên ngày hôm sau lúc bị kêu dậy mặc lễ phục, một đôi mắt gấu mèo vô tình nhìn thị nữ đến đến đi đi, một chút ý tứ hỗ trợ cũng không có. Anh phối hợp đã là không tệ, còn muốn hỗ trợ? Nếu không biết Du Lăng muốn tới cướp dâu, nàng tuyệt đối muốn lấy chết chứng minh, hỗn đản!
Nhìn quần áo tân nương mặc trên người mình, Tuyết Chi Lạc thật xúc động hộc máu. May mắn lão đại, Lâu đệ, Loạn Loạn không ở đây, nếu không mình còn mặt mũi nào sống tiếp? Không bằng chết đi, rất mất mặt.
Bởi vì lúc trước Tuyết Chi Lạc kiên trì nên tân nương này cũng không phải dùng khăn voan hồng mà là một loại mũ phượng, rèm mũ che khuất hai gò má, đương nhiên hạt châu nhỏ không che được mặt, cũng là có mưu toan.
Bảo Tuyết Chi Lạc dùng khăn voan hồng? Không bằng ngươi trực tiếp cho nàng một đao còn có vẻ thống khoái hơn.
– Lạc công tử, ngươi cảm thấy như vậy được chưa? – Nữ tử vừa hầu hạ Tuyết Chi Lạc vừa hỏi.
– Tùy – Tuyết Chi Lạc chứng thực là không đành lòng nhìn lại bộ dạng của chính mình trong gương đồng, một người nam tính như nàng vậy mà……
Nữ tử thấy Tuyết Chi Lạc hứng thú rã rời thì cũng không biết vì sao, đại khái là chứng sợ hãi trước hôn nhân trong truyền thuyết đi.
– Giáo chủ ngay ngoài cửa, Lạc công tử mời… – Nữ tử theo sau Tuyết Chi Lạc, ý tứ nói.
Tuyết Chi Lạc hít sâu một hơi, mở cửa ra.
Ánh sáng mặt trời nhu hòa chiếu trên đường, như thể đứng bên trong một mảnh màu vàng nguyên dã. Mỹ nhân hồng y phiêu dật ngẩng đầu nhìn lên, nháy mắt khuynh thành. Nụ cười tràn đầy trên khóe mắt, dung nhan tuyệt sắc kia khắc thật sâu ở trong lòng Tuyết Chi Lạc. Đây mới là Nguyệt Thần chân chính!
Đáng tiếc…Nàng gặp gỡ sai người ở sai thời điểm, định sẵn phải bi kịch.