– Tiểu hòa thượng xuống núi đi khất thực~ lão hòa thượng có dặn dò~ – Phong Chi Lâu nhàm chán cực độ bèn ca hát, nhìn tiểu sư muội thở nặng nhọc ngồi ở trên tảng đá, giọng lại cao thêm vài phần – Nữ nhân dưới núi đều là hổ~ lỡ có gặp bằng mọi cách phải chạy trốn~!
– Ngươi có câm miệng không thì bảo? – Vũ Thanh Minh chỉ cảm thấy bên tai như có hàng trăm con ruồi bay vo ve, đầu đau nhức – Ngươi câm miệng cho ta! – Thật muốn một kiếm gϊếŧ hắn, đáng tiếc nàng không dám! Trời ạ, sao nàng lại bắt hắn đến đây? Vũ Thanh Minh ai oán nhắm mắt lại, hiện tại cũng không dám trở về. Bi thảm!
– Rốt cuộc ngươi muốn thế nào? – Phong Chi Lâu cũng gào – Quá nửa đêm ngươi bắt ta lên chỗ núi khỉ ho cò gáy, còn trói ta vào gốc cây, rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Ta còn chưa kêu thì ngươi kêu nỗi gì? Ta hát thì ảnh hưởng gì đến ngươi?
Ngươi làm gì cũng ảnh hưởng đến ta! – Vũ Thanh Minh xoa thắt lưng, giận dữ trừng mắt nhìn Phong Chi Lâu:
– Tên tiểu bạch kiểm nhà ngươi, nếu không do ngươi thì ta sẽ rơi vào hoàn cảnh như thế này sao? Có nhà không thể về, còn không phải đều do ngươi! Nếu như để trưởng lão biết chuyện ta trói ngươi lại, sư tỷ truy cứu thì ta nên làm sao bây giờ? Sư huynh, ta xin lỗi ngươi!
Fuck you! Tiểu cô nương này là điển hình của vừa ăn cướp vừa la làng! Ngươi ủy khuất thì ta càng ủy khuất so với ngươi, ta chỉ đi gặp Vị Triều nhà ta thì chọc gì tới ngươi? – Phong Chi Lâu lần đầu tiên biết đến loại người không nói lý còn sống chết ra vẻ chính nghĩa, quả nhiên là nhân tài.
– Ngừng ngừng, đều là lỗi của ta. Vậy ngươi thả ta ra, thuận tiện đưa giải dược cho ta, ta coi như không có chuyện gì phát sinh, thế nào? – Ta bị trói rất khó chịu! Hai tay như bị chặt đứt, hôm nay thật sự là phải cõng về nhà.
– Ngươi cho rằng ta có bệnh sao! Mất cả ngày của ta lại thả ngươi ra như vậy, thế thì không phải có bệnh thì là gì? – Vẻ mặt Vũ Thanh Minh cũng rối rắm, nếu thả ra thì nàng thật không cam lòng, nếu không thả ra thì chẳng nhẽ cứ trói trên núi? Hơn nữa bằng trí tuệ của sư tỷ Trầm Tịch thì nhất định sẽ liên tưởng đến sư huynh, sau đó sẽ rất nhanh đoán được là nàng, hậu quả… không dám tưởng tượng! Sư tỷ Mộ Trầm Tịch chính là truyền thuyết sống trong Thần Y Sơn Trang.
Trời ạ! Rốt cuộc là mình làm sai bước nào mà lại có thể mang hắn đến đây cùng mình! Nếu không…hay bỏ hắn ở chỗ này đi! – Vũ Thanh Minh vụиɠ ŧяộʍ liếc Phong Chi Lâu một cái – Một đại nam nhân hẳn sẽ không có vấn đề gì đâu!
Phong Chi Lâu cũng không phải là đồ ngốc, tuy rằng miệng chưa bao giờ ngừng nói nhưng mắt vẫn chăm chú nhìn nữ nhân này, thấy bộ dạng lén lút của nàng ta là biết có vấn đề:
– Này, ngươi đừng có ý định để ta ở chỗ này, chỗ này ở trên núi, có sói! – Nàng không muốn bị sói cắn chết.
– Một đại nam nhân như ngươi thì có gì phải sợ, không phải chỉ là sói thôi sao! – Vũ Thanh Minh khinh thường nhìn – Thật không biết sư tỷ coi trọng ngươi ở điểm nào? Ngươi nhìn ngươi xem, nào có chút khí phách nam tử hán? Vô dụng hơn cả nữ nhân, vậy mà cũng là nam nhân! – Ngữ khí này, vẻ mặt này, chỉ còn thiếu nước nhổ một bãi nước miếng xuống đất để tỏ vẻ bất mãn.
– Ta nhổ vào! Ngươi mới là nam nhân, cả nhà ngươi đều là nam nhân, tổ tông mười tám đời của ngươi đều là nam nhân… – Tuy rằng Phong Chi Lâu là nữ phẫn nam trang, cũng có chút vừa lòng đối với bề ngoài tuấn tú của mình, nhưng mà điều này không có nghĩa nàng là nam nhân. Tính nữ ấm áp tình cảm, nàng vẫn thích hơn.
Đặc biệt, sau khi có người từng ôm nàng mà còn cho rằng nàng là nam nhân, quả thực không có thuốc nào cứu được! Mắt mù.
– Này này, ngươi có ý gì? Ngươi không phải là nam nhân thì chẳng lẽ là nữ nhân? Nếu ngươi là nữ nhân thì nữ nhân khắp thiên hạ chắc đã chết hết! – Vũ Thanh Minh trơ trẽn đáp trả lại Phong Chi Lâu, vì không muốn ở lại chỗ này mà dám giả mạo tính nữ vĩ đại của các nàng, buồn cười!
Phong Chi Lâu thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu – Lời này của ngươi bảo chị đây chịu làm sao nổi!
Vị Triều, ta rất nhớ ngươi, ta muốn về nhà! Lòng tự trọng của ta rất tổn thương, của ta không nhỏ đến tình trạng này! – Nàng vẫn cho rằng của mình là bánh bao nhỏ, kết quả Loạn Loạn lại bảo là tiểu bánh bao, Lạc Lạc nói là tiểu bánh bao hết lớn, lão đại nói là sân bay, hiện tại có vẻ đã biến thành hố, đi chết hết đi!
– Xin hỏi cao danh đại tánh của cô nương? – Cắn răng hỏi.
– Bổn cô nương đi không thay tên ngồi không đổi họ, Vũ Thanh Minh là ta.
– Hay! Hay! Hay! Hay cho một cái tên Vũ Thanh Minh! – Phong Chi Lâu hít sâu một hơi, mắt sáng ngời – Ta sẽ thắp hương cho ngươi vào tiết Thanh Minh có mưa hàng năm, ngươi yên tâm!
– Ta nhổ vào… – Tiện tay nhặt lên cái gì đó ném đến người Phong Chi Lâu – Ngươi câm miệng cho ta! Để ta nghe thấy ngươi nói một chữ nữa ta liền cắt lưỡi ngươi!
– Có gan thì ngươi cứ cắt! Hôm nay ta sẽ không từ bất cứ giá nào! – Phong Chi Lâu hiếm có được một lần làm dũng sĩ, bộ dạng khẳng khái hy sinh.
Nếu là bình thường thì khẳng định nàng đã ngoan ngoãn nghe lời, nhưng sau khi bị người 'vũ nhục' như thế thì sao có thể trấn định tiếp? Kỳ thật bản chất Phong Chi Lâu là người ăn mềm không ăn cứng, đương nhiên cái này cũng chỉ những lúc nàng động kinh mới có khả năng thể hiện ra.
– Ngươi thật sự cho rằng ta không dám? – Rút chủy thủ ra, đi về phía Phong Chi Lâu.
– Ngươi cắt! – Nói hai chữ đầy khí phách, mắt gắt gao nhìn chằm chằm người kia, miệng ngậm chặt lại, không cười.
– Ta.. – Vũ Thanh Minh thật sự không dám, nói thế nào người này cũng là người sư tỷ bảo vệ, làm sao nàng dám động thủ trên đầu Thái Tuế? Vốn chỉ định dọa hắn nên mới nửa đêm đánh bất ngờ, không ngờ không chút lưu ý đã trói hắn lại, lại còn phát triển đến tình cảnh bây giờ.
Nếu không cắt thì chẳng phải là bại dưới tay tiểu bạch kiểm này? Về sau sao còn có thể tung hoành?
– Bây giờ ta cho ngươi hai con đường, hoặc là ngươi rời khỏi sư tỷ Trầm Tịch, cũng chính là Vị Triều, hoặc là ngươi để mạng lại đây! – Vũ Thanh Minh hạ nhẫn tâm – Đừng cho là ta không dám, dù sao chuyện ta đem ngươi đến đây cũng chỉ có trời biết đất biết ngươi biết ta biết, nếu ngươi chết rồi thì sẽ không còn ai khác biết! Ta gϊếŧ ngươi xong sẽ chôn ngươi, ai cũng không biết được!
Khốn kiếp! Tiểu nữu này thật sự là tâm địa rắn rết! Sắc mặt biến đổi nhanh đến nỗi làm người ta líu lưỡi – Phong Chi Lâu nhìn chằm chằm vào mắt của người kia, đọc ra sự giằng co bên trong cùng quyết tâm ngoan tuyệt, nhìn lại bốn phía cũng chỉ có hai người các nàng, nếu thật sự nàng ta xuống tay gϊếŧ thật thì đúng là sẽ không ai biết được.
Nàng nên làm gì bây giờ?
Buông tay Vị Triều, nghĩ cũng đừng nghĩ!
Tuy rằng biết dưới tình huống hiện tại thì nàng nên quyết đoán lựa chọn con đường thứ nhất, chạy trối chết trước rồi nói sau, nhưng lại nghĩ đến vị sư huynh tên Mộ Thanh U mà Vị Triều không muốn nhắc tới, người nọ chắc chắn cũng từng làm chuyện làm tổn thương Vị Triều phải không? Còn nhớ thái độ của Vị Triều đối với Mộ Thanh U, tuyệt tình không cho một chút cơ hội, nếu hôm nay nàng lựa chọn buông tay Vị Triều thì nàng còn mặt mũi nào đi gặp lại Vị Triều nữa chứ? Lúc đó thì mình và Mộ Thanh U còn có gì khác biệt?
Không được, tuyệt đối không được! Lời này có chết cũng không thể nói ra khỏi miệng.
Bởi vì sẽ khiến Vị Triều thương tâm.
So với chính mình mà xem, nếu Vị Triều nói ra những lời như vậy thì mình cũng sẽ như thế!
– Ta nói cho ngươi biết, cho dù ta chết, ta cũng sẽ không buông tay Vị Triều! – Phong Chi Lâu bình tĩnh nói, trong mắt là vẻ kiên định chưa từng có.
Đời này, ta chỉ cần Vị Triều – Tại một khắc này, Phong Chi Lâu hạ quyết tâm.