– Ngươi tìm ai? – Nguyệt Chi Loạn vừa ra cửa đổ rác thì thấy một nam nhân bộ dáng lén lút – Chỗ chúng ta chỉ mở cửa vào mùng một và mười lăm – Nhìn dáng vẻ của hắn cũng không giống đến tìm gái!
– Vị tiểu huynh đệ, không biết bốn vị cô nương thay Điêu Lan Thuỷ Tạ Lâu tham gia đại hội thanh lâu có ở đây không? – Mộ Thanh U hơi xấu hổ cười cười, lấy từ trong lòng ra mười lượng bạc nhét vào tay Nguyệt Chi Loạn – Bỉ nhân (người dốt nát, hèn hạ) ngưỡng mộ các nàng đã lâu – Lúc nói ra lời này, Mộ Thanh U tự cảm thấy ghê tởm, hắn vẫn là người đứng đắn, cho tới giờ chưa bao giờ đến những nơi thế này, từ nhỏ đến lớn đều ở thôn trang nghiên cứu y thuật, có thể không ra ngoài sẽ không ra ngoài, hắn không ngờ hôm nay hắn lại phải tìm cách trà trộn vào thanh lâu, bi ai dữ dội!
Nguyệt Chi Loạn nhìn thấy bạc thì mắt sáng ngời – Không tồi, đứa trẻ có hiểu biết! Chỉ có điều, lời ngươi nói sao lại rất giả dối? Cái gì mà ngưỡng mộ đã lâu, chúng ta gặp qua ngươi lúc nào? Dối trá! – Mặc dù trong lòng khinh bỉ hắn, nhưng trên mặt nàng vẫn làm bộ thực khó xử:
– Chuyện này…nghe nói bốn các nàng là đệ tử chân truyền của tứ hoa khôi, hạ nhân như chúng ta đều không được thấy mặt, chỉ có điều…
– Chỉ có điều gì? – Mộ Thanh U trong lòng căng thẳng, đứng ngồi không yên hỏi.
– Tuy rằng chúng ta không biết mặt những người này, tứ hoa khôi thì càng không phải bàn – Nguyệt Chi Loạn nhìn vào bên trong thấy không có ai mới thấp giọng nói – Muốn gặp tứ hoa khôi không dễ dàng, nhưng không phải là không thể – Nói xong liền ho khan một tiếng, hơi mân mê mười lượng bạc trong tay, ý tứ rất rõ ràng, có tiền có thể sai khiến cả ma quỷ.
Mộ Thanh U nhìn tư thế của Nguyệt Chi Loạn cũng hiểu, cười thầm, có tiền có thể giải quyết vấn đề tưởng như bất khả thi!
– Mấy cái này coi như là để tiểu huynh đệ uống trà! – Lấy ra ngân phiếu một trăm lượng, cười cười – Không biết bỉ nhân phải làm sao để nhìn thấy tứ hoa khôi đây?
Nguyệt Chi Loạn nhanh như chớp giật lấy ngân phiếu:
– Không biết công tử đang làm gì?
– Đại phu! – Khiêm tốn nói.
Vốn chỉ là thuận miệng hỏi, nhưng khi nghe thấy hai chữ đại phu thì Nguyệt Chi Loạn như nhớ ra điều gì, âm thầm đánh giá người trước mặt. Toàn thân chính khí, ánh mắt hắn thể hiện rõ ngạo khí mười phần, tuy rằng đã cố che giấu cảm xúc nhưng tia khinh bỉ vẫn hơi lộ ra nơi đáy mắt thì người kinh nghiệm như Nguyệt Chi Loạn có thể lập tức thấy rõ.
Nhà ngươi còn dám khinh thường ta? Con mẹ nó!
– Vậy chắc công tử cũng biết Thần Y Sơn Trang, đại phu ở đó đều là thần y, khiến ta khâm phục không thôi – Nguyệt Chi Loạn giả bộ tôn thờ – Nếu không phải trong nhà túng thiếu, lại không có thiên phú, ta cũng muốn vào trong đó học y, cho nên ta đối với chức nghiệp đại phu đặc biệt kính nể!
– Bỉ nhân bất tài đúng là người của Thần Y Sơn Trang – Nghe được người khác khen Thần Y Sơn Trang thì Mộ Thanh U ngẩng đầu cười cười, dù sao hắn cũng còn trẻ nên cũng chưa để ý nhiều.
– Vậy sao…nếu là người của Thần Y Sơn Trang thì việc này ta nhất định phải giúp! – Nguyệt Chi Loạn gật đầu – Công tử, giờ tý đêm nay đợi ở chỗ này, ta dẫn công tử vào.
Mộ Thanh U gật gật đầu, sau đó có chút khó hiểu hỏi:
– Vì sao lại là giờ tý? Muộn như vậy? – Hắn chỉ hỏi thế thôi.
– Công tử, có vài quy tắc không thể phá! – Nguyệt Chi Loạn lắc đầu – Ngươi có biết có bao nhiêu người muốn gặp tứ đại hoa khôi không? Nếu ta mang công tử đi vào bây giờ mà để người khác biết được, ta liền thảm – Nói đạo lý rõ ràng.
Mộ Thanh U ngẫm lại cũng đúng, hắn cũng đã thăm dò về tứ đại hoa khôi, nhân khí của những người này thực không phải bình thường, nếu không hắn cũng sẽ không ở cửa sau bồi hồi nghĩ biện pháp.
– Vậy đa tạ tiểu huynh đệ! – Nói xong gật gật đầu – Cáo từ.
Nguyệt Chi Loạn nhìn bóng người rời đi, muốn gặp tứ hoa khôi? Sao có thể dễ dàng như vậy? Huống chi còn là người của Thần Y Sơn Trang! Nếu nàng đoán không sai, xem ra người này không phải có ý tốt.
Từ Hoa Chi Phá, nàng sớm đã biết có 99% khả năng Vị Triều chính là người của Thần Y Sơn Trang, hơn nữa địa vị chắc hẳn không hề thấp, hiện tại có đồng môn tìm tới, thật đúng là chuyện phiền toái.
Nhưng mà có lẽ như vậy cũng không tồi, chuyện của Lâu đệ gần đây tiến triển thật không thuận lợi. Có lẽ chuyện này có thể xúc tiến quan hệ giữa hai người.
Chỉ có điều ai mà biết được? Là tốt hay xấu, nàng vẫn có cái hay để xem!
Mười một giờ, Nguyệt Chi Loạn mở cửa sau của Điêu Lan Thuỷ Tạ Lâu thì quả nhiên thấy người nọ đang chờ ngoài cửa:
– Công tử, xin đi theo ta.
Mộ Thanh U cũng có chút bất an, cảm thấy giống như trộm, tuy rằng cảm giác có chút không ổn nhưng tên đã lên dây thì không thể không bắn, đành đi theo Nguyệt Chi Loạn vào.
Đi được một đoạn thì Nguyệt Chi Loạn đột nhiên ôm bụng ngồi xổm xuống kêu "Ối" một cái.
– Sao vậy? – Mộ Thanh U kinh hãi, vừa định bắt mạch cho hắn thì đã thấy Nguyệt Chi Loạn chạy còn nhanh hơn thỏ, đảo mắt đã không thấy bóng người.
Đây là tình huống gì? Mộ Thanh U lập tức không biết mình nên tiếp tục đi hay là ở lại chỗ này chờ hắn, nghĩ ngợi một lúc bèn đứng chờ.
Chẳng qua đợi thật lâu cũng không thấy Nguyệt Chi Loạn quay lại, trong lòng Mộ Thanh lập tức hoảng loạn, vừa định đi tìm người thì một tiếng thét chói tai vang lên bất thình lình làm hắn hoảng sợ:
– Có…da^ʍ…tặc… – Ba chữ ngắn ngủn lại giống như sét đánh kinh thiên khiến toàn bộ người của Điêu Lan Thuỷ Tạ Lâu bừng tỉnh. Thanh lâu có da^ʍ tặc, còn có chuyện này? Người người đều là da^ʍ tặc, chẳng nhẽ xong việc không trả tiền?
Làm sao? Làm sao? Mộ Thanh U quay đầu liên tục tìm kiếm, buồn cười, còn có da^ʍ tặc rình rập trong đây? Ba chữ vừa rơi xuống đất thì hắn lập tức nhìn thấy ba người cầm đuốc và gậy, vẻ mặt không vui nhìn hắn:
– Tặc tử lớn mật, dám có ý định có cử chỉ cầm thú với tứ đại hoa khôi chúng ta kính yêu, buồn cười! Nơi này cách chỗ ở của tứ đại hoa khôi chỉ khoảng một hoa viên mà thôi, tin chắc không bao lâu sau các nàng sẽ tới!
Ba người này không phải ai khác mà chính là Phong Chi Lâu, Hoa Chi Phá, Tuyết Chi Lạc. Bởi vì Nguyệt Chi Loạn dẫn hắn vào nên tự nhiên không thể xuất hiện tiếp, nếu không sẽ trợ giúp một tay.
– Ta không phải! – Mộ Thanh U mở to hai mắt nhìn, sao hắn lại thành da^ʍ tặc được?
– Nhìn ngươi đầu trâu mặt ngựa, tầm nhìn hạn hẹp, đáng khinh không chịu nổi, tướng dâʍ đãиɠ, trừ ngươi ra còn có thể là ai? – Hoa Chi Phá rất lớn tiếng – Còn không ngoan ngoãn giơ tay chịu trói!
Có lẽ là do nghe được động tĩnh nên hộ vệ viện cũng chạy đến, vây quanh Mộ Thanh U, hình thành một vòng vây, nhìn hắn như hổ rình mồi.
– Tiện nô (đày tớ nghèo hèn), đừng khinh người quá đáng! – Mộ Thanh U nghe được một loạt từ miêu tả của đối phương thì thiếu chút nữa hộc máu. Không ai gặp hắn mà không nói hắn ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái, thứ mắt gì đây!
– Các huynh đệ, còn khách khí với da^ʍ tặc này làm gì, đánh chết hắn! – Tuyết Chi Lạc không nhìn nổi vẻ ngạo mạn của hắn, quản gì chuyện hắn là người của Thần Y Sơn Trang hay không, tẩn trước đã, chút nói sau! Chờ tứ hoa khôi đến đây, ngươi sẽ có cơ hội.
Trong lúc nhất thời, các nam nhân quần chúng đều xúc động, nắm đấm như mưa rơi xuống người Mộ Thanh U, còn nói chúng ta là tiện nô, ta nhổ vào!
Ba cầm thú cũng góp náo nhiệt đá hắn hai cái, ta ghét người lớn lên soái!
– Dừng tay! – Tiếng quát lớn đầy khí phách truyền đến từ phía sau, ba cầm thú bĩu môi, đáng ghét, sao đến nhanh như vậy!