Tứ Cầm Thú Và Tứ Hoa Khôi

Chương 32

Cũng không biết là tứ cầm thú tốt số hay xấu số, chuyện ngàn năm khó gặp như vậy mà các nàng được thấy!

Trên đời này, người có thể nhìn tứ đại hoa khôi tắm rửa thử hỏi có mấy người? Nếu có thể sống qua hôm nay thì các nàng chính là người đầu tiên trong lịch sử.

Bốn cầm thú khẩn trương mặc quần áo trong hoang mang rối loạn, nhanh như chớp trốn ở sau một góc bình phong.

– Trăm ngàn phải thở nhẹ, các nàng đều là cao thủ, nếu như bị tứ đại hoa khôi phát hiện thì chúng ta chết chắc! – Hoa Chi Phá hối hận muốn chết, khó được một lần vụиɠ ŧяộʍ đến tắm sao lại gặp phải chuyện này!

– Đã biết! – Mắt Phong Chi Lâu tràn đầy tia máu, lấy tay che mũi chỉ lộ ra một khe hở, gắt gao nhìn chằm chằm cửa.

Nguyệt Chi Loạn và Tuyết Chi Lạc liếc nhau một cái rồi cũng học theo Phong Chi Lâu, ngay cả Hoa Chi Phá cũng thế. Không còn cách nào khác, dù sao đợi lát nữa sẽ có cảnh tượng rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ! Nhưng chỉ cần nghĩ tới cảnh tứ đại hoa khôi lõa thể tắm rửa… được, hy sinh cũng đáng! Chỉ là không biết dáng người ai sẽ đẹp hơn nhỉ!

Còn nữa, sương mù dày như vậy chắc không thể thấy bản HD, chỉ có thể nhìn thấy bản SD.

SD thì SD, mông lung chả phải đẹp hơn sao! Tóm lại là so với không thấy gì vẫn tốt hơn!

Bốn người vừa mới trốn xong thì cửa lớn bị đẩy ra, bốn vị mỹ nữ nối đuôi nhau đi vào, tiếng cười nói vang vọng khắp phòng.

Từ cửa đến bồn tắm, bốn người chậm rãi cởi bỏ từng lớp quần áo, có lẽ vì bốn người thường xuyên tắm rửa cùng nhau nên không cảm thấy gì, chỉ có điều ở trong mắt bốn cầm thú thì cảnh tượng này tương đương với ảnh khiêu da^ʍ!

Nếu không có sương mù bao phủ thì bốn người nào đó sớm đã phun sạch máu mũi.

Bốn tuyệt thế mỹ nhân không ai giống ai, ở trước mặt ngươi cởϊ qυầи áo tháo dây lưng, ngươi có thể không kích động không? Đừng có cười khinh bỉ, tứ chích cầm thú sẽ tuyệt đối trung thực nói cho ngươi biết: Chúng ta là có năng lực, nếu không đã gục hoàn toàn.

Từng kiện quần áo rơi xuống dọc theo bả vai, áo khoác ngoài, áσ ɭóŧ, yếm, tiết khố, đôi chân trắng nhỏ mịn bước vào trong nước tạo ra một làn sóng nhẹ.

– Thật thoải mái, quả nhiên tắm rửa là chuyện thoải mái nhất trên đời! – Du Lăng đem nước tưới lên da thịt, cảm khái nói – Gần đây vì Lạc Nhân mà ta phải chạy khắp nơi mệt muốn chết.

Niệm Khanh cười nhẹ:

– Lạc Nhân? Gọi thật thân thiết! Ta thấy ngươi không phải là mệt chết mà là tư xuân (dậy thì)! – Nói xong không quên nhìn thoáng qua ngực Du Lăng – Ngươi xem, của ngươi lớn thêm không ít!

Lời này buông ra làm Du Lăng đỏ bừng mặt, mắt chiếu tướng Niệm Khanh như sắp thiêu sống, còn Ly Tuyệt và Vị Triều cũng cố ý như vô tình mà nhìn theo tầm mắt của Niệm Khanh, quả nhiên là lớn thêm!

Miễn cưỡng áp chế tư tưởng muốn đánh tơi bời Niệm Khanh, Du Lăng ưỡn ngực lên rồi cười thật phủ mị, cả người uốn éo sát người Niệm Khanh, ngực còn cố ý như vô tình cọ lên cánh tay Niệm Khanh:

– Khanh Khanh, tâm ý của ta ngươi còn chưa hiểu sao? Ta thật thương tâm! Chàng vững như đá tảng, thϊếp thân như cỏ lau, cỏ như tơ dai dẻo, đả tảng vững bền lâu (trích 'Tiêu Trọng Khanh Thê, đoạn thứ hai')! Tâm của ta đối với ngươi, có thiên địa chứng giám!

Khóe miệng Niệm Khanh run rẩy một hồi, nữ nhân này… nàng nên nói gì đây! Biết nàng ta đang diễn nhưng biểu tình trên mặt thật khiến người ta sinh ra tư tưởng không đành lòng, quả nhiên là yêu nghiệt!

– Ta muốn nôn! – Vị Triều bị hành động của Du Lăng làm khó ở.

– Các ngươi tiếp tục, ta không thấy gì cả – Ly Tuyệt nhìn đông nhìn tây cũng không nhìn Niệm Khanh và Du Lăng, việc không liên quan đến mình, đừng nhúng tay vào.

– Du Lăng, một khi đã như vậy, ngươi làm thϊếp của ta đi! Yên tâm, ta sẽ đối xử với ngươi thật tốt! – Niệm Khanh nhịn cười, tiếp tục nói – Tuy rằng là ngươi dáng như bồ liễu, mã mã hổ hổ (tầm thường) nhưng ta sẽ miễn cưỡng chấp nhận.

– Niệm Khanh, ngươi cút cho ta! Muốn ta làm thϊếp của ngươi, kiếp sau cũng không có khả năng! – Du Lăng một phát đẩy Niệm Khanh ra – Hừ, cho rằng tỷ tỷ đây không có người muốn hay sao! – Lại còn mã mã hổ hổ? Dáng như bồ liễu? Mắt chó của nàng ta mù!

Ly Tuyệt quay đầu lại xen mồm vào:

– Không phải ngươi còn Lạc Nhân của nhà ngươi sao?

– Hồng hạnh ra tường (phụ nữ có chồng còn đi nɠɵạı ŧìиɧ), không tốt – Vị Triều cũng không nhịn được tuôn ra một câu như vậy.

– Các ngươi… – Du Lăng bị tức không nhẹ, trực tiếp đi qua thọc lét Niệm Khanh, Vị Triều, Ly Tuyệt đến khi các nàng thở gấp không ngừng, cầu xin tha thứ mới thôi.

Bốn người sau bình phong xem mà cũng choáng váng, chỉ thấy bốn cái bóng trắng mông lung tụ ở một chỗ, sau đó là những tiếng kêu to duyên dáng làm cho người ta xúc động phập phồng.

Nếu không biết quan hệ của các nàng thì bốn cầm thú tuyệt đối sẽ cho rằng các nàng có gian tình! Nếu chỉ nhìn một màn hiện tại thì có thể trực tiếp liên tưởng đến hai chữ: 4some!

Không thể không nói cảnh tượng như thế thật sự khiến người ta kích động không thôi.

Tuyết Chi Lạc nghe tiếng cười quyến rũ của Du Lăng, nhìn bóng trắng mập mờ lại bắt đầu liên tưởng đến cảnh tượng một thân hồng y chậm rãi cởi ra, để lộ thân hình tuyệt mỹ, chịu không nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ lập tức chảy máu mũi.

Nguyệt Chi Loạn nuốt nước miếng, nếu có thể xem rõ hơn một chút thì tốt rồi!

Hoa Chi Phá không khỏi lắc đầu, thì ra tứ đại hoa khôi cũng không đứng đắn như bề ngoài!

Phong Chi Lâu cảm thấy trong lòng như bị mèo cù, nhanh chóng cảm thấy khổ sở, nhìn lại không được rõ, thật sự khơi gợi lòng người. Phong Chi Lâu nhẹ nhàng hạ người nằm sấp sát sàn rồi bò tới, muốn nhìn thấy toàn cảnh. Chỉ cần nghĩ đến Vị Triều nhà nàng toàn thân lõa thể, nhiệt huyết liền sôi trào! Nếu không tận dụng cơ hội liếc một cái thì thật uổng phí.

Có một số người, có một số việc cần phải có kí©ɧ ŧɧí©ɧ nào đó mới có thể trưởng thành. Không thể nghi ngờ, Phong Chi Lâu dưới kí©ɧ ŧɧí©ɧ của Vị Triều toàn thân lõa thể đã sắc đảm bao thiên.

Một bước, tốt lắm, tiếp tục.

Hai bước, không tồi, lại tiếp.

Ba bước, cách mục tiêu rất gần rồi, xem cũng rõ hơn.

Bốn bước, quần áo ai đây? Nếu là của Vị Triều nhà ta thì trộm liền!

Năm bước, ủa, sao không đi tiếp được nữa? Ai đè đầu của ta!

Phong Chi Lâu dùng sức thoát khỏi áp lực trên đầu nhưng không thành công, ngay lúc định phát lực tiếp thì áp lực trên đầu cũng không còn. Phong Chi Lâu ngẩng đầu, ngây người.

– Vị Triều! – Cảm nhận được không khí căm giận ngút trời, Phong Chi Lâu hoảng sợ, lại nhìn mặt ba nữ nhân đằng đằng sát khí phía sau, thảm rồi, chết chắc rồi! Không chết cũng bị lột da!

Trên người bốn người khoác tùy tiện một cái áo, nửa người dưới còn ở trong bể, quần áo phập phềnh che đậy không ít phong cảnh.

Chẳng qua là lần này Phong Chi Lâu xem rất rõ. Chà, Vị Triều… – thầm thán liên tục – …là hình măng! Bởi vì gần, hơn nữa thế đứng của Vị Triều vốn thấp nên cổ áo ở trong nước cũng thấp, tự nhiên thấy rõ!

Oh Fuck! Con mẹ nó chết cũng đáng! Ta thích loại này!

Sự thật là lúc bốn hoa khôi cười nói huyên náo vốn cũng không phát giác ra điều gì, dù sao đây là nơi các nàng vẫn thường đến tắm, ngoài các nàng thì không còn ai có thể vào, nên các nàng cũng không thể ngờ sẽ có người rình trộm ở trong.

Tuy rằng cũng thấy có điểm không đúng nhưng cũng không nghĩ kĩ. Chỉ có điều hành động bò tới muốn nhìn toàn cảnh của Phong Chi Lâu phát ra tiếng động rất rõ ràng truyền vào tai mà thôi.

Vị Triều là người đầu tiên cảm nhận được, nàng cách Phong Chi Lâu gần nhất nên nghe cũng rõ ràng nhất. Nàng phân rõ phương hướng, đoán chắc khoảng cách rồi lập tức đè đầu đối phương, sau đó nhanh chóng lấy quần áo bên cạnh bể che đi nửa thân trên trần trụi.

– Phong Chi Lâu! – Nếu ánh mắt có thể gϊếŧ người thì Phong Chi Lâu ngay cả thịt vụn cũng không còn.

Tên vô liêm sỉ chết tiệt này! Dám ở trong này nhìn lén! Vị Triều cảm thấy mình sắp điên rồi, trên đời sao lại có loại tiểu nhân vô sỉ như thế này! Thật là muốn chọc nàng tức chết!

Không chỉ Vị Triều mà Du Lăng, Ly Tuyệt, Niệm Khanh cũng bị tức chết. Một người ở trong này, ba người còn lại lại không sao?

Câu hỏi không cần câu trả lời!

————————————————————————————————————-

(Trích lời tứ cầm thú:

Phong Chi Lâu: Dục yêu mỹ nhân cộng thượng thiên, khinh sa la trướng phỏng hạ miên

Tuyết Chi Lạc: Kim thương xuyên thấu liên hoa bao, phi nhẫn đê khấp tùng man yêu

Hoa Chi Phá: Đạp biến sơn dự hà, hưởng tẫn nhân gian hoan

Nguyệt Chi Loạn: Ta sẽ không làm thơ da^ʍ, ta chỉ muốn gục)