Bốn cầm thú đem tiền cướp được đi mua nam trang và phụ kiện, nhanh chóng từ mỹ nữ biến thành dễ nhìn, trang phục và đạo cụ ban đầu bị các nàng giấu cách Điêu Lan Thuỷ Tạ Lâu không xa để khi các nàng trở về có thể lấy lại.
Không thể không nói bốn cầm thú này thật sự là phá gia chi tử, vèo một cái tiêu hết một trăm lượng tương đương với chi tiêu một gia đình bình dân trong ba bốn năm. Đại đa số người ở đây có tiền công một tháng khoảng hai lượng bạc, bốn người này lĩnh năm lượng đã được xem là cực đỉnh, lại còn dám trách cứ Niệm Khanh keo kiệt chỉ cho có tí như vậy.
– Haiz, có lầm không vậy? Chất lượng mỹ nữ ở đây quá kém! Ngay cả du͙© vọиɠ đùa giỡn ta cũng không có! – Hoa Chi Phá thân mặc áo dài màu tím, bên hông đeo một khối mặc ngọc (ngọc màu đen), trên tay cầm một chiết phiến, toàn thân lộ ra khí chất quý phái, khóe miệng nhếch nhẹ, tựa tiếu phi tiếu.
– Lão đại, mỹ nữ đều là khuê nữ, càng đáng giá chúng ta đi thăm dò! – Công tử tuấn tú mặc quần áo lụa trắng cười tà, đầu đội ô kim quan (mũ màu đen), thắt lưng giắt ngọc bích tiêu, tay cũng cầm chiết phiến, cả thân là một cỗ khí chất tiêu sái. Người này không phải ai khác, chính là Phong Chi Lâu.
– Nếu dễ dàng phát hiện thì sẽ không hay! – Tuyết Chi Lạc mặc quần áo màu lam nhạt, trên cổ tay đeo một cái chuông đồng nhỏ màu vàng tinh xảo, theo từng bước chân lại phát ra một hồi âm thanh thanh thúy dễ nghe rất êm tai, phe phẩy chiết phiến một hồi, bộ dạng mà chỉ có ở công tử phong lưu.
– Ôi trời, chỉ có thể trách chúng ta đã nhìn quen tứ đại hoa khôi đến mức thiếu chút nữa mỹ nữ đều không lọt được vào mắt – Nguyệt Chi Loạn thay áo dài màu xanh, đeo một túi hương ở bên hông, tay cầm chiết phiến, chỉ cần sửa thêm hơi thở bất lương thì thật có chút hương vị quý công tử.
Mặt trời sắp lặn mà bốn người cũng chưa tìm được một mục tiêu thích hợp.
– Hay chúng ta trở về đi? Lúc này cho dù có mỹ nữ thì cũng nên về nhà! – Tuyết Chi Lạc bất đắc dĩ lắc đầu, không có nổi một cô gái đàng hoàng!
– Vất vả lắm mới được đi chơi một chuyến, sao có thể trở về như vậy, thật không biết quý trọng! – Nguyệt Chi Loạn thấy hơi đáng tiếc, đi dạo nửa ngày mà không có nổi một người lọt vào mắt, tội vạ gì đây!
– Đúng vậy, đàng hoàng không có thì tìm bất lương! – Phong Chi Lâu thuận miệng nói rồi sau đó bừng tỉnh đại ngộ – Shit! Chúng ta đúng là ngu, nếu không tìm thấy mỹ nữ để đùa giỡn thì chúng ta có thể đi đùa giỡn kĩ nữ! Vận khí tốt có khi lại gặp tiếp hoa khôi gì đó thì không phải rất đáng giá sao? – Nàng thật sự là thiên tài!
Hoa Chi Phá nghe xong cũng sáng mắt:
– Đúng vậy, thuận tiện có thể thăm dò địch, một tháng sau có thể chính là đối thủ của chúng ta!
Bốn người hạ quyết tâm xong lập tức nhích người. Cũng khéo, ngay lúc bốn người không biết nên đi thanh lâu nào thì một khuôn mặt lưu manh đáng khinh cản đường các nàng:
– Bốn vị công tử cũng muốn vào Phẩm Hương Các? Không có thư mời phải không? – Lấy ra tờ thiệp có một dấu đỏ thẫm trên mặt – Một trăm lượng, bán cho các ngươi!
Một trăm lượng, sao ngươi không đi cướp đi! Bốn cầm thú bị hắn chào giá trên trời thì hoảng sợ:
– Phẩm Hương Các? Kỹ viện? Kỹ viện cũng cần thiệp mời? – Lời này là của Tuyết Chi Lạc, còn có thanh lâu trâu bò không kém Điêu Lan Thuỷ Tạ Lâu của chúng ta?
Sắc mặt tiểu lưu manh kì lạ:
– Lần này Phẩm Hương Các không biết từ nơi nào kiếm được một nữ tử có thể sánh ngang với tứ đại hoa khôi của Điêu Lan Thuỷ Tạ Lâu, hôm nay chính là lần đầu ra mặt của nàng, nghe nói sau thịnh yến nàng còn có thể tuyển vài người làm nhập mạc chi tân (khách quý vào màn, là người tình đầu tiên) của nàng. Các ngươi nhìn đi, chính là ở đó!
Bốn người nhìn theo hướng hắn chỉ thì quả nhiên thấy ngoài cửa có rất nhiều người.
– Một trăm lượng quá đắt. Thiệp mời này cũng không phải là vàng ròng! – Hoa Chi Phá cau mày, toàn bộ đồ mặc trên người các nàng cũng chỉ có hai mươi lượng bạc, còn không bằng một góc cái thiệp.
– Có thiệp mời hay không không quan trọng, quan trọng nhất là mỹ nhân cơ! Có thiệp là có thể trở thành nhập mạc chi tân, dung mạo nàng kia lại không thua kém tứ đại hoa khôi, chỉ điểm này đã đáng giá đó! – Tiểu lưu manh nói đạo lý rõ ràng – Hơn nữa thiệp mời này là đồ thật! Là giả liền trả lại tiền!
– Mười lượng!
– Sao ngươi không đi cướp đi! Không bán! – Tiểu lưu manh không ngờ bốn người này là mặt người dạ thú, ép giá cũng thật quá đáng, nếu không phải hắn nhìn mặt mấy người không quen thì đã sớm tự đi vào, cũng sẽ không cầm đi bán.
Thực ra thiệp mời này cũng là hắn trộm được, không dám bán cho người thường xuyên đến mà chỉ có thể tìm mặt lạ, vì thế vừa nhìn thấy bốn cầm thú liền quyết định tìm tới các nàng.
– Thứ này lai lịch bất chính, ngươi có thể không bán cho chúng ta, nhưng ngươi phải chuẩn bị tốt để vào nhà lao ăn cơm, ta sẽ nói ngươi trộm của chúng ta! Nhìn chúng ta ăn mặc so với ngươi xem, tự ngươi cũng rõ phải không? Chỉ cần giờ ta kêu một tiếng, ngươi định nói thế nào? – Hoa Chi Phá nhìn bộ dạng đáng khinh của hắn cũng biết không phải là mặt hàng tốt, thay trời hành đạo thuận tiện tiếp tế một chút cho bản thân, vừa đúng lúc!
Tiểu lưu manh mở to mắt, thật độc! Nhưng nếu bọn họ kêu lên thật thì thế nào hắn cũng không thể không dính líu.
– Hai mươi lượng!
– Mười lượng!
– Mười tám!
– Mười!
– Mười lăm!
– Mười hai! Ngươi không bán ta liền kêu! – Hoa Chi Phá mở chiết phiến trong tay phạch một tiếng, một chữ 'Hoa' thật to rõ ràng đập vào mắt.
– Được! Bán cho ngươi! – Nghiến răng nghiến lợi nói, hắn không ngờ mình suốt ngày đánh chim nhạn lại bị nhạn mổ mù mắt.
Thanh toán tiền, lấy được thiệp mời, bốn cầm thú nhìn nhau cười.
Có thể sánh ngang tứ đại hoa khôi? Là mặt hàng thế nào mà khẩu khí lớn như vậy!
Đi vào Phẩm Hương Các trong nháy mắt, bốn người Phong Chi Lâu, Hoa Chi Phá, Tuyết Chi Lạc, Nguyệt Chi Loạn động tác đồng đều mở chiết phiến, mặt trước quạt màu trắng viết 'Phong' 'Hoa' 'Tuyết' 'Nguyệt', mặt sau viết 'Tứ' 'Đại' 'Công' 'Tử'.
(Tác giả: Ta thấy mặt sau phải viết là 'tứ đại cầm thú' mới đúng)
– Bốn vị công tử mời ngồi! Ngồi ở đây! Có muốn ta tìm cho các ngươi vài tiểu thiếu nữ xinh đẹp không? – Tú bà mặt đầy son phấn nhiệt tình vung khăn lụa trong tay, mắt thầm đánh giá, bốn công tử này thậtsoái!Nếu lão nương là cô nương hai mươi tuổi thì ta cũng nguyện ý đến hầu!
– Ha ha, mụ mụ khách khí, hôm nay chúng ta tới là để nhìn…. – Nữ tử kia tên là gì? Hoa Chi Phá cứng đờ, ta không biết!
– À! Thì ra là đến xem Vô Thương! Tốt lắm, ta gọi người chuẩn bị chút rượu và thức ăn, đợi lát nữa Vô Thương sẽ tới – Tú bà có chút tiếc hận, Vô Thương thực sự tốt như vậy sao? Lúc lão nương còn trẻ cũng không có được phô trương như thế này! Ghen tị.
Bốn người ngồi ở lầu một, vị trí này không tồi, dựa vào lan can một chút vươn ra là có thể xem rất rõ.
– Ngươi nói xem Vô Thương kia lớn lên trông thế nào? – Phong Chi Lâu nhìn chằm chằm vũ đài ở trung tâm – Kỳ thật cũng không khác nơi đó của chúng ta lắm!
– Ai biết được, nhưng chắc sẽ không quá kém! – Nguyệt Chi Loạn nói tiếp.
Trong chốc lát, rượu và thức ăn được đem lên, còn có thêm một hồ lô rượu nhỏ. Lòng bàn tay của Hoa Chi Phá hơi ra mồ hôi, lặng lẽ nói với Tuyết Chi Lạc ở một bên:
– Ngươi nói xem một bàn này nhiều nhất là bao nhiêu tiền? Chúng ta chỉ còn tám lượng bạc!
Tuyết Chi Lạc nghe xong cũng có chút lo lắng, nhìn bộ dạng hưng phấn hoàn toàn không phát giác gì của Phong Chi Lâu và Nguyệt Chi Loạn, nói bên tai Hoa Chi Phá:
– Nếu thật sự không đủ, hai chúng ta chuồn trước đi! – Về phần Phong Chi Lâu và Nguyệt Chi Loạn, để các nàng nằm khóc trong lòng mỹ nhân cũng rất được.
Hoa Chi Phá hít một hơi, Lạc Lạc, ngươi quả nhiên đủ độc!
Nhưng mà tử đạo hữu bất tử bần đạo (người bên cạnh chết chứ ta không chết), vẫn nên để cho hai người các nàng đi tìm chết đi!
Dưới sự chờ mong vạn phần, rốt cục Vô Thương cũng lên sân khấu.
Khăn lụa che khuất dung mạo của nàng nhưng không che được khí chất vốn có của nàng.
Vô Thương đứng cạnh tú bà, cả hai đều im lặng chờ đợi gì đó, tay nàng ôm tỳ bà, lẳng lặng nhìn toàn thể người có mặt.
Tay ôm đàn che nửa mặt hoa (Trích Tỳ bà hành – Bạch Cư Dị) – Bốn cầm thú nhất thời cùng nghĩ đến.