Editor: Esley
Buổi sáng bị lạnh đến tỉnh.
Lục Kiến Chu đá đá lung tung, phát hiện chăn mền đã bị nàng đá lăn xuống dưới gầm giường.
Nàng không khỏi có chút xúc động... Xem ra thói quen xấu này của nàng chưa từng thay đổi, do người đắp chăn từ nương đổi thành Niên Niệm Thi, chỉ có bản thân nàng không biết.
Thời gian còn sớm, trong lúc chờ cung nhân đến truyền triệu, Lục Kiến Chu đi vào thư phòng.
Cầm lấy quyển tiểu thuyết đang đọc đến một nửa, duỗi lưng một cái, chuẩn bị thuận tay bỏ vào trong ngăn kéo bàn đọc sách, thì nhìn thấy một túi vải bên trong.
Đây là do Lật Cơ tặng nàng.
Lục Kiến Chu vừa cầm lên, đã nghe một thanh âm khàn khàn vang lên ngoài cửa, ""Không được đυ.ng.""
Từ sau khi rời khỏi Hành Cung, vị ""bà bà"" này vẫn luôn ngụ lại phủ tướng quân, Lục Kiến Chu chỉ cảm thấy bà vừa quỷ dị vừa bí ẩn, nhưng cũng không phải một người xấu.
Lúc này liền buông túi vải xuống.
""Trong này có hạ cổ."" Lão bà tiện tay cầm túi vải lên, ném ra xa mấy mét, ""Ngươi có tin hay không người mở ra, sẽ lập tức biến đổi một lòng một dạ với Lật Cơ?""
Lục Kiến Chu thấy bà giẫm đạp lễ vật người khác tặng mình tan nát, cũng có chút không vui, bước tới nhặt túi vải lên, phủi sạch hết bụi nói, ""Lão nhân gia người sao lại đi tin mấy thứ mê tín dị đoan này? Lật Cơ là cô nương tốt...sao lại biết những tà môn ngoại đạo này được!""
Đoạn đối thoại này bỗng chân thực lóe lên trong tiềm thức của Lục Kiến Chu thêm lần nữa, khiến nàng giữa ban ngày mà toát mồ hôi lạnh... Mặc dù không nhớ nổi, nhưng nàng luôn cảm thấy kỳ thật nàng đã từng tao ngộ qua những việc này.
""Không tin chúng ta thử một chút liền biết."" Lão bà nói xong, lại đoạt lấy túi vải, bước ra khỏi phòng trước.
Đi tới cửa, đã nhìn thấy Niên Niệm Thi vừa về đến nơi, Lục Kiến Chu tranh thủ thời gian xin giúp đỡ nói: ""Niên Niệm Thi, ngươi về rất đúng lúc, mau quản lão bà bà nhà người đi, già như vậy còn đi cướp đồ vật của người ta!""
Niên Niệm Thi thấy đó là một túi vải, tâm tình cũng không được tốt lắm, ""Là cô nương nhà ai tặng cho ngươi? Là bảo bối hay sao mà sợ bị người đoạt?""
"Cái đó là...."" Lục Kiến Chu bị nắm thóp mấy lần, đã kinh nghiệm đầy mình, đổi giọng nói, ""Là ta đêm qua từ trong cung trở về, cố ý mua tặng cho ngươi.""
""Vậy sao?"" Trên mặt Niên Niệm Thi rõ ràng viết hai chữ "Hoài nghi".
""Không tin cũng được, tự ta đoạt về!"" Lục Kiến Chu dứt lời làm bộ lại muốn đi đoạt, thì bị lão bà bà tránh được ném đi chỗ khác, bọ ngựa bắt ve hoàng tước tại hậu*, Niên Niệm Thi vung tay, túi vải kia đã nhẹ nhàng xoay tròn đáp xuống bàn tay linh hoạt của nàng.
*Bọ ngựa bắt ve, hoàng tước tại hậu: nguyên gốc từ câu 螳螂捕蝉,在后黄雀 (Đường lang bộ thiền, tại hậu hoàng tước) nghĩa là "bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chờ phía sau", ý nói người ngu định làm việc gì, bị người khác lợi dụng chờ cơ hội hãm hại.
""Nếu tướng công đã có ý tặng Niệm Thi, đương nhiên Niệm Thi phải tự tay nhận!"" Niên Niệm Thi nói xong, Lục Kiến Chu còn chưa kịp chen vào nói, thì nàng đã tiện tay mở túi vải ra...
""Đừng.....!!!"" Thì đã trễ mất, Lục Kiến Chu lập tức sợ hãi nhìn về phía bà bà, ""Vậy phải làm sao bây giờ?""
Bà bà lại lơ đễnh cười nói, ""Không phải ngươi nói không tin vu thuật sao? Bây giờ lại lo lắng quận chúa thích Lật Cơ...""
""Không phải như thế..."" Lục Kiến Chu không biết phủ nhận như thế nào, chỉ có thể lo âu nhìn Niên Niệm Thi, ""Niệm Thi, ngươi cảm thấy thế nào?""
"?" Niên Niệm Thi nghi ngờ nhìn nàng, không biết nàng vì cái gì khẩn trương như vậy.
Bà bà ở trước mặt Niên Niệm Thi rỉ tai vài câu, biểu hiện Niên Niệm Thi liền có chút cổ quái, ""Yên tâm đi, thể chất ta bách độc bất xâm, tuyệt~~đối~~ sẽ không dính phải loại cổ thuật cấp thấp này ~~.""
""Nếu lỡ trúng thì phải làm sao bây giờ?!"" Lục Kiến Chu lo lắng nói.
""Tướng công phải tin tưởng tình cảm của chúng ta nha..."" Niên Niệm Thi cười, dắt tay Lục Kiến Chu đi vào bên trong, ""Nhắc mới nhớ hôm nay lúc trở về, ta nhìn thấy trên đường có thật nhiều quà vặt, liền mua mứt quả về đây, ngươi cùng ta nếm thử một chút?""
""Ngươi còn nhỏ lắm sao..."" Lục Kiến Chu thấy nàng cũng không có quá nhiều biến hóa lớn, cũng yên tâm, ""Ngươi tự mình ăn đi, ta sắp phải tiến cung giảng bài.""
======================
Hoàng hậu vẫn rầu rĩ hỏi vấn đề kia, đồng thời cầu trợ Lục Kiến Chu.
Lục Kiến Chu không bày tỏ thái độ, nhưng ngược lại là Phần Tuy và Niên Hậu Triệu không chuyên tâm nghe giảng, một mực muốn dùng tư duy tiểu hài tử hoài nghi vị quý phi này, hoài nghi vị đại thần kia....
Lục Kiến Chu thầm nghĩ các ngươi giảo hoạt như vậy mẹ bề trên của các ngươi có biết không? A đúng rồi, mẹ bề trên của các ngươi cũng ở đây...
Quả nhiên trong hậu cung nước rất sâu, hoàn toàn không thích hợp với tiểu Bạch đầu óc ngu si của chúng ta~~
Trở về ta phải nói với Niệm Thi, cứ lầy lội trong những vũng nước đục như thế này, gần son thì đỏ gần mực thì đen!
Mang ý nghĩ như vậy, giữa trưa Lục Kiến Chu liền trở về phủ, thế nhưng Niên Niệm Thi không ở trong phòng, Cẩm Tú nói hình như nàng đã đến hoa viên.
Lục Kiến Chu đành phải cầm lấy tiểu lễ vật mua về tặng nàng ra hoa viên tìm.
Kết quả là trông thấy Niên Niệm Thi đang đút!Lật!Cơ! Ăn!Hồ!Lô!Bọc!Đường!
Vì sao mà lại lòi ra hình ảnh nghịch thiên như thế này đây??
Niên Niệm Thi hôm nay ngươi lại muốn làm sao? Ngươi chơi ta còn chưa chán sao!? Bây giờ lại tới chơi tiểu thϊếp của ta!!!
""Đại khái là cổ độc đã phát huy tác dụng."" Lão bà lại không biết từ nơi nào xuất hiện, sầu não nói.
""Về sau ngươi có đi ra thì chào hỏi trước một tiếng được không? Sẽ không dọa người ta chết khϊếp!" Lục Kiến Chu cảnh cáo một chút, rồi mới đi về phía hai người kia...
Lật Cơ đã mang dáng vẻ phi thường sợ hãi, nhìn thấy nàng tới, tranh thủ thời gian chạy qua, ""Tướng công, hôm nay muội muội trở nên cực kỳ quái lạ...""
"Ngươi không được đυ.ng nàng!" Niên Niệm Thi tựa hồ là chịu không được cảnh tượng như vậy, trực tiếp lao đến, gạt Lục Kiến Chu sang một bên, nắm lấy tay Lật Cơ đau lòng nói, "Lật Cơ tỷ tỷ, ngươi sao có thể đυ.ng nam nhân chứ!""
Lật Cơ đã là toàn thân nổi da gà: "Niệm Thi cô nương, ta đã nói rất nhiều lần rồi...ta không có loại ham muốn này...""
Nói xong lại lần nữa chạy đến trốn đằng sau Lục Kiến Chu, bắt đầu chơi "Diều hâu bắt con gà con" .
Lục Kiến Chu kéo Niên Niệm Thi lại, ôm chặt vào lòng, xoa xoa đầu của nàng bất mãn nói, "Đừng đùa!"
Niên Niệm Thi lại đưa nàng hất ra, giống như chưa bao giờ từng gặp qua người này: "Ngươi đi ra!"
Lục Kiến Chu cứng đờ tại chỗ, Niên Niệm Thi dắt Lật Cơ đang liên tục kêu rên nhanh thoăn thoắt rời đi.
""Nàng quên ta rồi?"" Lục Kiến Chu nhìn tay mình, có chút không dám tin lại có nội dung cốt truyện cẩu huyết cỡ này, đến tột cùng là tác giả nhàm chán như thế nào mới viết ra được a!
"Ngươi hiện tại tin, đại khái là cổ thuật này có tác dụng ra sao rồi."" Lão bà lại không biết từ nơi nào xuất hiện, sầu não nói.
"Buổi sáng không phải nói không có chuyện gì sao?" Lục Kiến Chu khiêm tốn thỉnh giáo.
Lão bà bắt đầu bói một quẻ, ""Vu thuật có rất nhiều loại, nhưng không phải tất cả vu thuật đều có thể tuỳ tiện giải trừ. Cái này còn tính là đơn giản, cũng không có nhiều khó khăn. Có nhiều thứ một khi nhiễm phải, là cả một đời cũng không thoát khỏi được ."
""Cái này có thể giải sao? Như thế nào mới có thể cứu được Niệm Thi?"" Lục Kiến Chu đã nghe đến bất chấp mọi thứ.
"Ngươi chỉ cần..."" Lão bà ở bên tai Lục Kiến Chu nói vài câu, toàn thân nàng liền phát nhiệt, đỏ mặt không dứt.
""Kỳ thật cũng không thể ép ngươi tự mình "động thủ", chiếu theo trình độ mê luyến của quận chúa đối với Lật Cơ cô nương, sợ là ngày mai liền tự động khôi phục..."" Lão bà chọc ghẹo hoàn tất, nghĩ thầm không biết như vậy có tính là giúp quận chúa làm một chuyện tốt không.
Thế nhưng Lục Kiến Chu lại không lập tức xông đến đoạt Niên Niệm Thi về như trong dự đoán, mà có chút rút lui, ""Còn có.... biện pháp nào khác không?""
""Còn lại cũng chỉ có thể xem định lực của quận chúa, chẳng lẽ tướng quân đại nhân không tin tưởng tình cảm giữa ngài và quận chúa?"" Lão bà nói một câu hai ý nghĩa, Lục Kiến Chu quay nhìn đã nhìn không thấy bà đâu.
"Ta đương nhiên tướng tin tình cảm của chúng ta!" Lục Kiến Chu chỉ lên trời hô to một tiếng, nội tâm như sóng biển mãnh liệt, làm sao cũng không yên ổn xuống được.
======================
"Quận. . . Quận chúa. . ." Lật Cơ bị quấn một mạch tới tối, Niên Niệm Thi cũng không hề có ý buông tha nàng, một mực theo về phòng ngủ, ẩn ý đưa tình nhìn nàng.
""Cơ nhi, sao vậy?"" Niên Niệm Thi nhìn Lật Cơ run rẩy.
"Đã trễ thế như vậy, ngài không quay về đi ngủ a?" Lật Cơ hảo tâm "Cự tuyệt" nói.
Thế nhưng Niên Niệm Thi hoàn toàn nghe không hiểu lệnh đuổi khách này, sờ cằm của nàng, nói mà ai nghe cũng muốn buồn nôn: ""Chỗ nào có Cơ nhi thì chỗ đó chính là nhà của bản quận chúa a~~""
Lật Cơ không nghĩ tới mình nhiều năm phong nguyệt lăn lộn tình trường, vậy mà lại luân lạc tới mức bị một cô nương khác đùa giỡn đến nằm bất động không thể phản kháng, cơ hồ muốn tẩu thoát cấp tốc, ""Quận chúa. . . sao người đột nhiên biến thành cái dạng này. . . Ngươi trước kia không phải rất chán ghét ta sao?""
"Đó là đương nhiên bởi vì. . ." Niên Niệm Thi lại tới gần một chút, khiến mặt của hai người như sắp tiếp xúc thân mật, Lật Cơ đã chuẩn bị tốt để hiến thân, thì lại thấy một cái túi vải quen thuộc treo lơ lửng giữa hai người, ""Túi thơm ngươi ban tặng a~~...""
"Đây là. . ." Lật Cơ lập tức trợn mắt hốc mồm, "Làm sao lại ở chỗ ngươi?""
""Phải ha, tại sao lại ở chỗ ta?"" Niên Niệm Thi xinh đẹp cười một tiếng, đã buông cằm Lật Cơ ra, ""Ngươi cho rằng ngươi có thể dùng thủ đoạn ở thanh lâu, trên địa bàng của ta sao?""
"Lật Cơ không dám. . ." Lần đầu tiên Lật Cơ hiểu được hàm nghĩa của hai chữ sợ hãi, trước mặt vị quận chúa này, nàng căn bản không đủ đạo hạnh so với người ta a! Lúc trước nàng hiểu sai ý nghĩ, ham quyền quý của Lục gia, mới tính toán tường tận, thật vất vả mới từ trên người của một ""Hộ khách*"" chiếm được thuốc cổ trong ví của hắn, dù chỉ có một ngày, Lục Kiến Dực có thể đối với nàng một lòng một dạ, nàng liền có thể nấu gạo thành cơm, đến lúc đó nhờ tin tức lớn này, bay lên đầu cành thành phượng hoàng , không cưới nàng cũng không được.
* Hộ khách: khách hàng
Lại không nghĩ tới, chính thất nhà này không phải kẻ ăn chay....
"Không dám là một chuyện, làm lại là một chuyện khác đi?" Niên Niệm Thi lại nâng cằm nàng lên lần nữa, cười đến mức quyến rũ hơn so với Lật Cơ lúc bình thường mấy phần, ""Gương mặt này đẹp như vậy, sao bên dưới lại cất giấu tâm cơ, lại ác độc như vậy đây?""
Lật Cơ toàn thân phát run, nàng cũng không hiểu bản thân đang sợ cái gì, nhưng nàng có thể cảm thấy rõ ràng, người trước mặt này toàn thân luôn toát ra vẻ khí diễm*, tuyệt đối sẽ không cho nàng là quả ngon để ăn...
*khí diễm: vẻ bệ vệ
"Niên Niệm Thi!" Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Lục Kiến Chu một cước đá tung cửa, trực tiếp kéo Niên Niệm Thi vào lòng để che chở, "Ngươi ngừng tay cho ta!"
"Tướng công. . ." Hai chân Lật Cơ đã như nhũn ra, trực tiếp ngã xuống giường, cảm giác nếu Lục Kiến Chu đến chậm một bước, chắc nàng sẽ bị ép đến tắt thở.
"Thế nào, Niệm Thi đối với thiên phòng* của tướng quân đại nhân quá mập mờ, đại tướng quân người tức giận rồi sao?"" biểu lộ Niên Niệm Thi vẫn trước sau như một, xinh đẹp quyến rũ động lòng người, xem ra nàng thật dự định diễn đến cùng, tim Lật Cơ giống như tiếng trống vang dội, ba ba ba không ngừng đập, nàng đối với vở diễn này cực kỳ phản cảm!
*thiên phòng: phòng nhì, vợ bé
"Không sai, ta đang rất tức giận! Niên Niệm Thi! Ngươi thật có bản lĩnh!! Luôn có thể chọc ta sinh khí lớn như vậy!!"" Lục Kiến Chu nói xong, đã dùng sức bế Niên Niệm Thi lên, vượt qua cánh cửa hướng về phòng mình...
Lưu lại một mình Lật Cơ ngã xuống giường mỏi mắt chờ mong... Đây không phải là cố sự anh hùng cứu mỹ nhân sao? Tư thế nàng cũng đã bày xong rồi, anh hùng lại mang kẻ bại hoại đi? Mang đi? Đi rồi? Thật à??????
Đôi Lời: há há quận chúa bá đạo quá, tiểu thϊếp ng ta cũng k tha, còn má Lật Cơ nữa chứ =)) tưởng anh hùng tới cứu mỹ nhân ai dè bắt kẻ bại hoại đi =))