Ỷ Thiên Đồ Long Kiếp

Chương 48: Triệu quận chúa cướp hôn

"Chỉ Nhược, tuy rằng thủ đoạn của ta có hơi đê tiện. Nhưng là do không còn cách nào khác, ta thật sự rất thích nàng, Chỉ Nhược, nàng mau trở thành thê tử của ta. Ta hứa với nàng, cả đời ta sẽ luôn thật lòng đối tốt với nàng."

Chu Chỉ Nhược lạnh lùng nhìn Tống Thanh Thư, từng chữ từng chữ nói: "Không bao giờ! Tống Thanh Thư, nếu ngươi còn tiếp tục đến gần, một chút hảo cảm ta cũng không dành cho ngươi."

"Ta…" Tống Thanh Thư do dự. Dù sao, hắn muốn thấy một Chu Chỉ Nhược tao nhã, chứ không phải một Chu Chỉ Nhược lạnh như băng. Tống Thanh Thư nắm chặt tay, hít một hơi thật sâu. Sự tình đã như vậy, hắn muốn quay đầu lại cũng không được. "Chỉ Nhược, lát nữa sẽ có người đến trang điểm cho nàng, ta đi thay quần áo trước." Tống Thanh Thư nói xong thì quay đầu  rời đi. Hắn sợ nhìn thấy vẻ mặt lạnh như băng và ánh mắt như muốn gϊếŧ người của Chu Chỉ Nhược.

Tống Thanh Thư đi khỏi không bao lâu thì có hai nữ đệ tử Cái Bang đến. Các nàng cầm y phục đỏ và trang sức trên tay. Cái Bang vốn xuất thân từ người hành khất (ăn mày), lễ phục cũng là từ những mảnh vải vụn màu đỏ chấp vá lại, chỉ có cái khăn trùm đầu là hoàn chỉnh.

Cả người Chu Chỉ Nhược không còn khí lực, nàng chỉ có thể để mặc người của Cái Bang tùy ý thay nàng mặc lễ phục và làm tóc. Mặt Chu Chỉ Nhược hơi tái nhợt, vải đỏ càng khiến nàng có vẻ mệt mỏi. Người của Cái Bang trang điểm cho Chu Chỉ Nhược, Chu Chỉ Nhược nhắm mắt lại, trong lòng luôn gọi tên Triệu Mẫn.

Mẫn Mẫn, nàng ở đâu? Mau tới… Cứu ta… Mẫn Mẫn!

Tống Thanh Thư thay xong quần áo, ở ngoài cửa phòng gõ cửa. Một người đến mở cửa cho Tống Thanh Thư, Tống Thanh Thư mặc trên y phục đỏ bước vào nhìn Chu Chỉ Nhược. Lúc này Chu Chỉ Nhược khép hờ hai mắt, lông mi nhẹ nhàng lay động, vẫn ngồi một chỗ không hề nhúc nhích, tùy ý để người khác chỉnh chu mọi thứ trên người nàng. Tống Thanh Thư không khỏi ngây ngốc nhìn. Tống Thanh Thư nhìn Chu Chỉ Nhược, thậm chí có thể cảm giác được nội tâm của chính mình đang nổi lên du͙© vọиɠ, hắn nuốt một hơi nước miếng, nhẹ giọng nói: "Đẹp quá. Mỹ nhân à, đêm nay nàng sẽ là thê tử của ta."

Chu Chỉ Nhược nghe thấy lời nói của Tống Thanh Thư, trong lòng càng thêm bất an, thân thể run lên. Mẫn Mẫn, nếu ta không còn trong sạch nữa, ngươi còn muốn ta hay không? Không. Chu Chỉ Nhược đột nhiên sợ hãi sau đêm nay Mẫn Mẫn sẽ ghét bỏ thân thể này. Có lẽ hôm đó lần cuối chúng ta gặp nhau. Chu Chỉ Nhược thở dài, cũng tốt, xem nhu vẫn còn có thể lưu lại những điều tốt đẹp. Mẫn Mẫn, dù thế nào ta cũng không hối hận.

Sắc trời dần dần chuyển tối. Tâm tình Chu Chỉ Nhược ngày càng không yên. Chu Chỉ Nhược hy vọng có người đến cừu mình, mà người đó, trừ Triệu Mẫn ra, nàng cũng không đến ai khác. Không biết từ lúc nào bản thân đã đem mọi hy vọng đặt vào nàng ta rồi? Bây giờ đối với Chu Chỉ Nhược, Triệu Mẫn là tất cả…

Chu Chỉ Nhược nghĩ nghĩ, vẫn bộ dạng lạnh lùng, ngay cả có người vào giúp nàng đi ra ngoài, nàng cũng không biết. Lúc Chu Chỉ Nhược lấy lại tinh thần, Tống Thư Thanh đang đứng sát bên người nàng, còn có bang chủ Cái Bang ở đó làm chủ hôn. Chu Chỉ Nhược cười lạnh một tiếng, toàn thân nàng mềm nũng, căn bản là vô lực phản kháng. Có người đứng cạnh đỡ lấy hông của hàng, để hàng cùng Tống Thanh Thư hành lễ.

Trong phút chốc lúc khom người, Chu Chỉ Nhược lại nhớ đến Triệu Mẫn. Nhớ đến người đối đãi nàng rất ôn nhu, sợ thương tổn nàng, nhưng con người ôn nhu ấy hiện tại đang ở nơi nào? Chu Chỉ Nhược nghĩ đến, nước mắt liền rơi ra, chảy xuống đất.

Người đứng cạnh giúp Chu Chỉ Nhược đứng thẳng người dậy, bang chủ nhìn thấy nước mắt của Chu Chỉ Nhược, cười nói: "Tống trưởng lão thật tốt phúc, tân nương cảm động đến rơi lệ." Người của Cái Bang nghe bang chủ nói vậy cũng ồn ào theo. Tống Thanh Thư biết rõ không phải như vậy, nhưng cũng đành phụ họa, miễn cưỡng cười cười.

"Ai nói là nàng cảm động đến rơi lệ!? Rõ ràng do Cái Bang các người ức hϊếp cô nương ấy!" Thanh âm trong trẻo truyền đến, Chu Chỉ Nhược mở to hai mắt nhìn, thanh âm kia đã quá quen thuộc với Chu Chỉ Nhược. Khóe miệng Chu Chỉ Nhược lộ vẻ tươi cười, nàng dùng sức xoay người, nhìn người kia, cười nói: "Ta biết nàng nhất định đến!"

Tống Thanh Thư kinh ngạc nhìn Chu Chỉ Nhược, trong mắt hắn chưa từng thấy qua vẻ mặt này của Chu Chỉ Nhược, Tuy rằng cách nhau một vải lụa mỏng, nhưng Tống Thanh Thư vẫn nhận ra. Tống Thanh Thư nhìn người kia đi đến, dù người đó đang mặc nam trang, nhưng Tống Thanh Thư vẫn nhìn ra người đó chính là Quận Chúa của Vương gia Mông Cổ Nhữ Dương Vương — Triệu Mẫn.

"Triệu cô nương, ngươi đến đây làm gì?" Nét mặt Tống Thanh Thư bất động hỏi. Nơi đây là Cái Bang, là địa phận của Tống Thanh Thư hắn, hắn không tin một mình Triệu Mẫn có thể nhiễu loạn.

"Ha ha." Triệu Mẫn mở cây quạt trong tay, cười ha ha nói với Tống Thanh Thư: "Nghe nói hôm nay có người thành thân, ta đến để xem náo nhiệt, mượn hoa dâng Phật chút thôi."

"Hửm?" Tống Thanh Thư kinh ngạc, "Triệu cô nương nói vậy là có ý gì?"

"Ha ha, chút nữa ngươi sẽ biết." Triệu Mẫn cười sáng lạn.

"Được thôi." Tống Thanh Thư lên tiếng, nói với Triệu Mẫn: "Nếu Triệu cô nương muốn xem náo nhiệt, xin phép để tại hạ và Chỉ Nhược bái đường thành thân xong rồi tại hạ sẽ tiếp đãi Triệu cô nương chu đáo."

"Ai chà, không vội không vội, không cần gấp." Triệu Mẫn khép cây quạt lại, phe phẩy tay nói: "Tống thiếu hiệp, ta đến không chỉ muốn xem náo nhiệt, ta còn muốn mượn một người."

"Ai?"

"Là nàng!" Triệu Mẫn chỉ thẳng vào Chu Chỉ Nhược, lớn tiếng nói: "Chu Chỉ Nhược nàng là người của ta, ngoại trừ ta, bất luận kẻ nào cũng không phép đυ.ng đến nàng!"

Những người có mặt ở đây, chỉ cần không bị điếc, đều có thể nghe rõ ràng những lời của Triệu Mẫn. Đại chúng hỗn loại, Tống Thanh Thư cũng sững sờ. Mấy lời này của Triệu Mẫn giống như một tiếng sét lớn, khiến Tống Thanh Thư không biết phải phản ứng thế nào.

Triệu Mẫn không để tâm đến Tống Thanh Thư, nàng đi lên phía trước, kéo Chu Chỉ Nhược vào lòng ngực của mình, sẵn tay lấy giải dược từ người một trưởng lão của Cái Bang, đưa cho Chu Chỉ Nhược dùng.

Chu Chỉ Nhược dựa vào lòng ngực Triệu Mẫn, trên mặt nở nụ cười, một lòng một dạ nằmg trong vòng tay Triệu Mẫn, nhẹ giọng nói: "Ta biết, nàng nhất định đến, nàng sẽ không bỏ ta."

"Ha ha." Triệu Mẫn cười ngây ngô, "Đồ ngốc, làm sao ta có thể bỏ nàng một mình. Nàng là người của ta, ta sao có thể để người khác cướp nàng." Nói xong, Triệu Mẫn còn trộm nhéo thắt lưng Chu Chỉ Nhược.

Chu Chỉ Nhược cảm nhận được cái nhéo trên lưng mình, hơi trừng mắt nhìn Triệu Mẫn, nhưng không có ý chán ghét, ngược lại còn hờn dỗi điểm vào trán Triệu Mẫn một cái.

Trong mắt Tống Thanh Thư, hắn khó có thể tưởng tượng rằng sẽ xuất hiện tình yêu giữa hai nữ nhân này. Trong ý nghĩ của hắn, Triệu Mẫn và Chu Chỉ Nhược phải là kẻ thù của nhau mới đúng. Triệu Mẫn gián tiếp hại chết Diệt Tuyệt sư thái, mà Diệt Tuyệt sư thái lại là người mà Chu Chỉ Nhược tôn kính nhất.

Tống Thanh Thư nhíu mày, hắn nhảy người lên, phóng đến bên cạnh Triệu Mẫn, hướng Triệu Mẫn xuống tay, nói: "Triệu cô nương, nếu ngươi đến vì thiện ý muốn chúc phúc cho ta, Tống Thanh Thư ta thành tâm hoan nghênh, nhưng nếu ngươi đến Cái Bang làm loạn, đừng mong ta tha cho, huống chi ngươi chỉ có một thân một mình."

Trên mặt Triệu Mẫn hiện lên một tia khinh thường, nàng khinh miệt Tống Thanh Thư, dùng cây quạt mở cản tay Tống Thanh Thư, nói: "Tống đại hiệp, chắc ngươi cũng biết thân phận của ta, ngươi nghĩ ta sẽ tay yếu thế đến tìm ngươi sao? Người của ta đã mai phục xung quanh nơi này, chỉ cần ta ra lệnh, bọn họ sẽ xông ra."

"Triệu cô nương, ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin lời này của ngươi sao? Với cá tính của ngươi, chắc chắn sẽ không để thuộc hạ ẩn nấp như vậy, lời ngươi nói cũng chỉ là muốn phô trương thân thế thôi." Tống Thanh Thư không phải kẻ đần, hắn có dã tâm, đương nhiên sẽ thông suốt dụng ý của Triệu Mẫn.

Nhất thời Triệu Mẫn không nói gì, nàng ngừng một chút, trộm kéo tay Chu Chỉ Nhược. Chu Chỉ Nhược quay đầu lại, nhìn ánh mắt Triệu Mẫn, ý tứ kia rất rõ ràng. Hai người chúng ta cùng nhau xông ra, được không?

Chu Chỉ Nhược nắm chặt tay Triệu Mẫn, không chút do dự gật đầu. Được ở bên nàng, bất kể cái gì ta cũng không sợ.

Triệu Mẫn hiểu ý, nhìn vào ánh mắt Chu Chỉ Nhược, chưa bao giờ Triệu Mẫn thấy sự kiên định đến như vậy.

Tống Thanh Thư nhìn hai người nắm chặt tay, tâm tình tương thông, nhất thời khó nói nên lời. Hắn nghĩ người Chu Chỉ Nhược yêu là Trương Vô Kỵ, không hề nghĩ tới người trong lòng Chu Chỉ Nhược lại là Triệu Mẫn. Qua những hành động của Triệu Mẫn và Chu Chỉ Nhược, Tống Thanh Thư cảm thấy hơi nhận ra được vấn đề.

"Chỉ Nhược, nàng không thể đi cùng nàng ta như vậy được, các người là kẻ thù của nhau, nàng ta hại chết sư phụ của nàng! Hơn nữa, nàng ta còn là một nữ nhân!" Tống Thanh Thư nhấn mạnh câu cuối cùng, dù sao Triệu Mẫn cũng không phải là nam nhân, chỉ cần nghĩ đến điều này, Tống Thanh Thư đã cảm thấy bản thân chiếm được ưu thế.

"Nữ nhân? Tống Thanh Thư, ngươi nghĩ ta sẽ để ý chuyện này sao? Nàng là nữ nhân thì sao? Ta yêu nàng, yêu nghĩa là yêu." Chu Chỉ Nhược không hề để tâm đến lời Tống Thanh Thư, về phần Diệt Tuyệt sư thái, nàng cũng không muốn nhắc đến.

"Chỉ Nhược!" Tống Thanh Thư kêu lên, muốn giữ chặt tay Chu Chỉ Nhược, lại bị Triệu Mẫn ngăn lại.

"Họ Tống, ta đã nói gì với ngươi? Trừ bỏ ta, bất luận kẻ nào cũng không thể đυ.ng vào nàng. Ngươi nghe không hiểu tiếng người sao!?" Ngữ khí Triệu Mẫn thập phần sắc bén. Trong lòng Tống Thanh Thư cũng biết bản thân không đánh lại Triệu Mẫn, đành phải nhịn.

"Chỉ Nhược, chẳng lẽ nàng không sợ Nga Mi bất phục sao? Nàng là chưởng môn Nga Mi, sao có thể hồ đồ ở cùng yêu nữ này được."

"Câm miệng!" Chu Chỉ Nhược nghe không nổi nữa, nàng rút kiếm bên hông Triệu Mẫn, chỉ vào yết hầu Tống Thanh Thư nói: "Ta không cho phép ngươi chỉ trích nàng! Tống Thanh Thư, ta không muốn nói nhiều lời vô nghĩa với ngươi. Ta chỉ muốn hỏi ngươi, có để chúng ta đi hay không. Nếu ngươi chấp thuận, chúng ta sẽ ra đi trong hòa bình; nếu không, cùng lắm là huyết chiến một trận." Dựa vào võ công hiện tại của Chu Chỉ Nhược, nàng không tin nàng và Triệu Mẫn không thể rời khỏi đây. Cho dù chỉ có một mình nàng, nàng cũng đủ tự tin có thể bảo hộ Triệu Mẫn rời đi. Kéo dài thời gian như vậy đã đủ, sau khi uống giải dược, giờ phú này Chu Chỉ Nhược hoàn toàn tự tin.

"Chỉ Nhược!" Triệu Mẫn kêu lên, nàng không muốn Chu Chỉ Nhược vì nàng mà bị thương. Triệu Mẫn đưa tay cướp lấy kiếm trong tay Chu Chỉ Nhược. "Là ta bảo hộ nàng mới đúng."

Chu Chỉ Nhược nhìn Triệu Mẫn, cũng phải, nàng ta đâu biết võ công của nàng bây giờ không còn như xưa, nên đương nhiên là muốn bảo hộ cho nàng. Chu Chỉ Nhược cười, "Ta quên mất, nàng tập trăm loại võ học. Đã vậy, giao cho nàng." Nói xong, Chu Chỉ Nhược dựa vào lưng Triệu Mẫn.

Triệu Mẫn nở nụ cười, nhìn bọn người Cái Bang và Tống Thanh Thư, hỏi: "Vẫn không muốn để bọn ta đi?"