Truy Kích Hung Án

Quyển 5 - Chương 4: Viên chức nhỏ

"Làm gì đấy? Tôi không đi! Trời lạnh như vậy tôi không muốn ra ngoài!" Vừa nghe Phương Viên nói, Tưởng Hoằng Lượng không cần nghĩ ngợi đã từ chối, vừa nói vừa lắc đầu xua tay.

"Đúng vậy, hai chúng tôi cũng là người bị liên lụy không phải sao? Mới sáng sớm đã bị hù dọa, anh chị không nên thông cảm cho chúng tôi à?" Miêu Thu Liên rõ ràng rất nghe lời bạn trai, vốn dĩ nghe Phương Viên nói xong cô ta còn thuận theo gật đầu, kết quả vừa nghe Tưởng Hoằng Lượng nói thế, cô ta lập tức thay đổi.

"Vậy cô cậu cho rằng tiếp tục sống ở nơi vừa có người chết, còn nồng nặc mùi sơn tốt cho mình à?" Đới Húc nhìn lướt qua Tưởng Hoằng Lượng, nói với Miêu Thu Liên, "Ngày thường bạn trai cô cũng không được tỉnh táo vậy sao? Thế nên cô mới nghĩ trạng thái bây giờ của cậu ta là bình thường?"

Miêu Thu Liên sửng sốt, lúc này mới nhận ra rằng Tưởng Hoằng Lượng thoạt nhìn không được tỉnh táo, thế mà cô ta vẫn một mực nghe theo, vì thế ấp úng nửa ngày, có hơi lưỡng lự.

Thấy Đới Húc thành công khơi dậy nỗi bất an của Miêu Thu Liên, Phương Viên tiếp tục, "Cô nói tửu lượng của bạn trai cô rất tốt, một chai bia chắc chắn không thể nào say, nhưng bây giờ anh ta thế này, cô không lo anh ta gặp vấn đề gì sao?"

"Ý chị là... Chai bia kia có vấn đề!" Miêu Thu Liên bừng tỉnh, lập tức thay đổi lập trường, quay đầu nói với Tưởng Hoằng Lượng, "Hay là chúng ta theo họ về Cục Công An đi, để người ta lấy máu anh đi xét nghiệm xem có sao không được không?"

"Không được, này, em có thấy mình phiền không hả!" Tưởng Hoằng Lượng bắt đầu mất kiên nhẫn, hắn cố gắng mở mắt tránh cho bất cẩn sẽ ngủ thϊếp đi, "Anh đang buồn ngủ, em để anh ngủ một lát đi, ngủ dậy là có tinh thần liền. Bây giờ tôi không muốn nói chuyện nữa, mấy người muốn làm gì thì làm, để tôi ngủ là được!"

Thấy hắn ta như vậy, Miêu Thu Liên không khỏi rối rắm, hỏi Đới Húc: "Hay là anh chị đợi một lát được không, hoặc là tôi chờ anh ấy ngủ đủ rồi sẽ dẫn anh ấy đi."

"Nếu thế thì không cần đi nữa, chờ cậu ta ngủ đủ rồi, cho dù trong cơ thể thật sự có chất gì lạ sợ là cũng sớm bị dạ dày tiêu hóa rồi." Đới Húc lắc đầu, "Thế nên nhanh đi thay đồ đi."

"Trời ạ, sao mấy người cứ..." Tưởng Hoằng Lượng cực kỳ mất kiên nhẫn, nhưng hắn biết Đới Húc và Phương Viên là cảnh sát tới điều tra án mạng, thế nên không dám trút giận ra ngoài.

Miêu Thu Liên vội cười nói với Đới Húc và Phương Viên: "Anh chị ra ngoài chờ một lát được không? Tôi giúp anh ấy thay đồ, anh chị cũng thấy anh ấy buồn ngủ thế này, nếu tôi không giúp anh ấy, không biết anh ấy sẽ lâu đến cỡ nào. Anh chị yên tâm đi, tôi chắc chắn sẽ dùng tốc độ nhanh nhất thay đồ giúp anh ấy, sau đó cùng anh chị đến Cục Công An."

Phương Viên gật đầu. Một nam thanh niên như Tưởng Hoằng Lượng thay đồ cô vốn không nên ở lại, huống hồ căn phòng này chỉ có một cánh cửa sổ nhỏ nhưng lại dán plastic, bốn người cùng ở đây thật sự không thoải mái, thế nên cô ngay lập tức ra ngoài, Đới Húc cũng đi theo. Cả hai chờ ngoài cửa, cửa phòng của Miêu Thu Liên và Tưởng Hoằng Lượng chỉ khép hờ, tiếng bọn họ nói chuyện bên ngoài vẫn có thể nghe thấy, hình như Tưởng Hoằng Lượng vẫn không tự nguyện lắm, Miêu Thu Liên còn đang vừa khuyên hắn vừa tất bật làm gì đó, có lẽ là thật sự đang giúp hắn thay đồ.

Cảnh tượng như vậy khiến Phương Viên dở khóc dở cười, tuy cô không nghĩ mình là công chúa gì cả, không cần bạn trai cơm bưng nước rót, nhưng là một người đàn ông lại coi bạn gái thoạt nhìn nhỏ tuổi hơn mình rất nhiều như mẹ, Phương Viên có hơi không chấp nhận.

Nhưng đương nhiên, tính cách mỗi người một khác, thứ mà bản thân theo đuổi đương nhiên cũng không giống, cô không chấp nhận việc này thì đó cũng chỉ là chuyện của cô, nhưng còn Miêu Thu Liên thì hình như rất vui vẻ chịu đựng.

Bên kia công việc kiểm tra hiện trường đã xong, nữ thi thể được đưa vào túi, một số vật dụng cá nhân của nạn nhân và những đồ được xem là vật chứng cũng đã được đưa lên xe định rời đi, Đới Húc đi nói chuyện với đồng nghiệp, tỏ vẻ anh và Phương Viên còn cần tốn chút thời gian chờ cặp tình nhân báo án để dẫn họ về Cục Công An lấy lời khai và lấy máu xét nghiệm, bảo những người khác đi trước.

Hai người đợi bên ngoài hơn 20 phút, chờ đến lúc Phương Viên cũng bắt đầu mất kiên nhẫn, dù gì mùi sơn trong phòng quá gay mũi, thậm chí hiện trường nạn nhân bị đâm mười mấy con dao cũng không có mùi máu, ở nơi như vậy quá lâu, ít nhiều cũng hoa mắt chóng mặt.

"Em lên xe trước đi, tôi ở đây chờ, không sao đâu." Đới Húc đưa chìa khóa xe cho Phương Viên, anh phát hiện trạng thái của cô không tốt lắm, sắc mặt cũng tệ đi.

"Không cần, em không sao đâu, em ở đây chờ với anh." Phương Viên lắc đầu từ chối.

Đới Húc kéo tay cô qua, trực tiếp nhét chìa khóa vào tay cô: "Em tưởng tôi đang thương lượng với em à? Em không ra ngoài hít thở không khí, lát nữa nếu lỡ nôn hay ngất đi, những việc tiếp theo chẳng lẽ một mình tôi làm à? Em nhẫn tâm ném những việc đó cho một mình tôi?"

Cho dù anh nói rất nghiêm túc nhưng Phương Viên vẫn bị chọc cười, đừng nói là bắt một mình Đới Húc làm những việc vặt vãnh đó, cho dù kêu anh hoàn thành công việc có tính khiêu chiến hơn e là cũng không có vấn đề, anh nói như vậy chẳng qua để tâng bốc cô, không cho cô phản bác sự sắp xếp của anh. Tuy Phương Viên rất muốn kiên trì, nhưng cô cũng cân nhắc lời Đới Húc nói, lỡ vì sức khỏe của bản thân mà làm ảnh hưởng tới công việc, thế thì lại càng mất mặt, vì vậy cô chỉ đành gật đầu, cầm chìa khóa xe ra ngoài trước, có điều cô không lên xe mà chỉ đứng cách đó 2-3 mét hít thở không khí thôi. Sáng sớm đầu đông se lạnh, không khí ngoại ô thành phố lạnh như băng nhưng lại rất trong lành.

Đợi thêm khoảng 10 phút, Đới Húc mới đi ra, theo sau anh là Miêu Thu Liên và Tưởng Hoằng Lượng, Tưởng Hoằng Lượng lúc đi hai chân vẫn không có lực, Miêu Thu Liên cẩn thận kéo cánh tay hắn như sợ hắn té ngã. Phương Viên vội đến bên xe, mở cửa phía sau. Đới Húc phụ Miêu Thu Liên đỡ Tưởng Hoằng Lượng lên xe, Miêu Thu Liên vòng qua bên kia lên xe ngồi, lúc này Đới Húc và Phương Viên mới lên xe, chuẩn bị về Cục Công An.

Trên đường, Tưởng Hoằng Lượng ngồi phía sau lại ngủ, hơn nữa còn ngủ rất sâu, thỉnh thoảng lại ngáy. Miêu Thu Liên cực kỳ xấu hổ, mấy lần thử gọi Tưởng Hoằng Lượng nhưng hắn không hề tỉnh, cuối cùng Miêu Thu Liên chỉ bất lực lẩm bẩm oán giận hắn sao ngủ như chết vậy, trước đây dù có tham ngủ cũng không đến mức này.

Cuối cùng cũng về Cục Công An, ba người phải mất một lúc mới đánh thức được Tưởng Hoằng Lượng, Miêu Thu Liên cùng Tưởng Hoằng Lượng đến chỗ pháp y lấy máu của Tưởng Hoằng Lượng trước, sau đó mới đến văn phòng của đội hình sự lấy lời khai, thuận tiện hỏi thăm xem bọn họ có biết các mối quan hệ của nạn nhân không.

"Cô quen nạn nhân bao lâu rồi?" Sau khi ngồi vào bàn, Phương Viên lên tiếng hỏi Tưởng Hoằng Lượng, Tưởng Hoằng Lượng cứ dựa vào bàn ngủ gà ngủ gật, thế nên bọn họ không định lãng phí thời gian với hắn.

Miêu Thu Liên tính toán một lúc: "Nửa năm, từ lúc dọn tới đó."

"Cô có biết chuyện của cô ta không?"

"Tôi không biết nhiều về cô ta, chúng tôi không thân, bình thường cũng không hay nói chuyện, tôi chỉ biết hình như cô ta đang đi làm gần đó, không biết chỗ làm cụ thể của cô ta ở đâu."

"Cô và cô ta không biết gì về nhau, sao ban đầu có thể thỏa thuận cùng thuê nhà?"

"Phòng đó vốn do cô ta thuê, sau đó cô ta lên mạng tìm người thuê cùng, nói là tiền thuê nhà không mắc, nhưng hiện tại chỉ có mình cô ta nên cô ta sợ, muốn tìm bạn ở chung, khi ấy tôi cũng đang có mâu thuẫn với bạn cùng phòng cũ, không thể tiếp tục ở nữa, mà chỗ hiện tại cách chỗ làm không quá xa, còn tiện nghi, thế nên mới liên lạc với cô ta."

"Bình thường hai người không nói chuyện à?" Phương Viên nghĩ bọn họ đã ở với nhau nữa năm, không tính đến chuyện hiểu rõ bao nhiêu về đối phương nhưng ít nhất thỉnh thoảng cũng nói chuyện.

Ai biết với câu hỏi này, Miêu Thu Liên vẫn lắc đầu: "Chúng tôi không nói chuyện, hơn nữa công việc của tối tuần này làm buổi sáng, tuần sau làm ban đêm, còn thời gian sinh hoạt của Triệu Anh Hoa là sáng đi làm tối về. Tính ra Hoằng Lượng hay ở nhà, số lần gặp cô ta có thể nhiều nhưng hai người họ cũng không thân."

"Bạn trai cô làm nghề gì?" Đới Húc nhìn Tưởng Hoằng Lượng ngủ gà ngủ gật bên cạnh, hỏi.

"Không phải tôi nói rồi sao, tạm thời anh ấy không có công việc, vẫn chưa tìm được." Miêu Thu Liên trả lời.

"Thế trước đây thì sao? Trước đây cậu ta làm nghề gì? Thất nghiệp từ lúc nào?" Đới Húc hỏi tiếp.

"Anh ấy..." Miêu Thu Liên chần chờ, nhìn Tưởng Hoằng Lượng mấy lần như có lời khó nói, "Trước đây cái gì anh ấy cũng làm, từ lúc tôi với anh ấy đến với nhau, khi thì anh ấy làm phục vụ ở tiệm cơm, khi thì làm ở KTV của tôi nhưng anh bảo không phù hợp, bây giờ vẫn chưa có việc làm."

Nghe tới đây Phương Viên cũng hiểu được vấn đề, hóa ra Tưởng Hoằng Lượng này đang trong trạng thái thất nghiệp: "Thế chi tiêu sinh hoạt của hai người thế nào?"

"Không phải còn có tôi đây sao, anh chị hỏi vấn đề này làm gì? Chuyện này chắc không liên quan tới vụ của Triệu Anh Hoa đúng không? Bạn trai tôi rất kiêu ngạo, không muốn chịu thiệt, tôi thì có chút năng lực nên giúp anh ấy gánh vác có gì kỳ lạ à? Anh chị hỏi chuyện này làm gì? Tôi tình nguyện nuôi anh ấy, tôi tình nguyện chăm sóc anh ấy, anh chị quản được sao?"

"À, vì chỗ ở của cô cậu là hiện trường vụ án, bây giờ cô cậu về ở e rằng không hợp với cô cậu, cũng không tiện cho chúng tôi điều tra, thế nên sợ là tạm thời cô cậu phải tìm chỗ khác để ở." Đới Húc giải thích.

"Nếu anh không nói tôi đúng là quên mất chuyện này." Miêu Thu Liên vỗ đùi, mặt ủ mày ê, "Vậy phải làm sao đây, tôi thì đương nhiên không dám quay về đó ở nữa! Trời ạ, sáng nay vừa thấy tôi đã sợ chết khϊếp, nhưng bây giờ muốn tìm phòng cũng không thể có ngay được, hai chúng tôi lại không dư dả để dọn vào khách sạn ở!"

"Không phải trước đây cô đã từng thuê nhà với bạn sao, hay là liên lạc nhờ người đó thử xem?" Phương Viên thuận miệng kiến nghị.

"Thôi, tôi thà ngủ ngoài đường còn hơn quay về đó." Miêu Thu Liên lập tức phản đối, "Lần trước cãi nhau tôi đã dọn đi rồi, chúng tôi vì chút tiền nên mới thuê nhà cùng nhau, kết quả cô ta lại muốn nhân lúc không có tôi qua lại với bạn trai của tôi."