Buổi tối, trong phòng dạy dỗ, hai chân Dư Tích dang rộng bị trói trên giường, Âu Dương Hàn cẩn thận lấy nút tắc nướ© ŧıểυ trên người cô xuống, vì nút tắc ở trong người quá lâu, cơ thể có chút khó chịu.
Nhưng nhiều hơn là kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Hai năm trước, sau cái ngày từ khách sạn về, ngoại trừ mấy lần về thăm ba mẹ, đa phần cô đều ở trong phòng dạy dỗ. Hôm đó, Âu Dương Hàn có nói nếu trong lòng cô đã không có hắn, vậy hắn sẽ khiến cơ thể cô không rời khỏi hắn được.
Cô trước nay không phải người có máu M, nhưng cô chỉ là người bình thường, hàng ngày chịu nhiều kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, cơ thể thật sự đã trở nên rất dâʍ đãиɠ.
Hắn thành công rồi, hiện tại cô thật sự không thể rời khỏi hắn.
Bắt đầu là đau đớn thống khổ, dần dần có thể cảm nhận chút vui sướиɠ, hiện tại toàn bộ đều là du͙© vọиɠ, cô cảm thấy mình điên rồi, căn bản không thể khống chế được chính mình, chỉ cần bị hắn kí©ɧ ŧɧí©ɧ một chút sẽ chảy nước, muốn ngăn thế nào cũng không ngăn được.
Mấy năm nay, có khi bị dạy dỗ tàn nhẫn đến muốn chết đi, nhưng nếu không làm theo, cô sẽ càng bị hắn tra tấn, quán bar kia thật sự là ác mộng của cô, mỗi lần không chịu nghe lời, hắn đều đưa cô tới đó, cho cô xem vài thứ đáng sợ, do đó càng khiến cô nghe lời.
Rất nhiều lần hắn thì thầm bên tai cô: "Em nói xem em không nghe lời như vậy, nếu để em ở đây chịu chút dạy dỗ, bảo đảm ba ngày sau em sẽ cảm thấy ở nhà là thiên đường."
Phương pháp này rất hiệu quả, mỗi lần đều có thể khiến cô ngoan ngoãn trở lại.
Không thể không thừa nhận hắn là bậc thầy dạy dỗ, hắn có thể khiến cô vượt qua giới hạn của mình, khiến cô càng phải phục tùng.
Hiện tại những món đồ tra tấn được mấy đi, nằm mơ cũng muốn lấy chúng xuống, ngược lại có loại cảm giác không chân thật.
"Không tập trung?" Đeo găng tay, mặc áo blouse màu trắng, hắn lúc này trông như một bác sĩ, "Em muốn có con, những thứ làm em vui sướиɠ này không tốt cho đứa nhỏ."
Lấy đồ đi, thuần thục bôi thuốc cho cô, sau khi hắn cố ý vô tình chạm vào điểm mẫn cảm trên cơ thể cô, tiểu huyệt vốn đã chảy dâʍ ŧᏂủy̠ hiện tại càng chảy nhiều hơn.
"Làm sao đây? Dâʍ ŧᏂủy̠ nhiều như vậy." Âu Dương Hàn cười cắm ống thông vào tiểu huyệt của cô, "Tiểu Tích ngày càng nhiều nước."
"Đều là công của ông xã." Dư Tích ngoan ngoãn nói.
"Ngoan, hai ngày này nhẫn nhịn một chút, thuốc này rất có công hiệu." Âu Dương Hàn cởi bỏ trói buộc trên người cô, cô gái liền như con rắn lả lướt ngồi dậy.
"Ông xã..."
Yêu tinh này, kêu thôi cũng làm hắn cứng!
Mấy năm nay hắn cho cô dùng ít xuân dược, cơ thể cô mới có thể dán sát hắn như vậy. Trời sinh cô không có thể chất M, cho nên trước đó hắn không nặng tay với cô, nhưng hai năm trước, đứng ngoài tiệm cà phê kia, hắn thật sự ghen đến nổi điên, sự dịu dàng đó, sự bình tĩnh đó, thậm chí là vui sướиɠ không nhịn được cũng làm hắn ghen ghét.
Hắn biết, cô không còn yêu người đó, hắn cũng rõ, đây chỉ là buổi gặp mặt giữa bạn bè bình thường.
Hắn không phải người không thấu tình đạt lý, hắn cũng không phải người không thể nhẫn nhịn như vậy, nhưng cô của khi đó không hề giống những lúc cô đối diện với hắn.
Hắn thừa nhận hắn ghen, hơn nữa ghen đến nổi điên, ngày đó, khi thấy hắn, cô rõ ràng rất sợ.
Nếu sợ hắn, vậy cứ tiếp tục sợ đi, mặc kệ có chinh phục được cô gái này không, chỉ cần khiến cô không thể rời xa hắn là được.